Chương 9

Những vị khách tại buổi tiệc của Westcliff cảm thấy nhẹ nhõm khi biết cô bé Beatrix đã bị phạt ngồi một mình suốt cả buổi tối để tĩnh tâm suy nghĩ. Không còn nghi ngờ gì nữa họ sợ bị quấy rối bởi một vài con vật cưng bỏ túi khác, nhưng Amelia đã đảm bảo với họ sẽ không có thêm những vị khách không mời tại bàn tiệc


Chỉ có phu nhân Westcliff có vẻ thực sự lo lắng vì sự vắng mặt của Beatrix. Bá tước phu nhân cáo lỗi vào thời điểm giữa món ăn thứ tư và thứ năm và xuất hiện trở lại sau mười lăm phút. Sau này Amelia mới biết phu nhân Westcliff đã sai mang một khay ăn tối đến cho Beatrix trong thư viện, và đi gặp cô bé ở đó.


“Phu nhân Westcliff kể cho em nghe một vài câu chuyện khi cô ấy là một cô bé, và hai chị em cô ấy đã từng cư xử không đứng đắn như thế nào” Beatrix thuật lại chi tiết vào ngày hôm sau. “Cô ấy nói mang một con thằn lằn đến một bữa tiệc cũng không thể so với những điều mà hai chị em cô ấy đã từng làm. Thật ra, cô ấy nói hai chị em cô ấy đều mưu ma chước quỷ và sa đọa đến tận lõi. Điều đó không phải là tuyệt vời ư?


“Tuyệt vời,” Amelia nói một cách chân thành, thể hiện rằng nàng thích người phụ nữ Mỹ này biết bao, người dường như có vẻ thoải mái, vui vẻ, nhân ái. Nhưng ngài Westcliff lại là một vấn đề khác. Bá tước còn hơn cả đáng sợ một chút. Và sau khi sự nhẫn tâm của Leo gạt đi những mối quan tâm của Westcliff với những tá điền và người Digan, khó mà chắc chắn được vị bá tước sẽ sẵn sàng quan hệ giao hảo với nhà Hathaway.


Rất may là Leo đã cố gắng tránh tranh cãi thêm nữa trong bữa ăn, chủ yếu là bởi vì anh bị cuốn hút vào việc tán tỉnh người phụ nữ hấp dẫn bên cạnh anh. Mặc dù phụ nữ luôn bị phỉnh phờ vì dáng vẻ cao ráo, ngoại hình ưu nhìn và sự hiểu biết của Leo nhưng anh chưa bao giờ bị theo đuổi nồng nhiệt như bây giờ.


“Em nghĩ có cái gì đó kỳ quặc về thị hiếu của phụ nữ,” Win nói với Amelia một cách riêng tư khi họ đứng trong nhà bếp Ramsay House, “Leo đã không được nhiều phụ nữ theo đuổi khi anh ấy là người tốt. Thế mà có vẻ như anh ấy càng khả ố, thì họ càng thích thì phải.”


available on google playdownload on app store


“Họ vui vẻ chào đón anh ấy,” Amelia gắt gỏng trả lời. “Chị chẳng thấy sự hấp dẫn nào của một người đàn ông trải qua mỗi ngày như thể anh ta chỉ vừa mới ra khỏi giường hoặc đang chuẩn bị quay vào đó.”


Nàng quấn tóc của mình trong một miếng vải bảo hộ và gấp phần đầu của miếng vải theo phong cách Hồi giáo. Họ đang chuẩn bị một ngày dọn dẹp khác, và bụi từ căn nhà cũ kỹ có xu hướng bám chặt lấy da và tóc. Thật không may những người được thuê để phụ giúp sẽ không thể đến một cách kịp thời. Khi Leo vẫn nằm ngủ sau một đêm say bí tỷ vì rượu nặng, và có thể đến tận trưa cũng sẽ không thức dậy, Amelia bực mình quá thể với anh trai. Đây là nhà và điền trang của Leo - ít nhất anh cũng phải làm gì đó để giúp sửa sang lại nó, hay thuê người làm thích hợp chứ.


“Mắt anh ấy đã thay đổi,” Win thì thầm. “Không chỉ đơn thuần là biểu hiện trong ánh mắt. Mà là màu thực tế của nó. Chị có nhận thấy không?”
Amelia yên lặng. Nàng mất một lúc lâu mới trả lời “Chị nghĩ rằng nó chỉ là sự tưởng tượng.”


“Không. Chúng luôn có màu xanh thẫm giống như chị. Bây giờ hai mắt anh ấy có màu như màu xám trắng ấy, giống như mặt hồ khi trời vào đông.”
“Chị chắc là màu mắt của một vài người cũng thay đổi khi họ trưởng thành.”
“Chị biết đó là vì Laura mà.”


Một sức ép nặng nề, mù mịt từ bốn xung quanh như dội vào Amelia khi nàng nghĩ về người bạn đã mất và có vẻ như anh trai nàng cũng đã biến mất cùng với cô ấy. Nhưng nàng không thể dừng lại vì bất cứ gì bây giờ cả, có quá nhiều thứ cần phải làm.


“Chị không nghĩ một điều như vậy có thể xảy ra. Chị chưa bao giờ nghe về...” Nàng ngừng lại khi nhìn thấy Win buộc bím tóc dài trong một miếng vải giống hệt mình. “Em đang làm gì thế?”


“Em sẽ giúp đỡ mọi người ngày hôm nay,” Win nói. Mặc dù giọng cô rất điềm tĩnh, thì khuôn miệng cô lại bướng bỉnh như một con la “Em cảm thấy khá khỏe và—”


“Ồ, không, em không thể! Em sẽ làm bản thân mình ốm mất và sau đó em sẽ phải mất nhiều ngày để hồi phục lại. Kiếm một chỗ nào đó ngồi nghỉ đi trong khi bọn chị….”


“Em phát chán lên vì ngồi rồi. Em phát chán lên vì ngồi xem mọi người làm việc. Em cũng có những giới hạn của mình, Amelia. Hãy để em làm như em muốn.”


“Không” Amelia quan sát với vẻ đầy ngờ vực khi Win nhặt một cây chổi từ góc nhà. “Win, đặt nó xuống và đừng có ngu ngốc thế nữa”. Sự khó chịu quất qua người nàng. “Em sẽ không giúp đỡ được bất cứ ai khi tiêu phí sức lực vào các công việc dành cho người hầu”


“Em có thể làm được.” Win cầm chặt cán chổi bằng cả hai tay như thể cô cảm nhận Amelia đang định giành nó khỏi cô “ Em sẽ không làm việc quá sức em”
“Đặt chổi xuống”
“Để em yên” Win khóc, “Đi quét bụi chỗ khác đi”


“Win, nếu em không...” sự chú ý của Amelia thay đổi khi thấy cái nhìn của em gái hướng đến cửa bếp.


