Chương 2: Quý công tử say rượu
Sau khi Đàm Thiên Dương tan ca thì đi đến nhà họ Tống. Người phụ nữ họ Tống mở một siêu thị mini ở góc đường trong thành phố. Mang theo một đứa con trai bốn tuổi tự mình sinh sống.
Đàm Thiên Dương lần này đi đến nhà bọn họ là để giúp hai mẹ con lấy hàng. Sau khi khiêng hàng vào siêu thị, hắn từ chối khéo lời mời ở lại ăn cơm tối của người phụ nữ họ Tống. Lại tự bỏ tiền mua hai món ăn và một ít đồ dùng lặt vặt rồi mang đi.
Hắn cầm vài thứ lặt vặt ấy đi vào quán ăn nhỏ bên đường ở tiểu khu. Gọi chủ quán cho một bát mì rồi lập tức ngồi xuống. Tuy là một quán ăn nhỏ nhưng buôn bán rất phát đạt, hương vị vừa ngon lại vừa rẻ, ông chủ ở đây còn rất nhiệt tình. Trong chốc lát ông đã nấu xong bát mì như hắn gọi, rồi cười ha hả bưng tới cho hắn, “A! Cậu thích ăn mì như vậy sao? Đã mua một phần trong tay mà vẫn còn ra ngoài ăn mì ah’.”
Đàm Thiên Dương quay về phía ông gật đầu, không nói thêm gì.
Ông chủ quán dường như cũng đã quen, cười ha hả nói thêm mấy câu rồi xoay người đi đón tiếp những vị khách khác.
Đàm Thiên Dương quả thật rất thích ăn mì, đặc biệt thích cho nhiều sa tế, làm cả bát mì biến thành màu đỏ, ăn rất có hương vị. Hắn cúi đầu “xì xụp” ăn vài đũa đã hết nửa bát mì, mới nhớ ngẩng đầu lên để uống nước.
Bên cạnh quán ăn nhỏ này là một quán khác. Có điều quán ăn kia nhìn lớn hơn một chút, bàn ghế cũng đầy đủ. Đàm Thiên Dương trong lúc vô tình nhìn lướt qua, cặp mắt *** tường trông thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trong góc.
Thực ra cũng không tính là quá quen, có điều đã từng gặp qua một lần. Còn thay người kia trả tiền thuốc men, nhưng mà ngay cả tên của người ta là gì hắn cũng không biết. Cũng vì từng có ấn tượng đặc biệt, nên khi gặp lại thật dễ dàng nhận ra.
Đàm Thiên Dương của nhiều năm sau đó đã có lúc tự hỏi, nếu ngày đó hắn không ở nơi ấy liếc mắt một cái liền nhận ra người kia. Như vậy có phải thế giới của bọn họ sẽ không cắt qua nhau? Hay sẽ giống như ngày đó ở bệnh viện, y quay lưng về phía hắn rồi rời đi? Giống như hai đường thẳng giao nhau, trong khoảnh khắc tiếp giáp rồi dần dần xa khuất. Hắn vẫn như vậy làm một người bảo vệ, còn y vẫn như cũ làm một quý công tử.
Khi đó Đàm Thiên Dương chỉ tình cờ nhìn thoáng qua người đang ngồi uống rượu giải sầu trong góc u ám kia. Người nọ vẫn như cũ mặc một thân âu phục cao cấp. Chẳng qua caravat đã bị kéo lệch qua một bên, quần áo cũng bị cuộn lại. Toàn thân dường như đều đắm chìm trong sự sa sút, *** thần chán nản. Đàm Thiên Dương không khỏi nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Bộ dạng đối phương nằm ngất xỉu trên mặt đất với gương mặt trắng bệch. Có lẽ đang gặp chuyện gì khó khăn chăng? Hắn nghĩ như vậy rồi cúi đầu tiếp tục “xì xụp” ăn mì.
Chờ khi hắn ăn xong bát mì, đôi mắt lại vô thức nhìn lướt qua góc ấy, người nọ đã rời khỏi. Đàm Thiên Dương trả tiền cho ông chủ quán rồi mang theo đồ đạc của mình hướng phía bên kia rời đi. Hắn không phải là người thích xen vào việc của người khác. Ngược lại, rất nhiều lúc hắn đều thích giữ im lặng. Chỉ cần sự việc không phát triển đến mức khiến cho hắn không thể chịu nổi là được.
Nhưng tình huống trước mắt này lại khiến hắn không thể không dừng bước.
Đây là một khu bình dân nổi danh, bởi vì muốn tiết kiệm diện tích để xây nhà ở. Cho nên con đường cũng không rộng lắm, những hẻm nhỏ u ám ở đây nhiều không đếm xuể. Người dân sống trong khu vực này cũng rất hỗn tạp, có đủ loại người từ hình dạng đến kiểu cách. Vì vậy những người mới đến đây thường bị kéo vào trong một hẻm nhỏ chịu “giáo huấn”.
