Chương 65

Đứa trẻ này...
Cố Khái Đường không nói gì nữa, hắn nhẹ nhàng thở dài, cánh tay ôm Tiễu Dã chặt hơn chút nữa.
Bọ một sừng là một loại cánh cứng rất có giá trị, trên lưng nó có một lớp dầu bóng bẩy, cánh hơi hở ra, hình thể nặng nề uy vũ.


Trước khi Cố Khái Đường lên trung học có dành một thời gian nuôi côn trùng, sau khi lên cấp hai bài vở rất nhiều nên vô cùng bận rộn, không còn thời gian dư thừa chăm sóc nữa. Một thời gian rất lâu hắn mới đem bí quyết nuôi truyền cho Tiễu Dã.


Tiễu Dã rất thông minh, trong thời gian Cố Khái Đường không có ở đây, bé con nuôi bọ rất có sức sống.
Bọ một sừng trưởng thành tư thái đẹp đẽ, lại không thể mang đến nhà trẻ cho những người bạn nhỏ khác nhìn xem, cho nên Tiễu Dã mới muốn chụp vài tấm ảnh.


Trong nhà người thân của Cố Khái Đường vừa lúc có một chiếc máy ảnh có thể cho trẻ em sử dụng, vì vậy sau tết gia đình kia đi chơi trở về, Cố Khái Đường gọi điện thoại hỏi người nhà kia, đứa nhỏ rất rõ ràng nói: "Tặng cho chú, con không dùng nữa."


Cho nên Cố Khái Đường mượn hoa hiến phật, tặng lại cho Tiễu Dã.
Lúc này Tiễu Dã có chút khẩn trương cầm máy ảnh màu cam, đưa mắt về phía trước, xuyên qua màn ảnh quan sát gần bọ một sừng trong chậu.


Cố Khái Đường dời một chiếc ghế nhỏ để Tiễu Dã đứng lên, miễn cho bé con vì đứng quá thấp mà không nhìn rõ. Cố Khái Đường chưa ăn cơm chiều đã chạy tới, có chút đói bụng, liền hỏi: "Tiễu Dã, con ăn tối chưa?"
Tiễu Dã gật đầu.
"Thúc phụ muốn nấu mì, con có muốn ăn thêm không?"


available on google playdownload on app store


Tiễu Dã suy nghĩ một chút, nói: "Muốn ạ."
"Con ở đây chụp ảnh, thúc phụ đi nấu."
"Dạ."
Cố Khái Đường làm một bữa đơn giản, khi hắn bưng hai chén mì tới trước bàn ăn, ngẩng đầu một cái, thấy bây giờ là tám giờ bốn lăm phút.


Bởi vì bình thường ở trường tăng ca cũng đã tới mười giờ, cho nên hắn cũng không đặc biệt lo lắng. Cố Khái Đường thậm chí còn muốn Đậu Tranh có thể trở về trễ một chút nữa, đợi sau khi Tiễu Dã đi ngủ...
"Tiễu Dã, tới ăn nào."


Tiễu Dã thử từ trên ghế tuột xuống, nhưng không có cách nào xuống được. Bé con nghiêng đầu nói với Cố Khái Đường: "Con không xuống dược."
Cố Khái Đường vừa nghe, đã vội vã đi qua. Nguyên lai cái ghế Cố Khái Đường đưa cho Tiễu Dã rất cao, chân ghế đã cao hơn chân Tiễu Dã.


Cố Khái Đường vội vàng bế Tiễu Dã xuống, nói: "Xin lỗi."
"Không sao ạ." Tiễu Dã vô cùng độ lượng, bé con ngẩng đầu nói: "Con muốn đứng trên này chụp thêm mấy tấm hình."
"Khoan chụp đã, ăn cơm trước nào."


Tiễu Dã tiến đến trước chậu, cách lớp thủy tinh trong suốt, bé con nói: "Con muốn xem một chút con bọ một sừng này làm sao nhìn xung quanh."


Cố Khái Đường dừng một chút, hắn lau sạch mặt ghế bị Tiễu Dã đạp lên, ngồi phí trên, nhìn Tiễu Dã ngẩng đầu, kho khăn giơ máy ảnh lên, từ đầu đến cuối chụp bọ một sừng trong chậu.
Cố Khái Đường nói: "Đây là góc nhìn của côn trùng. Con muốn biến thành một chú sâu nhỏ sao?"


