Chương 5

Gần đây Tào Thông phán của phủ Ứng Thiên có chuyện vui, ông ta hơn bốn tuổi mươi mới nhận một nghĩa tử, họ hàng láng giềng đều đến cửa chúc mừng.


Tào Thông phán gặp người là khen nghĩa tử của mình, nói lúc ông ta mặc thường phục tới chùa Phật Quang bỗng nhiên lên cơn hen rồi ngã xuống đất. Lúc ấy những người xung quanh hoặc là nhát gan không dám tới giúp đỡ, hoặc là nhìn trang phục bình thường của ông ta chẳng muốn xen vào việc của người khác. May mà có nghĩa tử của ông ta phái người hầu chăm sóc ông ta, còn chạy xuống núi gọi đại phu, bấy giờ mới cứu được một mạng của ông ta.


Chu Minh Ngọc dẫn Quách Nhã Tâm và Khởi La, mang theo ít quà tới Tào phủ chúc mừng.
Vừa vào cửa, Tào Thông phán đã ra đón nói: "Ơ kìa, sao Chu hiền đệ đích thân tới đây thế này?"


Chu Minh Ngọc chắp tay hành lễ: "Tử Sâm huynh, tại đệ không đúng! Đệ không nên nói với huynh hương khói chùa Phật Quang linh nghiệm. Huynh xem, suýt nữa xảy ra chuyện. Hôm nay tiểu đệ cố ý đến nhà tạ tội!"


"Xem đệ nói cái gì vậy!" Tào Thông khoát tay áo: "Ta vừa nhậm chức chưa lâu, may mà có hiền đệ cho hay nhiều chỗ. Mau, vào ngồi đi."


Cả nhà Chu Minh Ngọc ngồi ở đại sảnh Tào phủ, Tào Thông phán vội vã bảo hạ nhân mời nghĩa tử ra. Thiếu niên mặc áo suông cổ chéo màu xanh vừa bước vào chính đường thì Chu Minh Ngọc đứng lên: "Vân Chiêu?"
Thiếu niên cung kính cúi người hành lễ: "Chu đại nhân."


available on google playdownload on app store


Tào Thông phán nuốt xuống lời giới thiệu vừa tới miệng: "Các người... Quen nhau à?"


Quách Nhã Tâm mỉm cười: "Chuyện này cũng khéo quá, thằng bé này là cháu trai Lục Vân Chiêu của thiếp thân, vừa mới tới phủ Ứng Thiên không lâu và đang ở nhờ trong chùa Phật Quang. Vân Chiêu, sao con nhận Tào đại nhân làm nghĩa phụ mà không nói cho chúng ta một tiếng vậy?"


Tào Thông phán vỗ tay nói: "Đệ muội đừng trách. Là ta nóng vội kéo đứa nhỏ này trở về, chưa kịp hỏi thân thế. Nếu là người thân của các ngươi thì chúng ta vừa hay thân càng thêm thân mà!"


Lục Vân Chiêu quỳ gối ở đại sảnh, nói rõ ra chuyện của mình. Nếu là người ngoài biết thân thế phức tạp trớ trêu của hắn thì đã nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ từ lâu. Nhưng Tào Thông phán lại là người ngay thẳng, nghe nói Lục Vân Chiêu gặp khó khăn, tự mình đỡ hắn dậy: "Đừng lo lắng, vi phụ đã nhận con thì sẽ bảo đảm cho con tham gia thi vào thư viện và hoàn thành nguyện vọng của con!"


"Tạ ơn nghĩa phụ!" Tiếng của Lục Vân Chiêu có chút run rẩy.
"Con yên tâm ở lại trong phủ, chỗ này của ta ít người, yên tĩnh. Cũng không xa Chu phủ, nếu con nhớ di mẫu và di phụ thì có thể qua thăm." Tào Thông phán vỗ vai của hắn.


Khởi La thật lòng cũng mừng cho Lục Vân Chiêu. Bất kể hắn có phải vị quyền thần ngày sau không thì có thể vào thư viện Ứng Thiên đều không phải chuyện xấu.


Chu Minh Ngọc còn phải nói một ít chính sự với Tào Thông phán nên Quách Nhã Tâm muốn dẫn Khởi La tới nội viện thăm Tào phu nhân. Khởi La lại đi qua kéo vạt áo Lục Vân Chiêu nói: "Mẹ, con muốn chơi cùng biểu ca."


Quách Nhã Tâm chỉ cho rằng tính nàng trẻ con, huống hồ nữ nhân nói việc nhà cả, chắc là con gái cũng sẽ cảm thấy chán nên gật đầu đồng ý.


