Chương 46-1: Em chỉ được cười với anh! 🌵
Editor + beta: Sel
Hộ sĩ xấu hổ mà buông chăn ra, ho khan một tiếng:
"Mong rằng người nhà vẫn nên chú ý sức khoẻ của bệnh nhân. Cơm chiều cũng vân nên ăn lúc còn nóng!"
Hộ sĩ còn lại cũng nhìn thấy được, trong lòng thôn thức không thôi.
Hai người ngượng ngùng rời đi, Thời Ôn lại một lần nữa nỗ lực muốn rút tay ra, cậu lại càng năm chặt, còn thay đôi cách năm - mười ngón tay đan vào nhau.
Thời Ôn dùng sức nhiều đến nỗi mặt đều đỏ, lại nhìn biểu tình cậu nhàn nhã như không có chuyện gì, trong lòng cảm thán đúng thật là không công bằng, sao sức lực nam nữ lại cách xa nhau như vậy?
Đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó:
"Sao anh lại bị thương?"
Biểu tình của Trần Trì buông lỏng vài phần.
Thời Ôn: "Có phải Nhậm Xích tìm người đánh anh đúng không?"
Trần Trì thấp giọng "ừ" một tiếng, buông tay của cô ra, ngồi dậy bắt đầu ăn cơm.
Thời Ôn nhìn gương mặt tái nhợt tiểu tuy của cậu cũng không đành lòng trách cứ, nhưng vẫn nhịn không được lầm bẩm:
"Không phải anh đã hứa với em rồi à? Lúc em không có bên cạnh anh sẽ tự bảo vệ mình, nếu đánh không được thì chạy là cùng."
Cô nhẹ nhàng chạm vào băng gạc, phảng phất cảm thấy vết thương giống như ở trên người mình, mũi nhỏ trướng trướng:
"Anh đúng là đồ ngốc, về sau đánh không được nhất định phải chạy!"
Trần Trì thấp giọng trả lời: "Ừ!"
Mặt Thời Ôn đỏ lên.
Ngoài cửa có tiếng động, Thời Ôn hơi giật mình, tự động ngồi cách xa Trần Trì nhưng cũng không dám ngồi quá xa bởi cô lo lắng cậu thấy vậy sẽ không vui.
Lần này chắc hẳn là mẹ của cậu.
Nhưng mà dựa vào tiếng bước chân hình như có nhiều người thì phải.
Thời Ôn nghỉ hoặc, ngẩng đầu lên đã thấy vài người đứng trước giường bệnh của Trần Trì.
"Sinh cai"
Một người gọi, tất cả các người còn lại cũng gọi theo.
Thời Ôn bị tình cảnh này làm cho ngây người, trở tay không kịp.
Động tác gắp thức ăn của Trần Trì dừng lại, cậu
ngãng đầu lên, lạnh nhạt hỏi:
"Mấy người là ai?"
"Có phải nhận nhầm người không?"
Lưu Cánh không để ý tới ám chỉ phát ra từ đáy mắt của cậu, cảm thấy có chút buồn cười lại kì quái:
"Bọn em làm sao có thể nhận sai Sinh ca được chứ? Không phải mãy ngày hôm trước chúng ta
vân..."
"Nhận sai rồi!" Trần Trì lạnh giọng.
Lưu Cánh nhìn thấy biểu tình của cậu, sắc mặt nháy mắt liên thay đối. Biêu tình này xuất hiện nghĩa là Sinh ca đã nổi giận.
Thời Ôn cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên trở lên quỷ dị, những nam sinh này vừa nhìn liền biết không phải người dễ chọc, mà thái độ của Trần Trì lại kém như vậy, cô lo lắng cậu sẽ chọc những người này nổi giận rồi tìm cậu tính số, vì thể nhẹ giọng nói: "Ngại quá, mọi người nhận nhầm rồi!"
Tên của Trần Trì không có chữ "Sinh".
Lưu Cánh bị ánh mắt như muốn giết người của Trần Trì doạ tới chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn trả lời Thời Ôn:
"Đúng, đúng. Nhìn kĩ mới thấy không giống. Ngại quá, làm phiền hai người rồi. "
Thời Ôn mỉm cười lễ phép.
Đám người rời đi
Tay của Thời Ôn bị cậu nắm lấy, cô quay đầu nhìn lại, sắc mặt Trần Trì đã trầm xuống:
"Không được cười với tên đó!" Thời Ôn: "Em chỉ cười lịch sự thôi mà!"
Trần Trì nhíu mày: "Vậy cũng không được, em chỉ được phép cười với anh!"
Thời Ôn phình phình má: "Nếu như vậy thì thái độ của anh phải thân thiện một chút. Anh cứ như thế bọn họ tìm anh trả thù thì sao?"
Trần Trì lại dựa vài đầu giường: "Dù sao em cũng không được phép cười với nam sinh khác."
Thời Ôn: "..."