Chương 67
Đêm hôm đó Cố Khái Đường ở lại, nửa đêm lại mơ thấy giấc mộng bị rụng răng, bởi vì mộng cảnh quá mức rõ ràng, kích thích Cố Khái Đường tỉnh lại, hắn nằm trên giường nhịn không được đụng vào răng mình.
Trong phòng rất an tĩnh, không có thanh âm gì. Cố Khái Đường đầu váng mắt hoa, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện bây giờ đã là một giờ sáng.
Bình thường hắn sẽ không dậy sớm như thế, Cố Khái Đường rất cần cù, có thể thức đêm nhưng rất ít khi dậy sớm. Lúc nghỉ ở nhà, cũng là người cuối cùng rời giường.
Cố Khái Đường quả thực mệt ch.ết đi được, hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại, lại không có cách nào đi vào giấc ngủ. Loại uể oải này thật vô cùng phiền muộn...
Ước chừng là sáu giờ sáng, người lớn tuổi như ba mẹ Cố không ngủ quá lâu, đã tỉnh dậy. Bọn họ rón rén rửa mặt, lúc nói chuyện cũng là tận lực hạ giọng.
Từ phòng bếp bay tới mùi trứng rán.
Tối hôm qua Cố Khái Đường ngủ không đóng cửa, cho nên có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Mẹ Cố thấp giọng nói: "Lão Cố, buổi chiều tôi qua ngân hàng một chuyến."
"Đi làm gì?"
"Qua gửi cho Khái Đường ít tiền. Khái Mai nói nó.... A, nói trong ví nó chỉ có mấy trăm tệ, cũng không nói cho ai biết." mẹ Cố nói, "hai ngày nữa lại phải đi Thẩm Quyến học, không có tiền thì phải làm sao?"
Ba Cố hỏi: "Tiền của nó đâu? Nó ít nhất cũng phải còn mười vạn."
"Ông còn hỏi?" mẹ Cố nói, "Con trai ông, không phải giống ông sao?"
Ba Cố trầm mặt, ông gấp rút nói: "Đứa trẻ này...."
Mẹ Cố oán giận: "Ông ép nó, làm cho nó gầy như thế."
"Tôi không ép nó." Ba Cố thấp giọng, nói, "Nhưng là tôi sinh bệnh, tức giận, bà bảo tôi phải làm sao đây!"
Mẹ Cố nghe ông nói đến đáng thương, nở nụ cười, rất nhanh bỏ qua đề tài này, hỏi: "Tôi tiện đường qua siêu thị, ông có đồ gì muốn mua không?"
Ba Cố còn đang tức giận, không trả lời vấn đề này, nói tiếp: "Bà không giận sao? Đàn ông và đàn ông vốn là... Huống chi Đậu Tranh còn.... Tôi phải về công ty, nó không tiễn tôi, còn không ở nhà nó không coi tôi là ba nó sao?"
Mẹ Cố thở dài, nói: "Cũng đừng trách mắng con, ông phải cho nó chút thời gian."
"Cái gì? Không trách nó, chẳng lẽ trách tôi?" Ba Cố cao giọng.
Mẹ Cố vội vã trấn an: "Không trách ông, chuyện này... ai cũng không trách được."
"...."
"Nhưng ông bắt Cố Khái Đường sửa không phải là bắt buộc nó sao?" Mẹ Cố nói, "Nó trời sinh chính là như vậy, ông bảo nó làm sao sửa? Tiểu Tranh... lúc đó cũng không phải đứa trẻ ngoan sao?"
Bởi vì Cố Khái Đường đổ hết trách nhiệm lên người mình, nên ba Cố nghe mẹ Cố nói như thế, nhất thời không biết nói gì.
Hai người thì thầm một hồi, Cố Khái Đường lẳng lặng nghe, tình tự nôn nóng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn thiếp đi.
Cuối tuần, ở tiểu khu Minh Châu.