Lục Vân Chiêu chủ động dắt tay Khởi La, lòng bàn tay của hắn hơi nóng có thể bao trùm toàn bộ bàn tay nhỏ của Khởi La, giống như chăn bông bọc một cái giường ấm áp trong thời tiết giá lạnh. Bọn họ đi ra đại sảnh, Lục Vân Chiêu cúi đầu hỏi nàng: "Tiểu thư muốn chơi cái gì?"


"Đi theo biểu ca làm cái gì cũng được." Khởi La xoa xoa lỗ tai, ngượng ngùng nói: "Chẳng qua muội không muốn nghe người lớn nói chuyện thôi."
Lục Vân Chiêu hiểu rõ: "Nếu muội không chê thì vào phòng ta ngồi một lát. Vừa hay ta sắp làm xong một mẫu chữ khắc [*]."


[*] Mẫu chữ khắc (bản in thư pháp khắc trên đá hoặc gỗ, thường dùng làm bản mẫu để can khi tập viết).
"Được đó!" Khởi La vui vẻ đồng ý.


Căn phòng của Lục Vân Chiêu rất giản dị, trên tường hầu như chẳng có trang trí gì, chỉ có một cái bàn bốn chân sơn màu đen và hai giá sách bốn tầng. Khởi La nhíu mày: "Chỗ này của biểu ca đơn sơ quá."


Lục Vân Chiêu bảo Chung Nghị đi lấy bánh ngọt Tào phu nhân đưa tới: "Là ta yêu cầu. Phòng của người học hành bày đồ đạc linh tinh rối loạn tâm trí lắm." Năm nay hắn cũng chỉ mới mười một tuổi, nói chuyện lại già dặn giống người lớn.


Chung Nghị nhớ rõ lần trước Khởi La cứu công tử nhà mình nên rất thân thiện với Khởi La. Khởi La ăn hai cái bánh ngọt, nhìn thấy Lục Vân Chiêu đứng sau bàn sách nghiêm túc viết chữ. Người ta nói nét chữ nết người, nàng bèn đi qua kiễng chân muốn xem. Nhưng mà vì quá thấp nên cố mấy lần, khó khăn lắm mắt cũng chỉ lướt qua mặt bàn, chẳng nhìn thấy cái gì.


Lục Vân Chiêu nghiêng đầu mỉm cười, cúi người bế nàng đặt lên ghế.


Cuối cùng Khởi La cũng thấy rõ giấy trắng trải trên bàn, nhìn mẫu chữ khắc bày trên bàn, tuy nàng không có trình độ về thư pháp nhưng mười một tuổi có thể viết chữ có khí thế như thế, chắc xem như cũng rất khá nhỉ? Kiếp trước nàng thường mài mực cho phụ thân ở trong thư phòng, chữ phụ thân chín chắn và thận trọng hơn, vô cùng có khí thế, ngược lại Lục Vân Chiêu viết có mấy phần khác biệt nhưng cũng đẹp không hề kém.


Lục Vân Chiêu trông thấy Khởi La hơi há miệng, có vẻ rất kinh ngạc, khuôn mặt mũm mĩm như màn thầu hấp chín, căng tròn trắng nõn. Hắn không khỏi hỏi: "Có muốn ta dạy muội viết hai chữ không?"


Khởi La gật đầu, Lục Vân Chiêu đi ra phía sau nàng, cầm bút đặt vào tay Khởi La dạy nàng tư thế cầm. Thấy Khởi La cầm ra dáng ra vẻ thì hắn cầm tay nàng rồi cúi người. Toàn bộ cơ thể của nàng vùi ở trong nguc hắn, độ ấm của cơ thể hắn cách quần áo truyền tới lưng nàng, mùi trúc xanh xông thẳng vào đáy lòng.


Lòng của nàng hơi rung động, Lục Vân Chiêu nói ở bên tai nàng: "Lúc viết chữ phải chuyên tâm." Vết mực kéo chậm trên giấy Tuyên Thành, chốc lát sau đã viết ra một chữ "Khởi" xinh đẹp. Sau đó, Lục Vân Chiêu cầm tay của nàng viết tiếp một chữ "La".
Hắn biết tên của nàng?


Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng nói vừa trong trẻo vừa ngang ngược: "Cút! Ta là tiểu thư Tào phủ, chẳng lẽ còn không thể nhìn nghĩa tử của cha một chút ư?" Dứt lời, một thiếu nữ mặc váy đỏ xông vào, sau khi nhìn bốn phía thì nàng nhìn thấy một thiếu niên và một bé gái sau bàn sách và ngẩn ra một chút.


