Chương 7
“Châu! Long lại không xuống ăn sáng à?” – Đình Giang ngạc nhiên nhìn bàn ăn, chỉ có cậu với Châu. Sau Tết, Đình Quân thường xuyên vắng nhà (có người yêu mà), Đình Giang thỉnh thoảng lại ngó sang cái ghế Đình Quân ngồi, thấy trống vắng lạ! Mà mấy hôm nay, Long có chuyện gì mà toàn nghỉ học hoài, ốm thì không phải, thấy nó vẫn bình thường mà, hỏi thì nó bảo không muốn đi học, bó tay.
Kín—h!! Kooong!!! Kín—h!! Kooong!!!
Sao ai lại bấm chuông vào giờ này nhỉ? Chị giúp việc lạch bạch chạy ra mở cửa. Trước mặt chị là một người đàn ông ăn mặc lịch sự.
“Chào chị! Tôi là Trọng Đạt, giáo viên em Long!”
Long lúc này đang cuộn tròn trong chăn, cậu tỉnh từ lâu rồi nhưng chẳng muốn dậy. Hôm nay, cậu không muốn đi học.
“Thưa cậu! Cậu có khách!” – Chị giúp việc bước vào.
“Tôi không muốn gặp ai cả!”
Vừa nói xong, Long bỗng thấy chăn bị giật ra, cậu bị bế bổng lên.
“Thầy!” – Mặt cậu đỏ gay.
“Mấy hôm rồi em không đi học nên thầy đến đây đón em!”
“Bỏ em xuống! Em không muốn đi học! Em không muốn nhìn thấy mặt thầy!”
“Hôm nay, tầhy làm bao nhiêu món Long thích này! Trứng cuộn này, sườn chua ngọt này…”
“Em không thích, bỏ em xuống!”
“Chuyện hôm nọ cho thầy xin lỗi mà!”
“Không! Em ghét thầy!” – Long nhớ lại hôm đó cậu đã phải đứng chờ thầy ở chỗ hẹn bao lâu, thế mà cuối cùng lại thấy thầy đi cùng một cô gái khác, lại còn cười nói nữa chứ! Mắt cậu nhòe đi, nước mắt không kìm được cứ chảy suốt – “Em… ghét thầy!”
“Thầy xin lỗi!” – Trọng Đạt hôn nhẹ lên mắt Long. Anh cứ ôm cậu vậy cho đến khi cậu thôi khóc.
“Em bình tĩnh chưa?” – Anh lấy khăn lau mặt cho Long – “Hôm đó, mẹ thầy phải vào bệnh viện nên thầy đến muộn còn người hôm đó đi cùng thầy là chị gái thầy!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Sao thầy không nói rõ!”
“Em có cho thầy giải thích đâu! Em nghỉ học làm thầy lo muốn ch.ết!”
“Em xin lỗi! Em muốn ăn đồ thầy nấu!”
“Thế thì chuẩn bị đi học đi! Nhanh lên, muộn rồi đây này!” – Đạt thả Long xuống.
“Dạ!”
* * *
Mưa, mưa lất phất bay. Sao Đình Giang lại nao nao lòng. Hôm qua, Đình Quân dẫn người ta về ra mắt. Buồn, sao buồn thế nhỉ? Mưa làm lòng người lạnh buốt. Giờ này về nhà? Nhà, đó có thể gọi là nhà sao? Nếu ở đó không có Đình Quân thì cậu cũng chẳng về đấy.
Vô thức, Đình Giang đến nhà Thế Phong. Anh cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy cậu, cậu vẫn thường đến bất ngờ như vậy. Thế Phong lúc nào cũng vậy, tử tế, ân cần khiến cậu lúng túng. Đình Giang thật sự không hiểu tình cảm của mình với anh như thế nào nữa. Nó khác cảm xúc với những người trước đây, khác cả cảm xúc cậu dành cho Đình Quân.
Đình Giang ôm chặt lấy Thế Phong, anh xoa đầu cậu.
“Có chuyện gì vậy nhóc?”
Giọng anh dịu dàng khiến Đình Giang thấy ấm áp lạ thường.
“Anh! Anh có yêu em không?”
Anh không trả lời, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên. Anh hôn khắp mặt cậu thì thầm:
“Em đáng yêu lắm, em biết không?”
Anh bế cậu lên. Đình Giang vòng tay ôm chặt lấy anh, hôn vào cổ anh. Đình Giang muốn anh.
* * *
Mưa, trời vẫn mưa suốt như thế. Đình Giang áp tay vào kính lạnh buốt, trầm ngâm nhìn ra ngoài trời, cô độc và yếu đuối như lần đầu tiên gặp Thế Phong vậy. Anh đến gần ôm Giang từ đằng sau.
“Tối nay, em ngủ ở đây nhé!”
