Chương 50: Đây là một lần cuối cùng

Bao ngày xa cách không được nhìn thấy người mình yêu, cả hai gắt gao ôm chặt lấy nhau đứng trước cửa sổ. Đàm Thiên Dương ôm người nọ, hôn nhẹ lên cái trán *** tế của y. Vài ngày không gặp nhau, lại đem người ôm chặt vào trong ngực. Sự nhớ nhung trong lòng Đàm Thiên Dương cơ hồ bao phủ lấy cả người hắn. Chỉ có cái ôm chặt chẽ này mới có thể tạm thời làm giảm bớt khát vọng của hắn dành cho đối phương.


Đàm Thiên Dương ôm hôn người kia một hồi lâu. Mới phát hiện người trong ngực mình không giống với trước kia. —— Tịch Chiêu Nhiên lúc này đã hoàn toàn hoán thân thành chú mèo nhỏ. Không ngừng làm nũng, cọ cọ lên bờ vai của hắn, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.


“Nhiên Nhiên?” Đàm Thiên Dương cảm thấy y có điểm là lạ. Hắn thoáng cúi đầu nhìn người đang gần gũi trong ngực mình. Trong nháy mắt, vòng vải lụa màu trắng được quấn trên đầu Tịch Chiêu Nhiên lập tức đập vào mắt hắn, tấm vải trắng đến chói mắt.


“Không.. Không..” Tịch Chiêu Nhiên cọ cọ vai Đàm Thiên Dương một hồi lâu mới có chút không tình nguyện mở mắt ra. Y dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn.


Đàm Thiên Dương nhìn tính tình trẻ con, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt xinh đẹp luôn lộ ra nét cười nhàn nhạt tao nhã lúc trước. Có chút không thể tin hỏi:”Nhiên Nhiên, em.. em làm sao vậy?”


Dĩ nhiên trong giờ khắc này, Nhiên Nhiên không thể nào trả lời vấn đề của hắn. Nghi hoặc trong lòng Đàm Thiên Dương cũng càng ngày càng sâu, cũng càng thêm lo lắng. Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái. Liền đưa tay chọc chọc lên mặt hắn, căn bản không hiểu được câu hỏi của hắn.


available on google playdownload on app store


Đàm Thiên Dương nhìn động tác cùng biểu tình giống như một đứa trẻ của y, trong đầu vang lên một tiếng ầm ầm.
Nhiên Nhiên làm sao có thể làm ra vẻ mặt này? Trí lực của y.. bị suy giảm? Tại sao lại như vậy?


Một ý nghĩ bỗng xẹt ngang qua đầu hắn. Sự trống trãi cũng ngay lập tức theo đó bao trùm lấy những hình ảnh trước mặt. Trong nháy mắt, Đàm Thiên Dương cảm thấy đầu mình choáng váng.


Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên có chút cứng ngắc xanh xao. Khuôn mặt nghiêm túc đến doạ người, ánh mắt cũng đỏ lên, y có chút sợ hãi thu hồi ngón tay mình. Thân thể dán trên người Đàm Thiên Dương lúc nãy cũng khẽ run rẫy. Hai cánh môi của y mếu lại, giống như giây tiếp theo có thể oà oà khóc lớn.


Đàm Thiên Dương cũng rất nhanh cảm thấy sự khác thường của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cưỡng chế sự khó tin trong lòng mình. Cũng cố đè nén sự tức giận cùng khiếp sợ hiện giờ. Hắn không dám tiếp tục tự hỏi vấn đề này thêm. Chỉ có thể đem người kia ôm chặt vào trong lòng một lần nữa. Quyết nhẫn nhịn sự khó chịu, Đàm Thiên Dương thấp giọng an ủi y:”Nhiên Nhiên đừng sợ, anh mang em về nhà.”


Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm của hắn. Trên mặt mang theo chút bất an, y tủi thân nhìn hắn một hồi lâu. Giống như đang nghiên cứu hắn có phải đang tức giận hay không, vẫn không dám tuỳ tiện tiếp cận hắn.


Đàm Thiên Dương ban đầu căn bản không thể tiếp thu hành vi cùng trí lực của người yêu mình đột nhiên xảy ra chuyển biến lớn như vậy. Nhưng biểu tình bất an cùng uỷ khuất của y làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng. Theo bản năng nghĩ muốn xoa dịu y. Đàm Thiên Dương đem người nọ ôm sát một chút. Vừa nhẹ nhàng vỗ lưng y, vừa hôn trán cố trấn an y.


