Chương 5: Đêm Dài Mẹ Khóc

Như mọi ngày, sau khi tạm biệt bệnh nhân cuối cùng Minh Vũ dọn dẹp lại bàn làm việc rồi lướt wed một tí trước khi rời khỏi bệnh viện. Ngay lúc đó bỗng nhiên cánh cửa văn phòng bật mở, một ý tá trẻ vội vàng chạy vào. Cô vô cùng vội vã liên tục thở gấp nhưng không dám phí phạm thời gian mà ngay lập tức thông báo.


_ Bác sĩ Vũ, phiền anh qua phòng cấp cứu ngay lúc này. Bệnh viện chúng ta hết bác sĩ rồi mà có một đứa trẻ cần khâu vết thương gấp.


Minh Vũ buông chiếc điện thoại trong tay, ngay lập tức rời khỏi bàn chạy theo y tá. Bên trong phòng cấp cứu lúc này chỉ có vài y tá đang loay hoay chuẩn bị dụng cụ, tiến hành cầm máu và sát xử lí các chỗ trầy xước ở chân và tay của đứa trẻ. Vết thương dài ở trán vẫn đang rỉ máu.


Vừa bước vào phòng, Minh Vũ ch.ết lặng. Tim anh đập trật một nhịp, hô hấp bỗng chốc trở nên nặng nề, hít thở không thông. Từ trong lồng ngực một cảm giác đau nhói từ từ xuất hiện và ngày một rõ ràng. Nỗi đau đớn ngày càng lan rộng, như bóp nghẹt trái tim anh khi hình ảnh cậu bé trước mặt từ từ đi sâu vào tâm trí. Thân hình bé nhỏ yếu ớt đang ngồi trong lòng mẹ, máu từ trán vẫn đang chảy xuống gương mặt bầu bĩnh thấm ướt cả một vùng áo. Trên tay chân cậu vẫn còn vài vết thương nhỏ đang được y tá băng bó.


Nhưng tại sao cậu bé đó lại là Nhật Phong? Tại sao người mẹ đang ôm con ngồi trên giường bệnh lại là An Thanh? Từng câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Minh Vũ nhưng hơn ai hết anh hiểu rõ một điều rằng đây không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện không đâu. Phải tập trung cứu người.


Cố gắng hết sức đè nén sự xúc động của mình xuống sâu tận đáy lòng, dưới sự hỗ trợ chuyên nghiệp từ y tá, Minh Vũ đã nhanh chóng vệ sinh hai tay, đeo găng tay cao su và nhận lấy những dụng cụ đã chuẩn bị sẵn. Nhìn vết thương trên trán của Nhật Phong, Minh Vũ hít một hơi thật sâu. Vị trí này...


available on google playdownload on app store


_ Vùng này không thể gây tê và gây mê. Chúng ta chỉ còn cách khâu sống.


Lời nói của y tá một phần nào nói lên suy nghĩ của Minh Vũ lúc này. Khâu sống với một người trưởng thành đã vô cùng đau đớn, hơn nữa đây lại là một đứa trê. Làm sao cậu có thể chịu đựng được. An Thanh nghe xong mặt cũng tái xanh, nhưng nhìn lại con trai mình đang trong tình trạng nguy hiểm, cô đành phải gật đầu.


Cả phòng cấp cứu lặng thinh, không ai dám nói một lời nào, chỉ lặng lẽ làm việc. Minh Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần, siết chặt dụng cụ y khoa trên tay, bước đến bên giường Nhật Phong.
_ Nhật Phong, con là một cậu bé mạnh mẽ. Cố gắng chịu đựng một tí. Bác sĩ sẽ làm thật nhanh.


Nhìn đôi mắt xinh đẹp lúc này đã không còn sức sống lặng lẽ nhìn mình, trong lòng Minh Vũ một lần nữa nhói đau. Anh nhắc An Thanh giữ đầu Nhật Phong lại rồi bắt đầu khâu vết thương. Mũi kim đầu tiên đâm xuống xuyên qua da thịt của đứa trẻ, Minh Vũ có thể cảm nhận rõ ràng. Nhật Phong mím chặt môi, gương mặt trắng bệch nhưng nhất quyết không khóc khiến cho tất cả mọi người trong phòng cấp cứu lặng người. Không ai tiếp tục làm việc, mọi ánh mắt đều tập trung vào ba người trước mắt.


