Chương 91
Thế nhưng chuyện của Đậu Tranh vô luận thế nào cũng không nói nên lời. Mẹ Cố nhìn bộ dáng con trai muốn nói lại thôi, trong lòng hết sức kỳ quái, liền khuyên vài câu để Cố Khái Đường để ý Đậu Tranh nhiều hơn, mình không xen vào nữa.
Đậu Tranh và Tiểu Dã nói chuyện với nhau một hồi, sau khi từ trong phòng đi ra, Tiểu Dã đã không còn khóc nữa, nhưng biểu tình không mấy vui vẻ, làm thế nào cũng không lên tinh thần.
Cố Khái Đường sờ sờ đầu bé con, ăn cơm xong ở lại chơi một hồi, hơn bảy giờ tối, ba người lái xe về nhà.
Đến nhà, Đậu Tranh không cho Tiểu Dã chơi với cún con nữa, Tiểu Dã đành ngồi dưới đất chơi xếp gỗ. Sắp đến giờ ngủ, Cố Khái Đường xốc nách bé con lên, ôm Tiểu Dã tới phòng tắm. Ngày hôm nay bé con khóc rất lâu, khuôn mặt khô ráo, cho nên Cố Khái Đường bôi kem dưỡng ẩm cho bé.
Cố Khái Đường cầm một bộ quần áo ngủ sạch, chuẩn bị mặc đồ cho Tiểu Dã.
Vóc dáng Tiểu Dã đã cao hơn một chút, cũng mập hơn so với hồi vừa đến Bắc Kinh, quần áo ngày trước rất vừa người, nay trở nên chật chội.
Lúc Cố Khái Đường cài khuy áo cho Tiểu Dã, cảm giác quần áo bó vào da thịt, hắn sờ sờ bụng Tiểu Dã, nghe mùi thơm ngào ngạc trên người bé con, thấy bé con vô cùng đáng yêu.
Tiểu Dã thấy nhột, cười hì hì mấy tiếng, nghĩ đến cái gì đó, liền cúi đầu.
Cố Khái Đường nói: "Tiểu Dã, đừng buồn."
"Dạ."
Lời nói ra là như thế, nhưng nhìn qua cũng chẳng vui lên chút nào. Đậu Tranh đánh Tiểu Dã hai cái rất có mức độ, sẽ không đau tới bây giờ, cho nên bé con khổ sở có lẽ là vì mất mặt trước người khác đi.
Trẻ con cũng có lòng tự trọng, nhất là Tiểu Dã, có thể lòng tự trọng càng mạnh.
Cố Khái Đường cũng không thấy thoải mái lắm. Hắn ôm bé con tới phòng ngủ, dùng khăn mặt lau tóc Tiểu Dã, bởi vì Tiểu Dã tóc ngắn hơn nữa mỏng, sau khi tắm xong cũng không cần sấy.
Cố Khái Đường vốn muốn rời đi để Tiểu Dã ngủ, nhưng đi tới cửa, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một mình Tiểu Dã nằm trên giường, đột nhiên liền không muốn đi nữa.
Hắn quay người lại đem Tiểu Dã ôm lên đùi, lấy tay xoa xoa tóc bé.
Cố Khái Đường hỏi: "Tiểu Dã... con có muốn một đứa em trai, hay là em gái chơi cùng con không?"
Vì Tiểu Dã còn chưa hiểu chuyện, cho nên Cố Khái Đường dùng từ cũng không cố kị gì, hỏi thẳng như thế.
Tiểu Dã "dạ" một tiếng, lại nhích về phía sau, bé con nghiêm túc dừng lại một hồi, có chút vội vàng nói: "Thế nhưng con không muốn ba ba trở thành ba ba của người khác, thúc phụ thành thúc phụ của người khác."
Tiểu Dã nói xong câu đó liền ngừng lại, bộ dáng thương tâm.
Cố Khái Đường "A" một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy, trách không được Tiểu Dã vẫn luôn không vui, Đậu Tranh ở nhà chính đã nói với Tiểu Dã chuyện này.
Tiểu Dã rất hào hiệp rộng rãi, đồ ăn cũng có thể cho bạn nhỏ khác, thế nhưng liên quan đến ba mẹ, một đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có thêt nguyện ý? Nếu như trước đây Tiểu Dã nói không muốn, như vậy Cố Khái Đường sẽ không nghĩ đến nữa, nhưng bây giờ thì không được.
