Chương 44: Sự ngây thơ của tiểu tống hàng (1)
Bởi vì Đàm Thiên Dương có ý định thay đổi thái độ thù địch trong lòng Tịch Chiêu Nhiên đối với mẹ con nhà họ Tống. Cho nên sau khi gọi điện thoại cho hai mẹ con xong, hắn cố ý nói với y:”Ngày mai em phải giúp anh tiếp đãi tốt bọn họ, có biết không?”
Tịch Chiêu Nhiên vốn vì lần chủ đạo gây ra vụ tai nạn giao thông, mà cảm thấy chột dạ mỗi khi Đàm Thiên Dương nhắc đến hai mẹ con nhà họ Tống. Vì thế khi nghe thấy Đàm Thiên Dương nói như vậy. Tịch Chiêu Nhiên dĩ nhiên không có dị ý. Nhưng y vẫn có chút tò mò, gần đây không có ngày lễ nào. Vì sao hắn lại đột nhiên muốn mời bọn họ đến ăn cơm?
Vì vậy y liền đem vấn đề đó hỏi hắn. Đàm Thiên Dương chỉ nhìn y rồi nói:”Muốn giới thiệu em với bọn họ.”
Ý của Đàm Thiên Dương đều đã nói trắng ra. Hắn gọi La Uyển Y một tiếng “chị dâu”, cho nên hắn đương nhiên nên chính thức giới thiệu Nhiên Nhiên với cô. Điều này cũng có nghĩa là để y ra mắt gia trưởng.
Tịch Chiêu Nhiên trong đầu dạo một vòng. Tự nhiên hiểu được dụng ý của hắn. Y thấy Đàm Thiên Dương luôn vì y mà suy nghĩ chu toàn như vậy, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Gật đầu càng thêm vui vẻ, “Em sẽ tiếp đãi thật tốt hai người họ.”
Mà người đối với bữa cơm này háo hức hơn ai hết chính là tiểu Tống Hàng.
Bé rất thích chú xinh đẹp nha…
Tiểu Tống Hàng nghe có thể đến nhà chú Thiên Dương ăn cơm. Còn có thể nhìn thấy người mình “ngưỡng mộ trong lòng đã lâu” —— chú xinh đẹp, liền kích động đến mặt đỏ bừng. Bé cố ý bảo mẹ mình mặc cho bé bộ quần áo xinh đẹp mà bình thường không bao giờ mặc. La Uyển Y đương nhiên biết tiểu Tống Hàng có bao nhiêu thích Tịch Chiêu Nhiên. —— Cây bút mà Tịch Chiêu Nhiên tặng cho bé, bé vẫn hết sức trân trọng cất kỹ ở nhà. Mỗi ngày tiểu Hàng đều lấy cây bút ra ngắm một lần. Nghĩ muốn dùng nhưng vẻ mặt lại rất luyến tiếc, vô cùng đáng yêu —— Cô cười có chút bất đắc dĩ, thay quần áo mới cho cậu con trai.
Cứ như vậy, tiểu Tống Hàng mặc trên người bộ quần áo xinh đẹp nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến nhà của Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương nghe thấy tiếng chuông cửa, liền kêu Tịch Chiêu Nhiên giúp mình mở cửa. Còn hắn vẫn đang bận rộn trong nhà bếp.
Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt tiểu Tống Hàng đầu tiên là nhìn thấy gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên đang mỉm cười. Bé vội vàng dùng thanh âm kích động lễ phép hô:”Cháu chào chú.”
“Là tiểu Hàng phải không? Đã lâu không gặp cháu ah’.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu với La Uyển Y. Sau đó liền đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ nhắn đang cố gắng ngước nhìn của tiểu Tống Hàng.
Mặt của tiểu Tống Hàng đỏ đến mức muốn bốc hơi nước. A a a, chú xinh đẹp sờ đầu mình kia, mình hạnh phúc muốn ch.ết mà!
Đàm Thiên Dương không nghe thấy âm thanh nào ở bên ngoài. Hai tay vẫn còn dính nước, hắn đi ra ngoài nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu chào La Uyển Y:”Chị dâu.”
“Ừ.” La Uyển Y mỉm cười gật đầu đáp lại.
Đàm Thiên Dương đi đến bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên, dùng vai đụng y, thấp giọng nói:”Còn không gọi?”
