Chương 22

Mùi tỏa ra từ người Lông Mi rất trong rất mát, làm tôi nghĩ đến buổi bình minh trong khu rừng trúc vẫn còn đọng đầy sương đêm, và bầu không khí ẩm ướt trên bến cảng mù sương. Chỉ khi được tắm trong ái tình, người ta mới có thể tiết ra được thứ mùi thuần khiết đến vậy.


Ở lại mấy ngày liền.
Trời không có vẻ gì là muốn đổ tuyết. Dù sao cả hai chúng tôi cũng đều nhàn rỗi, bèn ở lại luôn, chẳng về nữa.


Mùa đông sắp đến. Khắp nơi đều là những chiếc lá vàng khô héo, dẫm chân lên nghe xột xoạt xột xoạt, cảm giác tuyệt diệu như khi dẫm chân lên lớp cát mềm mịn ở thành cổ Lâu Lan vậy.
Lông Mi dựng giá vẽ trong rừng Bạch Dương, chăm chú vẽ lại cảnh đẹp trước mắt.


Tôi không tiện lên tiếng, chỉ im lặng ngồi bên quan sát.


Em vẽ mệt liền đứng dậy, đi đi lại lại tản bộ một vòng, hình như đang tìm linh cảm, mũi chân nối tiếp gót chân, hai tay mở rộng, bước từng bước nhỏ trên thảm lá vàng ươm, lẩm nhẩm đếm số, hình như đang đo đạc gì đó, nét mặt nghiêm túc trông rất đáng yêu. Đo đạc một lúc, em chắp hai tay lại không ngừng gật đầu, tựa như đã tìm thấy linh cảm, liền quay lại tiếp tục vẽ.


Tôi tiếp tục ngồi ngắm em, thi thoảng mới đưa mắt nhìn bức họa.
Em lại mệt, đứng dậy đi chầm chậm xung quanh cây Bạch Dương.


available on google playdownload on app store


Từng cây Bạch Dương cao ngất, cành cây mọc đầy những nốt nhỏ như cái mắt. Lông Mi vuốt lên từng cái một, rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận so sánh với mắt mình. Hình như không tìm được nốt nào vừa ý, vậy là đành bỏ cuộc.


Tôi nghĩ một lát, rồi chạy về nhà hai bác chủ nhà, mượn hai tấm lưới rách, mắc lên cành cây, làm thành một cái võng. Lông Mi bật cười, mừng rỡ trèo lên, cánh tay gác sau gáy làm gối, nhắm mắt đong đưa đong đưa, không ngừng lẩm bẩm theo điệu nhạc bài “những bông hoa ấy”, dường như có vễ chịu.


Tôi ngồi trên cành cây đọc cuốn “Hồ Walden”.
Một lát sau thì võng không đung đưa nữa. Chắc Lông Mi cũng đã mệt, em ngẩn người ra nhìn khoảng trời nhỏ lấp ló sau những tán cây rậm rạp. Tôi bèn giúp em đưa võng, vừa đung đưa vừa chăm chú đọc sách.


Lông Mi đột nhiên nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy hai vai, nhìn thẳng vào mắt.
Tôi cũng nhìn lại em, dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc dài.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hôn thắm thiết.
Thời  gian như ngưng lại.
Lý tính chìm vào giấc ngủ dài.


Cảm tính chỉ tập trung vào những cảm giác thuần khiết nhất, trực tiếp nhất.


Đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào của Lông Mi. Hai hàng lông mi dài cọ khẽ vào mặt như cánh bướm. Chiếc cổ thon dài ấm áp. Những chiếc lá vàng thi thoảng lại rơi xuống bờ vai. Tiếng nước chảy róc rách của con suối nhỏ đằng xa. Tiếng mõ gỗ ở trại chăn nuôi ần đó …


Hồi lâu sau chúng tôi mới rời ra, nhìn nhau, rồi lặng lẽ mỉm cười.
Lông Mi lấy tay véo mũi tôi một cái, rồi bật cười khúc khích chạy đi, tiếp tục vẽ tranh.
Tôi tiếp tục xem sách, vừa xem vừa nhớ lại nụ hôn có lẽ cả đời cũng không thể nào quên được đó.


Thời gian ngọt ngào trôi qua một cách lặng lẽ.
Lông Mi vẽ xong bức “Rừng Bạch Dương” rồi mà vẫn không thấy tuyết rơi. Có điều cũng may là như vậy. Cảnh sắc Trường Bạch Sơn vào cuối thu quả thật mê hồn, chỉ cần ngồi ở đó, không cần làm gì hết cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi.


