Chương 4: Ba bữa cơm (2)
A Nghĩa ngây ngẩn cả người, không phải vì chuyện gì khác, mà là bởi vì cái tên này rất giống một biệt danh. Hắn làm sao điều tr.a được đây? Nhưng may mắn là Tịch Chiêu Nhiên kế đó liền nói cho hắn biết chỗ ở và nghề nghiệp của Hoàng Tam.
Kẻ kia là một tên côn đồ. A Nghĩa rời khỏi văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng nghi ngờ sự khác thường ngày hôm nay của cậu chủ. Đầu tiên là một đêm không về nhà, sau đó lại muốn xem tư liệu nhân sự của phòng bảo an. Tiếp đó lại sai hắn đi điều tr.a một tên côn đồ, tại sao chứ?
Tịch Chiêu Nhiên chờ hắn đi rồi mới cầm tập hồ sơ nhân viên kia nhìn hồi lâu.
Đàm Thiên Dương.. Đàm Thiên Dương..
…
Giờ nghĩ trưa, Đàm Thiên Dương cầm hộp đựng cơm, chuẩn bị đi đến căn-tin ở công ty ăn trưa. Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng bảo an, hắn liền gặp Tịch Chiêu Nhiên, dường như đang đứng đó chờ hắn.
Tịch Chiêu Nhiên trên người vẫn mặc bộ âu phục đắt tiền. Gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười tao nhã. Vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng của một quý công tử.
“Chúng ta lại gặp mặt.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười, chủ động đi đến bắt chuyện với hắn.
Đàm Thiên Dương có chút bất ngờ khi nhìn thấy y đi đến. Nhưng gương mặt hắn từ trước đến nay đều không biểu lộ cảm xúc. Lần này cũng vậy, cho nên chút biểu tình kinh ngạc cơ bản không thể nào xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Hắn gật đầu với Tịch Chiêu Nhiên, cũng không nói chuyện.
“Anh biết tôi sẽ đến tìm anh sao?” Tịch Chiêu Nhiên hỏi.
“Không biết.” Đàm Thiên Dương lắc đầu, lập tức hỏi: “Có chuyện gì ah’?”
“Ừ.” Tịch Chiêu Nhiên kéo dài âm thanh một chút. Cuối cùng mỉm cười nói: “Anh tối hôm qua đã cứu tôi, lại còn mời tôi ăn sáng. Cho nên hiện giờ tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, có thể chứ?”
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Xoay người đem hộp cơm trên tay bỏ lại trong phòng nghĩ.
Chờ hắn trở lại, Tịch Chiêu Nhiên thật tự nhiên đi bên cạnh hắn, hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu.
“Không biết đi chỗ nào ăn cơm trưa đây? Anh có đề nghị nào không?” Hai người đứng trong thang máy. Vách tường trơn bóng phản chiếu hình ảnh của hai người có tướng mạo và khí chất hoàn toàn khác biệt nhau.
Một người cao một mét tám mươi, mặc âu phục màu đen sang trọng. Khuôn mặt tuấn tú gầy yếu mang theo nụ cười tao nhã. Một đôi mắt hoa đào quyến rũ đầy sương khiến cho người ta không thể rời mắt. Một người khác vóc dáng cao hơn nhiều, thân hình một mét tám mươi bảy. Dáng người thẳng tắp như tháp Eiffel. Lộ ra đường cong cứng rắn, khuôn mặt ngăm đen không biểu lộ cảm xúc. Đôi mắt đen láy khi nhìn qua sẽ khiến người ta vô thức muốn tránh đi.
“Tôi dẫn cậu đi.” Đàm Thiên Dương không phải là người lập dị. Nếu đối phương đã nói muốn mời khách. Lại ngụ ý muốn mình tìm chỗ, trong đầu hắn sẽ lập tức nghĩ đến chỗ muốn đi.
“Vậy được rồi.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu.
Hai người đứng trong thang máy im lặng một hồi. Tịch Chiêu Nhiên mới hỏi: “Anh không hiếu kỳ vì sao tôi cố tình tới tìm anh ah’?”
Đàm Thiên Dương nghe xong câu hỏi của y, có chút ngạc nhiên nhìn về phía y. “Không phải cậu đến là vì muốn mời tôi ăn cơm sao?”
Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt, trong nhận thức của y. Nếu có người nào đó mời y ăn cơm, nhất định là bởi vì có “chuyện”.
Hai người sau đó lại rơi vào trạng thái im lặng. Tịch Chiêu Nhiên là bởi vì luôn suy nghĩ về phản ứng của Đàm Thiên Dương. Còn Đàm Thiên Dương trước sau như một, không thích mở miệng.
Hai người rời khỏi thang máy, lúc đầu Tịch Chiêu Nhiên định đi đến bãi đổ lấy xe lái đi. Nhưng lại bị Đàm Thiên Dương ngăn cản.
“Rất gần, không cần lái xe đi.” Đàm Thiên Dương nói, sau đó đi về phía trước dẫn đường cho y.