Đình Giang lặng im, khẽ dựa đầu vào ngực anh. Không hiểu sao mỗi khi ở bên cạnh anh, cậu thấy thanh thản lạ lùng. Thế Phong, tại sao anh lại luôn có mặt những lúc em yếu đuối nhất, làm em không kiềm mình được trứơc anh.
Đình Giang của anh đang buồn, anh biết và cũng biết nguyên nhân do đâu. Giang à! Anh tự hỏi khi em nhìn thấy anh với cô gái khác sao em lại thản nhiên đến vậy? Có lẽ trái tim em anh chẳng bao giờ có được, phải không em?
* * *
Cô gái tên Tường Lan đó thường xuyên đến nhà chơi, những lúc như thế Đình Giang thường mất hút. Thời gian cậu ở bên Thế Phong càng lúc càng nhiều, có những lúc cậu ở hàng tuần liền.
“Thế này quả là không ổn!” – Thế Phong gấp tập hồ sơ lại, anh nhìn sang Đình Giang lúc này đang hì hụi làm bài.
“!?!”
“Có khi phải cho em một phòng riêng, chứ không suốt ngày em chiếm bàn làm việc của anh mất!”
“Em thấy ổn mà!”
“Nhưng anh thì không, nhóc ạ!” – Chả nhẽ anh lại nói thẳng ra là khuôn mặt kia, đôi môi kia, cái cổ trắng ngần kia làm anh không tập trung làm việc đựơc.
“Không cần đâu anh! Tốn tiền lắm!”
“Không sao! Dù gì sau này cũng cần thôi!”
“Sau này?” – Ừ, sau này, khi em đến ở với anh.
Tưởng Thế Phong nói chơi vậy thôi, thế mà hôm sau khi Đình Giang đi học về, Thế Phong lôi tuột cậu đến căn phòng trước đây làm phòng chứa đồ.
“Em thấy đẹp không?” – Thế Phong hí hửng khoe.
Đình Giang chưa thấy căn phòng nào tuyệt hơn thế. Tường sơn màu xanh dương – màu cậu thích nhất, đồ đạc trong phòng bày trí đẹp mắt, trước giường lại còn treo ảnh cậu và Thế Phong chụp hồi Tết.
“Còn đây nữa!”
Thế Phong mở tủ ra. Trong tủ treo đầy quần áo do chính tay Thế Phong chọn, biểu tượng hai bông hoa hồng đỏ quấn vào nhau được thêu vào tất cả quần áo. Anh quả là có mắt thẩm mĩ nhưng…
“Sao giống quần áo con gái thế? Cả đồ đạc trong phòng nữa, cứ như phòng con gái vậy!”
“Anh thấy đẹp mà! ^ ^!”
Tối đó, Đình Giang cuộn tròn trong lòng Thế Phong, giữa căn phòng mới của mình.
* * *
Đình Giang đứng chờ Thế Phong ở cổng trường. Sao giờ vẫn chưa thấy anh đến.
“Này cô bé! Đi chơi với bọn anh nhé!”
Đình Giang nhăn mặt, trước mặt cậu là mấy gã trông rõ ngứa mắt. Ai là “cô bé” kia chứ?
Một gã trong bọn sỗ sàng cầm tay Đình Giang.
“Buông tay ra!”
“Đừng có khó tính thế chứ cô em!” – Cả bọn cười hô hố! Gã kia đựơc thế kéo luôn Đình Giang vào lòng, mấy tên kia tranh thủ sờ soạn lung tung.
Bốp! Một gã ngã lăn xuống đường. Mấy thằng còn lại giật mình.
“Thằng nào dám…”
Chưa nói hết câu thì mỗi thằng đã lãnh một cú đấm. Cả lũ ôm nhau bỏ chạy.
“Em không sao chứ?” – Thế Phong ôm Đình Giang vào lòng, anh cài lại cúc áo, bẻ lại cổ áo cho cậu. Đôi vai nhỏ của Đình Giang đang run run, anh siết chặt cậu mà lòng tự giận mình sao đến muộn.
“Wa! Phòng anh đẹp quá! Anh!” – cậu bé quay lại, sững người khi thấy mấy người lạ đang đứng cạnh. Mấy người mỉm cười đầy ẩn ý, một gã đưa tay ra…
“Không! Đừng! Không!”
AAAAAAAAAA!!
“Giang! Giang!”
Thế Phong lay mạnh Đình Giang, cậu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đẫm trán. Đã lâu lắm rồi, từ khi gặp Thế Phong, cậu không mơ thấy ác mộng, chuyện đó xảy ra lâu rồi, chắc tại chiều nay.
“Em không sao chứ?”
Đình Giang nhìn anh, mặt như sắp khóc, cậu ôm chầm lấy anh.
“Ổn rồi mà!” – Thế Phong vỗ về nhóc của anh cho đến khi cậu ngủ thiếp đi.