Tiễu Dã cười khanh khách, bé con nghiêng đầu, đôi mắt nhìn Cố Khái Đường tròn vo trong trẻo. Cố Khái Đường ôm Tiễu Dã lên nói: "Giờ ăn cơm nhé."
Tiễu Dã uốn éo người, nói: "Lấy bọ một sừng ra được không ạ, con muốn cùng ăn cơm với nó."
"Cùng ăn? Làm sao cùng ăn được?"


Tiễu Dã nói: "Trên bàn có quả đông, thả lên là được."
Thì ra là đối mặt cùng nhau ăn cơm, may là không phải bắt bọ một sừng cùng ăn mì. Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm, mang bao tay bắt lấy bọ một sừng, nghĩ thầm, Tiễu Dã quả thật thích nó vô cùng mà.


"Bình thường con đều cùng nó ăn cơm sao?"
"Có đôi khi. Nếu ba ba phải đi học thì không được ăn cùng, vì không ai bỏ vào chậu lại giúp con, ba ba sợ con bị nó cắn."
Cố Khái Đường gật đầu.
"Thúc phụ giúp con đặt cho nó một cái tên đi ạ."


Cố Khái Đường kỳ thực không quá rành chuyện đặt tên, Tiễu Dã đã thúc dục nhiều lần, Cố Khái Đường cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp, hắn trầm tư một hồi, hỏi: "... Vậy, bình thường con thường gọi nó là gì?"
"Con gọi là "bọ"."
"Bọ?"
"Dạ, ba ba cũng gọi như vậy."


Vậy cũng quá tùy tiện rồi. Cố Khái Đường đưa cho Tiễu Dã một đôi đũa, cúi đầu tự hỏi, cũng không lập tức trả lời.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, Tiểu Dã đã buồn ngủ, Cố Khái Đường múc cho Tiễu Dã non nửa một chén mì, nhưng Tiễu Dã ăn chậm, ăn tới chín giờ mười."


Cố Khái Đường nói: "Trước kia thúc phụ nuôi hai con, một con gọi là "Đại Đế", một con gọi là "Cường Cường"... Đều là Khái Mai đặt, theo phong cách này con có thích không?"
Tiễu Dã lắc đầu.
"Con thích thế nào?"
"Con không biết."


Tiễu Dã ngồi trong lòng Cố Khái Đường, để hắn giúp mình lau miệng, sau đó nói: "Thúc phụ đặt là được, đây là thúc phụ cho con, nên thúc phụ giúp con đặt."
Thì ra là như vậy, Cố Khái Đường dùng khẩu khí thương lượng hỏi: "Gọi là Quả Đông được không?"
"Được ạ."


Tiễu Dã trả lời vô cùng rõ ràng, bởi vì quá mức rõ ràng cho nên Cố Khái Đường có một loại cảm giác vô luận hắn nói gì bé con cũng sẽ nói "Được ạ".
Cố Khái Đường sờ sờ tóc Tiễu Dã, nói: "Khuya lắm rồi, đi đánh răng rồi đi ngủ nào."


Tiễu Dã nói: "Hôm nay thúc phụ ở lại sao?"
Cố Khái Đường cười cười, không nói gì.
Tiễu Dã nói: "Buổi tối có thể dẫn con đi vệ sinh được không ạ?"
"Sao?"
"Con có chút sợ."
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Được."


Nghĩ tới việc Đậu Tranh bận rộn thường không ở cùng Tiễu Dã, đứa bé thoạt nhìn nhu thuận hiểu chuyện, không khiến người lớn lo lắng, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, không phải không sợ bóng tối.


Cố Khái Đường nhìn Tiễu Dã đánh răng, sau đó ôm bé con lên giường. Tiễu Dã mặt một bộ áo ngủ bằng vải bông màu trắng, trên đó in rất nhiều hình gấu bông hoạt hình. Có lẽ vừa ăn xong, bụng có chút nhô lên.


Bé con chính là như vậy, không cần ăn quá nhiều, sờ vào cũng thấy rất rõ. Cố Khái Đường dùng tay giúp bé con xoa xoa bụng, nói: "Tiễu Dã, con giống như một quả cầu nhỏ vậy."
Tiễu Dã ngượng ngùng vặn vẹo người, duỗi duỗi chân nói: "Thúc phụ... không phải nói sẽ mang con đi bơi sao?"


Cố Khái Đường xoa xoa một lát, đắp chăn cho Tiễu Dã nói: "Ngủ đi, thúc phụ ở ngay bên cạnh con."
Tiễu Dã "Dạ" một tiếng, nắm lấy tay Cố Khái Đường thả trên gối đầu hình cá voi của mình, bé con nở nụ cười.
Đã khuya lắm rồi, Tiễu Dã nhanh chóng ngủ say, hô hấp đều đặn.