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, không nói gì thêm liền đuổi kịp bước chân của hắn, đi về phía trước.
Quán ăn mà Đàm Thiên Dương muốn tìm nằm trong một khu phố bình dân bên cạnh khu thương nghiệp. Phố nhỏ kia cũng không rộng lắm, nhưng người lại đông đúc. Vừa đi đến đầu phố đã thấy một đám đông đang chen lấn.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn cảnh này khẽ nhíu hàng lông mày. Đàm Thiên Dương đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo lấy y, để y đi theo phía sau mình. Còn hắn đi ở phía trước, dùng thân thể ngăn đám người đang chen lấn.
Dáng người cao lớn của Đàm Thiên Dương đem lại cho hắn một lợi thế. Những người lúc ban đầu đi song song với hắn đều vô thức tránh đường. Cùng chen chúc với một người như Đàm Thiên Dương chắc chắn sẽ khiến cho bản thân thiệt thòi.
Tịch Chiêu Nhiên an toàn đi theo hắn thẳng đến phía trước quán ăn mà Đàm Thiên Dương muốn tìm.
Bày trí của quán ăn nhỏ này rất đơn giản. Nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ, chỉ có điều quán ăn lúc này thật đông khách.
Đàm Thiên Dương dẫn Tịch Chiêu Nhiên tìm một chỗ quen thuộc ở trong góc. Sau khi bảo y ngồi xuống, hắn mới đi lấy thực đơn đưa tới trước mặt y.
Tịch Chiêu Nhiên tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua. Toàn bộ đều là những món ăn bình dân, giá cả cũng rất rẽ.
“Anh không gọi ah’?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn lướt qua thực đơn. Hỏi Đàm Thiên Dương đang ngồi đối diện mình.
“Cậu mời khách.” Đàm Thiên Dương nhắc nhở y. Ý tứ của hắn là, ai mời khách thì là người gọi món, điều này thật bình thường.
Nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại hiểu lầm ý tứ của hắn, nghĩ hắn sợ mình quỵt nợ. Y cũng không vì điều này mà tức giận, chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Tịch Chiêu Nhiên mỉn cười, gật đầu nói: “Là tôi mời khách, anh gọi món ăn rồi tôi trả tiền, tôi không quen thuộc với nơi này.”
Đàm Thiên Dương thấy y hiểu lầm ý tứ của mình, nhưng cũng không muốn giải thích. Hắn cầm thực đơn chọn hai ba món. Lại đem thực đơn đưa cho y, ý bảo y nhìn lại.
Tịch Chiêu Nhiên cũng theo ý hắn chọn hai ba món. Đàm Thiên Dương liền đi đến quầy gọi thức ăn.
Chờ đến khi hắn trở về bàn, Tịch Chiêu Nhiên đã gọi nhân viên phục vụ đem rượu tới cho mình.
“Đừng uống nhiều rượu như vậy.” Đàm Thiên Dương nhìn y vẫn chưa ăn gì đã rót một ly rượu uống vào bụng. Hắn nhíu mày, lại nhớ tới người tối hôm qua vì nôn thốc mà sắc mặt tái nhợt.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở chỗ đó giương mắt nhìn hắn, lại cười nói: “Tôi sẽ không uống say đâu, buổi chiều còn có công việc.”
Đàm Thiên Dương từ chối cho ý kiến, nghĩ thầm, cậu biết rõ là tốt rồi.
“Anh làm việc ở phòng bảo an có tốt không?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy hắn ngồi trở lại bàn đối diện mình. Y đứng lên rút một cuốn tạp chí ở bàn bên cạnh mở ra xem rồi hỏi.
“Tốt.”
“Anh có muốn thăng chức hay không?” Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu dời mắt khỏi cuốn tạp chí.
Đàm Thiên Dương có chút bất ngờ nhìn y một cái, rồi sau đó lắc đầu nói: “Tạm thời không nghĩ tới.”
“Tạm thời? Vì cái gì?” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn hắn, y cảm thấy người này thật rất kỳ lạ. Hoàn toàn khác biệt với những người y gặp trước kia.
“Anh gặp khó khăn gì sao?” Đây là lý do duy nhất y có thể nghĩ đến.
“Không phải.” Đàm Thiên Dương lắc đầu, “Loại chuyện này muốn cũng vô dụng.”
“Không phải anh rất coi trọng tiền sao? Nếu thăng chức, tiền lương của anh sẽ tăng lên gấp mấy lần.”
“vậy thì sao?” Đàm Thiên Dương khó hiểu nhìn y, “Chuyện thăng chức cũng không phải do tôi quyết định.”
Lời nói của Tịch Chiêu Nhiên thoáng chốc bị nghẹn lại. Một hồi lâu y mới tiếp tục nói: “Tôi có khả năng chỉ thị bộ phận nhân sự, thế nào? Có muốn tôi giúp anh không?” Thật ra đâu những chỉ thị. Nếu y muốn thăng chức cho một người có năng lực, thì đó cũng chỉ là một chuyện bình thường thôi, ai dám phản đối y?
