Chương 14: Ba con hợp tác
Trong khu vực trò chơi trong một khu trung tâm mua sắm lớn, Nhật Phong kéo tay Minh Vũ chạy đi khắp nơi. Đây là lần đầu tiên cậu được đưa đến một nơi như thế này. Xung quanh là các dàn máy hiện đại cao lớn cùng với âm thanh sống động liên tục phát ra từ các trò chơi khác nhau. Tất cả vô cùng kích thích sự tò mò của cậu. Nhật Phong như bị lạc vào một thế giới mới đầy hấp dẫn. Cậu nhìn trò nào cũng muốn chơi nhưng mãi vẫn không lựa chọn được.
_ Con thích chơi trò nào? - Minh Vũ thấy Nhật Phong đi qua đi lại nhiều vòng vẫn chưa chọn được nên liền thăm dò. - Con chơi hết cũng được. Ba chơi cùng con.
_ Con không biết. Nhiều trò quá. A ba. Mình đi đua xe đi.
Nhật Phong tập trung vào khu vực đua xe. Ở đó có màn hình lớn với hình ảnh những trường đua dài bên trong. Dàn máy còn được trang bị ghế ngồi, vô lăng, chân ga và cả cần thắng giống hệt xe ô tô ngoài đời thực. Chọn một dàn máy còn trống, Nhật Phong liền chạy đến ngồi lên chiếc ghế lớn, nhưng vì vóc người cậu quá nhỏ bé nên mãi không thể chạm chân đến chân ga. Gương mặt đang tươi cười dần dần trầm lại, lộ rõ sự thất vọng.
_ Ba ơi, con đạp không tới.
_ Không sao, ba chơi với con.
Minh Vũ bế bổng Nhật Phong lên đặt cậu ngồi lên chân của mình rồi ấn nút khởi động trò chơi. Tay anh nhanh chóng lướt qua các phím trên dàn máy để lựa chọn địa hình đua cũng như kiểu xe phù hợp.
_ Ba giữ nhiệm vụ đạp ga cho xe chạy còn con lái xe nhé.
_ Dạ được ạ. Ba mau ấn nút Bắt Đầu đi.
Trong suốt trò chơi Nhật Phong vô cùng phấn khích. Cậu liên tục xoay vô lăng, thậm chí liền ngả người theo hướng xe chạy. Những lúc như thế Minh Vũ liền giữ người cậu lại rồi hợp tác ăn ý cùng con trai. Hai người song kiếm hợp bích thắng nhiều vòng liên tục cho đến khi Nhật Phong mỏi tay liền buông vô lăng tạm chấp nhận thua cuộc.
_ Mình chơi một lần nữa đi ba.
_ Thử hết các trò rồi quay lại sau được không? Ở đây còn nhiều trò vui lắm.
_ Vậy mình đi chơi bắn súng đi, còn bóng rổ với bowling nữa kìa.
Minh Vũ thầm nghĩ, có lẽ trước đây An Thanh không có thời gian để đưa Nhật Phong đến những nơi như thế này. Dù những trò chơi này chơi rất dễ nghiện nhưng nếu cả tuổi thơ chưa từng chơi thử cũng thật đáng tiếc. Vì thế hôm nay anh quyết định dành cả ngày bên cạnh Nhật Phong, dẫn cậu đến những nơi cậu chưa từng đến.
Nhật Phong chơi thêm vài trò nữa liền thấm mệt. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế thở gấp nhưng vẫn còn hăng hái.
_ Con đói chưa?
_ Dạ rồi.
_ Vậy chúng ta đi ăn trưa thôi.
_ Dạ.
Nhật Phong luyến tiếc nhìn lại khu trò chơi rồi đi theo Minh Vũ. Anh chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục bước đi. Quả thật là một cậu bé ngoan ngoãn và nghe lời.
_ Con muốn ăn gì?
_ Mc Donald được không ba?
Ánh mắt Nhật Phong nhìn Minh Vũ có phần nào e dè và lo lắng. Cậu sợ anh sẽ ngay lập tức từ chối yêu cầu của mình. Nhưng trái với lo lắng của cậu, Minh Vũ liền gật đầu đồng ý.
_ Được chứ. Chúng ta đi thôi.
_ Ba sẽ không nói với mẹ chứ?
Chưa an tâm lắm, Nhật Phong lại hỏi.
_ Sao thế? Mẹ không cho con ăn Mc Donald à?
_ Dạ. Mẹ không cho con ăn thức ăn nhanh. - Nhật Phong chán nản trả lời. Cậu cũng biết ăn nhiều là có hại cho sức khỏe nhưng muốn thử một lần cậu cũng không có cơ hội.
_ Mẹ con nói đúng.
Minh Vũ thản nhiên nói. Nhật Phong thất vọng hoàn toàn. Vậy là cậu sẽ không được ăn nữa sao. Minh Vũ đang bước đi bỗng nhiên dừng lại, anh cúi người xuống thì thầm với cậu.