Lục Vân Chiêu buông Khởi La ra, tiến lên hành lễ. Thiếu nữ kia cũng chỉ tám chín tuổi, bỗng nhiên lùi ra sau một bước, gương mặt đỏ hơn cả váy trên người.
Sau đó, nàng không hề nói gì, bỏ chạy mất dép.


Lục Vân Chiêu hiển nhiên bị nàng làm cho chả hiểu đầu cua tai nheo gì, đứng ở đó lúc lâu rồi mới xoay người, lại trông thấy Khởi La ôm bụng ngả người trên ghế cười khanh khách.


Cũng chẳng bao lâu thì Ngọc Trâm tới đón Khởi La, nàng trông thấy Khởi La và Lục Vân Chiêu rất hòa hợp, vừa nói vừa cười, cũng để ý Lục Vân Chiêu hơn. Nàng không phải người cũ của Quách phủ giống Từ ma ma, không yên tâm lắm với biểu công tử bỗng nhiên xuất hiện này. Nhưng bây giờ xem ra là nàng quá lo nghĩ rồi nhỉ?


Đoàn người Chu Minh Ngọc trở lại Chu phủ, không ngờ Trương ma ma đang chờ ở phòng bên cạnh, vừa thấy Chu Minh Ngọc thì nói: "Công chúa mời nhị gia qua một chuyến."
Chu Minh Ngọc vốn đang bế Khởi La chơi với nàng, nghe vậy vội giao Khởi La cho Quách Nhã Tâm rồi đi theo tới chỗ ở của Trưởng Công chúa.


Trưởng Công chúa chải kiểu tóc Triêu Thiên Kế[*], mặc áo gấm màu đỏ tía, váy màu đen thêu hoa mẫu đơn và đang cầm lông trắng trêu chim dưới hiên. Khóe mắt bà nhìn thấy Chu Minh Ngọc tới thì giao lồng chim cho nha hoàn bên cạnh, khẽ nhấc tay, mười mấy người cung kính lui xuống.
[*] Triêu Thiên Kế


"Mẫu thân gọi con tới có chuyện gì căn dặn?" Chu Minh Ngọc tiến lên hành lễ. Trưởng Công chúa vươn tay, Chu Minh Ngọc vội vàng đỡ bà.
"Chưa tới bốn tháng nữa là thi vào thư viện rồi, con chào hỏi Hồng giáo thụ chưa?" Trưởng Công chúa ngồi ở dưới hiên, tay khoác lên trên lan can, nhìn Chu Minh Ngọc.


Chu Minh Ngọc mỉm cười: "Thư viện Ứng Thiên là châu học [*] cao quý đứng đầu cả nước, bao nhiêu người có chen vỡ đầu cũng phải vào, chuyện này ngài biết mà. Tuy nói tất cả công việc thi vào là do Hồng giáo thụ xử lý nhưng bài thi che tên, trước giờ ông ấy công chính nghiêm minh, Cảnh Vũ vẫn phải dựa vào bản lĩnh của mình."


[*] Ý là một thư viện trọng điểm của quốc gia.
"Ta đây tất nhiên là biết nhưng không thể bảo ông ấy chỉ điểm cho Cảnh Vũ một chút à?"


"Vậy con nói thử với ông ấy... Nhưng mà chưa chắc ông ấy chịu nể mặt con đâu." Chu Minh Ngọc khó xử nói. Hồng giáo thụ là hồng nho [*] nổi tiếng khắp nơi, hơn nữa nổi tiếng dầu muối không ăn[*]. Trước đó, cháu trai nhà vợ Khu Mật Phó sứ muốn nhập học nhờ quan hệ, phái người đến Hồng gia gây áp lực. Kết quả lúc yết bảng vị cháu trai nhà vợ vẫn trượt. Hồng giáo thụ nói một câu: "Kiểm tr.a che tên, công bằng chính trực mà thôi." Sau đó đuổi người Phó sứ phái đi chất vấn về.


[*] Học giả uyên thâm.
[*] Ý chỉ cứng đầu không nghe lời người khác chỉ làm theo ý mình.
Trưởng Công chúa hít sâu một hơi: "Thôi, làm hết sức đi... Nghe nói Lục Vân Chiêu đến phủ Ứng Thiên?"
Trong lòng Chu Minh Ngọc căng thẳng: "Vâng! Con còn chưa kịp báo với mẫu thân."


Trưởng Công chúa nói: "Bản thân con phải có chừng mực, đừng đắc tội Quách gia và nhạc phụ của con vì một Lục Vân Chiêu chẳng là cái gì."
"Con trai biết rõ. Chỉ là đứa trẻ Vân Chiêu kia quá đáng thương."