Tịch Chiêu Nhiên đem đầu mình dựa lên vai Đàm Thiên Dương. Một bên cảm thấy được hắn an ủi thật dễ chịu. Một bên dẫu môi tiếp tục làm nũng. Sự bất an trong lòng y cũng theo đó hoàn toàn biến mất.


Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng cũng nhẹ thở ra, hắn đúng là chưa từng chăm sóc cho trẻ con. Nhưng động tác cùng biểu tình của Nhiên Nhiên hiện tại nói cho hắn biết. Y đang làm nũng, giống như một đứa trẻ năm tuổi.


Tịch Chiêu Nhiên như vậy làm cho Đàm Thiên Dương cảm thấy vừa chua xót vừa đau lòng. Hắn nhịn không được thở dài trong lòng. Hắn mới rời đi có vài ngày thôi, Nhiên Nhiên tại sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì vết thương kia sao? Hắn đưa tay sờ lên tấm vải lụa màu trắng quấn trên đầu Tịch Chiêu Nhiên. Lại nghĩ đến lời chú Tần nói với hắn, Nhiên Nhiên chính mắt nhìn thấy cổ thi thể kia của hắn. Khi đó.. y nhất định rất tuyệt vọng đi? Nghe nói còn một lòng muốn ch.ết.


Đàm Thiên Dương chỉ cần vừa nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng của Tịch Chiêu Nhiên, cùng cảnh tượng muốn cùng ch.ết với hắn. Liền cảm thấy ngực mình đau đớn vạn phần. Có phải là vì cái ch.ết của hắn đã đả kích quá lớn đến Nhiên Nhiên, nên trí lực của y mới bị suy giảm hay không? Nghĩ đến nguyên nhân này đã đả kích Nhiên Nhiên. Hắn nhịn không được dùng cánh tay ôm chặt lấy người nọ. Ở trong lòng âm thầm thề, về sau hắn đi đâu đều nhất định phải mang y theo. Không bao giờ.. không bao giờ để y rời khỏi hắn nửa bước.


Ghé vào ***g ngực của Đàm Thiên Dương làm nũng, tuy cảm thấy thân thể mình bị người kia ôm chặt có chút đau. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên cũng rất thích cảm giác này. Vì nó có thể khiến cho y cảm nhận được sự hiện diện rõ rệt của hắn. Tuy hiện tại y không hề biết rốt cuộc hắn tên là gì.


Đàm Thiên Dương sau khi trấn an người nọ. Bắt đầu nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này. Dù sao ở đây cũng là địa bàn của Phó Vân Thiên, hai người cũng đã ở trong này quá lâu.
Đàm Thiên Dương tự hỏi một chút, trong lòng dự tính kế hoạch.


Hắn buông người kia ra, để ngón tay trên môi, ý bảo y đừng lên tiếng.
Tịch bảo bảo năm tuổi trợn mắt nhìn vẻ mặt của hắn. Sau đó mới ngoan ngoãn gật đầu, nâng bàn tay che miệng mình, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ nghe lời không lên tiếng.


Đàm Thiên Dương đau lòng sờ đầu Tịch Chiêu Nhiên, nắm chặt tay y đi ra ngoài. Trong lòng tự hỏi, chờ hai người sau khi về nhà. Nhất định phải tìm một bệnh viện để cho Nhiên Nhiên kiểm tr.a đầu, chữa trị để y khôi phục lại bình thường.


Trong phòng khách lớn dưới lầu, Phó Vân Thiên và Thiệu Đông Dương vẫn còn đang giằng co. Đàm Thiên Dương lo lắng mình mang theo Tịch Chiêu Nhiên sẽ bị Phó Vân Thiên phát hiện, đang chuẩn bị lui về. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng khách truyền đến một tiếng động lớn. Đàm Thiên Dương theo bản năng dừng bước chân.


Mấy người dưới lầu cũng phát hiện có chuyện gì đó không đúng. Phó Vân Thiên nhìn thấy có người đột nhiên xông tới liền nhíu mày, quay về phía A Hải vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu.


Thiệu Đông Dương hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng hắn sốt ruột, không biết Đàm Thiên Dương đã đem người cứu ra hay chưa. Hoắc Húc trầm mặc đứng ở bên cạnh hắn, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình dư thừa nào.


