Chương 29: Lòng đố kị xấu xa (3)
Khi Đàm Thiên Dương đến bệnh viện thì bên ngoài đã đầy ấp người. Loáng thoáng còn có người bàn tán “xả thân mình cứu người” linh *** gì đó. Đàm Thiên Dương liếc mắt nhìn bọn họ đó một cái, rồi mới chen người đi vào trong.
Hắn đi thẳng đến phòng cấp cứu, cuối cùng nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Tống vẫn bình an đang đứng đó. Trong lòng mới thoáng thở ra một hơi.
“Thiên Dương.” La Uyển Y thấy hắn đi đến, lập tức từ trên băng ghế đứng dậy tiến lại gần.
“Chú Đàm.” Tống Hàng cũng chạy nhanh lại ôm lấy bắp chân của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, hai mắt đều đã đỏ lên.
“Hai mẹ con không sao chứ?” Tuy nhìn cả hai chân tay lành lặn. Nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu. Hai mẹ con nhìn có chút chật vật, giống như từ trên mặt đất lăn qua một vòng, trên người dính đầy bụi.
“Hai mẹ con chị không có việc gì.” La Uyển Y lắc đầu.
“Nhưng chú xinh đẹp kia bị thương.” Tống Hàng nghiêm mặt, khẩn trương đem điều mình lo lắng nói với Đàm Thiên Dương, “Chú ấy chảy rất nhiều máu, chú ấy sẽ không ch.ết chứ ah’?” Bé nói xong hai hốc mắt liền tích đầy nước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.
“Tiểu Hàng không được nói bậy.” La Uyển Y che miệng bé lại, lắc đầu nói: “Chú ấy sẽ không sao, con không nên nói lung tung, biết không?” Cô nói xong thuận tay lau nước mắt cho cậu nhóc con.
Tống Hàng miệng mếu, vội vàng gật đầu. Vừa rồi bé rất sợ hãi, chiếc xe kia thật giống như bị điên lao tới. Khi đó bé nghĩ mình sẽ ch.ết, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một chú xinh đẹp chạy đến cứu bé. Giống như diễn viên đóng vai anh hùng trong TV.
“Người đó thế nào?” Đàm Thiên Dương nhíu mày hỏi.
“Bác sĩ nói cậu ấy bị đụng vào cánh tay, cả người bị xe hơi kéo theo. Nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.” La Uyển Y lắc đầu, trên mặt xuất hiện sự lo lắng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đàm Thiên Dương hỏi.
“Buổi sáng chị đưa Tống Hàng đến nhà trẻ, rồi một chiếc xe chạy sang phía lối đi bộ. Lúc đó chị thật bị doạ sợ…” La Uyển Y xoa trán, trên mặt còn lưu lại sự sợ hãi lúc nãy. “Cũng may người kia chạy đến đẩy chị và Tống Hàng ra, bằng không…” Cô nói xong lắc đầu, biểu tình trên mặt không muốn nghĩ thêm. Cô dù sao cũng là phụ nữ, gặp loại chuyện như thế này cũng không cách nào chống đỡ được. Cho nên cô mới gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương, bảo hắn đến đây.
Đàm Thiên Dương không biết an ủi người khác, cho nên hắn đành vươn tay vỗ vai cô.
“Người kia chị có quen không?”
“Ah.” La Uyển Y nghe câu nói của hắn như nhớ đến điều gì đó. Cô lấy ra một chiếc điện thoại di động rồi nói: “Đây là di động của người đó, bác sĩ bảo chị liên lạc với người nhà của y. Nhưng chị vừa rồi đi đóng tiền viện phí nên đã quên mất.”
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trên tay cô, đột nhiên đưa tay cầm lấy.
La Uyển Y không hiểu nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương mở di động, tìm danh sách số điện thoại vừa gọi tới, thì nhìn thấy cái tên “Đàm Thiên Dương” của hắn được xếp đầu tiên.
Di động này là của Tịch Chiêu Nhiên.
Như vậy người đang ở trong phòng cấp cứu là Chiêu Nhiên?
Trong lòng Đàm Thiên Dương giống như bị người ta hung hăng đánh một cái. Nhất thời đủ loại tư vị cuồn cuộn trào ra.