Trưởng công chúa nhìn chim dưới hiên: "Chuyện này có thể trách ai chứ? Nếu mẫu thân nó chẳng làm ra loại chuyện ấy, hiện tại tệ nhất cũng là Hầu phu nhân rồi."
Chu Minh Ngọc nghe vậy, thở dài.
Chẳng mấy chốc tới tháng chạp, rất nhiều ngày lễ, trên đường vô cùng đông vui.


Chu Cảnh Vũ chán học hành, cả ngày van xin Trưởng Công chúa cho ra ngoài du ngoạn. Trưởng Công chúa nghĩ phủ Ứng Thiên vốn là địa bàn của Chu Minh Ngọc, trị an cũng rất tốt, trẻ con ham chơi thích nơi đông vui, phái nhiều bà tử đi bảo vệ là được nên đồng ý với thỉnh cầu của hắn ta.


Cùng lúc đó, Khởi La đang ở trong phòng suy nghĩ kiến thức dưỡng sinh, bảo hạ nhân tới kho sách chuyển rất nhiều sách tới, có vài quyển trước kia nàng chưa từng thấy. Kiếp trước sách nàng đọc toàn là "nữ giới" hoặc là "nữ huấn", phụ thân nói thư kinh nghĩa lý là nam tử học để thi, nữ tử chẳng có cơ hội tham gia thi cử nên chẳng cần đọc nhiều. Kế mẫu nàng càng không cho nàng chạm vào sách nên sách nàng từng đọc rất ít. Nhưng kiếp này, nàng có điều kiện quá tốt, phải cố gắng học nhiều một chút mới được.


Quách Nhã Tâm tới, thấy Ninh Khê đang sắp xếp sách cho Khởi La, không khỏi cười nói: "Giảo Giảo còn nhỏ mà hiếu học vậy?"
Khởi La nở nụ cười, rúc vào trong nguc Quách Nhã Tâm: "Mẹ không thích con đọc nhiều sách à?"


Quách Nhã Tâm ôm nàng ngồi trên chân, luôn cảm thấy trẻ con bốn tuổi quá yên lặng không phải chuyện tốt: "Phúc hữu thi thư khí tự hoa [*], tất nhiên thích rồi. Vừa rồi tứ ca và ngũ tỷ của con ra ngoài chơi, bây giờ sức khỏe con tốt hơn rất nhiều rồi, hay là bảo Từ ma ma cũng dẫn con ra ngoài chơi nhé? Hôm nay trong ngõa xá có rất nhiều tiết mục, con có thích xem múa rối bóng[*] không?"


[*] Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa.


[*] Múa rối bóng: Múa rối bóng Thiểm Tây là một loại hình nghệ thuật kinh kịch truyền thống rất lâu đời ở tỉnh Thiểm Tây. Múa rối bóng còn được gọi là "kịch bóng", là hình bóng của một nhân vật làm bằng da động vật hoặc bìa cứng được biểu diễn dưới ánh đèn với một tấm vải sáng, là một trong những vở rối phổ biến ở Trung Quốc.


Nội tâm Khởi La vẫn là thiếu nữ, kiếp trước thường ở trong nhà thêu hoa, chăm sóc đệ muội, phụng dưỡng song thân, tính tình hướng nội rất ít ra ngoài, thấy Quách Nhã Tâm nhắc tới, bèn gật đầu.


Từ ma ma tìm mũ nhung gắn trâu châu quý giá cho nàng, mặc áo bông dày, bên ngoài còn quấn áo choàng viền lông. Từ ma ma dắt nàng, bốn nha hoàn cộng sáu gia đinh vây quanh ra cửa.


Trên đường quả nhiên đông vui, người đi chơi, nghệ nhân biểu diễn đông nghịt. Dù là Từ ma ma liên tục căn dặn nha hoàn và gia đinh đứng gần một chút nhưng vẫn bị biển người chen chúc làm tách đoàn. Từ ma ma hết cách, bà dắt Khởi La tới một góc rồi mua một túi bánh nếp[*] trên sạp hàng cho nàng.


[*] Bánh nếp: Một loại bánh ngọt đặc sản truyền thống. Ở một số nơi nó được gọi là bánh đậu đỏ.
Khởi La thích mùi thơm của bánh ngọt, cúi đầu ăn liên tục.


Bỗng nhiên một nhóm người ùa lên và tách Từ ma ma và Khởi La ra. Chờ Từ ma ma đứng vững, vội vã nhìn thử, bánh nếp rơi vãi trên mặt đất, chẳng thấy Khởi La đâu!






Truyện liên quan