Qua sức lực của bàn tay đang bấu chặt cánh tay mình, An Thanh dường như cảm nhận được toàn bộ nỗi đau của con trai. Nhật Phong cắn chặt môi đến bật máu nhưng vẫn không thể ngăn chặn được sự đau đớn cắt da cắt thịt. Nước mắt bắt đầu tràn ra nhưng gương mặt cậu vẫn toát ra sự kiên cường và dũng cảm. Mặc cho nước mắt rơi nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không lên tiếng, gồng mình chịu đựng. Từng mũi kim lặp lại với tốc độ nhanh chóng để giảm bớt sự đau đớn.


Quá trình khâu vết thương kết thúc, để cho y tá lo phần tiếp theo, Minh Vũ tháo găng tay rồi nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay đang siết chặt nhau phía dưới. Bàn tay to lớn của anh bao bọc cả tay An Thanh và Nhật Phong như muốn trấn an và che chở họ.
_ Xong rồi. Kết thúc rồi. Con rất dũng cảm.


An Thanh lau đi từng giọt nước mắt vẫn đang rơi kèm theo những vệt máu còn sót lại trên gương mặt bé nhỏ và nhợt nhạt. Cho đến lúc này, sau khi đã kết thúc cô vẫn còn cảm nhận được sự run rẩy truyền đến từ cơ thể yếu ớt đang dựa vào mình. Dường như chính cô cũng run rẩy và sợ hãi. Nỗi bất an mất con chưa một giây phút nào tan biến trong lòng An Thanh suốt nhiều năm và ngay lúc này nó ngày một dâng cao khiến tâm trạng của cô mỗi lúc một tệ. Thế nhưng sự ấm áp ở bàn tay dần dần kéo cô ra khỏi bóng ma tâm lí, từ từ sưởi ấm và an ủi cô. An Thanh nhìn qua Minh Vũ đang ngồi cạnh, trong mắt là sự cảm kích và biết ơn khó nói nên lời.


_ Cảm ơn anh.
Kèm theo lời nói của An Thanh còn có ánh nhìn mê man của Nhật Phong. Cho đến khi nhìn thấy Minh Vũ khẽ gật đầu cậu mới yên tâm thiếp đi.
...


Gần khuya, Minh Vũ mua một ít thức ăn rồi mang vào phòng bệnh của Nhật Phong. Lúc này cậu bé đã ngủ còn An Thanh vẫn đang ngồi bên giường cậu bé để dễ dàng chăm sóc. Minh Vũ đặt thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ trong phòng rồi đến bên giường kiểm tr.a lại tình trạng hiện tại của Nhật Phong.
_ Em lại ăn một chút đi.


An Thanh gật đầu rồi đổi chỗ với Minh Vũ. Điều chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa trong phòng sau đó ngồi xuống vị trí cô vừa rời khỏi, anh quan sát cậu bé đang ngủ say trên giường. Trong phòng bệnh là một không gian yên tĩnh, không ai muốn lên tiếng, hai người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.


Nhìn Nhật Phong một lúc, Minh Vũ vẫn không thể nào tìm được một lời giải thích hợp lí cho cảm xúc của mình vào chiều nay. Tại sao chỉ một công việc nhỏ là khâu vết thương lại khiến anh thấp thỏm và lo lắng nhiều đến thế. Trước đây, Minh Vũ là bác sĩ ngoại khoa, anh vẫn luôn giữ bình tĩnh và cân bằng cảm xúc trong bất kì ca phẫu thuật nào nhưng chiều nay mọi thứ lại không giống như quy luật bình thường. Anh không thể khống chế cảm xúc của mình.


Ban đầu Minh Vũ đơn giản nghĩ rằng có lẽ vì Nhật Phong vẫn còn nhỏ nên anh đau lòng. Nhưng không, dù đau lòng nhưng cũng sẽ không quá mức xúc động và cảm thấy đau nhói ở tim. Những cảm xúc kì lạ này từ đâu mà có, vì sao lại sinh ra? Minh Vũ vẫn không thể nào tìm ra đáp án.


Suy nghĩ một lúc nhưng không tìm ra được cách giải quyết ngược lại còn đẩy mình vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát, Minh Vũ thở hắt ra một hơi, quyết định tạm thời không nghĩ đến nữa, dời sự chú ý sang An Thanh. Lúc này cô đã dùng xong một ít thức ăn mà anh mang đến, vừa quay trở lại phòng sau lúc dọn dẹp. Nhìn thấy cô Minh Vũ liền mỉm cười nhưng khi nhìn thấy một bên má trái của cô sưng đỏ, nụ cười trên môi anh phút chốc đông cứng.