Chờ đợi là một việc vô cùng khó khăn, đặc biệt là sau khi biết được người ở bên trong là Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng Đàm Thiên Dương lại càng khó chịu giống như bị kim đâm.
Rốt cuộc sau khi chờ đến gần nữa tiếng đồng hồ. Đèn ở phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ bước ra, theo sau là Tịch Chiêu Nhiên đang nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài.
“Cậu ấy thế nào?” Đàm Thiên Dương lập tức tiến đến hỏi bác sĩ. Tịch Chiêu Nhiên nhắm hai mắt nằm trên chiếc giường màu trắng. Ra giường màu xanh càng làm cho người ta thấy rõ gương mặt nhợt nhạt của y. Đàm Thiên Dương cảm thấy trong lòng mình như vừa bị ai đó hung hăng đâm cho một châm. Khó có thể bỏ qua cái cảm giác đau đớn đang nhanh chóng lan truyền khắp thân thể hắn.
“Aizz, tay phải của câu ta bị thương vốn vẫn chưa lành hẳn. Chỗ xương bị gãy lúc trước vẫn chưa liền lại. Hiện giờ lại bị tổn thương thêm một lần nữa. Nếu không chăm sóc cẩn thận, chỉ sợ cánh tay phải của cậu ta sẽ bị phế.” Bác sĩ nói xong lắc đầu vòng qua người hắn, đi về phía trước theo giường bệnh.
Tống Hàn thấy chú xinh đẹp cứu mình được người khác đẩy ra ngoài. Hai mắt đỏ hoe quan sát, rồi chầm chậm chạy theo, La Uyển Y cũng nhanh chóng đuổi kịp phía trước.
Đàm Thiên Dương đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, mới chạy sát theo phía sau.
Tịch Chiêu Nhiên được đưa vào một phòng bệnh hai giường không có người ở. Y được y tá đỡ nằm trên chiếc giường phía trong cùng. Bác sĩ cầm lấy toa thuốc rồi nói nói với đám người Đàm Thiên Dương. “Cậu ta bị mất máu quá nhiều, thân thể lại bị thiếu máu, cần phải bồi bổi cho tốt.” Bác sĩ nói xong rồi liếc mắt nhìn phía bọn họ lần nữa. Ông tình cờ nghe được bệnh nhân vừa được đưa vào bệnh viện này là vì cứu người khác nên mới gặp tai nạn. Hiện giờ vẫn chưa thấy người nhà của y tới. Cho nên ông đành đem những việc cần chú ý giao cho bọn họ.
“Sẽ bồi bổ thật tốt, bác sĩ yên tâm.” La Uyển Y vội vàng đáp.
Bác sĩ hiển nhiên tương đối vừa lòng với thái độ của cô. Sau khi kê xong toa thuốc đưa cho y tá, ông lại giải thích thêm một câu.”Cậu ấy bị hôn mê có thể là vì thiếu máu, chỉ cần truyền máu sẽ không sao. Chờ cậu ấy tỉnh thì nói với cậu ấy nên chú ý cánh tay phải của mình. Đừng làm nó bị thương thêm, nếu không sau này sẽ bị tàn phế.”
“Vâng vâng.” La Uyển Y gật đầu liên tục.
Bác sĩ lúc này mới vừa lòng gật đầu rời khỏi.
La Uyển Y nhìn Tịch Chiêu Nhiên nằm trên giường bệnh có chút không biết mình nên làm gì hiện giờ. Cô quay lại định hỏi ý kiến của Đàm Thiên Dương. Thì thấy người phía sau đang nhìn chăm chú người nằm trên giường, tựa hồ là ngẩn ra.
Cô liếc mắt nhìn cả hai một hồi, rồi nghĩ đến phản ứng khi Đàm Thiên Dương cầm chiếc điện thoại di động, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ.
“Thiên Dương.” Cô gọi Đàm Thiên Dương một tiếng, người phía sau quay đầu lại nhìn về phía cô.
“Hai người.. quen nhau?”
Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Vậy cậu có thể giúp chị chăm sóc cậu ấy một lát không? Chị phải đưa tiểu Hàng đến trường. Rồi mang đến cho cậu ấy một chút canh.” La Uyển Y trong lòng cảm thấy nghi ngờ khi thấy hai người quen biết nhau, nhưng không hỏi nhiều.
“Nếu chị vội thì đi đi, tôi ở đây chăm sóc cho cậu ấy là được rồi.” Đàm Thiên Dương nói với cô.
La Uyển Y gật đầu, đi đến bên giường kéo tay Tống Hàng.
Tống Hàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt bởi vì khóc mà trở nên ngập nước, bé nhỏ giọng hỏi: “Chú xinh đẹp khi nào thì tỉnh lại ah’? Con muốn ở đây chờ chú ấy tỉnh lại, rồi mới đi đến trường có được không?”
“Có thể, chú ấy sẽ mau tỉnh thôi. Chờ buổi chiều con tan học, mẹ sẽ đưa con đến thăm chú ấy có được không?” La Uyển Y biết tiểu bảo bối của mình bị doạ sợ, vì thế liền xoa đầu bé an ủi.
Tống Hàng nhìn La Uyển Y, lại nhìn Đàm Thiên Dương. Cuối cùng nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang nhắm mắt. Lúc này bé mới có chút không cam lòng gật đầu.
Chú xinh đẹp thật sự rất đẹp ah’, hơn nữa còn cứu hai mẹ con bé. Bé rất thích chú ấy ah’.
“Đi thôi.” La Uyển Y ngồi xổm xuống bế bé lên, quay về phía Đàm Thiên Dương gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đàm Thiên Dương nhìn theo hướng hai người rời đi. Hắn đứng trong phòng một hồi lâu, mới bước hai bước ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Hai ngày không gặp, y đã gầy như vậy, sắc mặt cũng khó coi hơn rất nhiều. Cổ áo lót từ trước tới giờ luôn thẳng nếp đã không còn là một màu thuần trắng, mà ẩn chút màu xám, mái tóc đen cũng trở nên rối hơn.
Đàm Thiên Dương nhịn không được đưa tay giúp y chỉnh lại áo lót, rồi nắm lấy cổ áo vỗ vỗ, đem bụi bẩn dính trên đó phủi đi.
Tịch Chiêu Nhiên vẫn không tỉnh lại. Có lẽ đã từ hôn mê trực tiếp chuyển sang trạng thái mê man. Đàm Thiên Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình nước biển vừa mới truyền được một nửa.
Hắn dựa người lên đầu giường, nghiêng mặt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tịch Chiêu Nhiên có chút đau lòng. Trong khoảng thời gian này vất vả lắm hắn mới nuôi được y có thêm chút thịt. Bỗng chốc xảy ra chuyện này làm cho toàn bộ công sức của hắn đều đổ sống đổ biển. Tầm mắt Đàm Thiên Dương di chuyển xuống dưới, nhìn về phía cánh tay phải của y. Trong lòng cũng theo đó trầm xuống. Hắn một lần nữa nhớ đến lời nói của bác sĩ,:”…nếu không chăm sóc cẩn thận, chỉ sợ cánh tay phải của cậu ta sẽ bị phế.”
Có lẽ sẽ không nghiêm trọng như lời bác sĩ nói. Nhưng về sau chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến Tịch Chiêu Nhiên. Y cũng đã lớn đến từng tuổi này, nếu như vì chuyện kia mà lưu lại di chứng hoặc thương tật. Vậy thì mẹ con nhà họ Tống khẳng định sẽ rất áy náy. Đàm Thiên Dương cũng sẽ không có cách nào tha thứ cho bản thân mình —— Tuy không biết Tịch Chiêu Nhiên vì sao lại ở trước cổng nhà trẻ của Tống Hàng. Nhưng dù sao hắn cũng là vệ sĩ của Tịch Chiêu Nhiên, lại không thể bảo vệ tốt cho y. Đó chính là sự thất trách của hắn —— Hơn nữa nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên bị như vậy khiến cho hắn thật đau lòng.