Merripen đứng đó, đôi vai rộng choáng đầy ô cửa. Mặc dù mới sáng sớm, người anh đã đầy bụi và mồ hôi ròng ròng. Cái áo sơ mi ôm sát vào những đường nét mạnh mẽ của khuôn ngực và phần bụng của anh. Anh có một vẻ mặt mà họ biết rõ - một vẻ mặt không thể thay đổi – hay nói cách khác người ta có thể tháo rời một ngọn núi bằng một thìa cà phê còn nhanh hơn so với việc thay đổi suy nghĩ của anh về một điều gì đó. Tiến lại gần Win, anh đưa một bàn tay xòe rộng ra trong một đòi hỏi không lời.


Hai người đều đứng bất động. Nhưng ngay cả trong sự đối đầu kiên quyết của họ, Amelia đã nhìn thấy một mối liên hệ khác thường, như thể họ đã bị khóa vào một sự bế tắc vĩnh viễn mà không người nào muốn phá vỡ để thoát ra.


Win đưa cái chổi ra với một sự cau có tuyệt vọng “Tôi không có gì để làm cả”. Rất hiếm khi cô nói với giọng âu sầu như vậy “Tôi phát ốm vì ngồi, đọc sách và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tôi muốn trở nên hữu dụng. Tôi muốn….” Giọng nói của cô bị kéo lê đi khi cô thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Merripen. “Tốt thôi, lấy nó đi!” Cô ném cây chổi vào anh, và anh bắt nó theo phản xạ. “Tôi sẽ tìm thấy một góc nơi nào đó và phát điên vì lặng lẽ. Tôi sẽ ….”


“Đi với tôi,” Merripen cắt ngang một cách bình tĩnh. Đặt cái chổi sang một bên, anh rời khỏi phòng. Win trao đổi một cái nhìn đầy lúng túng với Amelia, sự dữ dội của cô giảm dần “Anh ấy định làm cái gì vậy?”
“Chị không có ý tưởng nào cả.”


Mấy chị em theo sau Merripen xuống hành lang đến phòng ăn. Căn phòng lốm đốm những tia nắng lọt từ khe sáng hình chữ nhật của những cửa sổ chớp cao thẳng hàng trên tường. Một cái bàn sứt sẹo nằm dọc giữa phòng, hàng chồng đồ sứ bụi phủ dày hàng in-sơ [[10]]…, những chồng cốc, chén đĩa đủ kích cỡ kèn chặt với những cái bát được bọc trong lớp vải tơi tả màu xám. Có ít nhất ba mớ lộn xộn với nhau như thế.


“Cái đống này cần được phân loại,” Merripen nói, nhẹ nhàng thúc khủy tay vào Win hướng cô về phía chiếc bàn “Rất nhiều mảnh bị vỡ. Chúng phải đuợc lấy ra khỏi phần còn lại..”


Đây là nhiệm vụ hoàn hảo cho Win, đủ để giữ cô bận rộn nhưng không quá vất vả đến mức vắt kiệt sức. Tràn đầy lòng biết ơn, Amelia ngắm cô em gái nhặt một tách trà và úp ngược nó xuống. Xác một con nhện bé tí rơi xuống sàn.


“Thật là bẩn thỉu” Win nói, tươi cười rạng rỡ. “Em sẽ phải rửa nó nữa, em cho là vậy.”
“Nếu em muốn Poppy sẽ giúp em...” Amelia mở lời.


“Em không giao cho Poppy đâu,” Win nói. “Đây là công việc của em, và em sẽ không chia sẻ nó” Ngồi ở cái ghế được đặt bên cạnh bàn, cô bắt đầu trải những mảnh sứ ra


Merripen nhìn xuống cái đầu vấn khăn của cô, những ngón tay anh co giật như thể anh bị cám dỗ muốn chạm vào những lọn tóc vàng tuột ra bên dưới cái khăn. Khuôn mặt anh cứng lại, đầy sự nhẫn nại của một người đàn ông biết rằng mình sẽ không bao giờ có được những gì mình thực sự mong muốn. Dùng một ngón tay duy nhất, anh đẩy một chiếc đĩa ra khỏi mép bàn. Chiếc đĩa sứ lăn đi dọc bàn gỗ méo mó.


Amelia theo Merripen quay ra khỏi bếp. “Cảm ơn,” nàng nói khi họ ra ngoài tầm nghe của mấy cô em gái. “Trong khi lo lắng vì làm Win mệt mỏi, tôi đã không nhận ra rằng cô ấy sẽ có thể phát điên vì buồn chán”


Merripen nhặt một hộp nặng loảng xoảng đựng mấy thứ đồ thừa lặt vặt, và vác nó lên vai một cách dễ dàng. Một nụ cười lướt qua khuôn mặt anh. “Cô ấy đang khá hơn” Anh sải bước ra cửa và lách ra ngoài.


Đó khó lòng là một ý kiến y tế có tính chuyên môn, nhưng Amelia chắc chắn rằng anh đã đúng. Nhìn về căn bếp dột nát, nàng cảm thấy hạnh phúc trào dâng. Thật là đúng đắn khi tới nơi này. Một nơi ở mới sẽ đem đến những cơ hội mới. Có lẽ vận đen của nhà Hathaway cuối cùng cũng đang tan biến đi.


Mang theo một cây chổi, giẻ lau, dụng cụ hốt rác, và một chồng vải vụn, Amelia đi lên cầu thang đến một trong những phòng mà vẫn chưa được coi tới. Nàng dùng hết sức mình để mở cánh cửa đầu tiên, kéo theo một âm thanh kin kít và những bản lề han rỉ rít lên từng hồi. Đó có vẻ như là một phòng tiếp khách riêng, với tủ sách bằng gỗ liền tường.


Có hai ngăn trên một kệ. Kiểm tr.a những cuốn sách bám bụi, những tấm bìa da lâu năm với những vết nứt ngoằn nghèo, Amelia đọc tiêu đề đầu tiên: “Câu cá giỏi - Một tiểu luận về nghệ thuật của người câu cá với rất nhiều thông tin về cá rutilut và cá chó”. Không lạ gì khi cuốn sách bị chủ sở hữu trước đây của nó bỏ quên, nàng nghĩ. Tiêu đề của cuốn sách thứ hai có rất nhiều hứa hẹn: “Những kỳ tích tuyệt vời của Tòa án Anh trong Triều đại vua Charles Đệ nhị”. Hy vọng nó sẽ có một số tiết lộ khôi hài để nàng và Win có thể cười khúc khích sau khi đọc. Đặt các cuốn sách lại chỗ cũ, Amelia đi đến mở những cửa sổ bị che kín. Màu sắc nguyên bản của vải rèm đã phai thành màu xám, lớp nhung rách bươm và bị nhộng cắn. Khi Amelia dốc sức kéo một tấm rèm vải sang một bên, toàn bộ các thanh treo rèm bằng đồng trên trần nhà bỗng long ra và rơi loảng xoảng nặng nề xuống sàn. Một đám mây bụi bao bọc quanh nàng. Nàng hắt hơi và ho sù sụ trong không khí đặc quánh bụi. Nàng nghe thấy một tiếng hét dò hỏi từ tầng dưới, có lẽ từ Merripen. “Tôi không sao”, nàng đáp lại. Nhặt lên một miếng giẻ sạch, nàng lau mặt và mở chốt cái cửa sổ bẩn thỉu. Cánh cửa vẫn bị mắc kẹt. Nàng đẩy mạnh vào khung cửa để nới lỏng nó ra. Đẩy tiếp, mạnh hơn nữa, và sau đó là một cú đẩy quả quyết với toàn bộ trọng lượng của nàng. Cánh cửa sổ thình lình bung ra đầy sửng sốt, khiến nàng mất cân bằng. Nàng lao về phía trước và nỗ lực túm lấy cạnh cửa sổ tìm chỗ bám, thế nhưng cánh cửa lại đong đưa ra ngoài. Trong một thoáng hoảng sợ khi ngã về phía trước, nàng nghe thấy một âm thanh nghẹn tiếng ở phía sau. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã bị tóm lại, kéo về sau với một lực khiến cơ thể nàng đột ngột miễn cưỡng đảo chiều phản lực. Nàng loạng choạng, cố gắng thật lực tì vào một cái gì đó cứng rắn nhưng dẻo dai. Vô vọng nàng ngã nhào xuống sàn trong mớ lộn xộn của chân tay, một vài trong số chúng không phải của nàng.