Chớp mắt, Hạ Kiến Hào cùng vài thủ hạ mặc tây trang màu đen bước vào trong. Sắc mặt của ông cũng đồng dạng hết sức khó coi. Tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía Thiệu Đông Dương cùng Hoắc Húc thì càng trở nên lãnh liệt.


Thiệu Đông Dương theo bản năng muốn lui về phía sau. Không có cách nào, hắn từ nhỏ đã lớn lên bên người Hạ Kiến Hào. Đối với sự sợ hãi theo bản năng này, hắn cơ hồ không có biện pháp khắc phục.


Phó Vân Thiên nhìn người kia khí thế mười phần bước đi vào trong, chỉ gật đầu với ông nói:”Cha nuôi.”
“Cha nuôi.” Thiệu Đông Dương ý thức mình cư nhiên không chào ông, ngay lập tức vội vàng mở miệng.


Hạ Kiến Hào quét mắt liếc nhìn cả hai, ông xoay người đi đến ghế sô-pha trong phòng khách ngồi xuống. Sau đó ngẩng đầu nhìn hai người cười lạnh nói:”Còn nhớ rõ ta là cha nuôi của các ngươi sao?”


Trong phòng khách không có tiếng người nói chuyện. Thiệu Đông Dương đứng ở bên cạnh Hoắc Húc, hắn trộm nhìn thoáng ra bên ngoài. Hạ Kiến Hào mang thủ hạ bao vây bên ngoài phòng khách, gần như chặn hết tất cả các cánh cửa ở nơi này. Đàm Thiên Dương khẳng định không có biện pháp mang người rời đi. Hơn hết hiện giờ trong này cũng có thủ hạ của Phó ca, còn có cha nuôi của hắn. Bọn họ chỉ có vài người, thật sự có cánh cũng khó có thể bay ra ngoài.


“Cha nuôi tới nơi này có chuyện gì không?” Phó Vân Thiên nhìn thoáng qua Thiệu Đông Dương, xoay người đi đến trước mặt Hạ Kiến Hào.
“Ít làm bộ làm tịch đi, đứa bất hiếu, ta tới đây làm gì lúc trước đã từng nói với người.” Hạ Kiến Hào cười lạnh nói.


Phó Vân Thiên cúi đầu nhìn xuống đất không nói lời nào. Hắn cũng đồng dạng được Hạ Kiến Hào một tay nuôi lớn. Có thể nói rất hiểu tính tình của ông, cũng bởi vì biết ông là một người cố chấp, sẽ không dễ dàng buông tha cho người khác. Cho nên hắn mới mang Tịch Chiêu Nhiên đến nơi này, vốn muốn giấu tung tích của y. Nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ông phát hiện, còn tự mình tìm đến đây. Hắn trầm mặt một hồi lâu mới nhìn về phía Thiệu Đông Dương cùng Hoắc Húc.


Thiệu Đông Dương lúc đầu không rõ vì sao Phó ca lại dùng ánh mắt bí hiểm này nhìn hai người bọn họ. Nhưng đột nhiên hắn sửng sốt một chút, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn người đứng ở bên cạnh hắn —— Hoắc Húc.


“Lại là anh!” Thiệu Đông Dương cắn răng, trong lòng hận đến thổ huyết, cái tên phản bội này!
Hoắc Húc nhìn hắn, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Hạ Kiến Hào. Thanh âm bình thản nói:”Đây là một lần cuối cùng.”


Hạ Kiến Hào cười nhìn hắn, vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Sau đó không hề để ý đến chuyện khác, nhìn về phía Phó Vân Thiên tiếp tục nói:”Vân Thiên, ta đã sớm nói, đừng có ý đồ phản kháng ta, ngươi hiện giờ chưa phải là đối thủ của ta đâu.”


Khuôn mặt của Phó Vân Thiên cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi:”Cha nuôi, con không phải muốn chống đối với cha. Nhưng tiểu Nhiên đã bị cha lợi dụng nhiều năm như vậy. Em ấy hiện giờ ngay cả việc tự chăm sóc mình cũng đã không thể làm.” Phó Vân Thiên lắc đầu, “Đã không còn giá trị lợi dụng vì sao cha không bỏ qua cho em ấy?”


“Đã không còn tự chăm sóc được mình? Ha ha…” Hạ Kiến Hào dựa vào ghế sô-pha cười, cười đến vô cùng thích chí. Nếu Tịch Kính Thời biết con mình có kết cục thê thảm như vậy nhất định sẽ rất thống khổ đi? Chậc chậc, thật muốn trộm nhìn một chút ah’.