Lông Mi bắt đầu vẽ một bức tranh khác, hơi trừu tượng, tôi xem không hiểu lắm.


Mỗi lần em vẽ mệt là lại lên võng nằm nghỉ ngơi, thường thường lần nào cũng ngủ thiếp đi mất. Tôi luôn để ý quan sát, cứ phát hiện em ngủ là lại vội vàng lấy trong túi ra một cái chăn đắp lên cho em. Cái lạnh mùa thu thường đến rất âm thầm lặng lẽ.
Lông Mi ngủ rồi.


Còn lại mình tôi cầm cuốn sách. Hết hứng, tôi bèn buông xuống, dụi dụi mắt, rồi ngước lên nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các tán cây, bầu trời đầu đông trong xanh lạ thường, giống như đôi mắt sáng trong của đứa bé mới sinh vậy.


Tôi lấy chiếc khẩu cầm lúc nào cũng mang theo bên mình ra, khe khẽ thổi “Khúc Trầm Tư” của Jules Massenet.
Một trận gió lướt qua, những chiếc là cuối cùng như bị tôi gọi xuống, rụng lả tả, rơi trên người tôi và Lông Mi, tạo thành một bức tranh rực rỡ muôn màu.


Lá vàng rụng xuống bay lơ lửng trước khi tiếp đất, làm tôi chợt thấy bồi hồi cảm động.
Ta không thể phân biệt được thông điệp và tình điệu ẩn giấu trong lá cây: là nhín nhịn nỗi đau phải chia ly với cành? Hay là đang hưởng thụ sự mừng vui trong vòng tay của mặt đất?


Một chiếc lá rụng, ta không thể biết bên nào với nó là thiên đường, bên nào là địa ngục.
Cũng giống như cuộc đời con người.
Có điều có Lông Mi ở bên tôi, cho dù không phải sống ở thiên đường, thì cũng là bên cạnh thiên đường rồi.


Tối đến, chúng tôi lại ngồi trên giường đất ăn cơm, nói chuyện với hai bác chủ nhà.
Hai bác đều rất cởi mở lại khéo ăn khéo nói. Bác trai thích kể chuyện cười, Lông Mi cứ bắt bác kể mãi, cười nắc nẻ không ngớt.


Họ không ngừng thay đổi chủ đề. Được một lát thì bắt đầu kể về thời trẻ của mình, bác trai không tiếc lời khen ngợi bác gái là người đẹp nhất vùng, kiếp trước chắc phải tích đức cả đời mới cưới được bác về. Bác gái ngược lại rất khiêm tốn, nói mình làm gì được gọi là người đẹp, nhưng hồi trẻ mà đứng bên cạnh Trương Học Lương thì cũng xứng đôi vừa lứa lắm. Vừa nói bác vừa ngẩng đầu lên, hai tay khum lại như đóa hoa lan, tôi và Lông Mi cười lăn cười bò. Bác gái liền đứng dậy vào nhà lấy tấm hình cưới của hai người ra: một bức ảnh đen trắng khuyết một góc, nước ảnh đã biến thành màu vàng nhạt, hai gương mặt trẻ đang áp chặt vào nhau. Nhìn ảnh, đối chiếu với hai gương mặt già nua, tôi không nén nổi tiếng thở dài cảm thán.


Bác gái hứng chí lên, xuống giường nhảy một điệu truyền thống của vùng Đông Bắc, còn kéo cả Lông Mi nhảy theo. Lông Mi nhảy một lúc đã quen, kéo luôn cả tôi và bác trai xuống nhảy, bốn người vui vẻ nhảy một trận đã đời.
Đến tối, Lông Mi cứ nằng nặc đòi ngủ chung với hai bác.


Chúng tôi mang chăn gối trong phòng mình sang, bốn người cùng chen chúc trên chiếc giường đất lớn. Lông Mi nằm trong lòng bác gái, ôm thật chặt, làm bác cảm động vô cùng. Bác vuốt ve gương mặt em, rồi khóc nức nở. Chúng tôi phải ngồi dậy khuyên mãi bác mới thôi khóc. Thì ra là bác nhớ đến đứa con đã ch.ết, thương cảm trào dâng mà không nén nổi hai hàng nước mắt.


Bác trai hỏi chúng tôi đến đây có dự định gì? Tôi thành thật trả lời là muốn xem tuyết rơi.
Bác liền cười cười, nói trừ phi là xin bồ tát, chứ không thì mùa này vẫn chưa có tuyết được.


