Chương 72

Đứng nơi hành lang, Đậu Tranh đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đó là một chuyện từ rất lâu rất lâu về trước, nhưng bởi vì liên quan tới Cố Khái Đường, lúc hồi tưởng lại, tất cả chi tiết đều trở nên rõ ràng trước mắt.


Lúc còn trẻ Đậu Tranh quả thực vô cùng táo báo, quê y ở cái nơi khỉ ho cò gáy, điều kiện liên lạc đều rất lạc hậu, không có một chút dân phong thuần phát nào, đều là một đám dân đen, tối thiều là Đậu Tranh nghĩ như vậy.


Ba mẹ y đều mất sớm, lúc được nhà họ Đậu nhận nuôi thì tâm tình không tốt, gặp chuyện chắc chắn sẽ nháo lên, luống cuống phẫn nộ.
Có một lần, bởi vì đã quá lâu, Đậu Tranh cũng quên mất vì lý do gì, y cùng với ba mẹ nuôi tranh cãi.


Đậu Tranh nhớ rõ đôi mắt thương tâm cùng cực của ba mẹ nuôi, loại ánh mắt này khiến y càng thêm tức giận, Đậu Tranh hùng hùng hổ hổ cởi áo khoác ném xuống đất, hét lên: "Tôi không báo giờ về cái chỗ rách nát này nữa!"


Nói xong y xoay người rời đi, tức giận đến máu nóng xông lên đầu, cái gì cũng không nghĩ, liền vọt lên phía trước.


Sau đó y bị một đôi tay kéo lại, người nọ dùng sức rất lớn, như kéo rách miếng da kéo Đậu Tranh trở về. Đậu Tranh căn bản không nghĩ mình sẽ bị lôi lại, một giây tiếp theo, một chiếc xe con màu xám có rèm che lướt qua trước mặt, cơ hồ sắp chạm phải y.


available on google playdownload on app store


Đậu Tranh ngốc tại chỗ, tựa vào lồng ngực người nọ.
Lồng ngực đơn bạc của thiếu niên, nhịp tim trầm ổn hữu lực.
Đậu Tranh nghe thấy người nọ ở phía sau thấp giọng nói: "Không muốn sống nữa sao?"
Nói xong thiếu niên buông tay ra, lặng lẽ nhìn Đậu Tranh.


Đậu Tranh nghiêng đầu qua nhìn người đang kéo mình. Y nhớ rõ đây chính là con lớn nhất của người phụ nữ kia, gọi là Cố Khái Đường, trên danh nghĩa chính là cháu trai của y.


Hắn lớn lên tướng mạo đường đường, một đôi mắt hoa đào, khí chất lại trầm ổn vững vàng, trong sáng cao ngất, không giống như những đứa trẻ mười mấy tuổi.
Đậu Tranh nghe thấy vị đạo trên người Cố Khái Đường... rất khó hình dung.


Không nói rõ được, khiến Đậu Tranh nhớ lại lần đầu tiên cầm tiền tiêu vặt, hào hứng vọt tới một cửa tiệm bán đồ ăn vặt. Y bảo bà chủ mở tủ lạnh, phát ra một âm thanh thật lớn. Một làn hương khí nhẹ nhàng xoay tròn, thứ mùi đó, không phải là mùi sữa, cũng không phải vị ngọt, là một loại cảm giác rất mát mẻ, thoải mái, chính là cảm giác thư sướng như có thể xuyên qua thân thể.


Đậu Tranh mở lớn cánh mũi, hít thật sâu.
Mà giờ khắc này, người đàn ông đang ôm lấy mình, trên người vấn vít vị đạo y hệt trong trí nhớ, an ủi tình tự khô nóng của Đậu Tranh.
Đầu Đậu Tranh tựa trên vai Cố Khái Đường, hô hấp hào hển.
Cố Khái Đường hỏi: "Em có lạnh không?"


"Em..." Đậu Tranh nói, "Em sắp nóng ch.ết rồi."
"Được rồi." Cố Khái Đường gật đầu một cái, "Chúng ta về nhà đã, đứng đây có thể sẽ có người đi ngang qua."
Cố Khái Đường thoạt nhìn tương đối lý trí, nhưng khi mở khóa, bàn tay lại run rẩy lợi hại, mở cửa không xong.


Đậu Tranh còn ở phía sau thêm dầu vào lửa: "Chúng ta làm đi."
"..." Cố Khái Đường nói, "Tiểu Dã ở nhà, vẫn là thôi đi."
Cố Khái Đường còn cho rằng Đậu Tranh sẽ không chịu, nhưng y lại đồng ý gật đầu, Đậu Tranh hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"


Cố Khái Đường sửng sốt, nói: "Sắp một giờ rồi."
Đậu Tranh hít sâu một hơi, đè nén cảm giác luống cuống trong lòng, y nói: "Mau vào nhà thôi."
Tiểu Dã gần đây luôn ho khan.