Cố Khái Đường đứng bên Tiễu Dã rất lâu, chờ Tiễu Dã hoàn toàn ngủ say, ngáy tiếng nho nhỏ hắn mới rút tay về, bước ra khỏi phòng.
Cố Khái Đường đi tới phòng ngủ của mình, mở ra tủ quần áo, chuẩn bị thu dọn quần áo.


Phòng ngủ của Cố Khái Đường được dọn đẹp vô cùng sạch sẽ, hệt như lúc Cố Khái Đường rời đi. Trong tủ càng không vươn một hạt bụi, nhìn ra được quần áo có vết tích phơi nắng.
Cố Khái Đường từng chút từng chút thu dọn, thời gian rất dài.


Đậu Tranh vẫn chưa trở về, đến mười hai giờ khuya, nơi huyền quan mới phát ra tiếng mở cửa.
Thanh âm rất nhỏ, Cố Khái Đường còn tưởng mình nghe nhầm.


Hắn nhìn ra phía ngoài, phát hiện mình không có nghe lầm, thật đúng là Đậu Tranh mở cửa. Hô hấp của Đậu Tranh dồn dập, nhìn qua chính là chạy về, y có chút thở không nổi, nhìn thấy Cố Khái Đường, Đậu Tranh mới miễn cưỡng cười, sao đó tháo mũ xuống, hít một hơi thật sâu mới nhỏ giọng nói: "...Cậu đến rồi, sao không gọi điện thoại cho tôi? Sớm biết vậy đêm nay tôi đã không ra ngoài..."


Cố Khái Đường nói: "Tôi không biết cậu tăng ca trễ vậy."
Đậu Tranh ấp úng lên tiếng, giật khóa kéo áo len ra, nói: "Nóng quá."


Đang giữa mùa đông sao lại nóng như thế? Nhưng Đậu Tranh quả thực chảy mồ hôi rất nhiều, xem ra y đi đón Tiễu Dã thì nghe được Cố Khái Đường tới, sau đó liền vội vã trở về.
Cố Khái Đường trầm mặc, hắn nói không nên lời.
Đậu Tranh chỉ vào phòng Tiễu Dã, hỏi: "Ngủ rồi?"
"Ừ."


Đậu Tranh vào nhìn Tiễu Dã, y khom lưng hôn nhẹ lên gò má con trai, không đánh thức Tiễu Dã, liền rõn rén lui ra.
Sau đó Đậu Tranh kéo tay Cố Khái Đường, dẫn hắn tới phòng ngủ của hắn.
Ánh mắt Đậu Tranh rất sáng nhìn chằm chằm hắn, không hỏi Cố Khái Đường tại sao đột nhiên đến, chỉ nhìn hắn.


Cố Khái Đường bị Đậu Tranh nắm lấy tay, chỉ cảm lấy da người nọ lạnh lẽo, máu lại nóng như đang sôi trào. Cố Khái Đường thấy y thở không nổi, nhịn không được nói: "Sao lại gấp như vậy, lần sau đừng chạy nhanh như thế, phổi sẽ chịu không nổi."


Đậu Tranh nói: "Tôi... tôi nghe thiếm Vương nói cậu trở về, liền điên rồi, xe đạp cũng ném dưới lầu bà thiếm ấy, chạy trở về. Chạy phân nửa đường mới nhớ đạp xe sẽ nhanh hơn chạy, nhưng không còn cách nào, tôi không muốn quay lại lấy, tôi muốn nhìn thấy cậu sớm một chút."


Cố Khái Đường ôm lấy lưng Đậu Tranh, để đầu y ngả trên vai mình, nhắm chặt mắt.
Đậu Tranh hơi lay động người, nói: "Tôi một thân mồ hôi, cậu đừng ôm."


Nhưng làm cách nào cũng không đẩy Cố Khái Đường ra. Y quá nhớ người này, làm sao có thể nghĩ đến hình tượng của mình bây giờ thế nào chứ?


Cố Khái Đường nhẹ nhàng hôn gò má, vành tai Cố Khái Đường, vuốt ve tay hắn. Y không biết vì sao Cố Khái Đường lại đến nơi này, trong ngực có dự cảm không tốt, cho nên không phải y không muốn hỏi, mà là không dám hỏi. Đậu Tranh chìm đắm trong nhu tình lúc này đây, y nói: "Hải Đường, tôi có thứ này muốn tặng cho cậu... sinh nhật vui vẻ, tuy rằng đã trễ."


Cố Khái Đường hơi rời ra một chút, hỏi: "Sao?"
Đậu Tranh đi tới tủ quần áo, mở tủ ra, liền sửng sốt. Y phát hiện quần áo của Cố Khái Đường treo trong tủ phân nửa đã không còn.