Lông Mi nghe thế liền bò dậy thật. Vừa hay bên cạnh bàn có một chiếc kỷ nhỏ, bên trên thờ tượng bồ tát. Bác trai cũng dậy đi tìm mấy que hương cho em thắp. Lông Mi cẩn thận cắm hương vào bát, rồi chắp tay, lẩm nhẩm cầu khấn. Có điều vậy cũng tốt, mùi hương trầm rất thơm, ít nhất cũng giúp tôi dễ ngủ hơn.


Trước khi ngủ, còn liếc thấy bác trai nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của bác gái, không buông lơi lấy một phút một giây.
Vậy là cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trơn mướt của Lông Mi, từ từ thiếp đi.
Tôi đang mơ mơ màng màng thì bị đánh thức.


Mở mắt dậy, thấy hai bác chủ nhà đang kích động reo vang: “Tuyết rơi rồi!” mấy lần liền.


Tôi và Lông Mi vội vàng mặc quần áo chạy ra, không kềm nén nổi sự kinh ngạc trào dâng trong lòng: tuyết rơi nhè nhẹ, chầm chậm phủ xuống mặt đất. Cả ngôi làng, cả lâm trường ở phía xa, chẳng mấy chốc đã bị tuyết phủ kín, trắng toát một vùng. Lông Mi hưng phấn vô cùng, kéo tôi chạy lên dốc núi. Tuyết càng lúc càng dày, lúc chạy xuống dưới dốc, tuyết đã ngập đến đầu gối. Hai chúng tôi liền nằm bò ra mặt tuyết, ngửa mặt lên trời hét toáng lên, để mặc cho những bông hoa tuyết phủ lên người, lên mặt.


Bác trai mượn đâu được một cái xe trượt tuyết, kéo chúng tôi chạy vòng vòng khắp nơi, rồi đi một mạch lên tận đỉnh núi. Từ đây có thể nhìn thấy cả thôn làng ngập trong tuyết trắng, những đống lúa mạch bị tuyết đè làm đổ nghiêng ngả, lũ gia cầm đang cần mẫn bới thức ăn trong tuyết, những con đường nhỏ dần dần bi tuyết che lấp, những làn khói mờ mờ bốc lên từ những nóc nhà trắng toát, những tán cây bị tuyết áp cho oằn xuống ở lâm trường.


Thừ người ra nhìn một lúc lâu.
Chui vào căn nhà gỗ nhỏ nơi chúng tôi ngủ.
Tầm nhìn rất thoáng. Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy lâm trường và dãy núi kéo dài mãi ở đằng xa, gần hơn là những những mái nhà gỗ phủ trắng tuyết. Mở cửa ra là tuyết đã dày lên cả thước.


Lông Mi kê giá vẽ, chăm chú vẽ tranh. Tôi ngồi một bên giúp em rửa bút. Đến tận nửa đêm, Lông Mi vẫn ngồi vẽ một cách khắc khổ. Tôi mệt, liền ra giường đất nằm rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Chẳng biết được bao lâu, thì bị làn da mềm mại của Lông Mi làm tỉnh giấc. Mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh tối om, cả căn phòng chỉ còn chút ánh sáng lập lòe hắt ra từ bồn lửa. Lông Mi đang rúc vào lòng tôi, vòng tay ôm thật chặt, mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi khẽ phập phồng phả những làn hơi ấm áp vào ngực tôi. Tôi kinh ngạc nhận ra Lông Mi hầu như đã khỏa thân, chỉ mặc nội y, làn da nóng bỏng, mặt đỏ hồng. Da tôi và da em cọ sát vào nhau. Cảm giác dễ chịu ấy quả thật không thể tả thành lời. Ham muốn mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên. Khát vọng được yêu hòa trộn với khát vọng được chiếm hữu, làm cả người tôi như muốn nổ tung ra.


Tôi hôn lên cặp lông mi dài của em. Nó khẽ run rẩy, tựa như cánh bướm bị một giọt nước rơi trúng. Tôi lại tiếp tục hôn. Lông Mi giật mình tỉnh giấc, mở mắt ngoan ngoãn nhìn tôi, không động đậy. Đôi môi tôi lần theo sống mũi em, tìm đến cánh môi hồng mềm mại. Lông Mi hơi do dự, rồi ngửa mặt hôn lại tôi, nhắm mắt, khẽ rên rỉ nhè nhè, nghe như tiếng sóng biển đang lay động một con thuyền nhỏ.


Ngẩng đầu lên nhìn Lông Mi. Em đang mở mắt, dịu dàng âu yếm nhìn tôi, rồi lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, cười bẽn lẽn. Tôi kéo mạnh cánh tay em ra. Lông Mi như một chú thỏ đang run rẩy vì sợ hai, ngón tay cái đặt trên khóe miệng cắn chặt, ánh mắt đờ đẫn chờ đợi. Tôi nhấc người lên, nhẹ nhàng, chầm chậm, dịu dàng tiến vào cơ thể em …


Ngoài trời đột nhiên nổi bão tuyết.