Tiễu Dã nghỉ ở nhà, cầm bút sáp màu ghé vào bàn sách, nhưng bé con không biết chữ hay vẽ vời, mà quan sát ba ba mình.
Đậu Tranh nhìn như đang bình tĩnh dọn nhà, nhưng Tiễu Dã biết y không yên lòng.
Bởi vì sàn nhà trong phòng thúc phụ y đã lau qua hai lần, cửa tủ quần áo mở ra đóng lại không dưới hai mươi lần.
Lúc Đậu Tranh an tĩnh mà cô đơn ngồi bên giường Cố Khái Đường, lấy tay chống trán thì Tiễu Dã từ trên bàn học nhảy xuống, đi tới bên người Đậu Tranh.
Tiễu Dã dựa vào lòng Đậu Tranh, hỏi: "Ba ba, có chuyện gì sao?"
Bé con có thể cảm nhận được tâm tình ba ba mình.
"... Không có việc gì." Đậu Tranh hít vào một hơi, hơi ngước cổ. "Tiễu Dã"
"Dạ?"
"Chúng ta về nhà có được không?"
"Về dưới quê sao?"
"Ừ."
Tiễu Dã nói thật rõ: "Được ạ."
Bé con nói ra một chút miễn cưỡng cũng không có, âm thanh giòn giã, mang theo vui mừng, làm Đậu Tranh sửng sốt.
Đậu Tranh nhịn không được hỏi: "Con không thích ở đây sao?"
"Thích ạ," Tiễu Dã nói, "Nhưng mà ba ba muốn về mà."
"..." Đậu Tranh ôm Tiễu Dã chặt hơn.
Tiễu Dã an tĩnh một hồi, nói: "Bất quá, còn phải hỏi thúc phụ có chịu không."
"..." Đậu Tranh trầm mặc, thì ra Tiễu Dã cũng không hoàn toàn hiểu ý của y.
Tiễu Dã nói tiếp: "Nếu như thúc phụ không muốn, chúng ta lại ở chỗ này đi."
Đậu Tranh nói: "Thúc phụ không đi chùng chúng ta, chỉ hai người chúng ta, về nhà thôi được không?"
Tiễu Dã "a" một tiếng, ngồi thẳng người nhìn Đậu Tranh, lắc đầu: "Không được, con muốn thúc phụ...."
"Hắn sẽ không đi cùng chúng ta."
"Không được." Tiễu Dã lặp lại, "Không được đâu."
"Không thể không đi." Đậu Tranh nói, "Ba ba con không có tiền cho con đi học, hộ khẩu của con còn ở dưới quê, sang năm phải học tiểu học, con không muốn đi học sao?"
Tiễu Dã nghe không hiểu Đậu Tranh nói gì, nhưng không trở ngại bé con biểu đạt sự không đồng ý mãnh liệt của mình: "Không được... không được, ba ba...."
Cũng không nói nên lời vì sao lại không được, Tiễu Dã lẳng lặng một hồi, nhìn ánh mắt rất nghiêm túc của ba ba. Thế là Tiễu Dã nằm trong lòng Đậu Tranh, nước mắt lộp cộp chảy xuống, bé con níu lấy quần áo Đậu Tranh, nói: "Con muốn thúc phụ..."
Nước mắt Đậu Tranh cũng sắp rơi xuống, y vuốt tóc Tiễu Dã, trong cổ họng như đang nuốt bông vải, nói: "Thúc phụ... không muốn con đâu."
"Không phải đâu," Tiễu Dã khóc đến mặt mày đỏ bừng, sốt ruột nói, "Thúc phụ chịu bế con, không có ghét con mà..."
Đậu Tranh vai chùng xuống, liều mạng áp chế thanh âm của mình, dùng một tay che mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ nó... hắn là ghét ba ba mà."
Thứ ba, hạ một hồi tuyết nhỏ, tầm nhìn không xa. Ba Cố và Cố Khái Đường đều phải đi công tác, trước khi đi, mẹ Cố lo lắng: "Thời tiết thế này, máy bay có khi nào hoãn lại không?"
