Chương 9

Lục Vân Chiêu kinh ngạc nhìn Khởi La đứng ở bên cạnh, Khởi La cười giảo hoạt: "Biểu ca, dù sao thua cũng không thiệt, thắng còn không tốn tiền, sao huynh không so tài? Huynh không so tài, người khác sẽ xem thường phủ Ứng Thiên chúng ta."


Chu Hoài Viễn vội vàng phụ họa: "Đúng vậy Vân Chiêu, biểu đệ nói rất có lý, đệ đi đi."
Lục Vân Chiêu bất đắc dĩ. Khởi La đã nói tên hắn ra rồi, không đồng ý cũng phải đồng ý.


Nam tử trung niên sai người bày một bàn cờ vây cực lớn ở trong đại sảnh, ngay cả ở tầng hai cũng có thể thấy rõ cách sắp xếp quân cờ đen trắng. Mỗi bên có một hộ vệ đứng, chắp tay sau lưng, nhìn phía trước không chớp mắt.
Lục Vân Chiêu quan sát ván cờ, tập trung ghi nhớ rồi một lát sau nói: "Ta xem xong rồi."


Nam tử trung niên ở đối diện ôn hòa cười nói: "Công tử nhà ta nói, ngâm một câu thơ hạ một quân cờ, chủ đề ngâm thơ là sử dụng tác phẩm của cổ nhân. Thơ hết hoặc đi nhầm cờ đều coi như thua. Khách nghe theo chủ, chủ đề thơ Lục công tử chọn."


Lục Vân Chiêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Trong câu thơ chứa chữ ‘Xuân’ thì sao?"
Nam tử trung niên khom người hỏi ý kiến người trong nhã gian, sau đó nói: "Mời, Lục công tử."


Dựa vào rút thăm, Lục Vân Chiêu cầm cờ trắng, người trong nhã gian cầm cờ đen. Mới đầu hai bên ngâm thơ đánh cờ rất nhanh, thực lực ngang nhau. Nhưng dần dần, vừa phải nhớ đi quân cờ nào, vừa phải nghĩ câu thơ nên tốc độ chậm dần lại. Người vây xem đều cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, lại cúi đầu nhìn bàn cờ tầng một, vẫn xem như hòa nhau, khó phân thắng bại.


available on google playdownload on app store


Đánh cờ hai canh giờ, câu thơ hai người sử dụng cũng càng lúc càng không phổ biến. Mỗi câu thơ vừa ra là xung quanh có người hỏi về xuất xứ, có người cầm luôn tập thơ đương triều và tiền triều lật liên tục.


Giờ phút này, Lục Vân Chiêu vừa hạ xong một quân cờ, ngồi trong nhã gian cố gắng nghĩ câu thơ tiếp theo. Tuy tài chơi cờ của hắn không được coi là kiệt xuất, lại có bản lĩnh đã nhìn qua là không quên được. Nhưng hình như đối phương cũng không hề thua kém, tới tận bây giờ chưa từng phạm sai lầm gì lớn, hơn nữa còn cắn chặt hắn không buông.


Không có ai biết, lúc còn rất nhỏ Lục Vân Chiêu đã được Thanh Liên cư sĩ tiếng tăm lẫy lừng tự mình dạy bảo, cộng thêm hắn có tư chất thông minh, tuổi nhỏ đã lộ thiên phú hơn người. Về sau cư sĩ chuyển dời đến phía Nam, mai danh ẩn tích, hắn bị ép phải vào thư viện kinh thành tiếp tục học tập, lại bị Quách Tùng Lâm ngăn cản cho nên mới tới phủ Ứng Thiên.


Cư sĩ từng nói, người có tư chất như hắn ở thời này không đến năm người. Ngươi kia có thể đấu với hắn đến cục diện này, rốt cuộc có lai lịch gì?


Hai bên giằng co, người vây xem xung quanh nín thở tập trung, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Lúc này, một hộ vệ vội vàng chạy lên tầng, đi vào nhã gian đối diện.
Nam tử trung niên vội vàng nói: "Ngại quá, công tử nhà ta có việc gấp nên tạm dừng so tài vậy."


Một lát sau, cửa nhã gian mở ra. Một người mặc cẩm bào dệt kim hoa văn củ ấu đi ra. Hắn cao to vạm vỡ, ngũ quan như chạm khắc, hai mắt như diều hâu uy phong lẫm liệt. Hộ vệ xếp hàng chỉnh tề theo sau lưng hắn, hắn nghiêng đầu dặn dò vài câu với nam tử trung niên rồi liếc nhã gian của Lục Vân Chiêu một cái mới đi thẳng xuống tầng rời đi. Người vốn đứng kín trên hành lang bị khí thế của hắn áp đảo, không hẹn cùng tránh sang hai bên để hắn tiến về phía trước.