Biểu hiện bệnh trạng này rất kỳ quái, bé con ban ngày rất có tinh thần, không giống đang bị cảm, nhưng đếnn tối, nhất là một hai giờ sáng sẽ bắt đầu ho, thường thường ho đến một tiếng đồng hồ.
"Em đã đưa Tiểu Dã tới bệnh viện," Đậu Tranh nói, "Bác sĩ kê một chút thuốc, nhưng không hiệu quả mấy."


Cố Khái Đường vừa nghe liền nói: "Khi anh còn bé cũng bị, ho đêm, truyền dịch mất ngày là tốt rồi."
"Đứa bé nhỏ như vậy có truyền dịch được không?"
"Bây giờ đủ một tuổi đã truyền được rồi."
Đậu Tranh do dự một chút, nói: "Ngày mai em dẫn con đến bệnh viện."


Cố Khái Đường đẩy cửa ra, nói: "Được."
Trong phòng khách có một ngọn đèn nhỏ bật sáng, một con bọ một sừng ghé vào chậu, không nhúc nhích.
Bé con nhô đầu rất, thấy rõ người đang tới, ho khan một tiếng, chân trần chạy ra.


Đậu Tranh vội vàng ôm lấy Tiểu Dã, sờ sờ hai chân lạnh lẽo của bé con, hỏi: "Giày cũng lười mang, tên tiểu tử thối này."
Đậu Tranh nghiêng đầu nằm trên vai Đậu Tranh, nước mặt lộp cộp rơi vào cổ ba ba mình, bé con kịch liệt ho một trận, sau đó nhỏ giọng nói: "Con mở mắt ra đã không thấy ba ba đâu."


Đậu Tranh ôm Tiểu Dã, nói: "Ba ba đi đón thúc phụ của con."
Tiểu Dã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nghe nói bé con ho đêm, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Hắn vươn tay vuốt lên lưng Tiểu Dã, lo lắng nói: "Tiểu Dã, con có muốn uống chút nước không?"


Tiểu Dã gật đầu, do dự một chút, vươn tay, ý bảo Cố Khái Đường bế bé.
Đậu Tranh đem Tiểu Dã đưa vào lòng Cố Khái Đường, nói: "Ba ba đi nấu chút nước nóng, Tiểu Dã, con ăn chút đồ, sau đó uống thuốc nhé."


Cố Khái Đường cảm nhận được bé con ho khan thì không yên, ngồi vào sô pha, đem Tiểu Dã nằm trên đùi mình, tay hắn vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tiểu Dã.
Tiểu Dã ho đến sắc mặt đỏ hồng, sức mẻ nói: "Thúc phụ, tình hình của Quả Đông không tốt lắm."


Cố Khái Đường phải kề sát mới nghe rõ Tiểu Dã nói gì, hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy con?"
"Nó không động đậy." Tiểu Dã vừa ho vừa nói, "Vẫn luôn bất động."


Cố Khái Đường biết đây là biểu hiện của bọ một sừng đã ch.ết, nhưng không nỡ làm rõ tình huống, hắn dịu dàng nói: "... Nó muốn sinh bé con."
Ý tứ của Cố Khái Đường chính là con bọ này đã tới mùa giao phối.


Nhưng Tiểu Dã đã lý giải sai lời hắn, bé con sửng sốt một chút, nói: "Nó cũng có thể, giống như ba ba vậy sao ạ?"
"Hả?" Cố Khái Đường không hiểu gì, "Sao cơ?"
Tiểu Dã không nói nữa, bé con ho đến chảy nước mắt.


Cố Khái Đường nhìn đến khó chịu, nhịn không được nói: "Không ổn, chúng ta phải đến bệnh viện, con ho quá rồi."
Tiểu Dã lắc đầu nói: "Uông thuốc."
Cố Khái Đường cao giọng, hỏi Đậu Tranh: "Chưa xong sao?"
Đậu Tranh rót chén nước ra, thấy Tiểu Dã như vậy cũng hỏi: "Bảo bối, hôm nay có chuyện gì sao con?"


Tiểu Dã ho đến thân thể nho nhỏ ỉu xìu trên người Cố Khái Đường, sau khi uống một hớp, cả người run lên, "Ọe" một tiếng nôn ra.
Lần này vô cùng đột ngột, bởi vì Cố Khái Đường ôm Tiểu Dã, cả người tựa rất dần, cho nên toàn bộ đều nôn trên áo khoác Cố Khái Đường.


Tiểu Dã hoảng hốt nhìn Cố Khái Đường, sửng sốt một hồi, sau đó vươn tay nắm áo khoác Cố Khái Đường, tựa hồ muốn lau đi.
Cố Khái Đường vội vã ngăn lại, an ủi Tiểu Dã: "Không sao hết, Tiểu Dã, con đừng sợ."


Đậu Tranh ôm Tiểu Dã vào lòng, bảo Cố Khái Đường đi thay quần áo. Y có chút sợ hãi hỏi: "Sao lại nôn chứ? Nghiêm trọng như vậy, Hải Đường, chúng ta mang Tiểu Dã đến bệnh viện đi."


"Được." Cố Khái Đường cởi áo khoác, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nỏi: "Anh gọi điện cho Khái Mai, bảo nó lái xe tới chở."






Truyện liên quan