“Vân Thiên, đem người giao cho ta đi.” Hạ Kiến Hào đứng lên, không hề muốn dài dòng cùng hắn.
Phó Vân Thiên trầm mặc đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt. Khiến cho người ta có thể trực tiếp nhìn thấy gân xanh đang nổi lên trên làn da của hắn.


Hạ Kiến Hào nhíu mày, vứt cho thủ hạ mình mang đến một ánh mắt ra hiệu. Người nọ lập tức theo chỉ thị mang một đám thủ hạ mặc tây trang màu đen tìm khắp phòng.


Đàm Thiên Dương từ lúc nghe thấy Hạ Kiến Hào và Phó Vân Thiên nói chuyện. Liền dắt Tịch Chiêu Nhiên đi vào trong toà nhà. Tịch Chiêu Nhiên nghe lời nói của hắn lúc nãy, cả người hiện giờ đều rất ngoan ngoãn. Một chút cũng không ầm ĩ, hắn bảo y làm gì y đều nghe theo. Vẻ mặt hồn nhiên vô cùng tin tưởng hắn.


Hai người dắt tay nhau đi đến căn phòng cuối cùng nằm trên dãy hành lang. Đàm Thiên Dương đẩy cửa phòng ra, thấy bên trong là một phòng tắm lớn, bên cạnh cánh cửa sổ sát đất là một cái hồ rất lớn. Trong góc phòng bên kia cũng có một bồn tắm lớn, cùng với một vài chiếc ghế nằm dùng để nghỉ ngơi. Toàn bộ căn phòng được thiết kế rất thư thái. Hắn cẩn thận quan sát một vòng, sau đó dẫn người nọ đi vào.


Thủ hạ của Hạ Kiến Hào mang người lục soát lầu trên cùng lầu dưới. Giống như lục tung khắp mọi nơi. Nhưng bởi vì biết đây là địa bàn của Phó ca, bọn họ tuy nhận mệnh lệnh của Hạ lão đại. Nhưng cũng không dám tuỳ tiện đắt tội Phó ca. Cho nên chỉ dám nhìn thoáng qua các căn phòng. Nhưng cũng đồng dạng lục tung cả toà biệt thự, ngay cả phòng vệ sinh trong góc nhỏ cũng không buông tha.


Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không tìm thấy người Hạ Kiến Hào muốn tìm.
“Không tìm được?!” Hạ Kiến Hào từ trên ghế sô-pha đứng lên, khó có thể tin nhìn tên thủ hạ xuống lầu báo cáo tình hình.
“Dạ vâng.” Người nọ cung kính gật đầu.


“Những người thủ ở ngoài thì sao?” Hạ Kiến Hào nói.


“Bọn họ cũng nói không nhìn thấy người nào rời khỏi đây.” Người nọ trả lời, thanh âm mang theo chút run rẫy. Thân thể cứng đờ không dám nói nhiều —— Theo Hạ lão đại đã lâu, nhìn thấy hai mắt ông trừng lớn liền biết giờ phút này ông đang rất tức giận. Bọn họ cũng không dám tiến lại gần để tránh rủi ro.


Hạ Kiến Hào nhăn chặt mày, sau một lúc lâu mới quay đầu trừng mắt nói với Phó Vân Thiên:”Người đâu? Ngươi đem nó giấu ở nơi nào?”


Phó Vân Thiên mím môi không nói lời nào, trên thực tế hắn quả thật cũng không biết người nọ đến tột cùng đang ở đâu. Hơn nữa trong lòng hắn cũng đồng dạng lo lắng, khi hắn xuống lầu, tiểu Nhiên vẫn ở lầu ba. Hắn còn cố ý cho người trông chừng y, hiện tại người của Hạ Kiến Hào lại nói không tìm thấy người?


Hạ Kiến Hào thấy hắn trầm mặc đối kháng, tức giận đến mức cả người đều run lên. Ông đột nhiên rút một khẩu súng từ trên người của tên thủ hạ đang đứng ở bên cạnh. Động tác lên đạn nhanh như chớp. Tiếp đó, ông đem họng súng nhắm thẳng vào Thiệu Đông Dương đang đứng ở một bên. “Vân Thiên, ta cho người chọn một lần nữa. Đem Tịch Chiêu Nhiên giao ra đây, bằng không giúp Đông Dương nhặt xác đi!”