Đàm Thiên Dương ngồi bên cạnh giường bệnh gần hai tiếng đồng hồ. Bình nước biển cũng đã đổi hai lần, Tịch Chiêu Nhiên mới từ từ tỉnh lại.
“Ngô…” Phản ứng đầu tiên khi Tịch Chiêu Nhiên tình lại là cử động cánh tay phải bị đau.
Đàm Thiên Dương thấy y đau đến hàng lông mày đều nhíu chặt lại. Càng cảm thấy đau lòng, hắn vội vã đỡ lấy y hỏi: Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào bị đau nữa không?”
Tịch Chiêu Nhiên cau mày, hai mắt di chuyển một hồi lâu mới bắt đầu mở ra. Đôi mắt vừa mở có chút mông lung, y trừng mắt, nghi hoặc nhìn hắn, “Thiên Dương?”
“Là tôi.” Đàm Thiên Dương nhẹ nhàng giúp y xoa đầu vai, một bên ngẩng đầu nhìn y.
“Tôi sao lại thế này…”
“Cậu cứu mẹ con Tống Hàng, còn mình thì bị xe đụng phải.” Đàm Thiên Dương nhìn y lại hỏi, “Ngoại trừ cánh tay phải, trên người cậu còn đau chỗ nào nữa không?” Hắn sợ còn có chỗ vẫn chưa được kiểm tr.a kĩ lưỡng, nhịn không được hỏi thêm lần nữa.
Hai mắt Tịch Chiêu Nhiên nhìn thẳng hắn, tới chớp mắt một cái cũng không đành lòng. Nghe hắn hỏi liền lắc đầu, thanh âm vừa mới tỉnh có chút khàn khàn suy yếu, “Không có, chỉ có cánh tay phải bị đau, sau lưng cũng đau..”
Rõ ràng là lắc đầu, nhưng lời nói từ trong miệng phát ra lại giống như làm nũng. Đàm Thiên Dương nhịn không được cong khoé môi, nói với y. “Tôi đi tìm bác sĩ đến khám cho cậu.”
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn định rời khỏi, dĩ nhiên không bằng lòng. Vội vươn tay trái giữ chặt hắn lại. Y hai ba ngày nay đã không có nói chuyện cùng hắn. Nhìn thấy Đàm Thiên Dương y mới biết vì sao tâm tình của mình ba ngày này càng ngày càng áp lực. Chính là bởi vì không được nhìn thấy người này ở bên cạnh mình. Một ngày không nhìn thấy hắn, y mới biết mình nhớ hắn bao nhiêu.
“Thiên Dương đừng đi.” Tịch Chiêu Nhiên kéo lấy góc áo của hắn. Đầu hơi ngửa ra, gương mặt tái nhợt cùng yếu ớt mang theo đôi mắt đầy sương mù trông vô cùng đáng thương. Giống như chú chó con bị người ta vứt bỏ.
“Tôi từ nay về sau sẽ không nói những lời như vậy nữa. Anh đừng đi có được không?” Y thật sự không thể chịu đựng được nếu như không có người đàn ông này ở bên cạnh. Nếu thật sự không thể chiếm được tình yêu của hắn. Như vậy cũng không sao cả, chỉ cần hắn ở bên cạnh y, nhìn một mình y là đủ rồi.
“Tôi đi tìm bác sĩ.” Đàm Thiên Dương đưa tay vỗ lên vai Tịch Chiêu Nhiên, đẩy tay y ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Y cúi đầu nhìn cánh tay phải một lần nữa bị băng bó, lại nhìn thoáng qua cánh tay trái mới vừa bị Đàm Thiên Dương đẩy ra.
Có lẽ.. y cần phải đối với bản thân mình ác liệt hơn một chút.
Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua khoảng cách giữa chiếc giường bệnh cùng mặt đất. Y nhắm mắt lại, tay phải hướng về phía dưới, từ trên giường xoay người lăn xuống đất.
“Chiêu Nhiên!”
Đàm Thiên Dương vừa mới đi ra ngoài liền gặp được bác sĩ của Tịch Chiêu Nhiên, vì thế liền chào hỏi, muốn ông đến khám lại cho Tịch Chiêu Nhiên, bác sĩ liền trực tiếp đồng ý.
