Chương 14: Làm vệ sĩ của tôi đi… (4)
Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không cho rằng câu nói đó của hắn là đúng. Chỉ cảm thấy Thiệu Đông Dương vẫn chưa đủ hiểu y, người giống như y vậy… Ah…
Không đem suy nghĩ của mình nói ra, y lại hỏi ngược lại Thiệu Đông Dương: “Không phải cậu muốn tôi đi học nấu ăn chứ?”
“Cậu?” Thiệu Đông Dương nghiêng đầu nhìn y từ trên xuống dưới mấy lần, khoé môi giật giật nói: “Cho loại quý công tử như cậu xuống bếp, vậy không phải giống như giao nút công tắt phóng tên lửa hạt nhân vào tay một đứa bé ah’? Như thế không phải rất khủng khiếp sao?”
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không cách nào biện giải cho bản thân mình. Trên thực tế, ngay cả y cũng không biết nếu bản thân y đi vào nhà bếp, chiến đầu cùng nôi niêu xoong chảo, muỗng đũa sẽ gây ra thảm cảnh cảnh gì nữa… Cảm thấy hình ảnh này rất trái ngược với y ah’. Hơn nữa, y cũng không nghĩ rằng mình có thể làm ra món ăn ngon nào cả. Có điều chờ khi Đàm Thiên Dương nấu ăn trong nhà bếp, y có thể ở bên cạnh giúp hắn một tay. Như vậy có thể mượn cơ hội đó để gia tăng tình cảm cùng độ thân mật giữa hai người.
“Nhưng mà cậu hiện giờ lại đem hắn biến thành vệ sĩ của mình. Tôi cảm thấy tiến triển như thế có chút quá nhanh đi.” Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Thiệu Đông Dương đối với tốc độ nhanh chóng đạt được như ý nguyện của Tịch Chiêu Nhiên có phần ghen tị cùng hâm mộ. Hắn quả thật hận không thể biến thành kẻ thứ ba, chen một chân vào phá rối!
“Có sao?”
“Tục ngữ có câu ”khoảng cách sinh mỹ cảm”, hiện tại các cậu vốn đã ở cùng nhau một chỗ. Hắn giờ lại trở thành vệ sĩ của cậu. Như vậy các cậu không phải ở cùng nhau từ sáng đến tối sao? Cậu phải biết rằng, tình cảm mãnh liệt bao nhiêu thì cháy nhanh đến bấy nhiêu. Lụi tàn chỉ trong chớp mắt.” Thiệu Đông Dương suy nghĩ một chút, có phần không chắc chắn lại hỏi lại y để xác nhận. “Cậu không phải tính đùa giỡn với hắn một chút rồi coi như xong đó chứ?”
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc nhìn hắn.
“… thật chỉ đùa giỡn thôi ah’?” Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút. Thế nhưng nhìn bộ dạng trịnh trọng của quý công tử này khi hỏi thăm hắn trước đó, thấy thế nào cũng không giống đùa giỡn ah’. Hơn nữa, mặc dù hắn luôn cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên là kẻ nhiều mặt. Nhưng vẫn có vài phần vô cùng đơn thuần, đặc biệt là ở phiên diện tình cảm.
“Hắn là của tôi.” Tịch Chiêu Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói xong cảm thấy bất đắt dĩ, “Cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không quan trọng.” Chỉ cần có thể đặt được mong muốn cùng mục đích cuối cùng của y là được.
Thiệu Đông Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên trong chốc lát, đột nhiên có chút hiểu được suy nghĩ của y. Tịch Chiêu Nhiên thật sự cố chấp, thậm chí có phần bướng bĩnh. Luôn luôn suy xét mọi việc, vì muốn đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Thế nhưng tình cảm lại là một thứ vô cùng xảo quyệt, nó hay thay đổi và đôi khi biến mất không có dấu vết. Nó không có quy luật cũng không có nguyên nhân cùng hậu quả. Bạn không ngừng bắt lấy nó, thì nó càng không ngừng tuột khỏi tay bạn. Thủ đoạn cùng kế hoạch từ trước đến nay vẫn không phải là con đường dẫn lối để đạt được tình yêu chân chính. Sắp xếp kế hoạch chu đáo, bản lĩnh cùng thủ đoạn cao minh đến đâu. Cũng không có khả năng trăm phần trăm chứng minh rằng người kia sẽ yêu thương bạn. Cho dù từ khi người kia sinh ra, bạn đã bắt đầu tính toán kế hoạch. Dùng hai mươi năm hoặc thậm chí là cả đời để từng bước từng bước dụ dỗ người kia yêu bạn. Cũng không ai có thể đảm bảo xác xuất thành công của kế hoạch đó có khả năng tuyệt đối đạt đến trăm phần trăm. Kế hoạch vĩnh viễn vẫn có thể biến đổi, ai cũng không có khả năng hoàn toàn nắm trong tay mọi việc.