Tịch Chiêu Nhiên lập tức hiểu được ý của Đàm Thiên Dương, cũng học theo hắn gọi La Uyển Y:”Chị dâu.”
“Ừ, hả hả.” Khuôn mặt La Uyển Y vẫn hàm chứa ý cười, cô gật đầu sau đó cũng không nói gì thêm.
“Chú Thiên Dương!” Tiếu Tống Hàng không cam lòng bị người lớn bỏ quên, cũng lớn tiếng gọi.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương mỉm cười gật đầu với bé, tiếp đó nói với mọi người:”Đi vào trong đi, đứng ở cửa làm gì.”
“Phải phải, hai người mau vào trong ngồi đi.” Tịch Chiêu Nhiên vội tránh đường, bộ dạng như chủ nhà tiếp đãi khách.
“Được.” La Uyển Y gật đầu, lôi kéo tiểu Tống Hàng vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc đi vào trong. “Đi vào thôi tiểu Hàng.”
“Vâng!” Tống Hàng bé nhỏ lập tức gật đầu.
Ba người lớn và một đứa trẻ đứng trong phòng khách nhỏ của Đàm Thiên Dương thật sự có hơi chật một chút. Đàm Thiên Dương bảo Tịch Chiêu Nhiên tiếp khách, còn hắn thì chui vào trong nhà bếp, tiếp tục công việc của mình.
La Uyển Y nhớ đến lời của bác sĩ về cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên khi xảy ra vụ tai nạn. Vì thế cô liền hết sức quan tâm hỏi:”Tịch tiên sinh, tay phải của cậu không sao chứ?”
“A, không có gì đáng ngại.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu. Lại nói tiếp, từ sau khi xảy ra sự kiện kia. Đàm Thiên Dương rất chăm sóc cánh tay phải của y. Thường xuyên bôi thuốc bổ xương cốt vân vân cho y. Nên y đã sớm không còn cảm giác gì.
“Vậy là tốt rồi.” La Uyển Y liên tục gật đầu, sau đó không khí trong phòng khách nhỏ liền rơi vào trạng thái im lặng. Hai người thật sự không biết nên lựa chủ để nào để tán gẫu với nhau. Tịch Chiêu Nhiên thấy Tống Hàng từ sau khi vào nhà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt mình. Liền nghiêng đầu nhìn bé, không nghĩ tới tiểu Hàng vì hành động này của y mà lập tức thẹn thùng cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Tịch Chiêu Nhiên có chút muốn cười, cảm thấy bé rất thú vị. Y dùng hai tay ôm bé lên để trên đầu gối của mình. Nhưng vì y chưa từng ôm qua trẻ con, cho nên tư thế rất không được tự nhiên. Tiểu Hàng được y ôm vào lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng vừa nghĩ đến người hiện giờ đang ôm bé chính là chú xinh đẹp mà bé tưởng niệm đã lâu. Ôi ôi! Bé cảm thấy mình hạnh phúc muốn ch.ết ah’, không nên yêu cầu nhiều như vậy.
La Uyển Y ngồi trong phòng khách một hồi lâu, cảm thấy cùng Tịch Chiêu Nhiên ngồi không như vậy rất xấu hổ. Cô liền đứng dậy nói:”Chị đi giúp Thiên Dương.”
“Vâng.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, y cũng không có chút phản đối nào. Chỉ đành ngồi tại chỗ ôm Tống Hàng, mắt to trừng mắt nhỏ. Thấy tiểu Hàng dường như bị y ôm có chút không thoải mái. Thân thể bé nhỏ trong ***g ngực y khẽ vặn vẹo liền hỏi:”Tư thế chú ôm cháu không đúng sao?” Tịch Chiêu Nhiên từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với trẻ con. Đây đúng là lần đâu tiên của y. Tư thế ôm tiểu Hàng cũng là do y nhìn người ta ôm trẻ con mà bắt chước. Tư thế trống rất giống nhưng kỳ thật hoàn toàn không đúng.
Tiểu Tống Hàng suy nghĩ một chút nói:”Tay phải của chú phải để ở trên một chút, đừng dùng sức quá.”
Tịch Chiêu Nhiên dựa theo lời của bé nói, sau đó hỏi:”Là như thế này phải không? Có thoải mái một chút không?”