Ba Cố nói: "Cũng có thể."
Hai cha con bọn họ một ngồi máy bay, một ngồi tàu cao tốc, điểm đến không đồng nhất. Chạy đến nửa đường, Cố Khái Đường xuống xe bắt taxi, một mình đến trạm xe lửa.
Cố Khái Mai nói muốn đi cùng hắn, bị Cố Khái Đường cự tuyệt.
Hắn nói: "Em đi với ba đi, anh không sao."
Đi đến ga chắc chắn không trễ giờ, chỉ là tốc độ chậm lại một chút. Vé tàu là mười giờ Cố Khái Đường tám giờ đã đến nhà ga. Bởi vì quá sớm nên không thấy các học viên hay thầy cô khác.
Cho nên Cố Khái Đường an vị ngồi ở nơi đợi, nhìn người ta tới lui trong nhà ga.
Chuyến bay của ba Cố quả nhiên hoãn lại, theo lý thuyết là chín giờ có thể check in, nhưng bây giờ là chín giờ mười phút, cũng có thể lâu hơn.
Cố Khái Mai ngồi trên ghế, gương mặt nôn nóng xoắn xuýt, thường thường đứng lên, đi qua đi lại.
Ba Cố nói: "Con đừng có qua lại nữa, ba sắp hôn mê mất."
"A..." Cố Khái Mai ngồi trở lại bên cạnh mẹ, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Cô nhắn tin cho Cố Khái Đường, hỏi: "Xét vé rồi sao?"
Rất nhanh, Cố Khái Đường đã trả lời: "Nửa tiếng nửa mới xét."
Cố Khái Mai nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ mười ba phút.
"Tới sớm quá, một mình anh ở bên đó sao?"
Cố Khái Đường nói: "Chờ một chút sẽ có người tới."
Cố Khái Mai gãi gãi đầu hỏi: "Một mình anh có buồn không?"
Một lúc lâu, Cố Khái Đường mới trả lời: "Cũng được."
Cố Khái Mai đứng lên, đẩy cửa phía sau, vội vàng nói: "Con đi gọi điện thoại." rồi rời đi.
Mẹ Cố nhìn ba Cố, thở dài.
Mặt ba Cố không thay đổi, ông rót một ly trà, tay có chút run rẩy.
Cố Khái Mai gọi điện thoại cho Đậu Tranh, nói cho y biết thời gian Cố Khái Đường đi.
Đậu Tranh hỏi: "Cô có ý gì đây?"
"Cậu muốn đến gặp anh tôi không?" Cố Khái Mai ngượng ngùng nói, "Anh ấy phải đi, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ đồng ý đến tiễn anh ấy."
Đậu Tranh thả cờ lê trong tay xuống, đến chỗ không có ai, nói: "Cho nên tôi mới hỏi cô có ý gì. Bọn tôi... chia tay rồi."
Cố Khái Mai nói: "Tôi biết, bất quá, làm cậu, cũng..."
Thanh âm Đậu Tranh đề cao lên, mang theo chút tức giận, nói: "Cô nghĩ tôi có thể làm cậu hắn sao?"
Cố Khái Mai rụt cổ một cái, nói: "Sao cậu lại hung bạo như thế, tôi chỉ nói cho cậu biết, có đi hay không tùy cậu."
"Cô nói tôi biết chuyện này để cho tôi tức giận sao?"
"Nga, thật ngại quá." Cố Khái Mai nói: "Tôi chỉ nghĩ cậu muốn biết."
Đậu Tranh sờ sờ cái tràn. Trên tay y dính dầu máy, làm cho trên mặt rất bẩn, nhưng y cũng không biết. Đậu Tranh như bị rút hết sức lực, nói: "... Cô rốt cuộc có ý gì? Tôi và Hải Đường ở cùng một chỗ, cô ép tôi và hắn phải xa nhau. Chúng tôi chia tay, cô liền gọi điện cho tôi... cô có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của tôi hay không?"