Nằm dài trên một bờ ngực nam tính cường tráng, nàng nhìn thấy một khuôn mặt ngăm ngăm bên dưới, và nàng thì thầm trong sự nhầm lẫn “Merri - “
Nhưng đó không phải là đôi mắt ảm đạm của Merripen, chúng sáng rực, và ánh lên màu hổ phách. Một cảm giác thích thú tràn qua người nàng.


“Em có biết, nếu tôi tiếp tục phải giải cứu em thế này” Cam Rohan nhận xét như rất tình cờ, “Chúng ta thực sự cần thảo luận về một vài loại phần thưởng nào đó không.”


Anh vươn tay kéo cái khăn che tóc nàng, khiến nó lệch đi, và bím tóc của nàng xõa ra. Sự xấu hổ cuốn trôi mọi cảm giác khác. Amelia biết trông nàng bây giờ thế nào: tóc tai bù xù và người dính đầy bụi. Tại sao anh không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để bắt gặp nàng trong hoàn cảnh bất lợi như thế? Thở hắt ra một lời xin lỗi, nàng cựa mình để thoát ra khỏi anh, nhưng trọng lượng của chiếc váy và cái áo trong cứng ngắc khiến điều đó trở nên khó khăn.


“Không .. chờ đã ...” Rohan hít mạnh vào khi nàng lúng túng đẩy anh ra và anh cuộn người giữ nàng lại.
“Ai cho phép ông vào nhà?” Amelia cố gắng để hỏi.


Rohan nhìn nàng bằng cái nhìn vô tội. “Chẳng ai cả. Cửa không đóng và đại sảnh thì trống không”. Anh đá chân, thả lỏng váy của nàng và kéo nàng ngồi lên. Nàng chưa bao giờ biết bất kỳ người nào di chuyển một cách dễ dàng như vậy.


“Em đã xem xét kĩ nơi này chưa?” anh hỏi. “ Những thanh gỗ trong nhà sẵn sàng rơi đến nơi rồi. Tôi không thể ở đây để chịu rủi ro mà không nhanh chóng cầu nguyện tới Butyakengo.”
“Ai cơ?”


“Một vị thần bảo vệ của người Gypsy.” Anh mỉm cười với nàng. “Nhưng bây giờ tôi đã ở đây, tôi sẽ nắm lấy cơ hội của mình. Hãy để tôi giúp em đứng lên..”


Anh kéo mạnh Amelia đứng lên, không dời ra cho đến khi nàng lấy lại được cân bằng. Tay anh nắm chặt cánh tay nàng, tỏa ra những khao khát và hơi thở của nàng trở nên gấp gáp. “Tại sao ông lại ở đây?” nàng hỏi.


Rohan nhún vai. “Chỉ là một cuộc viếng thăm thôi. Không có nhiều việc phải làm ở Stony Cross Park. Đây là ngày đầu tiên của mùa săn bắn cáo mà.”
“Ông không muốn tham gia sao?”


Anh lắc đầu. “Tôi chỉ đi săn chỉ vì mục đích kiếm cái ăn chứ không coi đó là hoạt động thể thao và tôi thường cảm thấy đồng cảm với những con cáo. Tôi đã ở vị trí của chúng một hoặc hai lần.”


Anh hẳn là đang đề cập đến một cuộc săn đuổi người Gypsy, Amelia thầm nghĩ với sự quan tâm và tò mò. Nàng muốn hỏi thêm về điều đó, nhưng câu chuyện này không nên tiếp tục bây giờ.


“Mr Rohan,” nàng nói với vẻ ngượng nghịu “Tôi rất muốn có thể là một nữ chủ nhân đích thực, đưa ông tới phòng khách, mời dùng trà hay một thứ đồ uống nào đó. Nhưng tôi thực sự không có một cái phòng khách. Xin thứ lỗi vì đã kêu ca thô lỗ như thế nhưng đây thật sự không phải là thời điểm thích hợp để đến thăm… “


“Tôi có thể giúp em.” Anh dựa một vai vào tường, mỉm cười. “Tôi rất cừ với công việc tay chân đấy”.
Không có sự bóng gió trong giọng điệu của anh, nhưng sắc mặt nàng vẫn trở nên tái nhợt.
“Không, cảm ơn. Tôi chắc chắn là Butayenko sẽ không tán thành đâu.”
“Butyakengo.”


Sốt sắng muốn chứng minh khả năng của mình, Amelia sải bước đến một cửa sổ khác và bắt đầu giật mạnh màn rủ. “Cám ơn, ông Rohan, nhưng như ông thấy, tôi kiểm soát tình hình khá tốt”
“Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ở lại. Đừng rơi ra khỏi một cái cửa sổ nữa nhé, tôi chẳng thích thế đâu.”


“Tôi sẽ không. Tôi sẽ ổn thôi. Tôi có mọi thứ dưới...”Nàng kéo mạnh hơn, và các thanh treo rèm lại rơi xoảng xuống sàn nhà, giống như những cái trước. Nhưng không giống như các màn cửa khác, vốn được làm bằng nhung đã cũ, cái này được làm bằng một loại vải nhăn nheo lờ lờ, một loại…


Amelia đông cứng vì khiếp sợ. Mặt dưới của tấm màn cửa là những con ong. Ong. Hàng trăm, không, hàng ngàn con ong, những đôi cánh óng ánh đập đập trong tiếng vo ve giận dữ. Chúng kết thành cả một khối thoát khỏi đống vải nhàu nát, trong khi còn có nhiều con ong hơn thế bay ra từ một khe trên tường, nơi một tổ ong khổng lồ ầm ĩ đang cư ngụ. Những con ong hẳn đã tìm thấy đường vào từ một lỗ thủng bên ngoài tường. Chúng di chuyển như những tia lửa xung quanh cơ thể bất động của Amelia.


Nàng cảm thấy mặt cắt không còn giọt máu nào. “Ôi, Chúa ơi - “
“Đừng di chuyển.” Giọng Rohan bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. “Đừng đập vào chúng.”