_ Mặt em bị gì vậy?


An Thanh giật mình, dùng một tay chạm nhẹ lên má rồi khẽ nhăn mặt vì đau. Minh Vũ vô cùng lo lắng. Anh rời khỏi chỗ ngồi bước đến đứng đối diện cô, đưa tay chạm vào bên má đã sưng lên từ lúc nào. Hành động tự nhiên này của Minh Vũ lại khiến An Thanh xấu hổ, cô hơi nghiêng đầu né tránh, hai má ửng hồng. Dù lúc này không thể lợi dụng ánh đèn đường mờ ảo để che dấu như lần trước nhưng vì má cô sưng lên đã đỏ một phần nên gương mặt ửng hồng vì xấu hổ cũng không dễ dàng bị nhận ra.


_ Không có gì.
An Thanh nói dối khiến cho Minh Vũ nhăn mặt không hài lòng. Anh nhanh chóng đe dọa.
_ Không được giấu.


Thật ra mối quan hệ của Minh Vũ và An Thanh lúc này khá phức tạp. Nói thân thiết là không đúng nhưng cũng không phải là người dưng xa lạ. Nó ở một mức lưng chừng khó để hình dung. Vì thế với lời đe dọa từ Minh Vũ, An Thanh có đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng không hề khó chịu mà chỉ cảm nhận được sự quan tâm của người con trai đối diện qua lời nói và ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Dù sao cô cũng không có lí do gì để che dấu sự thật, nếu anh muốn biết thì cô sẽ kể.


_ Nhật Phong gây sự với bạn ở trường dẫn đến đánh nhau. Lúc em tới thì thằng bé kia đẩy ngã Nhật Phong từ trên ghế đá xuống đất mới khiến trán nó bị thương như thế. Em không giữ bình tĩnh được liền bước đến la mắng thằng bé đó. Rồi ba nó đến bắt gặp, đánh em. Vậy thôi.


Qua lời An Thanh kể ẩn chứa một sự bất cần và khinh miệt cuộc đời, Minh Vũ có thể dễ dàng nhận ra được. Nhưng anh không khó chịu hay chán ghét vì thái độ đó của cô mà trong lòng dấy lên một cảm xúc cảm thông và thương xót. Nghe xong Minh Vũ không hỏi gì thêm nữa, anh bước vào phòng tắm lấy một chiếc khăn bông nhỏ nhúng nước nóng rồi kéo An Thanh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng dùng khăn ấm chườm lên gò má bị sưng của cô. Lúc này Minh Vũ mới lên tiếng.


_ Rồi chồng em đâu? Anh ta biết chuyện chưa? Có làm gì không?


Trong lòng Minh Vũ bất bình thay cho An Thanh. Có lẽ người ngoài nhìn thấy hai mẹ con cô đơn độc nên khinh thường bắt nạt. Một người đàn ông đánh phụ nữ đã là hèn nhát nhưng làm một người đàn ông hờ hững nhìn vợ con mình bị người khác ức hϊế͙p͙ còn đáng khinh thường hơn. Mỗi lần nghĩ đến hai mẹ con An Thanh phải một mình chịu đựng mọi chuyện, Minh Vũ lại cảm thấy người chồng kia thật chướng mắt. Ngay lúc này anh tự nhủ trong lòng. Nếu hắn ta không thể yêu thương và bảo vệ vợ con mình thì anh sẽ làm điều đó. Đến khi đó đừng trách anh xen vào chuyện nhà người khác.


Nhận được câu hỏi từ Minh Vũ, thái độ của An Thanh chuyển sang gượng gạo và bất đắc dĩ. Sau đó cô thở ra một hơi, nhìn con trai đang ngủ say trên giường, đôi mắt hiện ra sự dịu dàng khó tả nhưng lại kèm theo sự mệt mỏi và bế tắc. Nhìn thấy cảm xúc của An Thanh không còn tốt như trước, Minh Vũ cũng nhận ra mình đã nhắc đến một chuyện không vui của cô. Anh cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng lời đã nói ra đã quá muộn để rút lại.


_ Nhật Phong rất ngoan. Thằng bé không bao giờ gây sự với ai. Nếu có thì lí do cũng chỉ có một. Người ta nói nó không có cha, nói nó là con rơi của mẹ, rồi nói ra biết bao nhiêu lời khó nghe khác. Đến một lúc nào đó không chịu đựng được nữa, thằng bé sẽ phản kháng.