Khởi La đang ngồi trong nhã gian lo lắng nhìn Lục Vân Chiêu, cũng chẳng để ý bên ngoài.


Nam tử trung niên chắp tay hành lễ: "Công tử nhà ta nói, ngài ấy đã sử dụng hết tất cả câu thơ liên quan tới xuân, vẫn là Lục công tử lợi hại hơn! Dựa theo giao ước, tất cả chi phí trong tửu lâu hôm nay đều tính cho công tử nhà ta!"


Mọi người người hoan hô, bọn Chu Hoài Viễn tiến đến chúc mừng Lục Vân Chiêu. Chỉ có Lục Vân Chiêu hiểu rõ trong lòng, mình chỉ thắng người này một câu thơ mà thôi.


Trên đường trở về, Lục Vân Chiêu có phần không tập trung, Khởi La cũng không dám mở miệng quấy rầy hắn. Hôm nay có lẽ người kia rất lợi hại nhỉ? Dù sao nàng chưa từng thấy trên mặt Lục Vân Chiêu chảy nhiều mồ hôi như vậy, dường như phải tốn hết tâm sức mới có thể ứng phó.


Hai người nhanh chóng tới Chu phủ, nhìn thấy Tào Tình Tình đang sốt ruột đi qua đi lại ở trước cổng Chu phủ. Tào Tình Tình lớn hơn Khởi La bốn tuổi, bây giờ đã là một thiếu nữ mười ba tuổi, tuy vẻ ngoài không tính là quốc sắc thiên hương nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân.


"Vân Chiêu ca ca!" Tào Tình Tình vừa nhìn thấy Lục Vân Chiêu thì đã xách váy chạy vội tới, muốn giơ tay túm cánh tay của hắn nhưng lại không dám. Trong mắt nàng ấy chỉ có Lục Vân Chiêu, Khởi La đứng ở bên cạnh chẳng khác gì không khí.


"Tào tiểu thư có chuyện gì vậy?" Lục Vân Chiêu lễ độ hỏi thăm. Mấy năm nay hắn luôn ở trong thư viện nhưng ngày lễ tết cho dù thế nào cũng tới Tào phủ thăm hỏi. Hắn luôn luôn nhớ rõ lúc mình gặp khó khăn, Tào Thông phán có ơn thu nhận và tiến cử.


"Mẹ muội, mẹ muội muốn gả muội cho Tứ công tử Tô gia - Chuyển Vận sứ Kinh Đông Tây Lộ[*]... Muội, muội không muốn. Cha và mẹ đều rất coi trọng huynh, huynh nói chuyện giúp muội được không?" Tào Tình Tình mím môi, nước mắt ầng ậng trong mắt, trông vô cùng đáng thương.


[*] Kinh Đông Tây Lộ: Là một nơi nằm ở phía đông của phủ Khai Phong, Đông Kinh thủ đô của triều đại Bắc Tống (960-1279).


Tuy Lục Vân Chiêu là con nuôi của Tào gia nhưng không có lý nào lại can thiệp vào hôn sự của cô nương Tào gia. Khởi La lắc đầu, thầm than Tào Tình Tình không hiểu chuyện. Bên kia Lục Vân Chiêu thẳng thắn nói: "Chuyện này, chỉ sợ Vân Chiêu không thể giúp tiểu thư."


Tào Tình Tình bỗng nhiên chỉ tay vào Khởi La, kêu lên: "Nếu hôm nay là Chu Khởi La bị ép gả cho người mình không thích, huynh cũng sẽ thờ ơ vậy sao?"


Sao kéo nàng vào chứ? Khởi La đỡ trán, giơ tay ra hiệu Lục Vân Chiêu cho nàng nói: "Tào tỷ tỷ, xưa giờ việc lớn như hôn nhân đều là lệnh cha mẹ, lời mai mối, chưa nói biểu ca không phải ca ca ruột của tỷ, cho dù phải thì nếu Tào phu nhân cố ý kết thân với Tô gia, liệu huynh ấy nói chuyện giúp tỷ là có thể cứu vãn à? Tô gia cao quý quyền thế, Tào phu nhân cũng là một lòng một dạ suy tính cho tỷ."


"Ngươi biết cái gì? Chỉ biết nói lời châm chọc!" Tào Tình Tình gào lên với Khởi La. Lục Vân Chiêu tiến lên một bước, chắn ở trước mặt Khởi La: "Lời Khởi La cũng là lời từ đáy lòng của Vân Chiêu."
Tào Tình Tình bị nghẹn họng, giậm chân một cái rồi khóc lóc chạy đi.