Thiệu Đông Dương như thế nào cũng không ngờ, người cha nuôi lớn hắn sẽ có một ngày cầm súng, vô cùng tuỳ ý mà nhắm thẳng vào hắn. Mục đích chỉ vì muốn bức Phó ca đi vào khuôn khổ?


Hoắc Húc cũng cả kinh, nhưng hắn rất nhanh liền tiến lên một bước chắn trước mặt Thiệu Đông Dương. Khuôn mặt than thường ngày không biểu lộ cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện vẻ âm trầm, sắc mặt cứng ngắc lãnh khốc.


Phó ca nhìn Hạ Kiến hào như vậy, chỉ cảm thấy ông rất vô lý. Hắn vô cùng thất vọng lắc đầu.:”Cha nuôi, Đông Dương cùng toàn bộ chuyện này không có liên quan, cha không cần kéo hắn vào.”


“Ngươi đang giáo huấn ta sao Vân Thiên? Ta đem hắn nuôi lớn như vậy, chính là vì muốn hắn cống hiến cho ta! Không phải để hắn đối nghịch với ta!” Hạ Kiến Hào bởi vì kế hoạch tỉ mỉ sắp đặt hơn hai mươi năm liên tiếp bị phá hỏng. Cùng với nhân vật mấu chốt bị chính người mình một lòng bồi dưỡng, Phó Vân Thiên mang đi. Ông có một sự sung động muốn giết người, tức giận đến mức cơ hồ mất đi lý trí.


Phó Vân Thiên là con trai của Phó Quan Trạch. Là đứa trẻ Hạ Kiến Hào nuôi từ nhỏ đến lớn. Ông xem hắn như con trai ruột của mình. Thế nhưng hắn lại vì kẻ thù của người đó mà hết lần này đến lần khác làm trái ý ông. Yêu con trai của kẻ thù còn chưa tính, hắn hiện tại cư nhiên còn vì tên tạp chủng kia đối đầu với ông!


Tay cầm súng của Hạ Kiến Hào run lên vì tức giận. Hoắc Húc nhanh chóng đem Thiệu Đông Dương đang đứng ngây người giấu ở phía sau. Một bên chặt chẽ chú ý động tác của Hạ Kiến Hào, rất sợ ông thật sự nổ súng bắn Thiệu Đông Dương.


“Vân Thiên! Có ai giống như ngươi hay không, ngươi nên nhớ kỹ ngươi họ Phó! Ngươi là con trai của Phó Quan Trạch! Cha của ngươi chính là bị người nhà họ Tịch giết ch.ết!” Hạ Kiến Hào trừng mắt nhìn Phó Vân Thiên, hai mắt đầy tơ máu đỏ bừng.


Phó Vân Thiên thấy Hạ Kiến Hào tựa hồ đã vì phẫn nộ cùng kích động mà mất đi lý trí. Hắn dùng khoé mắt trộm ra hiệu cho Hoắc Húc, ý bảo hắn hành sự tuỳ hoàn cảnh.


Hoắc Húc đã nhiều lần phối hợp ăn ý với Phó Vân Thiên. Hiện tại dường như đối phương chỉ cần dùng một ánh mắt, hắn liền biết mình nên làm gì.


Phó Vân Thiên thấy Hoắc Húc hiểu được ý mình, liền tiến lên một bước, yếu thế nói với Hạ Kiến hào đang phẫn nộ:”Cha nuôi, cha đừng nóng giận, tiểu Nhiên đã được người của con mang đi trước khi cha tới đây. Con nghĩ nên mang em ấy rời khỏi, chỉ cần em ấy rời đi nơi này. Về sau chuyện này sẽ không còn liên quan gì đến con.”


Giọng nói của hắn tuy vẫn rất lạnh nhạt. Nhưng sự lạnh nhạt này lại giống như Phó Quan Trạch năm đó. Hơn nữa khuôn mặt của hắn cùng Phó Quan Trạch có mấy phần giống nhau. Cho dù Hạ Kiến Hào tức giận vì Phó Vân Thiên vừa rồi chống đối ông. Nhưng hắn vẫn thành công trấn an Hạ Kiến Hào. Biểu tình cứng ngắc của ông cũng theo đó mềm xuống, ông hít một hơi. Họng súng chỉ về phía Thiệu Đông Dương cũng chậm rãi thu về —— Dù sao Thiệu Đông Dương cũng do chính ông một tay nuôi lớn. Cho dù không có tình cảm đối với hắn, nhưng Vân Thiên còn rất trẻ. Nếu như không có một người huynh đệ có thể tín nhiệm được để phù trợ hắn. Hoàn cảnh ở thành phố A này lại phức tạp. Chờ khi ông ch.ết đi, con đường ngày sau của Vân Thiên sẽ rất khó đi.