"Phải..." Cố Khái Mai nói, "Xin lỗi."
"Những lời này hẳn là phải nói sớm mấy tháng."
Cố Khái Mai sửng sốt, cô từ trước đến giờ vẫn hay lung lay, lúc đó yêu cầu Đậu Tranh và Cố Khái Đường chia tay cũng rất kiên định, chỉ cần thấy anh trai khổ sở liền không thấy phương hướng.
Cố Khái Mai nói: "... Tôi cũng đâu có muốn, tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, tôi..."
Đậu Tranh rống lên: "Tôi cũng không phải lần đầu sao?"
"Tôi có chút sợ mà! Cố Khái Mai nói: "Tôi chỉ có một người anh..."
Đậu Tranh nói: "Tôi cũng chỉ có... một mình hắn..."
Cố Khái Mai trầm mặc, cô sờ mũi một cái, nói: "Tạm biệt."
Đậu Tranh không cam lòng, y hít sâu một hơi, chửi ầm lên: "Muốn nói có thể nó sớm một chút hay không? Mười giờ tàu chạy, giờ đã sắp chín rưỡi."
Từ tiệm xe của Đậu Tranh đến ga chỉ cần nửa tiếng. Khi giao thông thuận lợi còn chưa tới thời gian dài như thế.
Chín giờ rưỡi bắt đầu xét một vị nghiên cứu sinh bị kẹt xe trên đường, còn chưa đến ga, nói có thể phải chờ tới hai mươi phút.
Cố Khái Đường là người dẫn đầu đoàn nghiên cứ sinh lần này, hắn nhường người khác lên xe trước, một mình ở trạm ngoài chờ, vạn nhất người kia tới trễ bọn họ chỉ có thể đợi chuyến khác.
Khoảng chứng chín giờ bốn mươi lăm, đối phương mới tiến vào nhà ga, lôi theo một cái va li lớn vô cùng.
Cố Khái Đường rất ghét người đến muộn, đối với vị nghiên cứu sinh kia cũng có chút lạnh lùng, thấy gã, chỉ thúc giục nói: "Nhanh một chút đi."
Đối phương lên tiếng, cúi đầu tìm thẻ căn cước và vé xe.
Năm phút trước giờ đi sẽ không xét vé nữa, Cố Khái Đường có chút nóng nảy, để giảm bớt tâm tình của mình hắn thở sâu, nhìn ra phía bên ngoài.
Kết quả ngẩn đầu, Cố Khái Đường đã nhìn thấy một bóng dáng cao ngất, vội vã chạy đi, tìm kiếm, người nọ thở hồng hộc, kéo một người đi đường, thở không nổi hỏi: "Cửa số mười lăm ở chỗ nào?"
Người qua đường nọ tiện tay chỉ một cái.
Ánh mắt của Cố Khái Đường giống như đụng phải người nọ.
Tim Cố Khái Đường co thắt lại, hắn cũng không quay đầu, lấy tay đè lại nghiên cứu sinh bị trễ kia, để lại một câu "Không cần chờ tôi", sau đó chạy về phía trước.
Đậu Tranh, Đậu Tranh, sao y lại tới đây?
Cố Khái Đường không có thời gian suy nghĩ, hắn chạy tới trước mặt Đậu Tranh, cách năm mệt mới chần chừ dừng lại.
Đậu Tranh giống như chó hoang, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc nhìn Cố Khái Đường.
Trên trán y có dầu máy dính vào đen thui, Cố Khái Đường giơ tay muốn lau giúp y, nhưng do dự một chút, lục túi xách, tìm một cái khăn tay.
Cố Khái Đường còn chưa kịp đưa cho y, đã bị Đậu Tranh ôm lấy.
Y ôm chặt như vậy, xương sườn Cố Khái Đường có chút đau nhức.
Trạm xe lửa, người đến kẻ đi tấp nập, Trong nháy mắt, đám người xung quanh đều trở thành hơi nước hư ảo, thanh âm huyên náo từ từ đi xa, không chút rõ ràng....