Quý công tử mặc một thân âu phục đắt tiền, lại một mình một người đi đến đây. Hiển nhiên cũng như bức hoạ đắt tiền khiến cho kẻ khác nảy sinh lòng tham.
“Uy, tên nhóc này thoạt nhìn rất có tiền nha, lột bộ âu phục này xuống chắc bán cũng được ít nhất mấy ngàn!” Mấy tên côn đồ tóc vàng cười ha hả đứng trong ngõ nhỏ chắn đường. Múa tay múa chân với quý công tử trông hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh u ám ở nơi này.
“Hắc hắc, vậy lúc mày lột đồ cần phải cẩn thận một chút, đừng có làm rách ah’, bằng không bán không có giá đâu.” Một tên tóc vàng khác cười hắc hắc một trận, lộ ra hàm răng vừa xấu lại vừa vàng.
“Chuyện này đương nhiên rồi.”
Mấy tên côn đồ vây quanh quý công tử cười hắc hắc, con mắt ánh lên sự tham lam hiện rõ trên khuôn mặt.
Quý công tử dường như đã uống hơi nhiều, giờ phút này bị mấy người vây vào trong góc. Lưng dựa vào tường, đôi mắt mở ra một chút, nheo mắt nhìn mấy kẻ trước mặt. Cũng không biết y có nghe được lời đối thoại của đám người kia hay không.
“Này! Các người!” Đàm Thiên Dương một tay cầm đồ đạc, một tay chỉ vào mấy tên tóc vàng bên trong, hét lớn một tiếng.
Tên tóc vàng bị âm thanh cứng rắn của hắn làm hoảng sợ một chút. Chờ đến khi quay đầu lại, mới nhìn thấy đối phương chỉ có một người. Nhớ bản thân mình có tới bốn tên đàn em, trong lòng tên tóc vàng thoáng cái liền cậy mạnh. Vẻ mặt kiêu ngạo quay về phía hắn hất cằm, khinh thường hỏi: “Mày muốn chõ mõm vào sao? Không nghe đến đại danh Hoàng Tam tao ở đây ah’? Nếu không muốn ch.ết khó coi thì ccmn biến xa một chút cho lão tử.”
Đàm Thiên Dương nhìn lướt qua quý công tử đang dựa vào tường. Thấy y không xảy ra chuyện gì mới chậm rãi đem tầm mắt liếc đến mặt của kẻ xưng là “Hoàng Tam”.
Trước kia đã nói qua, Đàm Thiên Dương từng là một quân nhân, hơn nữa còn là một bộ đội đặc chủng giết người bằng tay không. Thân cao một mét tám mươi bảy, hắn có một đôi chân thon dài, eo lưng thẳng tắp hữu lực. Vì thế mặc dù hắn chỉ đứng ở đó, thân ảnh cao lớn và ánh mắt băng lãnh không cảm xúc như loài rắn, cũng khiến cho người ta vô thức đi vòng qua hắn rồi bỏ chạy mất dạng.
Khi Hoàng Tam thấy hắn nhìn thẳng mình liền cảm nhận được một luồng điện chạy dọc sau lưng, khiến hắn sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Hắn vô thức kéo một tên đứng bên cạnh, thức thời run rẫy chạy mất.
Mấy tên tóc vàng khác thấy đám người mình đều đã chạy. Làm sao còn dám đứng ở đó chịu trận, liền nghiêng ngã lảo đảo chạy theo mông của Hoàng Tam. Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua mấy tên đần độn vừa chạy đi. Lúc này mới thu hồi ánh mắt lạnh như băng, đi đến bên cạnh quý công tử.
“Này, cậu không sao chứ?!” Hắn hỏi một câu, quý công tử dường như nghe thấy, y mở mắt ra nhìn về phía hắn. Một đôi mắt hoa đào ướt át đầy sương.
Đàm Thiên Dương nhíu mày, đang muốn nói thêm gì đó. Quý công tử lại đột nhiên nhào về phía hắn, “Ọc” một tiếng nôn ra.
Hàng lông mày của Đàm Thiên Dương giật giật, thấy may mắn vì thân thủ của mình không tồi, đúng lúc tránh ra. Nếu không bộ quần áo trên người hắn đã gặp nạn rồi.
Số mệnh của quý công tử lại không tốt như vậy, y lấy tay đỡ tường nôn đến thiên hôn địa ám. Âu phục sang trọng phẳng phiu dính đầy uế vật màu trắng nhớp nháp. Đàm Thiên Dương nhìn sắc mặt nôn đến không còn chút máu của quý công tử liền tiến lên một bước, vươn bàn tay to vỗ vỗ lên lưng y. Giúp y thuận khí, tránh cho y bị sặc ch.ết.