Nhưng cánh tay của Hạ Kiến Hào vừa mới hạ xuống. Phó Vân Thiên đã nhanh như chớp sải bước đi đến bên cạnh ông. Ngay lúc ông vẫn còn sững sờ giật mình, hắn liền bắt lấy cánh tay ông đoạt đi khẩu súng —— Hạ Kiến Hào lúc này hoàn toàn ngây người. Ông có ch.ết cũng không thể ngờ, người ông một tay nuôi lớn, thân thủ của hắn cũng do chính tay ông dạy dỗ, một lòng bồi dưỡng hắn hơn hai mươi năm. Thế nhưng lại có ngày thật sự động thủ với ông!


Trong lúc Phó Vân Thiên động thủ, Hoắc Húc cũng đồng thời đi ra ngoài. Vài tên thủ hạ do Hạ Kiến Hào mang đến chưa kịp phản ứng, đã bị thân thủ nhanh như chớp của hắn trực tiếp đánh gục. Hai tên vừa định rút súng ra liền bị Hoắc Húc đá một cước. Khẩu súng vừa rút ra ngoài một nửa của tên thủ hạ bị hắn đá ra xa một góc. Tay Hoắc Húc nhanh như chớp bắt lấy cổ tay tên còn lại. Trong nháy mắt khẩu súng kia cũng đã nằm gọn trong tay của hắn.


“Thật xin lỗi cha nuôi, xin cha đừng trách con.” Phó Vân Thiên lén tháo băng đạn trong khẩu súng ra. Sau đó đem họng súng để trên lưng Hạ Kiến Hào. Gương mặt từ trước tới nay không có biểu tình hiện giờ lộ ra nét thống khổ cùng ẩn nhẫn.


“Ngươi! Ngươi dám!” Hạ Kiến Hào nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn. Ông tức giận đến toàn thân đều phát run, kích động đến hai mắt đỏ bừng. Đã hoàn toàn quên mất chuyện phải phản kháng.


Phó Vân Thiên nghiêng mặt tránh đi câu chất vấn, sự phẫn nộ, cùng ánh mắt pha lẫn sự phức tạp cùng khó có thể tin của ông. Hắn nhìn về phía tên thủ hạ còn lại của Hạ Kiến Hào đang đứng ngây ngốc ở một bên, thanh âm vững vàng nói.:”Đem nhóm thủ hạ các người mang đến rút đi. Chuyện ngày hôm nay nếu ai dám tiết lộ ra ngoài một chữ, kết cục của các người tự mình nghĩ đi!”


Tên thủ hạ may mắn duy nhất không bị vật ngã xuống đất liền gật đầu. Nếu hắn dám can thiệp vào chuyện này, đây không phải là ngu ngốc tự dồn mình vào con đường ch.ết sao!


“Còn có, thân thể lão gia không khoẻ. Sắp tới sẽ tịnh dưỡng ở nơi này. Nếu sau này có chuyện gì không xử lý được, thì để bọn chúng tới tìm tôi.” Phó Vân Thiên lãnh khốc nghiêm mặt tiếp tục phân phó.
“Vâng.” Người nọ gật đầu.


“Nhanh đi!” Phó Vân Thiên trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Người nọ vội vã xoay người chạy đi ra ngoài, rất nhanh đem đám thủ hạ của Hạ Kiến Hào mang đến rút ra ngoài.


Phó Vân Thiên sau khi nhìn người kia đi ra ngoài, liền vứt một ánh mắt ra hiệu cho A Hải đứng ở bên cạnh, ngụ ý bảo hắn đi theo sau giám sát.
A Hải lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.


Tịch Chiêu Nhiên ở trong nước trừng mắt nhìn. Y rất muốn cử động nhưng lại không dám, nín thở lâu khiến y rất khó chịu. Nhưng người kia không cho y cử động, chờ y cảm thấy khó chịu hắn liền hôn y một cái. (truyền ôxy)
Tịch Chiêu Nhiên nghĩ đến đây liền híp mắt cười, nhìn thật giống như một tiểu hồ ly.