Gió điên cuồng táp vào cửa sổ. Nhìn qua cánh cửa sổ bị hơi thở của chúng tôi làm đọng hơi nước mờ mờ ra bên ngoài, mặt đất đã biến thành bãi chiến trường cho bão tuyết phát huy sức tưởng tượng vô hạn của mình. Nó đi đến đâu là cây cối bị vặn vẹo theo trí tưởng tượng của nó tới đấy, đè nén những ngọn núi cao, lấp bằng mọi chỗ lồi lõm. Cho đến khi tất cả trở nên phẳng lỳ nhẵn nhụi như làn da của Lông Mi.


Tôi và Lông Mi nấp trong căn nhà bị tuyết che lấp, giống như hai con chuột đồng nhỏ lặng lẽ ngủ đông trong một hang động bí mật trên vách núi cheo leo. Bên trong căn nhà nhỏ ấm áp như mùa xuân. Những viên than đỏ rực trong lò sưởi tham lam hút lấy khí oxy, cho dù điều đó chỉ làm nó diệt vong nhanh hơn, phát ra những tiếng nổ lép bép lép bép.


Một mùi nồng nồng tanh tanh tràn ngập khắp gian phòng nhỏ.


Mùi tỏa ra từ người Lông Mi rất trong rất mát, làm tôi nghĩ đến buổi bình minh trong khu rừng trúc vẫn còn đọng đầy sương đêm, và bầu không khí ẩm ướt trên bến cảng mù sương. Chỉ khi được tắm trong ái tình, người ta mới có thể tiết ra được thứ mùi thuần khiết đến vậy.


Bên tai vang lên bài “The Blower’s Daughter” của Damien Rice.
Giong hát yếu đuối đầy tuyệt vọng của Damien Rice hòa trộn với mùi nồng nồng trong không khí, phủ lên không  gian trong căn nhà gỗ nhỏ bị tuyết phủ kín này một thứ mùi vị ấm áp kỳ lạ.


Lông Mi bò dậy, hai cánh tay gác lên trước ngực tôi, cằm gác lên cánh tay, bầu ngực ép lên ngực tôi, dường như đang sắp xếp lại những gì đang nghĩ trong đầu.
- Còn nhớ hồi trước chúng ta cũng ngủ cùng nhau mấy lần, nhưng không làm gì không?
Tôi nhớ lại rồi gật gật đầu.
Em do dự một lát rồi nói:


- Em cảm thấy làʍ ȶìиɦ là chuyện sau khi yêu nhau, làʍ ȶìиɦ mà không có tình yêu thật chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng cần thiết phải vậy.
- Yêu một người không nhất định là phải làʍ ȶìиɦ, trước khi làʍ ȶìиɦ còn rất nhiều chuyện phải làm đúng không?


Tôi cố ý nghiêm mặt nhắc lại lời em đã nói ở Tây Đệ. Lông Mi có vẻ hơi kinh ngạc, hôn phớt lên môi tôi, rồi lại thở hắt ra, tựa như vừa hạ quyết tâm rất lớn:
- Thực ra có muốn cũng không làm được, lúc ấy em vừa phá thai xong.
Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng tự kiềm chế mình.


- Chấp nhận được không?
Lông Mi nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
Tôi gật đầu, cố làm ra vẻ không có chuyện gì, khích lệ em nói tiếp.


- Em đã từng có một khoảng thời  gian rất tuyệt vọng chán chường. Mẹ em ch.ết trong một tai nạn ô tô. Em từng đến hiện trường, toàn máu là máu, còn có cả não tương nữa … anh có biết lúc ấy em bị đả kích thế nào không? Khoảng thời gian ấy, em tưởng chừng như phát điên lên, chỉ muốn tìm đến cái ch.ết. Em đã phải gắng gượng lắm mới sống được, em thấy sợ cái thành phố lúc nào cũng nghĩ đến máu và não tương hòa trộn vào nhau. Rồi một hôm em trèo lên xe lửa, đi khắp nơi không mục đích. Tàu dừng thì dừng, mua vé đi tiếp, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần đi là được, cứ thế mấy ngày liền, cuối cùng mệt quá, đành xuống tàu đi lang thang, ở trong mấy nhà nghỉ rẻ tiền, ăn đồ ăn nhanh. Rồi tiền cũng hết sạch, em đành ngủ ở nhà chờ xe. Hết tiền, đành nhịn. Nhưng mà đói quá không nhịn nổi, đành ra đầu phố vẽ tranh cho người ta để kiếm tiền mua đồ ăn.”


