Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


Giản Chính Dương không hề để ý tới Giản Tình. Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, không có gì quan trọng hơn việc ôm vợ đẹp cả. Cho dù bà ngoại anh và người giống Tiểu Thỏ có thù hận gì đi chăng nữa, cho dù Tiểu Thỏ và kẻ thù của bà anh không liên quan nhau, anh chỉ cần biết cô là Tiểu Thỏ của anh, Tiểu Thỏ của cả cuộc đời anh, không ai được phép có ý đồ với cô.


Chẳng qua, dường như Giản Tình thật sự không ngờ tới, bà vốn định nói rõ chân tướng sự việc cho Giản Chính Dương nghe, bà nghĩ tuy rằng anh là người lạnh nhạt nhưng vẫn sẽ nghe lời bà ngoại, hẳn là lần này cũng giống vậy. Có lẽ tạm thời tách ra khỏi Tiểu Thỏ anh sẽ khó chịu, nhưng dù gì cả hai cũng mới bắt đầu chưa được bao lâu, tách ra sẽ không khó khăn, nhưng bà đã quá coi thường địa vị của Tiểu Thỏ trong lòng Giản Chính Dương. Bởi vì cố chấp, do đó nếu đã nhận định một người rồi sẽ tuyệt đối không thay đổi.


Hơn nữa, cũng vì mấy lời của Giản Tình, ngược lại càng khiến Giản Chính Dương cảnh giác, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện giống như bà ngoại xảy ra trên người mình, do đó cũng gián tiếp tạo nên sự ham muốn chiếm hữu lẫn trông chừng ngày càng lợi hại của Giản Chính Dương dành cho Tiểu Thỏ, hầu như là một khắc không rời, bất kỳ người khác phái nào có ý đồ tiếp cận Tiểu Thỏ đều bị anh dùng ánh mắt dò xét càn quét, một khi phát hiện phần tử khả nghi, anh lập tức bắt tay vào giải quyết nguy hiểm, làm Tiểu Thỏ lâm vào cuộc sống khổ cực lầm than.


Lúc nửa đêm, Tiểu Thỏ bị đói nên tỉnh dậy. Cô định không cử động, nhưng cuối cùng cái bụng không chống lại được cái bói. Nằm trên giường ngây người một lát, cố gắng cưỡng chế cơn buồn ngủ, cô vốn muốn Giản Chính Dương nấu cho mình ăn, nhưng nghĩ đến tay anh thì lại không nỡ, thôi thì tự cô đi nấu vậy.


Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ cẩn thận đẩy cánh tay Giản Chính Dương đang ôm mình ra, từ từ xuống giường, mở đèn lờ mờ, mặc áo ngủ vào, chân thấp chân cao đi ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Mở cửa phòng ra mới phát hiện bên ngoài vẫn sáng, buổi tối mà anh ấy không tắt đèn ư, mỗi ngày đều như vậy, chẳng biết tốn bao nhiêu điện đây nữa. Tiểu Thỏ thầm oán trách kiểu sống Giản Chính Dương, nhưng khi ra khỏi phòng rồi cô mới giật mình, hóa ra Giản Tình vẫn còn ngồi trên ghế sofa. Bà cứ ngồi lẳng lặng như vậy, nghe rõ tiếng mở cửa, đúng lúc Tiểu Thỏ nhìn qua phía bà, bà cũng nhìn thẳng về phía cô.


Trước tiên, Tiểu Thỏ nhìn lại đồ mình đang mặc, đó là chiếc áo ngủ gợi cảm, phần trên không che, hai bầu ngực nhô thẳng lên. Chẳng qua đều là phụ nữ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn được, nhưng chiếc áo ngủ này dài gần đến mông, chỉ cần cô cử động thì sẽ lộ mông ra mất. Mấu chốt là phần dưới, cô cũng chẳng mặc qυầи ɭót, cực kỳ khó xử. Tiểu Thỏ vội trở lại phòng mặc qυầи ɭót, buổi tối khá lạnh, cô dứt khoát khoác áo sơ mi của Giản Chính Dương, áo sơ mi dài hơn áo ngủ, cảm thấy mình ổn rồi, cô mới ra khỏi phòng lần nữa.


"Dì ơi?”


Giản Tình trông thấy Tiểu Thỏ thay đồ, tuy rằng vẫn không chỉnh tề, nhưng bọn họ đang ở nhà, hơn nữa cô cũng không ngờ bà xuất hiện ở đây nên vẫn có thể tha thứ. Thế nhưng, cô đi chân thấp chân cao, một chân chỉ đi bằng gót, ngón chân cái được quấn băng gạc, băng lại như cái trứng gà lớn vậy, chẳng biết là do băng quấn dày hay ngón chân sưng lớn nữa.


"Chân của con không sao chứ?”
"... Không sao ạ." Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn một chút, cảm thấy không đúng chút nào, sao có thể không sao được chứ, đau đến mức khiến cô muốn ch.ết đấy.
"Dì xin lỗi.”


Cõi lòng Tiểu Thỏ còn đang âm thầm oán giận, cô chợt nghe thấy Giản Tình cất tiếng xin lỗi. Tiểu Thỏ kinh ngạc ngẩng đầu, cho rằng mình đã nghe lầm.
"Dì không cố ý.” Giản Tình nhìn Tiểu Thỏ, dường như bà có thể đoán cô đang nghĩ gì.