Nhưng khi hai người vừa bước đến cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy cả người Tịch Chiêu Nhiên sắp lăn xuống mặt đất. Hơn nữa y còn dự định dùng cánh tay phải bị thương chống đỡ thân thể.
Đàm Thiên Dương nhìn hình ảnh kia liền hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng đều quên. Hai chân theo bản năng liền sải bước, chạy thật nhanh đến. Hắn vươn hai tay đỡ lấy thân thể Tịch Chiêu Nhiên trong tình thế nguy hiểm. Nhưng bởi vì trong phút chốc hoảng sợ quá độ, hắn liền trực tiếp ôm người kia ngồi xuống mặt đất.
Đàm Thiên Dương cả đời này đã trải qua rất nhiều tình cảnh sinh tử. Hoặc cứu chiến hữu mình trong những thời khắc bị đao chém đến. Nhưng chưa một lần nào khiến hắn cảm thấy sợ hãi giống như hiện giờ.
Hắn ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên, hai tay vô thức xiết chặt, có chút không dám buông tay.
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, có phải cậu muốn tay mình bị phế?” Bác sĩ cũng bị hình ảnh nguy cấp vừa rồi làm cho sợ hãi. Thật ra nếu là người bình thường làm động tác kia cơ bản cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng bởi vì cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên hiện tại căn bản không thể tiếp tục bị giày vò. Trừ khi y muốn mình về sau ngay cả cây bút cũng khó cầm được.
“Ha hả, lần sau tôi sẽ chú ý.” Tịch Chiêu Nhiên từ trên vai Đàm Thiên Dương ngẩng đầu, quay về phía bác sĩ cười nói.
Bác sĩ trừng mắt, liếc mắt nhìn y, rồi lập tức bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thiên Dương?” Tịch Chiêu Nhiên nâng cánh tay trái vỗ Đàm Thiên Dương đang còn ôm lấy y. Tuy cảm giác được hắn ôm thật sự dễ chịu lắm. Chỉ tiếc hiện giờ không đúng lúc, trong phòng bệnh vẫn còn có người khác đang nhìn.
Đàm Thiên Dương lúc này mới lấy lại *** thần. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên đỡ y nằm lên giường.
Bác sĩ thở dài, nắm lấy cánh tay phải của y kiểm tr.a thêm một lần nữa. Tuỳ thời hỏi phản ứng của y, Tịch Chiêu Nhiên chỉ mỉm cười tủm tỉm, nhất nhất trả lời vấn đề của ông.
Sau khi kiểm tr.a xong, bác sĩ cũng nhẹ nhàng thở ra. Lại một lần nữa nói rõ về tình trạng nghiêm trọng của cánh tay phải. Cho tới khi Tịch Chiêu Nhiên hết lần này đến lần khác cam đoan từ nay về sau sẽ chú ý. Đàm Thiên Dương cũng nói đã ghi nhớ, ông mới cầm bệnh án rời khỏi phòng bệnh.
Đàm Thiên Dương tiễn bác sĩ đến cửa. Khi trở về hắn liền thuận tay đóng cửa lại. Thanh âm “cạch” của tiếng khoá cửa khiến cho nội tâm của Tịch Chiêu Nhiên run lên một hồi. Y đột nhiên có chút xung động muốn le lưỡi nhăn mặt.
Đàm Thiên Dương sau khi đóng cửa lại, khuôn mặt không có biểu tình gì. Hắn đi đến bên gường ngồi xuống, cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn y.
Tịch Chiêu Nhiên vạn năm khó có được một lần cảm thấy mình đột nhiên có chút chột dạ. Hai mắt y đảo qua lại, nhưng lại không dám đối mặt cùng Đàm Thiên Dương.
Cho đến một hồi lâu, Đàm Thiên Dương mới mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua cậu lại đi uống rượu?”
“Không.” Tịch chiêu Nhiên lập tức cười hì hì hắc đầu.
Trên mặt Đàm Thiên Dương vẫn không có biểu tình gì, tiếp tục hỏi: “Vậy ngày hôm trước?”