Nàng chưa bao giờ biết đến nỗi sợ hãi nguyên sơ như vậy, nó đang tuôn ra từ bên dưới làn da nàng, lọt qua từng lỗ chân lông. Nàng không thể kiểm soát bất cứ phần nào của cơ thể. Không khí đang sôi lên với chúng, những con ong và nhiều ong hơn nữa. ch.ết thế này thì thật chẳng phải là một cách dễ chịu. Nhắm chặt mắt lại Amelia bắt buộc mình phải đứng im trong khi tất cả các cơ bắp đang căng ra, kêu gào đòi nàng hành động. Những con ong di chuyển xung quanh nàng, những con vật bé xíu chạm vào tay áo, vào tay, vào vai nàng.


“Chúng sợ em hơn là em sợ chúng đấy,” nàng nghe Rohan nói.
Amelia rất nghi ngờ điều đó. “Đây không phải những con ong s - sợ hãi.” Giọng của nàng nghe không giống mình chút nào “Đây là những ong_g - giận dữ.”
“Chúng có vẻ khó chịu một chút,” Rohan thừa nhận, từ từ tiến lại gần nàng.


“Có thể là do trang phục em đang mặc. Những con ong thường không thích màu tối.” Anh ngập ngừng. “Hoặc có thể thật ra là em vừa mới phá vỡ một nửa tổ của chúng rồi”
“Nếu ông c - có tinh thần để đùa với cái này - “ Nàng ngừng lại và lấy hai tay che mặt, run rẩy khắp người.


Giọng nói nhẹ nhàng của anh cắt ngang tiếng vo vo xung quanh họ. “Đứng yên nào. Mọi thứ đều ổn. Tôi ở đây với em”.


“Hãy đưa tôi ra”, nàng thì thầm tuyệt vọng. Trái tim nàng đập thình thịch quá khó chịu, làm cho xương nàng như lắc lư, lái mọi ý nghĩ mạch lạc ra khỏi đầu nàng. Nàng cảm thấy anh vuốt mấy con ong tò mò ra khỏi mái tóc và lưng của nàng. Hai cánh tay anh ôm vòng lấy nàng, bờ vai vững chắc bên dưới má nàng.


“Tôi sẽ đưa em ra, em yêu dấu. Hãy đặt cánh tay của em xung quanh cổ của tôi nào.”


Nàng dò dẫm ôm anh một cách mù quáng, cảm thấy nôn nao, yếu đuối và mất phương hướng. Các múi cơ phẳng lì ở sau gáy anh dịch chuyển khi anh cong người về phía nàng, bế nàng lên dễ dàng như thể nàng là một đứa trẻ. “Đây,” anh thì thầm. “Tôi đã có em rồi.” Bàn chân trái của nàng rời sàn nhà, và nàng đang trôi nổi và được bế ẵm. Mọi thứ đều trở nên mông lung: đầu óc xoay tít, tiếng vo ve của những con ong đang tỏa ra không khí, bộ ngực và những cánh tay cứng cáp đang ôm chặt nàng trong sự giam hãm an toàn và vững chắc. Một ý nghĩ chợt đến với nàng rằng nàng có thể đã ch.ết nếu anh không ở đó. Tuy nhiên, anh vẫn vững vàng và thong thả, vì thế hoàn toàn không có gì để sợ. Nỗi khiếp sợ chất chồng đã thoát khỏi người nàng. Vùi khuôn mặt vào bờ vai anh, nàng thả lỏng người khi anh mang nàng đi. Hơi thở của anh ấm áp, lại còn tạo thành nhịp điệu nơi đường cong của má nàng. “Một số người nghĩ rằng những con ong là những con vật thiêng liêng trong giáo phái,” anh nói. “Đó là một biểu tượng của sự luân hồi.”


“Tôi không tin vào thuyết luân hồi,” nàng thì thầm.
Có một tiếng cười trong giọng anh. “Thật là một bất ngờ. Ít nhất, các chú ong hiện diện trong nhà của em là một dấu hiệu rằng những điều tốt đẹp sẽ tới.”


Tiếng nói của nàng bị vùi trong lớp len mịn màng của áo khoác anh. “Nếu có hàng ngàn con ong trong một ngôi nhà thì sẽ có ý nghĩa là gì? ”


Anh nâng nàng lên cao hơn trong vòng tay anh, đôi môi anh nhẹ nhàng áp vào vành tai mát lạnh của nàng. “Có lẽ có nghĩa rằng chúng ta sẽ có rất nhiều mật ong cho bữa tiệc trà. Bây giờ, chúng ta đang qua khung cửa rồi. Chỉ lát nữa thôi, tôi sẽ đặt em xuống.” Amelia vẫn áp mặt vào ngực anh, các đầu ngón tay nàng cắm sâu vào trong lớp vải áo của anh. “ Có phải chúng đang theo…”


“Không. Chúng muốn ở gần tổ. Mối quan tâm chính của chúng là bảo vệ ong chúa khỏi những kẻ thù.”
“Ong chúa không có gì đáng để lo sợ vì em cả!”


Tiếng cười khùng khục trong cổ họng anh. Cực kỳ thận trọng, anh hạ thấp chân Amelia xuống sàn. Giữ một tay ôm nàng, anh dùng tay kia với ra đóng cửa lại. “Đây. Chúng ta đã ra khỏi phòng. Em an toàn”. Bàn tay anh chạm vào tóc nàng “Em có thể mở mắt ra được rồi”


Tay nắm chặt ve áo khoác của anh, Amelia đứng và chờ đợi một cảm giác nhẹ nhõm không bao giờ đến. Trái tim nàng đập thình thịch, quá nhanh. Ngực nàng đau nhức vì những nhịp thở dồn dập. Nàng ngước mắt lên nhưng tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy được chỉ là những tia lửa lấp lánh.


“Amelia ... từ từ. Em ổn mà”. Đôi tay anh như xua đuổi cái rùng mình đang chạy lên lên xuống xuống ở lưng nàng. “Chậm thôi, em yêu.”


Nàng không thể. Phổi của nàng sắp nổ tung. Dù có cố gắng thế nào, nàng vẫn không thể có đủ không khí để thở. Những con ong ... những âm thanh ù ù vẫn trong tai nàng. Nàng nghe giọng nói của anh như thể từ một nơi rất xa và nàng cảm thấy cánh tay anh ôm lấy nàng một lần nữa khi nàng chìm dần vào những lớp mây mù mềm mại màu xám.


Sau đó không biết là bao lâu, có thể khoảng một phút hay một giờ gì đó, cảm giác dễ chịu thấm qua lớp mây mù. Một áp lực dịu dàng di chuyển trên trán nàng. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên mí mắt rồi trượt trên má nàng. Hai cánh tay khỏe mạnh giữ nàng tì vào một bề mặt cứng cáp và thoải mái, trong khi mùi hương mặn mòi của muối và sự sạch sẽ lấp đầy mũi nàng. Hàng mi của nàng chấp chới, và nàng chìm vào sự ấm áp đầy dễ chịu.


“Em đây rồi,” một tiếng thì thầm vang lên.