"Không, không sao đâu ạ." Tiểu Thỏ vốn cho rằng một người phụ nữ với dáng vẻ mạnh mẽ như Giản Tình, hẳn bà sẽ không nói lời xin lỗi với mình đâu, nhưng bây giờ bà lại nói, cho dù là nguyên nhân gì, trong đó ắt có nguyên nhân liên quan đến Giản Chính Dương. Nghĩ đến việc đã trễ thế này mà bà còn ngồi ở đây, con trai bà còn ôm người con gái khác ngủ say sưa, Tiểu Thỏ vốn mang thù lại mềm lòng. Lúc Giản Tình nói xin lỗi với cô, cô cảm thấy bà không có ác ý, người ta đã nói không cố tình rồi, làm người không thể nhỏ mọn như vậy, cô lắc đầu liên tục, dường như nỗi oán giận trong lòng đã tan biến khá nhiều.


Sau khi Tiểu Thỏ nói “không sao đâu”, bầu không khí giữa hai người lại trở nên yên lặng, có hơi xấu hổ.
"Tiểu Thỏ ~" Cuối cùng vẫn là Giản Tình mở miệng trước.
"Dạ."
"Nếu dì cầu xin con rời khỏi Tiểu Dương, con có đồng ý không?”


Không có ánh mắt chán ghét, không có lời nói trách cứ, ngược lại, Tiểu Thỏ ăn mềm không ăn cứng lại giữ thái độ bất định (không chắc chắn). Nhìn ánh mắt cầu xin của Giản Tình, cô cắn môi.
"Dì cho con lý do, nếu không thể thuyết phục con, con sẽ không rời khỏi anh ấy.”


"Con không tò mò ư, vì sao bà ngoại của Tiểu Dương vừa nhìn thấy con đã phản ứng kịch liệt như vậy?” Giản Tình cười khổ: “Chuyện này phải nhắc tới bà ngoại của Tiểu Dương của một chút, có một người phụ nữ khiến bà ấy ghi hận cả đời, con lại có vẻ ngoài quá giống người phụ nữ đó, không, theo lời bà ngoại của Tiểu Dương nói chính là giống nhau như đúc. Do đó, bà ấy tuyệt đối không có cách nào chấp nhận con.”


Nghe lời Giản Tình nói, Tiểu Thỏ mới hiểu được từ đầu đến cuối sự việc: “Vì vậy dì phản đối con, hóa ra chỉ vì lý do của bà ngoại Chính Dương ư?”
"Có thể nói như vậy."


"Nếu là như vậy thì con không đồng ý.” Tiểu Thỏ cắn môi, nhìn Giản Tình với vẻ quật cường: “Chỉ vì con lớn lên lại quá giống kẻ thù của bà ngoại Chính Dương nên chúng con không được ở với nhau, đây là logic gì thế ạ? Người ta nói ân oán của đời trước đừng trút vào đời sâu, oán thù đã có từ khi nào? Đừng nói đến việc con không quen biết kẻ thù của bà ngoại Chính Dương, cho dù quen đi nữa, con cũng thật sự không liên quan tới người đó, dì đừng vì lý do ấy mà tách rời con và anh Chính Dương. Hôm nay con muốn nói rõ ràng, trừ khi anh ấy không thương con, nói rõ ràng với con rằng anh ấy không muốn ở với con, vậy thì con mới lập tức rời đi, vĩnh viễn không quấn lấy anh ấy, không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh ấy nữa.”


Giản Tĩnh thật sự không ngờ trong chuyện này, Tiểu Thỏ và con trai lại quyết tâm như vậy, bà không khỏi cười khổ: “Nếu dì nói con dâu lý tưởng trong cảm nhận của dì không phải kiểu người như con thì sao?”


Tiểu Thỏ sửng sốt, dường như không hiểu được Giản Tình đang nói gì: “Dì quên lúc ở cửa hàng tiện lợi, dì từng giới thiệu con với con trai dì ư? Sao lại không thích ạ, dì là người buôn bán, con cho rằng người làm nghề này hẳn phải để ý hai chữ “thành tín”* mới đúng.”


*Thành thật + giữ chữ tín


Bị Tiểu Thỏ nói như vậy, Giản Tình sửng sốt, bà giống như muốn nhìn cô thêm một lần thật kỹ, không ngờ cô lại nói ra câu này, nhưng cũng không thể phủ nhận, bà vốn cho rằng Tiểu Thỏ vô hại, nếu bị người khác bắt nạt, cô chỉ có thể thừa nhận, không dám trở tay, nhưng bây giờ, bà cảm thấy mình phải nhìn lại cô thật kỹ. Hơn nữa, vì Tiểu Thỏ phản bác, ngược lại càng khiến Giản Tình cảm thấy cô cũng có ưu điểm, không hẳn là không xứng với con trai mình.


Dù sao cũng lâu rồi, không có ai nói bà tới mức “thốt không ra lời” mà.
Một hồi sau, Giản Tình hỏi Tiểu Thỏ: “Con có thể nói cho dì biết, con thích con trai dì ở điểm nào?”


Tiểu Thỏ nghiêng đầu: “Con không nói rõ được, nhưng anh ấy từng nói với con rằng chúng con sống ch.ết không rời, con cũng hứa với anh ấy, chỉ cần anh ấy không phụ lòng con, con cũng vĩnh viễn không phụ lòng anh ấy.”


Sống ch.ết không rời? Tình cảm mà con trai dành cho Tiểu Thỏ đã đến nông nỗi này rồi sao? Cảm giác bất lực sâu sắc dâng lên trong lòng Giản Tình.






Truyện liên quan