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "... Không phải đâu, Tiểu Dã."
"...?"
"Không phải người khác," Cố Khái Đường nói, "Là.... giống như thúc phụ và Cố Khái Mai vậy, một người đặc biệt chơi cùng con."
"Đặc biệt chơi cùng con sao?"
"Đúng," Cố Khái Đường toát mồ hôi, "Một mình con thôi... thúc phụ và ba ba chỉ lo cho con. Trước đây tặng cho con bọ cánh cứng, nhưng chỉ sống được một thời gian ngắn, cho nên tặng con một em trai nhỏ, thời gian rất dài."
Cố Khái Đường nghiêm túc nói ra những lời trước kia tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng, trong lòng bế tắt, thế nhưng tuyệt đối dư sức khuyên Tiểu Dã.
Tiểu Dã nghe xong sửng sốt một chút, hỏi: "Thật vậy sao?"
"Ừ." Cố Khái Đường nói, "Bởi vì Tiểu Dã là người quan trọng nhất."
Tiểu Dã gật gật đầu, nói: "Thế nhưng.... con không biết nuôi em bé."
Cố Khái Đường âm thầm thở dài, chỉ cần Tiểu Dã vui vẻ, cứ theo lời bé con vậy, cũng không có việc gì.
"Thúc phụ giúp con."
Mới vừa rồi Tiểu Dã vẫn có vẻ không vui, nghĩ đến Cố Khái Đường là muốn tặng cho bé con một món đồ chơi đặc biệt, không khỏi hưng phấn, bé con nói: "Lần trước Quả Đông là thúc phụ đặt tên, lần này đến lượt con rồi."
Cố Khái Đường cười khổ, nói: "Đúng, đúng. Hôm nay muộn quá rồi, con ngủ sớm một chút, chuyện đặt tên hôm sau hãy nói."
Thật vất vã mới dỗ Tiểu Dã ngủ được, Cố Khái Đường đóng cửa phòng bé, trở lại phòng ngủ của mình, phát hiện Đậu Tranh vậy mà còn chưa ngủ.
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, gần đây Đậu Tranh đều tương đối buồn ngủ, ngày hôm nay bận rộn cả ngày, Đậu Tranh vừa về đến nhà đã lên giường nằm, Cố Khái Đường còn tưởng y đi ngủ trước.
Cố Khái Đường thấy trong tay y cầm một lá bài, bộ bài nằm lộn xộn trên chăn đệm, rơi trên đất, người khác nhìn vào đều thấy khó chịu.
Cố Khái Đường hỏi: "Em làm gì vậy?"
Đậu Tranh nói: "Em đang rút thăm."
Dùng bài rút thăm? Rút thăm gì? Cố Khái Đường cũng không hỏi nữa, an vị bên cạnh y, nhìn một hồi.
Cố Khái Đường vừa đi qua, Đậu Tranh bắt đầu dọn bài, nhưng dừng lại một chút, còn nói: "Hải Đường, chơi với em một ván đi."
"Anh không rành lắm."
"Không sao." Đậu Tranh nói: "Anh thua thì hôn em một cái."
Cố Khái Đường nở nụ cười, hỏi: "Em thua thì sao?"
"Em thua thì em hôn anh một cái."
Cố Khái Đường vừa nói: "Vậy thì có khác gì đâu." nhưng lại ngồi xuống đối diện với Đậu Tranh.
Đậu Tranh cũng cười với hắn, chờ Cố Khái Đường ngồi xuống, Đậu Tranh mới nghiêm túc, y nói: "Hôm nay em hỏi Tiểu Dã, nếu như có thêm một đứa nữa thì thế nào, Tiểu Dã không mấy vui vẻ."
Cố Khái Đường trầm mặc, nghĩ thầm em nói với Tiểu Dã thế nào mà Tiểu Dã lại thương tâm đến vậy?
Đậu Tranh nói: "Em hiện tại cũng không biết làm thế nào. Cho nên chúng ta tới đánh cuộc một lần, ván này ai thua thì người đó hải quyết định, thế nào?"
Cố Khái Đường đã sớm có đáp án, nhưng nghe thấy Đậu Tranh nói ra lời này, cũng vẫn gật đầu, nói: "Được."