Chương 21

*Edit + Beta: Vịt*
Không khí trong phòng nhất thời hơi có vẻ lúng túng.


Liếc nhìn bé trai thanh tú trên giường đẩy, lại nhìn nhìn "ông xã" nét mặt mang theo hung tướng trước mắt, trong đầu Hà Quyền trong nháy mắt hiện lên ý nghĩ "Đại ca xã hội đen cưỡng bức thiếu nam nhà lành". Nếu không gọi an ninh tới đây trước tiên theo dõi? Cuống rốn đọng lại rất nguy hiểm, dễ ra máu nhiều dẫn tới shock xuất huyết, cấp cứu không được cậu cũng không phải chưa từng gặp. Vạn nhất lát người bệnh thật sự xảy ra chuyện gì, đám người này ra tay đập bệnh viện con mẹ nó nát.


Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ trầm mặc: "Bác sĩ của chúng tôi nói, điều kiện chữa bệnh và kỹ thuật của Đại Chính là tốt nhất, cho nên mới đi ô-tô hơn 300 km chạy tới. Không cần biết bao nhiêu tiền, người lớn đứa nhỏ đều giữ lại cho tôi."


"Cái này không cần ngài yêu cầu, chức trách hàng đầu của bác sĩ chính là cứu tử phù thương." Hà Quyền vén chăn đơn lên, vừa bắt mạch vừa quan sát trên người người bệnh có vết thương nổi bật hay không.


Vẫn ổn, là cậu quá lo lắng. Da dẻ Đổng Dục Thanh bóng loáng mà đầy co dãn, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng. Thoạt nhìn cuộc sống trải qua không tệ, trong lúc mang thai còn có thể tập thể hình. Bất quá cái này cũng rất có khả năng chính là nguyên nhân màng thai rách sớm, vác nặng dẫn tới cơ bụng lực nén quá lớn dẫn tới tử cung co mạnh, nếu không cũng sẽ sinh sớm vậy.


Cơ mà tối muộn còn tập, không cần ngủ?
"Nước vỡ lúc mấy giờ?" Cậu hỏi.
Người nọ nói: "Khoảng 10 rưỡi."
"Cậu ấy làm gì? Nâng tạ?"
"......"


available on google playdownload on app store


Vừa nhìn sắc mặt đối phương trong đen mang theo chút đỏ, Hà Quyền nhất thời hiểu được, không nhịn được trách: "Mang thai còn không biết tiết chế? Cậu ấy ít tuổi không hiểu chuyện, anh tuổi này cũng không hiểu?"


Người nọ trầm mặc không nói chuyện, xoay người đi ra phòng cấp cứu, không tới 2 phút lại quay lại, trong tay nhiều thêm hòm công văn. Hắn kéo rèm vải không thấm nước màu lam quây quanh bên giường lại, ở trong phòng cấp cứu người đến người đi ngăn ra không gian khá tư mật. Gảy nút khóa trên hòm, hắn xoay hòm bày ra đồ vật bên trong cho Hà Quyền - Đầy một hòm tiền mặt, nhìn phải cỡ 50 vạn.


"Chủ nhiệm Hà, tôi nghe nói cậu là tốt nhất, nhờ cậy."


Dưới tay Hà Quyền vừa lúc ấn tới chỗ đau của Đổng Dục Thanh, đối phương chợt "A" một tiếng. Tiếng kêu này khiến sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt khẩn trương, buông hòm ra vọt tới đầu giường, cong người đỡ thái dương Đổng Dục Thanh không ngừng an ủi.


Hòm trực tiếp nện trên mặt đất, tiền bên trong rớt ra hơn nửa, ngoài rèm nhất thời vang lên tiếng la kinh ngạc: "Ôi đệt! Chủ nhiệm Hà! Lần đầu thấy đẻ ra tiền!"


Hà Quyền túm mở rèm, hổn hển rống với người đàn ông kia: "Kêu người của anh vào lấy tiền đi! Nộp tiền tới chỗ thu phí nộp! Đưa tôi làm gì! Ở đây có quản chế, muốn hại tôi mất giấy phép phải không!?"
"Ngài đừng giận, coi như tôi không hiểu quy củ."