Mở mắt ra, Amelia nhìn thấy khuôn mặt của Cam Rohan bên trên nàng. Họ đang ở trên tầng trên - anh đang ôm nàng trong lòng. Nếu như vậy không đủ làm nàng xấu hổ, thì vạt trước áo nàng đã bị mở ra, và áo ngực cũng được nới lỏng. Chỉ có cái áo sơ mi nhàu nát che phủ ngực nàng


Amelia cứng người lại. Cho đến thời điểm đó nàng chưa từng được biết có một cảm giác vượt quá cả sự bối rối, cảm giác làm ai đó ao ước có thể vỡ vụn thành một đống tro tàn “Của tôi… áo của tôi….”


“Em đã không thở được. Tôi nghĩ rằng tốt nhất là nới lỏng áo ngực ra.”
“Tôi không bao giờ ngất đi trước đây cả”, cô nói một cách chếch choáng, gắng gượng ngồi dậy.


“Em quá sợ hãi.” Bàn tay anh di chuyển đến giữa ngực nàng, nhẹ nhàng ấn nàng nằm xuống. “Nghỉ ngơi một phút đã nào.” Cái nhìn của anh lướt qua vẻ xanh xao của cô. “Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể kết luận em không thích thú với lũ ong.”
“Tôi ghét chúng từ khi tôi lên bảy.”
“Tại sao?”


“Tôi đang chơi ở bên ngoài sân với Win và Leo, và bị vấp ngã rất gần một bụi hoa hồng. Một con ong bay trước mặt tôi và nó đã đốt tôi ở đây”. Nàng sờ vào một điểm ngay dưới mắt phải, cao trên đỉnh gò má nàng. “Một bên mặt tôi sưng húp làm cho mắt phải nhắm lại. Tôi đã không thể nhìn được trong gần hai tuần”


Các đầu ngón tay anh vuốt ve má nàng như thể làm dịu vết thương đã lâu.
“Và anh trai và em gái gọi tôi là Cyclops [[11]]”. Nàng thấy anh cố gắng để không mỉm cười. “Họ vẫn làm thế, bất cứ khi nào có một con ong bay quá gần.”


Anh nhìn nàng với sự đồng cảm thân thiện. “Mọi người ai cũng sợ một cái gì đó.”
“Ông sợ cái gì?”
“Chủ yếu là trần nhà và các bức tường.”


Nàng nhìn chằm chằm vào anh đầy mông lung, những ý nghĩ của nàng vẫn đang đuổi theo lời nói của anh một cách chậm chạp. “Ý của ông là … ông thà sống bên ngoài như một sinh vật hoang dã?.”
“Đúng thế, đó là ý của tôi. Em đã bao giờ ngủ bên ngoài trời trước kia chưa?”


“Trên mặt đất ấy à?”
Giọng điệu bối rối của nàng làm anh cười toe toét. “Trên một nệm rơm, bên cạnh đống lửa”.


Amelia cố gắng tưởng tượng hình ảnh đó, nằm trên mặt đất cứng, phó mặc cho tất cả các sinh vật đang bò, trườn hoặc bay xung quanh. “Tôi không nghĩ rằng tôi có thể ngủ theo cách đó.”


Nàng cảm thấy bàn tay anh chuyển động chầm chậm trong mớ tóc lỏng lẻo của nàng “Em có thể.” Giọng anh thật mềm mại “Tôi sẽ giúp em.”


Nàng không có ý tưởng gì về ý kiến đó của anh. Tất cả những gì nàng nhận biết được là những ngón tay anh đang đặt trên da đầu nàng và nàng cảm thấy một cơn rùng mình đầy khoái cảm chạy xuống sống lưng. Nàng với lấy hai vạt áo một cách vụng về, cố gắng kéo những thớ vải sát vào với nhau.


“Cho phép tôi nhé. Em vẫn còn đang run này.” Hai tay anh vuốt ve bên hông nàng và bắt đầu móc áo ngực của nàng lại một cách khéo léo. Rõ ràng anh đã quen thuộc với sự phức tạp của đồ lót phụ nữ. Amelia ngờ rằng hẳn đã phải có nhiều phụ nữ sẵn sàng để cho anh thực hành việc đó.


Cảm thấy bối rối, nàng hỏi lảng đi: “Tôi có bị đốt ở chỗ nào không?”
“Không” Sự ranh mãnh lóe lên trong mắt anh. “Tôi đã kiểm tr.a kỹ lưỡng.”


Amelia nén một tiếng rên rỉ khe khẽ vì mệt lả. Nàng bị cám dỗ muốn đẩy tay anh ra khỏi người mình, nhưng cũng thấy rõ ràng là anh cài lại áo váy của nàng nhanh hơn nhiều so với nàng có thể. Nàng nhắm mặt lại, cố gắng giả vờ nàng đã không nằm dài trong lòng người đàn ông này trong khi anh ta buộc lại áo ngực cho nàng.


“Em sẽ cần một người nuôi ong để loại bỏ cái tổ ong ấy”, Rohan nói.
Nghĩ về cái tổ ong khổng lồ trên trường, Amelia hỏi, “Anh ta sẽ giết tất cả chúng như thế nào?”


“Anh ta có thể không cần phải giết chúng. Nếu có thể, anh ta sẽ làm trấn an chúng bằng khói và chuyển ong chúa tới một khung tổ ong di động. Toàn bộ đoàn sẽ đi theo ong chúa. Nhưng nếu anh ta không thể xử lý theo cách đó, anh ta sẽ phải giết cả bầy bằng nước xà phòng. Vấn đề quan trọng hơn là làm sao loại bỏ được các lỗ tổ ong và mật ong. Nếu anh ta không mang tất cả đi, nó sẽ lên men và thu hút các loại ký sinh khác.”


Đôi mắt nàng mở lớn, và nàng nhìn anh đầy lo lắng “Liệu có phải toàn bộ bức tường sẽ bị gỡ bỏ?”
Trước khi Rohan có thể trả lời, một giọng nói khác chợt xen vào. “Cái gì thế này?”


Đó là Leo, người mới chỉ vừa bình minh trên giường và mặc xong quần áo. Anh đi chân đất từ hướng phòng ngủ của mình. Tia nhìn lờ đờ lướt qua hai người họ “Tại sao cô lại nằm dưới sàn với nút áo chưa cài hết thế hả ?”


Amelia cân nhắc câu hỏi. “Em quyết định có một cuộc hẹn hò ngẫu hứng giữa hành lang với một người đàn ông mà em hầu như không biết gì.”
“Thế hả, hãy cố gắng giữ yên lặng về nó lần tới nhé. Một công dân danh dự cần giữ giấc ngủ của mình”


Amelia nhìn anh chằm chằm đầy châm chọc. “Vì Chúa, Leo, anh không lo lắng rằng em có thể đã bị tổn thương ư?”
“Cô có không?
“Em. ..” Gương mặt nàng nóng bừng khi nàng nhìn vào đôi mắt topaz sinh động của Rohan. “Em không nghĩ như vậy.”