"Ôi, chắc là chúng ta đắc tội Tào đại tiểu thư rồi." Khởi La nhìn hướng nàng rời đi, thở dài nặng nề.
Lục Vân Chiêu nghe thấy thì không khỏi bật cười: "Muội cũng sợ đắc tội người ta à? Huynh cho rằng muội không sợ trời không sợ đất."


"Dù sao tỷ ấy cũng là nghĩa muội của huynh, Tào Thông phán cũng có quan hệ rất tốt với cha muội... Huống hồ tỷ ấy thích huynh mà, huynh không biết thôi." Khởi La bĩu môi, nhỏ giọng nói. Lục Vân Chiêu cong ngón tay gõ vào trán nàng một cái: "Mau vào đi. Hôm nay nghe nhiều thơ vậy rồi, chắc là có thể viết ra rồi hả?"


"Vâng, vậy muội vào đây." Khởi La quay người đi vào trong phủ.
Lục Vân Chiêu mãi tới khi nhìn thấy bóng dáng của nàng biến mất mới cất bước đi ra phố. Hai người lẳng lặng theo sau, hắn nhíu mày nói: "Ta nói rồi, đừng đi theo ta." Hai người kia lại không chịu đi, vẫn chậm rãi theo sau.


"Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?"
Một người trong đó quỳ xuống nói: "Bây giờ tiếng tăm của công tử quá vẻ vang, chỉ sợ có người ghen ghét sinh sự, gây hại cho công tử. Chúng nô tài chỉ phụng mệnh bảo vệ công tử an toàn, hy vọng công tử đừng làm khó chúng nô tài."


Lục Vân Chiêu không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước. Chung Nghị gặp mặt hắn ở góc đường, lấy khoản thu từ thôn trang và cửa hàng gần đây cho hắn xem. Từ lúc tiếng tăm của hắn lan xa, tập thơ hay tranh chữ đều bán rất chạy, có chút sản nghiệp ít ỏi đều giao cho Chung Nghị quản lý.


Lục Vân Chiêu phân tâm lắng nghe, mãi tới khi Chung Nghị nói: "Công tử thật sự muốn mua mảnh đất trống ở thành Tây à? Hiện tại giá đất quả thật rất rẻ nhưng mà chẳng có bất kỳ phát triển gì. Công tử muốn mua vì biểu tiểu thư nói sao?"


Lục Vân Chiêu nở nụ cười nhẹ. Hồi trước nha đầu kia nghe nói hắn muốn mua đất thì nói là có giấc mơ, trong giấc mơ khu vực thành Tây mấy năm sau sẽ trở thành tấc đất tấc vàng. Hắn tất nhiên không tin giấc mơ kỳ lạ gì đó, nhưng vẫn bảo Chung Nghị mua mảnh đất nàng nói, tránh cho nàng không vui.


Chung Nghị thở dài, công tử từ nhỏ đã rất có chính kiến, quyết định rồi rất khó bị người nào lay chuyển. Biểu tiểu thư nói đùa mà cũng có thể được công tử đối đãi thật lòng như vậy. Công tử thật sự là cực kỳ coi trọng nàng.


"Chung Nghị, tạm gác việc trong tay sang một bên, đi điều tr.a một người trước."
Chung Nghị thấy vẻ mặt của Lục Vân Chiêu không đúng, quan tâm hỏi: "Công tử, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay ta đánh cờ với một người ở Duyệt Lai Lâu, gần như không phân thắng bại."


Chung Nghị đã chăm sóc Lục Vân Chiêu từ khi hắn sinh ra, tất nhiên cũng biết chuyện Thanh Liên cư sĩ. Những năm gần đây công tử chưa từng có đối thủ nào... Ông chắp tay nói: "Vậy tiểu nhân đi điều tr.a luôn."
"Người này thân phận chắc là rất cao, nếu như gặp khó khăn cũng không cần cố chấp."


"Vâng." Chung Nghị cung kính rời đi.
Mặt trời lặn về tây, trong viện trải n4ng vàng óng ánh. Khởi La sờ nơi bị Lục Vân Chiêu gõ, tâm trạng ngẩn ngơ về viện của mình. Ninh Khê chạy tới, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Quốc Công gia trong kinh xảy ra chuyện rồi."