Lúc này Damien Rice cất lên bài “Volcano”.
Thật ngưỡng mộ giọng ca có thể khua động tận đáy lòng con người của Damien, cái giọng ca làm người ta chìm vào u uất triền miên tựa như vừa đánh mất gì đó.
- Còn chấp nhận được không?
Lông Mi nhìn tôi xác nhận lại lần nữa.


Tôi cúi người hôn lên môi em, gật đầu thật mạnh.
- Một đêm em không ngủ được, bèn dậy đi lang thang, đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên có mấy người đàn ông xồ ra, kéo em vào trong một khu vườn, lột sạch quần áo, ấn xuống đất rồi lần lượt cưỡng hϊế͙p͙.


Tôi thần người ra. Quay mặt nhìn Lông Mi, em không khóc, ngược lại còn mỉm cười. Nụ cười bình thản như nước, nhưng lại làm lòng tôi rung động.


- Sau đó chúng bỏ mặc em ở chỗ đấy. Em vừa đau vừa mệt, nằm lặng ra đó cả đêm. Sáng sớm hôm sau bò dậy lại không dám đi bác sĩ, vì em ghét nhất ánh mắt giả vờ như đồng tình nhưng thực ra lại vô cùng ghê tởm của đám y tá. Vậy là đành cố nhịn đau chạy lên một chiếc cầu lớn, lòng thầm nghĩ mẹ thì ch.ết rồi, mình chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa, bèn trèo lên lan can định nhảy xuống. Lúc này chợt có một chiếc xe chạy qua, người đàn ông trong xe lao ra ra sức kéo em lại. Anh ta đưa em về nhà, chăm sóc em. Em không yêu anh ta, nhưng để báo đáp, đành ở bên anh ta. Em không biết chăm sóc ai, nhưng thời  gian đó đã rất cố gắng học cách chăm sóc anh ta, làm cơm, giặt giũ, đợi anh ta về nhà, cuộc sống cũng coi là hạnh phúc. Về sau có lẽ anh ta đã chán em, nên thường ra ngoài ăn chơi, về đến nhà trên người toàn là mùi của người đàn bà khác. Em có thể nhẫn nhịn được mọi điều, nhưng chuyện này thì không, nên buộc lòng phải rời xa anh ta, tiếp tục lang thang, rồi đến thành phố của anh. Khi mà cuộc sống tuyệt vọng tới mức triệt để thì em đột nhiên nhận ra mình đã có thai. Em rất muốn đứa trẻ được ra đời, nhưng em cũng không biết nó là của ai, lại càng không biết mình sẽ chăm sóc nó thế nào? Chỉ sợ sẽ mang đến cho nó một cuộc sống còn bất hạnh hơn của sống của mình? Cuối cùng đành phải bỏ đi. Giết ch.ết một phần máu thịt của mình, cảm giác ấy thật đau khổ vô cùng, vậy là đến quán bar của anh uống rượu, khéo thế nào lại gặp được anh. Chỉ thế thôi.


Lông Mi dường như trút bỏ được một gánh nặng vô cùng lớn, nét mặt thư thái lạ thường.
- Một người đàn bà vừa hèn hạ vừa đáng sợ như thế, anh còn muốn không?


Tôi ôm chặt lấy em, hôn cuồng nhiệt, rất muốn trả lời: “Muốn, em yêu, tất nhiên là muốn, chỉ cần em, chỉ cần một mình em!” Nhưng lại cảm thấy có hơi dư thừa, nên chỉ im lặng, ra sức gật đầu, gật đầu đến khi nào em vừa ý mới thôi.
Lông Mi nghĩ một lát rồi tiếp tục kể:


- Khoảng thời gian ấy em rất tuyệt vọng, sống không có lối ra, rất muốn buông lơi tất cả. Cho đến một ngày có một chuyện xảy ra. Chính là lần không khí lạnh tràn về đó. Một mình em leo lên núi, trèo qua mấy con dốc, rồi chui vào một ngôi miếu hoang. Xung quanh không một bóng người. Em ngồi dưới mái hiên, ngắm cảnh tuyết rơi, suy nghĩ một mình. Chính lúc ấy em đã nảy sinh ý nghĩ muốn vẽ bức tranh ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết. Xa xa đột nhiên bốc lên một làn khói. Em rất kích động, nhưng lại ngại ngùng không muốn hét lên, cũng không dám hét lên, bèn cởi áo ngoài ra, cảm giác lạnh buốt ấy thật dễ chịu. Rồi em lại cởi cả áo len, nhưng vẫn chưa đã, bèn cởi luôn cả quần áo trong, chỉ mặc có nôi y, để thân thể gần như trần truồng đứng nhìn khói bay đầy trời, cảm động đến nỗi toàn thân run lên.