Hôn hôn thật thích nha, y còn muốn nữa!
Nhưng bên ngoài có rất nhiều kẻ đang đi tới đi lui. Người kia nói y không thể cử động, tuyệt đối không thể để bị phát hiện!
Ah! Nếu như những kẻ đó đi khỏi đây thì tốt rồi. Nói không chừng còn có thể chơi trò hôn hôn!


Tịch Chiêu Nhiên năm tuổi nghĩ chuyện này trong đầu đến vui vẻ. Cánh môi tạo thành một vòng cung xinh đẹp —— Ngoại trừ vì nín thở làm cho khuôn mặt tươi cười của y thoạt nhìn có vẻ kỳ quái, còn lại đều rất xinh đẹp.


Chờ người ở ngoài rốt cuộc rời đi, người kia mới ôm y từ trong nước trồi lên. Trên người cả hai đầy xà phòng cùng hoa tươi, vừa thơm lại vừa đẹp. Vì thế Tịch Chiêu Nhiên liền dẫu môi, không chút do dự tiến đến gần đôi môi vừa mang đến cho y cảm giác thoải mái khi nãy, hôn lên đó một cái.


Chụt! Hôn rồi, hôn rồi nha!! Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên phảng phất có một tiểu yêu *** vừa cười đến đắc ý, vừa nhảy múa điên cuồng.


Đàm Thiên Dương bị ăn đậu hũ vẻ mặt bất đắt dĩ. Hắn khi nãy nhìn thấy cái hồ lớn kia, nghĩ dung tích của nó có thể hoàn toàn chứa được hai người đàn ông cao hơn một mét tám. Vì thế liền đem toàn bộ chai xà phòng để ở bên cạnh đổ vào hồ, bảo Tịch Chiêu Nhiên vẫy nước, làm cho cả hồ đầy bọt xà phòng (Tịch Chiêu Nhiên năm tuổi rất vui vẻ với công việc này). Sau đó hắn đem giỏ hoa tươi rãi trên mặt nước, rồi ôm người nọ lặn xuống dưới.


Đám thủ hạ đến lục soát phòng tắm kiểm tr.a thật cẩn thận, nhưng lại hoàn toàn xem nhẹ cái hồ kia. —— Có lẽ bởi vì nơi này là địa bàn của Phó Vân Thiên. Đám thủ hạ cũng thật sự không dám ở một nơi riêng tư như thế này kiểm tr.a nhiều. Vạn nhất Phó thiếu gia có sở thích gì đặt biệt để ở trong phòng tắm thì sao ah’? Bọn họ làm sao có gan dám nhìn những thứ riêng tư của Phó thiếu gia. Hơn nữa chỗ này cũng không giống nơi có người trốn. Phải biết, bọn họ ở trong này lục soát hơn mấy phút. Mấy ai có thể nín thở trong nước lâu như vậy?


Vì thế Đàm Thiên Dương và Tịch thiếu gia thành công trốn được.


Tịch thiếu gia hôn người kia một cái nhưng vẫn cảm thấy không đủ vừa lòng. Nghĩ muốn hôn thêm một cái nữa, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Đàm Thiên Dương ngăn lại —— Trình độ tuy hứng của Tịch Thiếu gia sau khi biến thành trẻ con năm tuổi chỉ có hơn chứ không kém. Rõ ràng ở trong nước nín thở lâu như vậy, y thiếu không khí đến độ không ngừng thở gấp. Nhưng hiện giờ vẫn có sức mà bắt đầu tác oai tác quái.


Đàm Thiên Dương vỗ lưng Tịch Chiêu Nhiên giúp y thuận khí. Một tay lại cẩn thận tháo tấm vải lụa quấn trên đầu y xuống, sau đó lấy băng gạt băng lại cho y —— Băng gạt này là trước khi hắn ôm Tịch Chiêu Nhiên lặn xuống nước, cố tình lấy theo khi hai người còn ở lầu ba —— Nhìn miếng băng gạc khô ráo trên đầu Tịch Chiêu Nhiên không bị mái tóc làm ướt. Lúc này hắn mới yên lòng, một tay ôm y lên bờ, xoay người đi tìm quần áo cho y mặc.