“Vâng, thoải mái.” Tiểu Tống Hàng gật đầu, trong lòng cũng trộm thở ra. Không khó chịu mệt mỏi giống như vừa rồi.
Tịch Chiêu Nhiên trong lòng cũng thầm thở phào. Phải biết, y ngày hôm qua đã hứa với Đàm Thiên Dương sẽ tiếp đãi thật tốt hai mẹ con Tống Hàng. Y cũng không muốn làm cho hắn thất vọng.
Nói đến thất vọng, y không thể lãng tránh mà nghĩ đến vụ tai nạn xe lần đó. Kỳ thật đôi khi Tịch Chiêu Nhiên nghĩ, nếu y sai người dàng dựng vụ tai nạn đó thêm một lần nữa. Như vậy có lẽ chuyện này vĩnh viễn sẽ không có ai phát hiện. Nhưng.. y nhìn thoáng qua bàn tay mình đang đặt trên người Tống Hàng. Thiên Dương rất thích những ngón tay này. Có đôi khi hắn còn cẩn thận giúp y cắt móng tay, giúp y dũa móng lại gọn gàng. Nhìn bàn tay được Đàm Thiên Dương chăm sóc kỹ lưỡng, y liền nghĩ không bao giờ muốn mình trở lại cuộc sống trước kia. Dùng đôi tay mà Thiên Dương cẩn thận trân trọng vấy bẩn thêm máu tươi. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Tịch Chiêu Nhiên đều rất sợ Đàm Thiên Dương sẽ ngửi thấy mùi máu trên tay mình. Sau đó lộ ra ánh mắt chán ghét nhìn y…
Không! Nếu Thiên Dương làm như vậy y nhất định sẽ không chịu nổi.
“Chú ah’, chú làm sao vậy?” Tiểu Tống Hàng ngước đầu, gần gũi nhìn người mà bé “ngưỡng mộ trong lòng”. Vốn bé cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng khi nhìn thấy biểu tình khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi trên gương mặt của chú xinh đẹp. Bé có chút buồn bã, là bé làm sai chuyện gì sao?
“Không có gì.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu với bé, cười tủm tỉm nói:”Muốn xem TV không?”
“Vâng.” Tiểu Tống Hàng vội gật đầu, chỉ cần chú xinh đẹp giấu đi biểu tình đó, bé sẽ vẫn thích gần gũi với y ah’.
Trong nhà bếp, La Uyển Y thấy Đàm Thiên Dương thuần thục rửa thực phẩm cắt rau. Có chút buồn cười nói:”Nếu những chiến hữu trước kia nhìn thấy cậu như thế này, tuyệt đối sẽ cười nhạo cậu.”
Đàm Thiên Dương tranh thủ lúc rãnh rỗi nghiêng đầu nhìn cô nói:”Nhiên Nhiên không biết nấu cơm, đồ ăn bên ngoài không đủ chất dinh dưỡng, tôi lo lắng.”
La Uyển Y cười cười, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ. Cũng không biết là hâm mộ Tịch Chiêu Nhiên có một người đàn ông tốt như vậy. Hay là đang hâm mộ Đàm Thiên Dương có thể gặp gỡ được một người, khiến cho hắn toàn tâm toàn ý đi chăm sóc như thế.
Đàm Thiên Dương thấy vẻ mặt cô có chút mất mát liền an ủi:”Chị nhất định sẽ gặp được người nguyện ý chăm sóc chị.”
La Uyển Y cười gật đầu, “Ừ, có duyên sẽ gặp.”
Đàm Thiên Dương thấy nụ cười của cô không còn phức tạp giống như trước kia, trong lòng hắn cũng nhẹ thở ra.
“Thiên Dương, chị dự tính qua năm sau sẽ trở về thành phố Y, cậu… tính thế nào?” Bởi vì bọn họ trước kia đã nói sẽ cùng nhau đến đó. Nhưng hiện tại Tịch Chiêu Nhiên lại ngoài ý muốn xuất hiện. La Uyển Y đại khái đoán Đàm Thiên Dương có lẽ sẽ không cùng hai mẹ con cô rời đi nữa.