“Nếu cô không chắc chắn về điều đó,” Leo nói, “Cô có thể không bị thương đâu.”
Anh đến bên Amelia, cúi thấp người xuống, và nhìn chằm chằm vào nàng.
Giọng anh ta nhẹ nhàng. “Chuyện gì xảy ra vậy em gái?”


Nàng đưa một ngón tay run rẩy chỉ vào cánh cửa đã bị đóng “Có những con ong trong đó, Leo.”
“Ong! Ôi. Lạy Chúa..” anh trai nàng nở một nụ cười chế nhạo đầy trìu mến “Cô thật là một kẻ hèn nhát, Cyclops.”


Amelia quắc mắt lên, nhoài ra khỏi vòng tay Rohan. Anh tự động giữ chặt nàng lại, hai tay anh áp chặt sau lưng nàng.
“Tự anh đi mà xem”
Leo thong thả một cách lười biếng đi đến căn phòng, mở nó ra và bước vào. Chỉ hai giây sau, anh vọt ra ngoài, sập cửa lại, và đè vai mình vào cánh cửa.


“Chúa Kitô!” Đôi mắt anh mở to và đờ đẫn. “Phải có đến hàng ngàn con trong đó!”
“Tôi ước chừng ít nhất là hai trăm nghìn con”, Rohan nói. Cài nút áo cuối cùng cho Amelia, anh giúp nàng đứng dậy. “Chậm thôi,” anh thì thầm. “Em có thể bị choáng váng ở đầu một chút đấy.”


Nàng để anh giúp khi nàng cảm thấy trạng thái lảo đảo của mình. “Giờ tôi ổn rồi. Cảm ơn ông.” Bàn tay nàng vẫn còn siết chặt vào anh. Những ngón tay của Rohan dài và duyên dáng, cái nhẫn sáng bóng ở ngón tay cái tương phản với làn da màu mật ong


Nàng rút tay lại với một cảm giác gần như lưu luyến và nói với anh trai mình “Ông Rohan đã cứu mạng em ngày hôm nay hai lần. Lần đầu tiên em gần như rơi ra ngoài cửa sổ, và sau đó em phát hiện ra những con ong”.
“Ngôi nhà này”, Leo thì thầm, “đáng bị đập tan ra và dùng làm củi đốt cho rồi.”


“Ngài nên tự kiểm tr.a toàn bộ cấu trúc,” Rohan nói. “Ngôi nhà đã ở tình trạng tồi tệ. Một vài ống khói đang nghiêng ngả. Trần đại sảnh đang võng xuống. Đồ gỗ và dầm ở đây cũng bị hư hại đáng kể.


“Tôi biết những vấn đề của ngôi nhà là gì.” Những lời đánh giá bình tĩnh đã gây khó chịu cho Leo. Anh vẫn còn giữ những kiến thức về kiến trúc trong quá khứ đủ để đánh giá chính xác tình trạng của căn nhà.
“Nó có thể không an toàn cho gia đình ta ở lại đây.”


“Nhưng đó là mối bận tâm của tôi mà”, Leo nói thêm với nụ cười nhếch mép “phải không?”


Amelia nhận ra ngay những xung đột đang tí tách trong không khí. Nàng vội vã giải thích để làm dịu tình hình. “Ông Rohan, Lord Ramsay đây đoan chắc rằng tình trạng ngôi nhà không gây nguy hiểm ngay lập tức cho gia đình tôi.”


“Tôi sẽ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy”, Rohan trả lời. “Không, khi có tới bốn cô em gái thuộc trách nhiệm của tôi.”


“Quan tâm đến việc đưa họ đi khỏi tôi sao?” Leo hỏi. “Anh có thể có cả mấy người trong số đó đấy” Anh ta mỉm cười, không chút thích thú trước sự im lặng của Rohan. “Không à? Vậy thì, xin đừng đưa ra những lời khuyên vô ích”


Chán nản, lo lắng quét qua Amelia khi nàng nhìn thấy sự ảm đạm trên khuôn mặt anh trai. Anh nàng đã trở thành một người xa lạ. Một người đàn ông đang nuôi dưỡng nỗi tuyệt vọng và giận dữ sâu trong lòng và nó đã bắt đầu gặm nhấm từng phần của anh. Cho đến khi, giống như căn nhà này, anh cuối cùng sẽ sụp đổ hệt như những phần yếu nhất trong cả cấu trúc.


Tỏ ra điềm tĩnh, Rohan quay sang Amelia. “Thay cho lời khuyên, hãy để tôi cung cấp một số thông tin hữu ích. Hai ngày nữa, sẽ có một phiên chợ Mop được tổ chức trong vùng đấy.”
“Cái gì vậy?”


“Đó là một hội chợ tuyển dụng, tất cả các cư dân địa phương có nhu cầu làm việc đều tham dự. Họ đeo những cái thẻ để báo hiệu nghề nghiệp của họ - một người hầu gái sẽ mang theo một cái giẻ lau sàn, một thợ lợp mái sẽ mang một búi rơm, và còn rất nhiều nữa. Đưa cho mỗi người em muốn một si-ling để ký hợp đồng, và em sẽ có thể thuê họ làm việc trong một năm”


Amelia thận trọng nhìn sang phía anh trai mình. “Chúng ta cần những người hầu thích hợp, Leo.”
“Đi đi, đến đó và thuê bất cứ ai làm cô vui lòng. Tôi không quan tâm.”


Amelia gật đầu một chút băn khoăn và giơ bàn tay lên xoa xoa cẳng tay qua lớp tay áo. Trời đã lạnh, nàng nghĩ, thậm chí mới là mùa thu. Hơi lạnh quấn xung quanh đôi mắt cá chân đi tất của nàng, luồn bên dưới gờ cổ áo sơ mi, hòa vào những giọt mồ hôi ướt thấm sau gáy nàng. Các cơ bắp của nàng căng ra chống lại cái lạnh đầu mùa lạ lẫm.


Cả hai người đàn ông rơi vào im lặng. Khuôn mặt Leo trống rỗng, cái nhìn của anh hướng vào nội tâm. Nó kết lại như thể không gian xung quanh họ xếp nếp trong chính nó, dày lên cho đến khi không khí đã nặng như nước. Lạnh hơn, chặt chẽ hơn, gần hơn ... Một cách bản năng, Amelia bước lùi lại, tránh xa anh trai mình, cho đến khi nàng cảm thấy ngực của Rohan tựa vào vai mình. Bàn tay anh chạm vào cánh tay nàng, nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay nàng. Run rẩy, nàng nghiêng người, tựa vào sức mạnh ấm áp của cơ thể anh


Leo không di chuyển. Anh đợi, cái nhìn của anh vô định, như thể anh mải mê hấp thụ cái lạnh. Như thể anh chào đón nó, muốn có nó. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh cay nghiệt, và đầy thống khổ.


Một cái gì đó đã chia khoảng không gian giữa họ, nàng và Leo. Nàng cảm nhận được sự cộng hưởng của chuyển động, mềm mại hơn cả một cơn gió nhẹ, tinh tế hơn cả một sợi lông vũ đang rơi ...
“Leo?” Amelia ngập ngừng thì thầm.