- Tuyết rơi lả tả. Một cảm giác thôi thúc mãnh liệt khiến em nằm luôn xuống nền tuyết trắng. Lạnh vô cùng, cái lạnh thấu vào tận tủy. Có lẽ là do cái lạnh kích thích, suy nghĩ đang sơ cứng của em đột nhiên trở nên cởi mở, trong chốc lát đã nghĩ thông rất nhiều thứ, cảm thấy mình cần sống lạc quan hơn, không nên tự ruồng rẫy mình như thế. Đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, nước mắt trào ra. Trước đấy em chưa bao giờ được khóc một cách sung sướng như vậy, nước mắt cứ lã chã tuôn ra.


- Em thích khói lửa, thích cái cảm giác hủy diệt ấy. Sự sống của khói lửa nằm trong hủy diệt, giống như que diêm tồn tại chỉ vì một khoảnh khắc bùng lên lần đầu tiên mà cũng là cuối cùng ấy, không thể nào hình dung được. Mỗi lần nhìn khói lửa bùng lên không tủng, bừng sáng, ánh lên vẻ đẹp tuyệt vời trong khoảnh khắc rồi tự hủy diệt, em lại thấy rất cảm động, tựa như đang nhìn lại con đường mình đã đi qua vậy.


- Anh còn nhớ phim “Vũ công trong bóng tối” không? Khoảng thời  gian ấy, em lúc nào cũng mình chính là Björk đang đứng trên giá treo cổ, cổ thắt thòng lọng, mắt bị bịt kín. Điểm khác nhau chỉ là cô ấy vô tội nhưng vẫn bị xử là có tội, còn em thì tự mình kết tội cho chính mình mà chẳng hiểu vì sao. Nhưng chúng em cũng có điểm chung, đó là cho dù cổ có đeo thòng lọng, cả hai cũng không hề ngại ngùng cất cao tiếng hát.


Cuối cùng Lông Mi cũng nói hết.
Em ngồi dậy, dựa vào cửa sổ, nhìn rừng cây, rặng núi bị tuyết phủ trắng xóa, mỉm cười hạnh phúc.
Tôi lại gần, ôm chặt em từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên lưng em.
Nghĩ lại trước đây mình đã hiểu lầm Lông Mi, cảm thấy thật xấu hổ.


Bên tai chợt vang lên bài “Where did you sleep last night” của Kurt Cobain.
- Nói chuyện của anh đi? Thời gian đó anh làm gì?


Tôi ôm em, rồi chậm rãi kể: Bất Bất bỏ đi, mất người yêu, không tìm được lối ra, chỉ biết dùng ȶìиɦ ɖu͙ƈ để giải thoát, cuộc sống trở nên hỗn loạn. Gặp được Lông Mi, nhưng em lại không chấp nhận tôi, cảm thấy bất lực, bèn đến con đường Tơ Lụa để tìm kiếm lối ra cho cuộc đời mình. Gặp Trát Ba, được cậu ta ảnh hưởng. Không ngờ Trát Ba lại bất hạnh qua đời, đành trở về thành phố, đang lúc chán nản thì may mắn được Lông Mi ở bên.


Lúc kể đến Trát Ba, Lông Mi có vẻ rất buồn, hai mắt đẫm lệ.
- Anh ấy được thiên táng đúng như nguyện vọng của mình còn gì, thật ngưỡng mộ!
Em vừa lau nước mắt vừa an ủi
- Đáng ngưỡng mộ hơn là cậu ta có Kha Lan bên cạnh.
Tôi hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ của em rồit rả lời.


Hai người cứ nằm bên nhau nói chuyện, dần dần không khí cũng trở nên sôi nổi.
Lông Mi ngồi thẳng người dậy, vươn tay duỗi người, ngáp dài một cái rồi nhìn tôi cười cười, phảng phất như đánh một dấu chấm hết cho bầu không khí thương cảm trầm mặc vừa rồi.
- Nói chuyện gì vui hơn được không?


- Cho ví dụ đi.
Tôi hỏi.
- Anh bắt đầu thân mật với các cô gái từ khi nào?
- Hai hai tuổi.
- Phét!
- Thật mà, anh gạt em làm gì.
- Thế nên anh mới ra sức bù lại những ngày tháng ấy đúng không?
Lông Mi kéo tôi nằm lên giường đất.