Quý công tử nôn một hồi lâu, dường như không thể nôn thêm được nữa. Y mới nghiêng đầu, cặp mắt hoa đào bởi vì nôn thốc mà phiến hồng. Ướt át như có thể chứa nước. Ánh mắt mông lung chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, đôi môi vô thức nở một nụ cười. Cơ thể ngay sau đó liền mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Này!” Đàm Thiên Dương thấy người kia trực tiếp ngã lên chỗ nôn vừa nãy. Thân thủ cực nhanh đỡ lấy y. Nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của quý công tử đang dựa lên người hắn, đôi lông mày rậm liền nhíu lại.
Đàm Thiên Dương nhất thời có chút luống cuống. Quý công tử này thoạt nhìn vô cùng sang trọng. Thắt lưng bị cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy, thon gầy đến mức hắn chỉ cần dùng hai bàn tay là có thể dễ dàng đỡ lấy thân người. Làn da tuyết trắng non mịn trông giống như miếng đậu hủ trắng bóng. Đàm Thiên Dương nhìn quý công tử, đoán nhà y không phải ở đây. Nếu để y ở lại chỗ này, ngày mai nhất định sẽ bị kẻ xấu lột sạch, đến đôi vớ cũng không còn.
Đàm Thiên Dương cau mày suy nghĩ ba mười giây, cuối cùng vẫn quyết định đỡ người y lên, đi về phía nhà mình. Dù sao cũng là đồng nghiệp cùng công ty, nếu y ở chỗ này xảy ra chuyện gì thì không tốt lắm.
Đỡ người đến cửa, đem quý công tử tuy gầy yếu nhưng dáng người cao không thấp dựa vào tường. Đàm Thiên Dương lấy ra chìa khoá, mở cửa căn hộ mình thuê. Quý công tử dường như cảm thấy nhiệt độ cơ thể trên người Đàm Thiên Dương thật dễ chịu. Mới bị buông ra chốc lát liền tự động nhích lại gần tìm nguồn nhiệt đó. Đàm Thiên Dương vừa mới mở cửa ra, quý công tử đã muốn ôm chầm lấy hắn.
Đàm Thiên Dương vội vàng đỡ lấy người kia. Hắn cúi đầu, khẽ nhíu mày nhìn quý công tử đang cọ qua cọ lại trước ngực hắn với dáng vẻ vô cùng thoải mái. Đàm Thiên Dương thuê một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách. Phòng khách khá nhỏ, chỉ có thể đặt một bàn ăn và vài cái ghế. Trong góc phòng đặt một chiếc ghế sô-pha, phần trống còn lại chỉ đủ để làm lối đi.
Thuận tay đem người bế lên ghế sô-pha, Đàm Thiên Dương đang chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy cánh tay thon dài của quý công tử đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Đôi mắt khép lại, dán lên phần eo của hắn.
Đàm Thiên Dương đành phải dùng chút lực kéo cánh tay của y xuống. Đặt người nằm lên ghế sô-pha. Quý công tử dường như đối với việc ngăn cản hai cánh tay của y hoạt động vô cùng bất mãn. Hai mắt không mở, nhưng đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại thành một khối. Đôi môi cũng khẽ bĩu lên, khuôn mặt nhăn nhó nhìn vô cùng uỷ khuất. Hai cánh tay khẽ quơ quơ giữa không trung như đang tìm cái gì đó.
Đàm Thiên Dương đứng thẳng người, hắn liếc nhìn quý công tử một cái liền không muốn quản thêm. Xoay người đi vào toilet. Chẳng bao lâu, hắn đi ra ngoài với gương mặt còn dính bọt nước. Trên tay cầm một chậu nước và bàn chải bước đến gần quý công tử.
Mà lúc này, bởi vì quý công tử không ngừng quơ tay loạn xạ nên đã đem nửa người mình tuột khỏi ghế sô-pha. Hai chân dường như đã quỳ trên mặt đất. Đàm Thiên Dương vừa nhìn thấy liền nhíu mày, đem chậu nước đặt bên chân rồi bế người kia thả trở về sô-pha. Hắn ngồi xổm bên cạnh, giữ lấy đôi chân đang không yên phận kia. Dùng bàn chải dính nước chà sạch vết bẩn trên quần áo của y.
Chà một lúc, hắn đột nhiên nhớ tới có người từng nói qua. Một số loại vải cao cấp không thể dùng nước lạnh để giặt, không biết quần áo của y có bị hỏng hay không?
Chờ hắn giúp quý công tử lau xong vết bẩn, đem chậu nước đổ đi thì sắc trời bên ngoài đã tối đen. Quý công tử lúc này cũng đã chìm vào giấc ngủ, cả người yên ổn nằm trên ghế sô-pha không nhúc nhích. Nhưng đôi lông mày dài vẫn khẽ nhíu lại.