Những âm thanh của giọng nói nàng dường như mang anh trở lại với chính mình. Anh chớp mắt và nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt gần như trắng bệch. “Tiễn ông Rohan ra ngoài,” anh nói cộc lốc. “Tức là, nếu cô đã dàn xếp đủ cho một ngày rồi.” Anh bước nhanh về phòng mình, lấy tay lóng ngóng đóng sập cửa lại.


Amelia chậm chập di chuyển, hoang mang trước hành động của người anh trai thậm chí còn nhiều hơn so với cái lạnh ở hành lang. Nàng quay sang đối mặt với Rohan, người đã nhìn chằm chằm theo Leo.


Anh liếc xuống nhìn nàng, vẫn giữ vẻ mặt bình thản chu đáo. “Tôi ghét phải để em lại một mình” Có một chút nhẹ nhàng trong giọng nói của anh. “Em cần một ai đó theo sát và giữ em an toàn, tránh khỏi những rủi ro. Mặt khác thì, em cũng cần một ai đó để tìm một người nuôi ong.”


Nhận thấy anh không nói về Leo, Amelia bắt kịp lời anh nói.
“Ông sẽ làm điều đó cho chúng tôi chứ! Tôi rất lấy làm biết ơn?”


“Tất nhiên. Mặc dù ....” đôi mắt của anh ánh lên một cái gì đó tinh quái “Như tôi đã nói trước, tôi sẽ không tiếp tục giúp đỡ em mà không có phần thưởng. Một người đàn ông cần sự khuyến khích..”
“Nếu ... nếu ông muốn tiền, tôi sẽ rất vui để...”


“Chúa ơi, không.” Rohan phá lên cười. “Tôi không muốn tiền.” Vươn tay ra, anh vuốt ve đằng sau tóc nàng, để các đầu ngón tay lướt trên xương gò má nàng. Sự đụng chạm với làn da anh thật nhẹ nhàng và khêu gợi, khiến nàng nuốt nghẹn. “Tạm biệt, Miss Hathaway. Tôi sẽ tự mình tìm đường ra.” Anh mỉm cười và nhắc nhở nàng “ Tránh xa các cửa sổ ra nhé.”


Trên đường xuống cầu thang, Rohan vượt qua Merripen, người đang đi lên với những bước chân đều đặn. Khuôn mặt Merripen tối sầm khi thấy sự có mặt của vị khách “Ông đang làm gì ở đây?”
“Có vẻ như là tôi đang giúp đỡ trừ bỏ những con vật phá hoại.”


“Vậy thì, ông có thể bắt đầu bằng cách dời đi,” Merripen gầm lên.
Rohan chỉ cười thờ ơ, và tiếp tục bước đi.


Sau khi thông báo cho mọi nguời còn lại trong gia đình về những nguy hiểm của phòng khách riêng ở tầng trên, căn phòng giờ được kịp thời gọi là “phòng ong,” Amelia kiểm tr.a phần còn lại của tầng trên hết sức thận trọng. Nàng không tìm thấy mối nguy hiểm nào, chỉ có bụi, tình trạng mục nát và im lặng.


Nhưng căn nhà không hoàn toàn là một nơi bị bỏ rơi. Khi cửa sổ được mở ra, ánh sáng tràn trên sàn nhà đã bị bỏ không trong nhiều năm qua, căn nhà dường như hăm hở níu giữ ánh sáng, sống lại và được phục hồi. Ramsay House là một nơi hấp dẫn, thực sự, với sự lập dị, các góc bí mật, và các tính năng độc đáo mà chỉ cần đánh bóng lại và quan tâm hơn một chút.


Có điểm gì đó giống như chính các thành viên gia đình Hathaway.
Một buổi chiều, Amelia ngã sụp xuống một ghế ở tầng dưới, trong khi Poppy pha trà trong nhà bếp. “Win ở đâu vậy?”


“Ngủ trưa trong phòng của chị ấy” Poppy trả lời. “Chị ấy đã kiệt sức sau buổi sáng bận rộn. Chị ấy sẽ không thừa nhận, tất nhiên, nhưng chị luôn có thể biết điều đó khi chị ấy trở nên nhợt nhạt và quá sức”
“Win có hài lòng không?”
“Chị ấy chắc chắc có.”


Đổ nước nóng vào một ấm sứt sẹo đầy lá chè, Poppy luyên thuyên về một số phát hiện của mình. Cô đã tìm thấy một tấm thảm đáng yêu ở một trong các phòng ngủ, và sau một giờ đập bụi cho nó, tấm thảm đã trở lại sặc sỡ và vẫn trong tình trạng tốt.


“Chị nghĩ rằng hầu hết bụi đã được chuyển từ thảm sang em đấy,” Amelia nói. Khi đập bụi tấm thảm, Poppy đã che kín nửa dưới khuôn mặt mình bằng một cái khăn tay, những hạt bụi đã bám lên trên trán, mắt và sống mũi của cô. Khi cởi chiếc khăn tay ra, gương mặt lạ lùng hai màu của Poppy xuất hiện, nửa trên màu xám, nửa dưới màu trắng.


“Em thích nó vô cùng,” Poppy trả lời với một nụ cười. “Không có gì tuyệt bằng dùng que đập túi bụi vào một tấm thảm để xả tâm trạng thất vọng cả”


Amelia đành gác lại việc hỏi Poppy về những sự thất vọng của cô em, khi Beatrix vào nhà bếp. Cô bé, thường khi vui vẻ, hoạt bát là thế mà giờ im lặng và chán nản.
“Trà sắp xong rồi,” Poppy nói, bận rộn thái lát bánh mì trên bàn ăn. “Bea, em ăn một vài lát bánh mì chứ?”


“Không, cảm ơn chị. Em không đói.” Beatrix ngồi trong một chiếc ghế bên cạnh Amelia, nhìn chằm chằm xuống sàn.
“Em luôn luôn đói cơ mà,” Amelia hỏi. “Có vấn đề gì thế em yêu? Em cảm thấy không khỏe à? Em có mệt không?”
Im lặng. Một cái lắc đầu dữ dội.


Beatrix chắc chắn khó chịu về điều gì đó.
Amelia đặt một bàn tay dịu dàng lên lưng cô em út và nghiêng người về phía cô bé “Beatrix, chuyện gì thế? Kể cho chị nghe nào? Em nhớ bạn à? Hay Spot ? hay em - ?”
“Không, không gì như thế cả.” Beatrix cúi đầu cho đến khi các nốt đỏ trên cổ cô bé hiện ra.


“Và gì thế?”
“Cái gì đó không ổn với em.” Giọng nói của cô bé dường như rất khổ sở. “Nó lại xảy ra một lần nữa, Amelia. Em không thể cứu bản thân mình. Em hiếm khi nhớ đã làm điều đó. Em... ”
“Ồ, không,” tiếng thì thầm của Poppy vọng ra.


Amelia giữ tay mình trên lưng của Beatrix. “Cùng một rắc rối như trước à?”
Beatrix gật đầu. “Em sẽ giết bản thân mình”, cô bé nói một cách quyết liệt. “Em sẽ khóa mình trong phòng ong. Em sẽ...”