“Cũng không.” Tịch Chiêu Nhiên nói dối chưa bao giờ chớp mắt, cam đoan không có ai có thể nhìn ra điều gì từ trên mặt y.
Đàm Thiên Dương nhìn y, híp mắt lại, cũng không nói gì.
Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy chột dạ. Ngày đó sau khi Đàm Thiên Dương rời đi. Y cảm thấy trong lòng mình khó có thể nào chấp nhận được, liền đi đến quán bar ngồi một ngày một đêm. Nói không uống rượu thì đúng là lừa gạt con nít, bằng không vì sao bị người của Phó ca mang về nhà mà y một chút ấn tượng cũng không có.
Vì thế cậu chủ nhà họ Tịch quyết định cúi đầu giả ch.ết.
Đàm Thiên Dương nhìn biểu tình của y giống như trẻ con trốn tránh lỗi lầm. Đột nhiên có chút muốn cười, vì thế hắn liền cong khoé môi, lộ ra một nụ cười nhẹ gần như không thấy được.
Cậu chủ nhà họ Tịch đang giả ch.ết vẫn dựng thẳng lỗ tai chờ Đàm Thiên Dương hỏi tiếp tục. Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy hắn có lẽ sẽ hỏi vì sao y lại gặp được mẹ con Tống Hàng ở trước cổng nhà trẻ. Nhưng y đợi cả buổi cũng không nghe thấy hắn phát ra một chút thanh âm nào. Vì thế nhịn không được trộm liếc mắt một cái, xem thử tình hình để lo liệu tính toán.
Nhưng y không ngờ tới mình lại nhìn thấy gương mặt than từ trước đến nay của Đàm Thiên Dương lộ ra nét tươi cười. Y suýt chút nữa sợ đến nhảy dựng lên. Một tay chỉ vào hắn lớn tiếng nói: “Anh cũng có thể cười sao?” Kinh ngạc quá độ làm cho y mất hết sự tao nhã thường ngày.
Đàm Thiên Dương mím môi, sắc mặt một lần nữa trầm xuống.
Tịch Chiêu Nhiên lập tức thức thời im lặng. Đàm Thiên Dương cười hiển nhiên là chuyện tốt. Nhưng Đàm Thiên Dương trầm mặt càng khiến cho người ta không dám ở trước mặt hắn làm càn.
Đàm Thiên Dương mím môi nhìn y một hồi lâu. Đột nhiên hỏi,:”Cậu còn muốn ở cùng tôi không?”
Tịch Chiêu Nhiên không phản ứng một hồi lâu, mới chậm rãi hiểu được câu nói của hắn. Y bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
“Trừng mắt lớn như vậy để làm gì?” Đàm Thiên Dương vươn tay sờ lên ánh mắt của y. Đôi mắt Tịch Chiêu Nhiên rất đẹp, hình dáng ưu mỹ như cánh hoa đào. Có lẽ bởi vì hình dáng này nên đôi mắt y mới vừa vặn che giấu phần lớn tròng mắt. Cũng vì thế mà đôi con ngươi giống như ẩn giấu một tầng sương mù dày đặc, thoạt nhìn mông lung mơ hồ.
“Tôi… anh… tôi..” Cậu chủ nhà họ Tịch trước giờ đều nói chuyện khoé léo. Vậy mà lần đầu tiên trong đời y lại nói chuyện lắp bắp không thành câu.
Đàm Thiên Dương nhìn bộ dạng của y như vậy, liền đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc y.
Hắn cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự rất ích kỷ, nông nỗi ích kỷ đến đáng giận.
Đàm Thiên Dương không muốn cùng Tịch Chiêu Nhiên trở thành loại quan hệ này. Nhưng hắn lại không muốn Tịch Chiêu Nhiên rời khỏi tầm mắt của mình. Trên đời này luôn có những người như vậy tồn tại. Làm cho người ta không nhịn được muốn cưng chiều. Nhưng mảy may lại không muốn người đó tiến vào thế giới của mình. Thật giống như dưỡng một con sủng vật.
Nhưng Tịch Chiêu Nhiên không phải là sủng vật của hắn. Vĩnh viễn cũng không, y là một con người. Nếu như y đã vượt qua vị trí quý trọng cùng quan tâm trong lòng hắn. Thì hắn phải chịu trách nhiệm cho phần tình cảm này. Nếu không chính là lạm dụng, là ích kỹ.