Trong lúc Minh Vũ còn chìm trong sự day dứt và hối hận thì An Thanh đã chậm rãi giải thích. Nó tuy không hề phù hợp với câu hỏi ban đầu của anh nhưng không khác nào một cú đấm thật mạnh vào lòng Minh Vũ. Tất cả là lỗi của anh, nỗi đau của người khác mà anh lại nhẫn tâm bắt họ nhớ lại.


Nhưng nụ cười chua chát của An Thanh vào đêm hôm đó mới là điều đi sâu vào lòng Minh Vũ. Anh cảm nhận được sự bất lực và túng quẫn của cô gái trẻ trước mặt. Thế nhưng anh lại không biết cách nào để an ủi và trấn an cô. Dừng một lát, An Thanh lại nói tiếp.


_ Không cha thì sao chứ? Thằng bé vẫn được dạy dỗ đàng hoàng. Nó đâu có làm hại ai cũng không hề làm gì có lỗi với xã hội nhưng tại sao tất cả mọi người lại xa lánh và tẩy chay nó. Chửi mắng rồi đối xử khác biệt. Nó chỉ là một đứa trẻ, nó đâu có tội tình gì. Tại sao mọi người xung quanh lại làm thế với nó chỉ vì nó không có cha?


An Thanh càng nói càng xúc động. Cuối cùng cô không thể tự chủ được mà bật khóc. Tiếng khóc thê lương lặng lẽ vang lên trong phòng bệnh. An Thanh thu người lại một góc, cố gắng kìm nén. Cô không muốn vì sự xúc động của mình mà đánh thức Nhật Phong.


Hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng khóc rất nhỏ vẫn vang lên từng chút một bước vào nội tâm Minh Vũ với mỗi bước đi là tất cả đau đớn và xót xa. Nhìn cô khóc, anh cũng đau. Bóng hình An Thanh lặng lẽ đầy cô độc, dù cho ngay cả lúc yếu mềm nhất hai vai cô cũng gồng cứng với một vỏ bọc mạnh mẽ bao quanh mình như một chiếc vỏ an toàn nhất có thể bảo vệ cô khỏi tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng Minh Vũ biết, cô không mạnh mẽ như vậy. Cô bất lực và lâm vào bế tắc, túng quẫn, không lối thoát.


Minh Vũ không hiểu và không biết An Thanh đã trải qua tất cả những chuyện gì, nhưng anh biết ngay lúc này cô chỉ có một mình, đơn độc mà gánh chịu tất cả mọi thứ. Nhìn cô như thế, anh đau lòng.


Minh Vũ không lên tiếng chỉ từng chút từng chút một dịch chuyển lại gần An Thanh hơn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy dáng người nhỏ bé đang run rẩy của cô mà ân cần vỗ về.
Nếu cô không có một người đàn ông nào bên cạnh để che chở và bảo vệ thì anh sẽ làm.


Trong vòng tay rộng lớn của Minh Vũ, An Thanh có thể nhẹ nhàng thả lỏng hai vai. Bởi vì cô tin tưởng, người con trai này sẽ không làm tổn thương cô. Bao nhiêu nỗi uất ức, nín nhịn của cô suốt sáu năm trời dài đằng đẵng đều được thoát ra qua nước mắt. An Thanh không phải thánh nhân, cô có thể duy trì sự bình tĩnh của mình để không làm Nhật Phong lo lắng, nhưng đổi lại tất cả những điều đó khiến cô bị stress nặng, lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, muốn nổ tung. An Thanh cảm giác rằng, chỉ cần một phút giây cô buông lỏng, cả xã hội sẽ chĩa mũi nhọn vào mẹ con cô. Vì thế đôi vai gầy chưa phút nào được nghỉ ngơi.


Ngoài kia phố xá vẫn tấp nập rộn ràng, nhưng trong phòng bệnh nhỏ bé là hai linh hồn đang dần dần nhích lại gần nhau hơn. Qua đêm nay, trời lại sáng. Nhưng có lẽ qua đêm nay, An Thanh sẽ không còn cảm thấy đơn độc nữa.
Giữa dòng đời ngược xuôi, em chỉ cần một bờ vai để dựa vào...


Cần một người nắm tay em đi qua những năm tháng tuổi trẻ...
Cần lắm một nơi chốn để quay về...






Truyện liên quan