“Im. Em sẽ không làm những điều như thế” Amelia chà xát vào cái lưng cứng nhắc của cô bé. “Yên nào, em yêu, để chị suy nghĩ một lát.” Cái nhìn lo lắng của nàng bắt gặp ánh mắt của Poppy qua đầu Beatrix.


“Rắc rối” đã xảy ra và biến mất trong bốn năm qua, kể từ khi mẹ của họ qua đời. Thỉnh thoảng Beatrix bị một kích thích không thể cưỡng lại khiến cô bé đi ăn cắp một cái gì đó, hoặc từ một cửa hàng hoặc từ nhà người khác, thường là các đồ vật không đáng kể ... một cái kéo nhỏ, kẹp tóc, một ngòi bút, một khối lập phương đựng xi gắn. Nhưng thỉnh thoảng cô bé cũng lấy thứ gì đó có giá trị, như là một hộp thuốc hít hay một đôi bông tai. Theo như Amelia có thể thấy, Beatrix chưa bao giờ lên kế hoạch để tội phạm, trong thực tế, cô bé thậm chí không nhận thức được mình đã làm những gì cho đến khi quá muộn. Và sau đó tinh thần cô bé trải qua một quãng thời gian ăn năn cực kỳ khó chịu và có chút sợ hãi. Thật là đáng báo động khi khám phá ra người nào đó không phải luôn luôn kiểm soát được hành động của mình.


Chị em Hathaways giữ bí mật “rắc rối” của Beatrix, tất nhiên, tất cả họ đều hiệp lực trả lại đồ vật bị đánh cắp một cách kín đáo và che giấu cho cô bé tránh khỏi những hậu quả. Vì điều này đã không xảy ra gần một năm nay, tất cả họ tưởng rằng sự thôi thúc không thể lý giải nổi của Beatrix đã được chữa khỏi.


“Chị giả sử rằng em đã lấy một cái gì đó từ điền trang Stony Cross,” Amelia nói với sự bình tĩnh bắt buộc. “Đó là nơi duy nhất em đã viếng thăm.”


Beatrix gật đầu khổ sở. “Đó là sau khi em thả Spot đi. Em đã đi đến thư viện, và nhìn vào một vài phòng trên đường đi, và ... em không có ý đó, Amelia. Em không cố ý làm điều đó mà!”


“Chị biết, em yêu” Amelia quàng cánh tay xung quanh ôm lấy cô bé an ủi. Nàng tràn đầy bản năng bảo vệ của một người mẹ, làm dịu bớt căng thẳng của cô bé. “Chúng ta sẽ thu xếp nó, Bea. Chúng ta sẽ trả lại mọi thứ vào chỗ cũ và không có ai sẽ biết. Chỉ cần cho chị biết em đã lấy những gì, và cố gắng nhớ chúng ở những phòng nào.”


“Ở đây ... đây là tất cả mọi thứ.” Thò vào trong cái túi áo choàng, Beatrix đổ vào lòng nàng một một bộ sưu tập nhỏ.


Amelia cầm lên vật đầu tiên. Đó là một con ngựa gỗ chạm khắc, không lớn hơn nắm tay của nàng, với một bờm lụa và phần đầu được sơn rất tinh xảo. Vật này đã bị mài mòn vì sờ mó nhiều lần, và có những dấu răng dọc thân con ngựa “Nhà Westcliffs có một cô con gái, vẫn còn khá nhỏ,” nàng thì thầm. “Vật này chắc thuộc về cô bé.”


“Em lấy đồ chơi của một đứa trẻ ư?” Beatrix rên rỉ. “Đó là điều thấp hèn nhất mà em từng làm. Em đáng ra phải ở trong tù..”


Amelia chọn lên một vật khác, một tấm thẻ với hai hình ảnh giống nhau được in ở hai mặt. Nàng đoán nó sẽ được đưa vào một cái kính nổi, một thiết bị mà có thể hợp nhất hai hình ảnh vào một.


Các thứ tiếp theo bị đánh cắp là một chìa khóa nhà, và cuối cùng ... ôi, em yêu. Đó là một con dấu bằng bạc có khắc gia huy gia đình. Ai đó sẽ dùng nó để đóng một giọt sáp nóng chảy và đóng kín phong bì. Vật này nặng và khá quý giá, những vật như thế này được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.


“Từ phòng làm việc riêng của Lord Westcliffs đấy,” Beatrix thì thầm. “Nó ở trên bàn của ngài ấy. Ngài ấy có thể sử dụng nó để đóng các bức thư giao dịch. Em sẽ đi treo cổ bây giờ đây”


“Chúng ta phải hoàn trả vật này ngay lập tức,” Amelia nói, quờ tay qua vầng trán ướt đẫm của nàng. “Khi họ nhận ra nó biến mất, một người hầu nào đó có thể bị khiển trách.”
Ba người phụ nữ im lặng với sự sợ hãi trong đầu.


“Chúng ta sẽ viếng thăm phu nhân Westcliff vào buổi sáng,” Poppy nói, nghe một chút lo lắng trong hơi thở. “Ngày mai là ngày cô ấy tiếp khách phải không nhỉ”?”


“Không quan trọng,” Amelia nói, cố gắng để nghe thật bình tĩnh. “Chúng ta chẳng có thời gian để chờ đợi nữa rồi. Em và chị sẽ đến đó vào ngày mai, dù có không phải là ngày thích hợp đi nữa”
“Cho em đi cùng nhé?” Beatrix hỏi.


“Không,” Amelia và Poppy đồng thanh trả lời. Cả hai chị em cùng nghĩ tới một điều - Beatrix có thể không có khả năng kiểm soát bản thân trong chuyến thăm khác.


“Cảm ơn” Beatrix có vẻ bớt căng thẳng. “Mặc dù em xin lỗi để chị phải giải quyết những sai lầm của em. Em nên bị trừng phạt bằng cách nào đó. Có lẽ em phải thú nhận và xin lỗi...”


“Chúng ta sẽ sử dụng đến biện pháp đó nếu chúng ta bị bắt gặp” Amelia nói. “Đầu tiên chúng ta hãy cố gắng che giấu nó đã.”
“Chúng ta có phải nói với Leo hoặc Win hoặc Merripen không?” Beatrix hỏi ngượng ngùng.


“Không,” Amelia thì thầm, kéo cô em gái lại gần và áp môi nàng vào những lọn tóc sẫm mầu ngang bướng của cô bé. “Chúng ta sẽ giữ kín điều này giữa ba người chúng ta thôi. Poppy và chị sẽ lo liệu mọi thứ, em yêu.”


“Ổn rồi. Cảm ơn hai chị.” Beatrix thư giãn và nép mình vào chị với một tiếng thở dài. “Em chỉ hy vọng chị có thể làm điều đó mà không bị bắt gặp.”
“Tất nhiên bọn chị có thể,” Poppy nói với vẻ mặt rạng rỡ.
“Vấn đề đã được giải quyết!” Amelia thêm vào.


Và qua đầu của Beatrix, Amelia và Poppy nhìn nhau chia sẻ sự hoảng sợ.






Truyện liên quan