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Như vậy tôi sẽ mắc nợ cậu, cậu cũng sẽ mắc nợ bộ phận nhân sự, không đáng.”
Tịch Chiêu Nhiên nghĩ hắn nói đùa,:”Anh thật là một người thú vị, những người khác đều mơ ước được trèo lên cao. Còn anh lại tính toán rõ ràng như vậy.”
“Tính toán rõ ràng cũng không có gì không tốt, chúng ta bất quá chỉ mới gặp nhau một lần thôi. Cậu cũng không nợ gì tôi.” Đàm Thiên Dương nói vô cùng nghiêm túc. Hắn đối với những sự việc này luôn luôn nghiêm ngặt.
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên im lặng, tiếp đó y không thể nhịn được cười. Vì thế liền cong khoé môi, theo thói quen nở một nụ cười nhàn nhạt đầy tao nhã.
Khi Đàm Thiên Dương ngẩng đầu đã vô tình trông thấy nụ cười kia của y. Khoé môi hắn giật giật, cuối cùng không nhịn được nói: “Không muốn cười thì đừng cười.”
Tươi cười của Tịch Chiêu Nhiên nhất thời cứng lại trên khoé môi.
Tịch Chiêu Nhiên từ thuở nhỏ đã được đủ loại người ca ngợi về nụ cười của y. Mặc kệ những kẻ đó thật lòng khen ngợi hay không, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người trực tiếp bảo y đừng cười. Cái này giống như một người có tài ăn nói đột nhiên lại bị kẻ khác kêu câm miệng. Bất luận là tâm tình như thế nào, nhưng tâm lý nhất thời biến đổi cùng xoay chuyển là điều chắc chắn.
“Tôi.. cười rất khó coi sao?” Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được hỏi ra nghi vấn của mình.
“Không phải.” Đàm Thiên Dương lắc đầu, thấy vẻ mặt của Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn trong trạng thái ngờ vực. Hắn liền thẳng thắng giải thích vấn đề ngờ vực của y, nói: “Cậu cười thật giả dối.”
“Giả dối?” Tịch Chiêu Nhiên lập lại một lần nữa, sau đó cười to một tiếng. Vẫn biểu lộ tươi cười, nhưng không phải là nụ cười nhàn nhạt tao nhã lúc nãy. Mà là một nụ cười mang theo sự trào phúng. Khiến cho người ta cảm thấy sợ đến nổi da gà vì nụ cười âm lãnh kia.
Đàm Thiên Dương nhìn nụ cười của y, lông mày nhíu lại, nhưng không nói gì.
“Vậy nụ cười hiện giờ của tôi có giả dối không?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn về phía hắn, đôi mắt hoa đào không biến đổi. Nhưng giọng nói lại âm u lạnh lẽo như băng.
Đàm Thiên Dương không vì vậy mà tránh đi đôi mắt của y. Nhưng đôi lông mày càng nhíu chặt hơn, lại không trả lời câu hỏi của y.
“Đồ ăn của hai người đến rồi đây.” Người phục vụ đúng lúc bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Đàm Thiên Dương lúc này không còn tiếp tục đối diện với tầm mắt của y nữa. Hắn giúp người phục vụ đem thức ăn dọn lên bàn.
“Mang thêm hai chai rượu đến đây.” Tịch Chiêu Nhiên điêm nhiên như không có việc gì nhìn về phía người phục vụ. Nụ cười nhàn nhạt đầy tao nhã lại hiện lên gương mặt tuấn mỹ của y.
“Được…”
“Đừng uống rượu.” Đàm Thiên Dương đánh gãy lời nói của nhân viên phục vụ, xua tay bảo hắn rời đi.
“Anh không thích uống rượu?” Tịch Chiêu Nhiên đối với việc hắn cắt ngang lời yêu cầu của mình cũng không tức giận. Lại thật bình thản hỏi, giống như đoạn đối thoại của hai người lúc nãy chưa từng tồn tại.
Đàm Thiên Dương không nói chuyện, chỉ lấy đũa chùi sạch rồi đưa một đôi đến trước mặt y.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua đôi đũa trước mắt, cũng không nói gì thêm. Y cầm đôi đũa chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng khi liếc qua những món ăn mà Đàm Thiên Dương đã gọi, y lại ngây ngẩn cả người.
Những món ăn này y rất quen thuộc, đều là những món bác sĩ dinh dưỡng dặn dò y phải ăn mỗi ngày. Gan heo, đậu hủ, thịt nạc và các loại cá.
“Anh thích ăn cá sao?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn tô canh cá màu trắng khá lớn hỏi.
Đàm Thiên Dương nghe xong lời nói của y, dường như sửng sốt một chút. Sau đó chỉ có thể gật đầu đồng ý, rồi vùi đầu ăn.
Nhưng Tịch Chiêu Nhiên trong lòng lại đột nhiên khẳng định một chuyện. Người này.. có lẽ không thích món ăn nào trên bàn này cả.