Những năm qua Chu Minh Kỳ nhậm chức Độ Chi sứ, tuy không có thành tích nhưng cũng coi là ổn thỏa. Đâu ngờ lần này bị gián quan Lý Mậu dâng tấu chương, nói chiến sự vừa xong, phương nam có thiên tai. Trong triều mọi người khởi xướng tiết kiệm, nhưng phủ Tĩnh Quốc công lại thích phung phí. Con cái Quốc công ra ngoài rất phô trương, di nương trong phủ công khai so kè xem ai giàu hơn. Tấu chương này vừa dâng lên, long nhan lập tức giận dữ. Hoàng thượng ghét nhất người phô trương lãng phí nên cách chức quan của Chu Minh Kỳ, bảo ông về nhà đóng cửa nghĩ lại lỗi lầm.


Trưởng Công chúa tiến cung cầu kiến Hoàng thượng mấy lần đều tay trắng trở về, thoáng cái tức đến sinh bệnh. Nào ngờ sau đó Hoàng đế lại cho Chu Minh Ngọc một lệnh điều động, muốn ông vào kinh báo cáo công việc, thật sự là thánh ý khó dò.


Quách Nhã Tâm vừa lệnh nha hoàn bà tử nhanh chóng thu dọn đồ đạc vừa an ủi Chu Minh Ngọc: "Quan nhân đừng lo lắng, Hoàng Thượng triệu chàng vào kinh, hẳn không phải là chuyện xấu."


"Nhìn bề ngoài phủ Quốc công vẻ vang, nhưng năm đó phụ thân không ủng hộ Hoàng thượng hiện tại, đại ca cũng luôn luôn cẩn thận. Chuyện lần này rõ ràng có người nhằm vào. Lần này về kinh, mẫu thân muốn chúng ta ở phủ Quốc Công... Ta cứ cảm thấy không ổn." Chu Minh Ngọc lo lắng nhìn Quách Nhã Tâm: "Nàng... thật sự không sao chứ?"


"Chắc là mẫu thân nhớ chàng nên mới bảo chàng về phủ Quốc Công ở. Chàng không quay về là bất hiếu đó." Quách Nhã Tâm tựa vào nguc Chu Minh Ngọc, đưa tay sờ lên gương mặt của ông: "Ta có gì quan trọng chứ? Chàng ở đâu thì ta ở đó."
Chu Minh Ngọc ôm lấy bà, trong lòng vẫn chẳng có cách nào yên tâm.


Năm đó, sau khi Chu Minh Kỳ cưới Triệu Nguyễn, lại nạp liên tiếp hai di nương. Chẳng bao lâu sau lão Quốc Công gia qua đời, Chu Minh Ngọc giữ đạo hiếu ba năm rồi Quách Nhã Tâm mới gả cho ông. Sau khi gả vào nửa năm thì mang thai, lúc ấy Trưởng Công chúa rất vui mừng. Nhưng chẳng hiểu sao cái thai sảy mất, còn có một pháp sư tới phủ, mạnh mồm nói rằng Quách Nhã Tâm là người không may mắn.


Chu Minh Ngọc tất nhiên không tin những lời ấy, nhưng khắp nơi toàn là lời đồn đại. Vậy nên Quách Nhã Tâm chịu áp lực rất lớn, sức khỏe càng ngày càng sa sút. Chu Minh Ngọc muốn chia nhà ra ngoài ở, Trưởng Công chúa lại không chịu. Mãi tới ba năm sau, vất vả lắm Quách Nhã Tâm mới mang thai lần nữa. Chu Minh Ngọc lập tức thông qua nhạc phụ Quách Tùng Lâm tấu xin chuyển đi, lúc này mới chuyển ra khỏi phủ Quốc Công. Về sau, Quách Nhã Tâm tới phủ Ứng Thiên, khó khăn sinh hạ Khởi La, lại bị đại phu thông báo rằng đời này e rằng khó sinh con nữa. Khởi La cũng ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, lúc bốn tuổi còn suýt chút nữa bệnh ch3t, hai năm nay mới khỏe mạnh.


Phủ Quốc Công với Chu Minh Ngọc mà nói, đâu chỉ là bốn chữ đầm rồng hang hổ. Sao ông có thể yên tâm đưa Quách Nhã Tâm và Khởi La vào chứ?


"Quan nhân, tất cả chờ về kinh rồi nói." Quách Nhã Tâm vuốt lông mày nhíu chặt lại của Chu Minh Ngọc, dịu dàng an ủi: "Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích. Tóm lại là người một nhà, lúc khó khăn phải đồng tâm hiệp lực."


Cuối cùng Chu Minh Ngọc cũng khẽ gật đầu, vô cùng thương tiếc nói: "Phu nhân, thiệt thòi cho nàng rồi."






Truyện liên quan