Ngọn lửa bập bùng trong lò ánh lên những đường cong mềm mại trên cơ thể em, lúc sáng lúc tối. Tôi và em tựa như hai con gấu đang ngủ đông, đầu gục vào nhau, Lông Mi lấy móng tay cạo nhè nhẹ lên môi tôi, nheo nheo mắt nhìn, tôi cũng đắm đuối nhìn lại em.
- Anh có mơ ước gì không?
Lông Mi hỏi.
- Cưới em.


Tôi nói.
- Vớ vẩn! Còn gì khác không?
- Chúng mình sẽ sống cuộc sống của dân du mục: vào rừng sâu núi thẳm ở ẩn, săn bắn, trồng rau mưu sinh.
Tôi chợt nhớ lại những lời đã nói với Bì Tử trên nóc tòa nhà hoang.
- Hay đấy. Còn gì nữa?
- Muốn đánh sập một cây cầu.


- Sập cầu? Để phát tiết hết những điều bất mãn trong lòng à?
- Không hẳn là vậy. Anh rất thích cầu, thích đến phát điên lên được, nhưng lại không biết diễn tả tình cảm ấy bằng cách nào, đành chọn cách đánh sập nó vậy.
- Đánh sập cây cầu nào bây giờ? Cầu Cassandra à?


- Không. Anh không thích kiểu cầu ấy. Anh thích loại cầu có phong cách lạnh lùng cô độc, bắc ngang qua những vách núi cao cơ.
- Loại cầu có phong cách lạnh lùng cô độc, bắc ngang qua những vách núi cao hả … em cũng thích! Sau đó thì sao?


- Anh sẽ ở bên cạnh cầu một tháng, coi như trăng mật, cùng chia sẻ những nỗi niềm sung sướng cuối cùng. Sau đó anh sẽ đánh sập nó, cho nổ thành trăm ngàn mảnh vụn, muốn tìm một viên gạch to bằng nắm tay cũng không tìm nổi.
- Thế thì nhân dân toàn thế giới sẽ bắt anh đấy!


- Thế mới vui chứ. Em nghĩ mà xem: cả thế giới đều muốn bắt kẻ đánh sập cầu, vậy mà kẻ đánh sập cầu đó – chính là anh đây lại cứ nhơn nhơn sống ngay dưới mắt mọi người, thật là kích thích!


Lông Mi chống khuỷu tay xuống giường, vui vẻ nhìn tôi, tựa như đang chia sẻ với tôi cảm giác sướng khoái khi cho nổ sập một cây cầu.
- Chẳng may anh bị lộ thì sao?
- Sợ tội chạy
- Trốn đi đâu?
- Đảo Phục Sinh ở Nam Thái Bình Dương.
- Cái đảo có tượng người đá khổng lồ ấy á?


- Ừ. Ước mơ của anh là khi nào già đến nỗi không lết đi đâu được nữa, thì đến hòn đảo ấy, rồi ch.ết ở đó.
- Không ai an táng, anh sẽ bị lũ chim rỉa thịt đấy.
- Thế em không đi với anh à?


- Còn lâu em mới đến cái nơi chẳng có cả nhà vệ sinh ấy nhé. Anh thích thì cứ đi một mình đi!
- Được rồi, được rồi! Thì cứ Thiên Táng luôn đi, cho chim ăn cũng được.
- Để chim ăn thịt à? Thế thì có gì hay chứ?


- Em thử nghĩ mà xem: Ví dụ như bây giờ anh đang nằm trên một bức tượng đá trên đảo Phục Sinh, lúc ấy tinh thần và thể xác đều đã tiếp cận đến trạng thái giữa sống và ch.ết – cảm giác giống như ở ngay bên cạnh thiên đường ấy – anh sẽ nằm đó, đợi lũ chim ưng đói khát từ trên trời cao xà xuống mổ thịt. Cứ tưởng tượng xem, chim ưng ăn thịt anh, anh sẽ được sống bên trong thân thể nó, anh sẽ hóa thân thành chim ưng, anh là chim ưng, chim ưng là anh, chỉ cần vẫy canh một cái là có thể bay vút lên cao, bay lên bầu trời vô tận mà lúc còn sống vĩnh viễn cũng không thể bay được tới đó.


Lông Mi có vẻ rất hứng chí, làm tôi càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt.


Hai người nằm trên giường đất, chân vắt ra sau lưng, vẫy qua vẫy lại như trẻ con. Móng tay em vạch trên người tôi những đường nét kỳ lạ, lúc thì ở trước ngực, một lúc sau đã ra đến canh tay, lát sau thì lên gáy, miệng khẽ lẩm bẩm hát bài “Where did you sleep last night”.