“Anh…” Tịch Chiêu Nhiên không rõ ý nghĩ của Đàm Thiên Dương. Nội tâm không yên lòng nhưng lại nhịn không được mong chờ.
“Nếu cậu muốn ở cùng tôi, nhất định phải đồng ý với tôi vài yêu cầu. Nếu làm không được coi như thôi đi.” Đàm Thiên Dương không nhanh không chậm nói.
“Là điều gì? Tôi có thể làm được.” Tịch Chiêu Nhiên vội vàng gật đầu, hai mắt khẩn trương nhìn hắn —— Trước kia y sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này. Nếu có người ra yêu cầu với y, y trước nhất sẽ nghi ngờ dụng ý của đối phương. Nhưng lần nay y lại làm ngược lại, cái gì cũng không muốn nghĩ. Chỉ muốn nhanh chóng đáp ứng hắn. —— Tịch Chiêu Nhiên chuyên tâm chăm chú nhìn khuôn mặt Đàm Thiên Dương. Không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình gì của hắn.
“Thứ nhất.” Đàm Thiên Dương nhìn y, Tịch Chiêu Nhiên nuốt nước miếng. Đàm Thiên Dương dường như đối với vẻ mặt khẩn trương cùng coi trọng của y thật vừa lòng. Vì thế chậm rãi nói: “Về sau cậu không được đi uống rượu, có thể làm được không?”
Tịch Chiêu Nhiên vội vã gật đầu, “Có thể, tôi có thể.” Y tuyệt đối tin tưởng trình độ tâm ngoan của mình. Ngay cả ma tuý y cũng có thể dùng đau đớn để từ bỏ, huống chi là rượu?
“Thứ hai.” Đàm Thiên Dương dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn ung dung nhìn y, “Về sau không được ra ngoài một mình với người đàn ông khác. Nếu muốn đi ra ngoài phải nói cho tôi biết trước.” Hắn nói xong nhìn Tịch Chiêu Nhiên rồi hỏi, “Có thể làm được không?”
“Có thể.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, trong lòng lại vô cùng nghi ngờ. Y khi nào lại ra ngoài một mình với người đàn ông khác? Hơn nữa, sao y lại cảm thấy chủ định này rất bá đạo ah’?
Nhưng y hiện giờ chỉ biết gật đầu cam đoan, muốn phản bác lại thì đã muộn.
Đàm Thiên Dương thấy y gật đầu, tiếp tục nói: “Còn yêu cầu khác thì chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết.”
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu.
Qua một lúc lâu y mới kịp phản ứng, sao y lại có cảm giác như mình đang vội vàng bán mình ah’?
Đàm Thiên Dương nhìn y một hồi lâu. Cuối cùng mới thoả mãn gật đầu. Hắn vươn tay xoa đầu y, lại bổ sung thêm một yêu cầu. “Nếu cậu đã muốn ở cùng tôi, thì tức nghĩa sẽ không có đường lui, tôi nhất định sẽ không buông tay cậu.” Hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên, ánh mắt kiên định làm cho không người nào nghi ngờ chuyện hắn vừa nói có bao nhiêu nghiêm túc.
Hắn là người lớn lên ở vùng nông thôn. Đối với hắn mà nói, cưới vợ sinh con, sống qua ngày cùng nhau chính là một đời. Chuyện ly hôn hay chia tay hắn chưa từng nghĩ đến. Vợ chồng ly tán, tan nhà nát cửa chính là bi kịch trên thế giới. Cũng là bi ai lớn nhất của một người đàn ông.
Tuy bọn họ đều là nam giới, không thể có con. Nhưng nếu đã quyết định ở bên cạnh nhau, nhất định phải dự tính thật tốt để ở cùng nhau trọn đời.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Sau đó vô cùng trịnh trọng gật đầu, “Tôi đáp ứng anh.” Nếu Đàm Thiên Dương dám dùng cả đời này của hắn để đánh cuộc. Vậy tại sao y lại không dám chứ?