Nếu đem tình yêu trở thành mục đích, như vậy thứ cuối cùng đạt được rất có khả năng biến thành một cái gì đó hoàn toàn biến chất.
Thiệu Đông Dương mím môi, không nói gì thêm. Hắn biết cho dù mình có nói nhiều hơn nữa thì y cũng không nghe vào tai. Chỉ có thể ở trong lòng hy vọng có một ngày y sẽ nghĩ thông suốt hết tất cả mọi thứ. Không đến mức biến mọi chuyện trở nên tồi tệ. Để rồi cuối cùng đem toàn bộ nổ lực của bản thân chôn vùi. Như lấy giỏ trúc múc nước thành công dã tràng.
“Nhưng mà tôi cảm thấy cậu nói cũng rất có lý.” Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không nói lời nào. Gương mặt tuấn mỹ lộ ra nét cười tao nhã, “Tôi sẽ suy xét một chút về vấn đề khoảng cách đó.”
Thiệu Đông Dương không nói gì, quả nhiên tất cả những gì hắn đoán đều đúng. Người kia phàm làm việc gì cũng đều sắp xếp kế hoạch trên ba lần, sau đó mới cho người đi chấp hành. Ngay cả tình cảm cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, tôi ở đây cũng đã lâu nên phải về thôi.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nói lời tạm biệt với hắn, “Nếu chuyện kia có kết quả thì gọi điện cho tôi, có điều đừng để cho người thứ ba biết.”
“Biết rồi.” Thiệu Đông Dương bộ dáng lười biếng phất tay.
Tịch Chiêu Nhiên ra khỏi phòng làm việc trên tầng thượng ở hộp đêm của Thiệu Đông Dương. Khi xuống đến cầu thang, y mỉm cười với những người đi bên cạnh xem như gật đầu chào hỏi. Khí chất tao nhã đầy mê người ở bề ngoài của quý công tử, quả thật quyến rũ rất nhiều nam nữ trẻ tuổi. Nhưng vì mọi người đều nhìn thấy y từ tầng cao nhất đi xuống. Nên cũng chỉ có thể say mê ở trong lòng, ai cũng không dám đi về phía trước tiếp cận y. Nói giỡn vừa thôi, bọn họ làm sao có gan dám đụng chạm đến người bước ra từ phòng của lão đại? Không phải là chán sống quá rồi sao?
Khi xuống đến lầu một, Tịch Chiêu Nhiên mới vừa bước tới cửa chính, liền nhìn thấy bên cạnh có một bóng người xẹt ngang qua. Y sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy theo người kia.
Khi y chạy ra khỏi cửa chính đuổi đến con hẻm nhỏ, đúng lúc nhìn thấy gương mặt nghiêng của người nọ đang bước lên xe.
… là.. là A Trung!
Bởi vì tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên in rõ nét nửa khuôn mặt nghiêng đó, khiến cho bước chân y cứng lại. Chờ đến khi y hồi phục lại *** thần, thì chiếc xe kia đã sớm biến mất khỏi dòng xe cộ trên đường.
Hiện giờ đã sắp là mùa thu, bầu trời âm u lất phất vài giọt mưa phùng, lạnh lẽo đến thấu xương.
Thế nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại cảm thấy ở nơi nào đó trong ngực mình càng thêm rét lạnh.
Nếu A Trung còn sống, vậy người đi cùng y ngày đó rồi gặp tai nạn xe cộ là ai? Vụ tai nạn đó đến tột cùng là thật hay là giả? Nếu như là giả.. vậy điều đó nhằm vào cái gì?
Nếu sắp đặt vụ tai nạn xe kia là vì muốn mạng của y. Vậy thì A Trung đóng vai diễn gì trong chuyện này? Là một trong những người tham gia kế hoạch? Người đứng đằng sau chỉ đạo từng bước một của vụ tai nạn này là cha của y?
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt kéo tới. Y dường như muốn bước lên phía trước một bước. Nhưng đầu óc bỗng không còn là của y nữa, mà trở nên trống rỗng. Chờ đến khi y hồi phục lại *** thần, thì bản thân đã ngã xuống con đường vắng lặng dưới cơn mưa thu. Bên tai mờ hồ tràn ngập các loại âm thanh. Tiếng “ầm ầm” của chiếc xe hơi khi lăn xuống đường. Tiếng kêu thảm thiết trước khi ch.ết phát ra từ người mà y cho là A Trung. Còn có lời nói lãnh đạm cùng xa cách của cha y…
Thiệu Đông Dương khi nghe được thủ hạ mình báo cáo vội vàng chạy xuống dưới lầu. Hắn liền nhìn thấy quý công tử từ trước tới nay đều tao nhã quyến rũ, đang nằm ngửa trên mặt đất lầy lội bẩn thỉu với gương mặt trắng bệch. Đôi mắt hoa đào không còn ánh sáng nhu hoà khiến cho người đỏ mặt nữa, mà trở nên trống rống ảm đạm.