Sau này nếu có một ngày em biến mất, liệu anh có hát “my girl, my girl, tell me, where did you sleep last night”, rồi vừa khóc vừa hò hét, đi khắp nơi tìm em, tìm đến khi mái đầu bạc trắng không?
Lông Mi bất chợt nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quặc, hứng thú hỏi tôi.
- Trung Quốc rộng thế này, anh biết đi đâu tìm em bây giờ?


Tôi cố ý làm ra vẻ khó xử.
- Cũng phải, hay là hẹn trước một địa điểm nào đó nhé?
- Hay đấy! Hẹn ở đâu nhỉ?


Em cắn cắn móng tay, nghiêm túc suy nghĩ xem nơi nào thích hợp nhất. Lúc này chợt vang lên bài “Ấm Áp” của Hứa Nguy, giọng hát thong thả khoan dung làm người ca cảm thấy thật dễ chịu, trong bài hát có nhắc đến phong cảnh tuyệt đẹp của vùng Vân Nam Đại Lý.
- Vân Nam?


Cuối cùng em cũng nghĩ ra được một địa điểm.
- Rộng quá. Chỗ nhỏ hơn nữa được không?
- Hương Cách Lý La nhé?
- Vẫn rộng quá.
- Lasa ở A Tạng vậy?
- Hay đấy, cụ thể nữa được không?
- Phố Bát Giác nhé? Quán café nào đấy? Đủ cụ thể chưa?


- Được rồi, cứ quyết định như thế đi.
Lông Mi giơ ngón út ra móc nghoéo với tôi, nét mặt rất nghiêm trọng, tựa như một lời ước hẹn chung thân vậy.
- Anh vẫn còn chưa nói những mơ ước khác của mình
Lông Mi lại hỏi.
- Mơ ước khác à? Thì mua một mảnh đất, trồng nho, mở trang trại trồng nho.


- Hóa ra anh thích ăn nho à?
- Không ăn, để ủ rượu vang.
Tôi bổ sung.
- Rượu vang? Hay đấy nhỉ!


- Ừ, hay chứ. Em thử tưởng tượng đi, cả trang trại rộng mấy hec ta đều là giàn nho xanh mát. Khi nho chín, anh sẽ mời bạn bè đến hái giúp, rồi đem tất cả cho vào một cái thùng gỗ lón, để chân trần nhảy vào dẫm đạp cho nát bét thành nước, thế có vui không?
- Thích thật đấy!


Lông Mi hứng chí lên, ngắt luôn lời tôi, bổ sung thêm:
- Nhất định phải có ban nhạc biểu diễn, nhạc Scot land ấy, phải có thổi sáo, em với anh sẽ nắm tay nhau nhảy kiểu váy xòe của Scot land trong thùng gỗ.
- Anh chỉ biết mấy điệu múa của Tân Cương mà Trát Ba dạy thôi.


- Chẳng sao cả, anh cứ nhảy bừa là được mà, em sẽ đứng bên cạnh giải thích với mọi người, nói anh đang bắt trước theo mấy con lợn con bọn mình nuôi.
Tôi tham lam vuốt ve làn da trơn mướt của Lông Mi.
Có cảm giác như da em biết nói chuyện, biết thở, tràn đầy sức sống và đương nhiên là cũng biết khóc nữa.


- Em thích làʍ ȶìиɦ buổi chiều, đặc biệt là khi vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, không khí mơ mơ màng màng, rất có cảm giác.
Lông Mi lẩm bẩm nó
- Anh thích ngày mưa. Thích nghe mưa đập vào cửa sổ hay rơi trên mái tôn.
Tôi nghĩ một chút rồi đáp.


Lò lửa trong phòng đã thôi bập bùng, trong lò chỉ còn lại chút tro than, ánh sáng hắt ra mờ mờ nhạt nhạt.
- Muốn lấy em không?
Lông Mi hình như đã buồn ngủ, giọng nói rất nhẹ nhàng, như có như không.
- Hơi hơi.
- Sao trả lời có vẻ khiên cưỡng thế?
- Chó khôn thì không sủa nhiều.


Kiểu so sách cực kỳ không thích đáng của tôi làm Lông Mi bật cười khe khẽ.
- Còn nhớ cái hẹn đấy không?
- Cái nào?
- Nhanh thế mà đã quên rồi à?
- Gợi ý đi?
- La Sa ấy.
- Nhớ ra rồi, một quán bar nhỏ, lang thang tìm em.


Hai người cứ thế câu được câu mất, chẳng biết ngủ thiếp đi lúc nào không hay.






Truyện liên quan