Tay Đậu Tranh bắt đầu run rẩy, nhưng cái gì y cũng chưa nói, trầm mặt mở ngăn kéo nhỏ trong tủ quần áo. Chỗ này vô cùng bí mật, dùng để bỏ những thứ quan trọng.
Cố Khái Đường cầm món đồ lên, thả vào tay Cố Khái Đường.


Cố Khái Đường mở tay ra nhìn, chỉ thấy một chiếc xích tay màu trắng, lẳng lặng nằm trong tay mình.
"Vốn muốn mua cho cậu một sợi dây chuyền, không ngờ bạch kim lại đắt như thế, còn đắt hơn cả vàng." Đậu Tranh nói, "Cho nên đổi thành một cái xích tay."
Ngón tay Cố Khái Đường cuộn lại, không nói gì.


Đậu Tranh nói: "Nếu là vàng thì có thể mua dây chuyền, bất quá tôi nghĩ cậu đáng giá những thứ tốt nhất."
Cố Khái Đường nhìn vào mắt Đậu Tranh. Vẻ mặt của hắn vô cùng nhu hòa, mang theo loại đau lòng mà người khác vô cùng không nỡ.


Đậu Tranh run rẩy, dùng một loại âm thanh yếu ớt nói: "Cậu đáng giá những thứ tốt nhất... một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu có những thứ tốt nhất, Hải Đường, cậu có thể chờ tôi không?"


Cố Khái Đường nắm chặt xích tay trong tay, hầu kết ngứa ngáy không gì sánh được. Hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lên, nhẹ nhàng hít một hơi.
Giữa răng môi đầy vị đạo khô đắng.
Một lần nữa mở miệng thanh âm của hắn đã bình tĩnh lại.


Ánh mắt của Cố Khái Đường điềm tĩnh không gợn sóng, hắn nói với người trước mặt: "Đậu Tranh, xin lỗi."
Ngón tay Đậu Tranh ngừng run rẩy.
Cố Khái Đường lặp lại: "Xin lỗi, chúng ta vẫn là chia tay đi."
Đậu Tranh hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"


Cố Khái Đường cúi đầu, hút một hơi thuốc, hắn ngừng thở, chờ trong phổi mình đều tràn ngập cái mùi làm người khác chán ghét này, mới nhẹ nhàng nhả khói ra.


Cố Khái Đường nói: "Hai người đàn ông vẫn không được. Điều kiện của cậu rất tốt, hẳn là nên tìm một cô gái tốt đi. Đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi."
Nói xong, Cố Khái Đường trầm mặc.
Tay Đậu Tranh đưa tay về phía Cố Khái Đường.


Trong nháy mắt đó, Cố Khái Đường có thể tránh đi. Nhưng hắn động cũng không động, hắn cảm giác sẽ bị đánh, nhưng về mặt tình cảm, Cố Khái Đường không tin Đậu Tranh sẽ động thủ với mình.


Đậu Tranh đương nhiên sẽ không động thủ với Cố Khái Đường, y chỉ vươn tay cướp điếu thuốc Cố Khái Đường đang ngậm trên môi, hút một hơi.


Đậu Tranh giống như một con nghiện thuốc, ngậm lên đầu thuốc mà Cố Khái Đường vừa ngậm còn chút ướt át hút một hơi thật sâu, điếu thuốc trong nháy mắt bị cháy ngắn lại.
Cố Khái Đường nhíu mi, đoạt thuốc bên môi Đậu Tranh về.


Đậu Tranh không cam lòng yếu thế, nắm lấy cổ tay Cố Khái Đường, một tay cầm thuốc phóng lên miệng mình.
Một điếu thuốc bị hai người đoạt qua đoạt lại, rất nhanh bị vò không ra hình dạng. Đậu Tranh mắng một tiếng, đem điếu thuốc nhăn nhúm ném xuống đất, y ngẩng đầu, hôn lên môi Cố Khái Đường.


Y dùng đầu lưỡi tinh tế ɭϊếʍƈ, lực đạo rất nhẹ, cũng không thâm nhập, cả lý do đẩy ra Cố Khái Đường cũng không có.
Trên mặt Đậu Tranh một mảnh lạnh lẽo, y vừa giận vừa đau thương, nhịn không được chảy nước mắt: "...Tôi liền biết."
"..."


"Sao cậu không cho tôi chút thời gian chuẩn bị?" Đậu Tranh nói, "Tôi không muốn khóc trước mặt cậu, chưa bao giờ... muốn."






Truyện liên quan