“Uy, Chiêu Nhiên, tỉnh tỉnh.” Thiệu Đông Dương vừa nâng người dậy, vừa nỗ lực gọi y tỉnh lại.
“…” Tịch Chiêu Nhiên giật giật khoé môi, dường như muốn nói gì đó. Thiệu Đông Dương không nghe rõ, vội vàng hỏi lại. “Cậu nói gì?”
“…đừng gọi tôi là Chiêu Nhiên…”
“…”
Thiệu Đông Dương dưới sự trợ giúp của thủ hạ, đem người đỡ về phòng làm việc của mình. Hắn thấy người kia chỉ ngồi yên ở bên cạnh bàn, cánh tay một mực đỡ lấy trán không ngừng run rẩy, vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu có muốn đến bệnh viện khám không?”
Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, sau đó dường như rất cố gắng giơ tay lên, thấp giọng nói: “Cho tôi một chút…”
Thiệu Đông Dương sửng sốt, sau một hồi lâu hắn mới hiểu được y đang nói đến cái gì. Lửa giận tiềm tang trong lòng nháy mắt phát bạo ra toàn bộ. Hắn đập lên cánh tay của y, giận dữ hét lên, “Tịch Chiêu Nhiên, cậu là kẻ ngu si sao? Chúng ta lúc trước đã nói như thế nào? Nói cả đời này sẽ không bao giờ đụng đến cái thứ ch.ết tiệt kia nữa! Cậu ccmn đã quên sự đau đớn ngày trước khi từ bỏ sao?”
Cánh tay trái bị đánh mạnh trúng vào mặt bàn, nhưng Tịch Chiêu Nhiên không có lên tiếng. Đem mặt mình chôn vùi dưới cánh tay. Y cảm thấy thân thể nặng ngàn cân, hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Y làm thế nào để quên? Những ngày sa đoạ đó, những ngày tăm tối tuyệt vọng đến mức khiến cho người ta muốn đi tìm cái ch.ết. Y suốt cuộc đời này cũng sẽ không quên được..
Thiệu Đông Dương dường như cũng bị y kích thích nhớ đến hồi ức nào đó. Dây thần kinh cả người đều nhảy loạn lên. Hắn đi qua đi lại trong phòng, lải nhải như kẻ thần kinh: “Cái thứ đồ đó, tôi đã nói cả đời này không đụng đến thì tuyệt đối sẽ không đụng nữa.. Tôi nhất định không giống kẻ nhu nhược như cậu, cậu ccmn dám đụng vào thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi…”
Tịch Chiêu Nhiên vẫn không ngẩng đầu, Thiệu Đông Dương cũng không ngừng lải nhải như kẻ bị điên. Hai người cứ duy trì bầu không khí ngây người như vậy ở trong phòng làm việc cả một buổi chiều. Mãi cho đến khi điện thoại di động của Tịch Chiêu Nhiên vang lên, Thiệu Đông Dương mới dừng lại cước bộ của mình. Dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Di động vẫn vang lên, cho đến khi hồi chuông thứ ba kết thúc. Thiệu Đông Dương mới lấy điện thoại từ trên người y ra. Nhìn thấy màn hình di động báo hai chữ “Thiên Dương”. Hắn liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang gục người, liền ấn phím nghe, “uy.”
“Cậu ấy đang ngủ, ai vậy?” Tịch Chiêu Nhiên chưa từng nói tên của Đàm Thiên Dương cho Thiệu Đông Dương. Cho nên hắn cũng không biết phía đầu dây bên kia chính là người mà Tịch Chiêu Nhiên muốn bẻ cong. Giọng điệu cũng không quá thân thiện.
Đàm Thiên Dương nghe khẩu khí không tốt của hắn, lông mày cau lại, “Tôi là vệ sĩ của cậu ấy, xin để cho cậu ấy nói chuyện với tôi.” Đàm Thiên Dương sau khi tan ca về nhà lại không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Ban đầu chuyện này vẫn nằm trong phạm vi bình thường. Dù sao ai cũng đều là người trưởng thành. Về nhà muộn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Nhưng bởi vì ngày hôm qua Tịch Chiêu Nhiên say rượu. Điều này khiến cho hắn lo lắng, cho nên liền trực tiếp gọi điện thoại tới hỏi. Nếu Tịch Chiêu Nhiên lại uống rượu, hắn sẽ suy xét đến việc tới đó mang người đi.
“Vệ sĩ?” Miệng của Thiệu Đông Dương mở ra, lập tức biết đây chính là người mà Tịch Chiêu Nhiên nói đến. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang gục trên bàn. Nói về phía điện thoại: “Anh tới mang cậu ta về đi, cậu ấy bị bệnh.”
Đàm Thiên Dương nghe xong lời của hắn, lông mày càng thêm nhíu chặt hơn.