Nhưng Đàm Thiên Dương tìm một vòng cũng chỉ tìm thấy áo choàng tắm trong ngăn tủ. Không có cách nào khác, chỉ đành chấp nhận một chút. Dù sao cũng không thể để cho Tịch Chiêu Nhiên mặc quần áo ướt, hơn nữa trên người y vẫn còn bị thương.


Đàm Thiên Dương giúp Tịch thiếu gia cởi quần áo. Nhưng y lại xoay trái xoay phải không chịu hợp tác cùng hắn. Đàm Thiên Dương không còn cách nào khác, chỉ đành dùng vũ lực đem người trói chặt, cứng rắn nắm quần áo của y lột xuống. Hắn lấy khăn mặt lau khô thân thể cho y. Sau đó mới đem áo choàng tắm mặc vào. Tịch thiếu gia đối với loại quần áo rộng rãi này còn rất vừa lòng, cười híp mắt. Nhưng y vẫn thuỷ chung nhớ đến chuyện phải giữ im lặng, nên không phát ra âm thanh nào.


Đàm Thiên Dương thấy y cười vui vẻ đến vô tâm vô phế như vậy. Liền tiến đến gần hôn lên môi y một cái. Vì thế Tịch thiếu gia cười càng thêm sáng lạn. Cũng trở nên ngoan ngoan nghe lời hơn —— Có hôn môi làm phần thưởng, không nghe lời mới chính là kẻ ngu ngốc! Hừ, y còn lâu mới là đứa ngốc nghếch.


Đàm Thiên Dương cũng tự mình thay áo choàng tắm. Tịch thiếu gia nhìn thân thể xích loã của hắn trong không khí, trên đầu ngực còn dính bọt nước. Đột nhiên cảm thấy mình chảy nước miếng, y chép miệng, nghĩ muốn tiến đến hút một hơi.


May mắn Đàm Thiên Dương phản ứng sắc bén. Thời điểm Tịch bảo bảo đang muốn nhào tới “hút sữa”, hắn liền đúng lúc ngăn cản. Trừng mắt cảnh cáo liếc y một cái.


Tịch bảo bảo bất mãng dẫu môi. Y nhìn chằm chằm đầu ngực của hắn. Cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn nó bị giấu đi trong lớp quần áo —— Y đã đồng ý phải ngoan ngoãn nghe lời người này ah’.


Đối mặt với Tịch Chiêu Nhiên như vậy, Đàm Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài. Một chút biện pháp đối với y cũng không có.
“Ngoan một chút.” Đàm Thiên Dương hôn lên cánh môi đang dẫu lên của y.


Lại hôn! Tịch bảo bảo cảm thấy thật vừa lòng! Hai mắt xinh đẹp của y nhất thời đều sáng lên. Y đương nhiên sẽ ngoan, y chính là tiểu bảo bảo ngoan ngoãn nghe lời ah’!
Đàm Thiên Dương thấy y không làm ầm ĩ nữa, nhịn không được vừa lòng mỉm cười.


Tịch bảo bảo ngay sau đó liền đỏ mặt. Hắn.. hắn cười lên thật đẹp ah’. Phải nhìn nhiều một chút mới được. Nhưng mà trong lòng y đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, tim cũng đập thật nhanh..


Đàm Thiên Dương sờ đầu y, sau đó đi đến bên cửa sổ quan sát. Phát hiện người ở bên ngoài đều đã rút đi, hắn thoáng yên tâm một chút.
Vấn đề hiện tại, là bọn họ phải làm sao để rời khỏi toà nhà này của Phó Vân Thiên.


“Nhiên Nhiên.” Đàm Thiên Dương quay đầu lại giúp Tịch Chiêu Nhiên lau khô tóc. Hôn lên trán y một cái, thấp giọng gọi.
Tịch Chiêu Nhiên cũng đã sớm phát hiện tên này là của mình. Y cũng rất thích ah’. Vì thế hai mắt y liền mở to nhìn người đang gọi mình, chờ hắn nói tiếp tục.


Đàm Thiên Dương nhìn ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ của y. Nhịn không được lại cảm thấy đau lòng. Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đó, thấp giọng nói:”Một lát nữa phải ngoan, anh mang em về nhà.”


Tịch Chiêu Nhiên năm tuổi không hiểu rõ ý của hắn. Nhưng hắn nói y phải ngoan ngoãn, y nghe hiểu được. Cho nên dùng sức gật đầu, y sẽ thật biết điều ah’.






Truyện liên quan