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút mới nói:”Nhiên Nhiên sẽ đi theo tôi đến đó, hai chúng tôi dự tính sẽ mở một cửa hàng buôn bán. Đến lúc đó sẽ đi cùng hai mẹ con chị.”
“Cậu ấy đi cùng với cậu?” La Uyển Y đối với tin tức này hết sức kinh ngạc. Nhìn Tịch Chiêu Nhiên ăn mặc sang trọng như vậy. Thấy thế nào cũng là một thiếu gia có tiền. Cùng những người bình thường như bọn họ mở một cửa hàng nhỏ. Cô cảm thấy có chút khó tưởng tượng được.
“Ừ, chờ thu xếp xong vài chuyện chúng ta sẽ rời đi.” Đàm Thiên Dương nói.
“Vậy.. cha mẹ của cậu ấy thì sao?” La Uyển Y nghi ngờ hỏi.
Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi mới nói:”Cha mẹ của Nhiên Nhiên mặc kệ chuyện của em ấy.”
La Uyển Y mở miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì thêm.
Bữa cơm này Đàm Thiên Dương nấu rất nhiều món ăn phong phú. Trong khoảng thời gian này, vì mỗi ngày Đàm Thiên Dương phải nấu nhiều món ăn đa dạng cho Tịch Chiêu Nhiên. Nên tay nghề nấu ăn của hắn cũng được rèn luyện.
Trên bàn cơm, La Uyển Y nói đến chuyện mở cửa hàng. Cô nói có một đồng hương ở nơi đó xem giúp cô một cửa hàng rất tốt, nằm ở mặt tiền đường gần trường học. Nơi đó còn có thể thuê đến hai cửa hàng. Đàm Thiên Dương nghe thấy liền hiểu ý, gật đầu nói rãnh sẽ tới đó xem giúp cô.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hai người bàn bạc, liền hỏi Đàm Thiên Dương:”Chúng ta mở cửa hàng ở đó sao? Thiên Dương, anh đã nghĩ tốt rồi ah’?” Y đối với chuyện này vẫn thật chờ mong.
“Còn chưa nghĩ xong.” Đàm Thiên Dương lắc đầu với y.
“Hay là hai người mở cửa hàng bán hoa đi, nghe nói trường học kia có rất nhiều nữ sinh. Chị ban đầu cũng tính mở một tiệm. Nhưng tiểu Hàng bị dị ứng phấn hoa, cho nên chị không mở.” La Uyển Y đề nghị nói.
Đàm Thiên Dương nhíu mày, hắn cảm thấy hai người đàn ông lại đi mở cửa hàng bán hoa, dường như có chút kỳ quái. Nhưng có điều.. nếu mở cửa hàng bán hoa, hắn sẽ không bận nhiều việc. Lại có nhiều thời gian chăm sóc cho bọn họ. Hắn cuối cùng gật đầu, nói với La Uyển Y sẽ suy nghĩ một chút.
Tịch Chiêu Nhiên đối với việc này tự nhiên không hiểu gì. Cũng hoàn toàn không có biện pháp nào đưa ra đề nghị. Chỉ có thể để cho Đàm Thiên Dương suy nghĩ toàn bộ mọi chuyện.
Cũng không có cách nào ah’, người đứng đầu trong gia đình, luôn là một người chịu ít nhiều vất vả.
Bọn họ ăn bữa cơm chiều vô cùng náo nhiệt. Cùng nhau nói chuyện phím, ăn cơm, bàn bạc mọi chuyện mà không bị thứ gì ngăn cách. Mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Đến tối, Đàm Thiên Dương tiễn La Uyển Y và tiểu Tống Hàng về nhà. Nhưng tiểu Hàng vẫn lôi kéo chú xinh đẹp không buông. La Uyển Y vẻ mặt bất đắt dĩ. Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói với bé:”Đến cuối tuần hai chúng ta sẽ đến tìm cháu, mang cháu đi chơi.”
Tiểu Tống Hàng vừa nghe nói có thể cùng hai người đi chơi. Mà tối trọng yếu là chú xinh đẹp còn kéo tay bé, nói sẽ mua quà cho bé. Tiểu Tống Hàng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc đến sắp ngất. Đầu nhỏ hoàn toàn không thể khống chế mà gật đầu. Sau đó cả người ngẫn ngơ bị người lớn đưa lên xe.