_ Hôm nay ba cho con ăn Mc Donald. Ba sẽ không nói với mẹ. Đây là bí mật của hai chúng ta. - Dừng lại một chút, Minh Vũ lại nói tiếp. - Đôi khi cũng cần có một vài bí mật nhỏ.
_ Con sẽ giữ bí mật với mẹ.
_ Ba cũng vậy.
_ Chúng ta đi ăn thôi.
...
Thật ra đối với việc Nhật Phong và Minh Vũ thiết lập quan hệ cha con đến nay An Thanh vẫn không hề hay biết. Là do Nhật Phong sau ngày hôm đó vẫn xưng hô với Minh Vũ như bình thường, chỉ khi nào ở riêng hai người cậu mới gọi anh bằng ba. Sau đó cậu cũng giải thích cho anh hiểu một chút. Là vì mỗi lần Nhật Phong nhắc đến chuyện muốn có ba với An Thanh cô đều im lặng, có khi còn rơi lệ nên cậu nghĩ rằng cô không muốn nói tới. Vì thế Nhật Phong đem chuyện này giấu kín trong lòng. Nếu cậu muốn thì Minh Vũ liền làm theo. Vì anh là một người ba "tốt", vô cùng nuông chiều con trai của mình.
_ Ba ơi, chiều nay ba đưa con về nhà nhé. Mẹ con không rước con được.
Khi nghe tiếng Nhật Phong nói chuyện, anh liền dừng mọi suy nghĩ của mình để lắng nghe cậu.
_ Vì sao? Mẹ con bận gì vậy?
_ Chiều nay mẹ con đi dự tiệc về trễ. Buổi sáng mẹ có đưa chìa khóa nhà cho con rồi.
Để làm bằng chứng Nhật Phong còn lấy trong túi quần ra một chùm chìa khóa để trên bàn cho Minh Vũ xem.
_ Mẹ con tự đi dự tiệc à?
_ Dạ không. Buổi chiều làm việc xong chú Khang sẽ đưa mẹ tới trung tâʍ ɦội nghị, sau đó chú Khang sẽ đưa mẹ về. Tối hôm qua con nghe mẹ với chú Khang nói chuyện điện thoại như vậy đó.
Trong lòng Minh Vũ một hồi chuông báo động đã vang lên. Tình huống nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Sau nhiều ngày vui vẻ dường như anh đã lơ là cảnh giác, thậm chí đã xóa mất nhân vật "chú Khang" kèm mức độ đe dọa của cậu ta ra khỏi bộ nhớ của mình. Bây giờ đã là tình huống đáng báo động. Anh cần phải ra tay trước khi quá muộn, hy vọng cứu vãn được điều gì đó.
_ Con biết trung tâʍ ɦội nghị đó ở đâu không?
_ Con chỉ biết nó tên là The Royal thôi. - Nhật Phong loáng thoáng nhớ lại lời An Thanh nói qua điện thoại đêm hôm trước.
_ Tối nay chúng ta đi đón mẹ nhé. Bây giờ về nhà chuẩn bị thôi.
Nhật Phong ngạc nhiên nhìn Minh Vũ. Đi đón mẹ cũng cần phải chuẩn bị nữa sao?
_ Nhưng có chú Khang rồi mà.
_ Không được.
Minh Vũ ngay lập tức cắt ngang. Thái độ của anh lúc này bỗng dưng trở nên dữ tợn khiến Nhật Phong có phần nào sợ hãi.
_ Ba giận con hả?
Nhật Phong nhảy xuống ghế, cậu bước đến nơi Minh Vũ đang ngồi, lo lắng hỏi anh. Cậu rất sợ, sợ rằng mình đã phạm phải lỗi khiến ba không cần cậu nữa.
Tâm trạng bừng bừng lửa đốt của Minh Vũ nhanh chóng hạ xuống khi nghe lời Nhật Phong hỏi. Anh cũng nhận ra mình vừa hù dọa cậu sợ hãi.
_ Không phải đâu, ba không giận con. Ba xin lỗi. Làm con sợ rồi. Thôi chúng ta về nhé. Ba còn một số thứ phải chuẩn bị cùng con.
_ Chuẩn bị để đi đón mẹ sao ba?
_ Ừ. Chúng ta phải áp đảo hắn.
Nhật Phong gật đầu rồi theo Minh Vũ rời khỏi nhà hàng. Thật ra cậu không hiểu lắm áp đảo là gì nhưng vẫn nghe theo. Nhật Phong vô tình nhìn đồng hồ. Lúc này mới gần 1 giờ chiều. Còn phải gần 8 tiếng nữa mới đến giờ buổi tiệc kết thúc. Bây giờ chuẩn bị có phải là quá sớm hay không?