Người nọ hướng ngoài cửa búng tay, vèo vèo vọt vào 3 cục "gạch tường", nhanh chóng gom tiền tán loạn trên mặt đất vào trong hòm, chưa đến một phút đã lại biết mất ngoài phạm vi tầm mắt của Hà Quyền.


Hà Quyền tâm nói ông đây hôm nay thật con mẹ nó mở rộng tầm mắt, từng thấy nhét phong bì chưa từng thấy nhét hòm. Ánh mắt cậu nghi ngờ đánh giá đối phương - Người anh em này hẳn không phải buôn thuốc phiện chứ?


Hình ảnh Doppler hiển thị cuống rốn vẫn đầy đủ mà bám vào trên vách tử cung, Hà Quyền thảo luận với bác sĩ khám gấp phương án trị liệu, đem chồng của Đổng Dục Thanh - hắn tự giới thiệu mình là Lưu Gia Thắng - gọi sang một bên nói chuyện. Không cần biết người nhà làm gì, cứu người quan trọng hơn.


"Cậu ấy sinh quá nhanh, thể lực tiêu hao quá lớn, co thắt sau sinh dùng lực dẫn tới cuống rốn đọng lại, hiện tại có 2 phương án: Một, tôi động tay bóc đi, nhưng có thể dẫn tới ra máu nhiều, cần trước tiên tiến hành trị liệu động mạch tắc máu ở hai bên, nhưng cho dù như vậy cũng không dám đảm bảo trong quá trình xử lý sẽ xuất hiện shock thiếu máu hay không; hai, dùng thuốc dẫn xuống, nhưng quá trình này khả năng cần mấy ngày, cũng có khả năng cần mấy tháng, cuống rốn đọng lâu dài có thể dẫn tới bên trong khoang lây nhiễm, độc tố xâm nhập máu dẫn tới ung thư máu biến chứng suy kiệt nhiều khí quan, vẫn rất nguy hiểm."


Lưu Gia Thắng khẽ nhíu mày, hỏi: "Không có phương án thứ 3?"


"Lấy toàn bộ tử cung, nhưng đây không phải phương án trị liệu, mà là sự lựa chọn cuối cùng vì bảo vệ tính mạng." Hà Quyền gãi gãi mái tóc vốn xoăn, "Nếu anh quyết định không được thì gọi người nhà cậu ấy, các anh cùng nhau thương lượng quyết định. Hiện tại tính mạng cậu ấy triệu chứng coi như ổn định, ngược lại có thời gian suy nghĩ."


Lưu Gia Thắng lắc lắc đầu. "Cha mẹ em ấy đều không còn nữa, chỉ có tôi là người nhà."
"Ừm, hiện tại lại thêm đứa con."
"Đúng rồi, vừa nãy chỉ để ý đưa Dục Thanh tới khám gấp, đứa bé thế nào? Tôi có thể nhìn chút chứ?"


"Vừa vào NICU khẳng định không xem được, anh chờ tôi -" Hà Quyền hô với khu hộ sĩ, "Triệu Nguyệt, gọi điện thoại cho khu sơ sinh, kêu trực ban tới đây một chuyến, cứ nói người nhà muốn biết tình hình đứa nhỏ."
Mấy phút sau, Tang Đào vội vã chạy tới.
"Chủ nhiệm Hà, ngài tìm tôi."


"À, vị này là cha của đứa nhỏ vừa được đưa vào NICU, cậu nói rõ tình huống." Hà Quyền chỉ chỉ Lưu Gia Thắng.


Đối mặt với Lưu Gia Thắng không giận tự uy, biểu tình trên khuôn mặt con nít kia của Tang Đào nhất thời căng chặt, lắp ba lắp bắp nói: "Phổi...... Phổi phát dục không hoàn toàn, cần phụ trợ...... Phụ trợ hô hấp...... Cân nặng...... Quá...... quá nhẹ, chỉ có 1 nghìn 200 gam...... Ặc......"


(Móa nó sao không nói là 1, kg đi lại còn bày đặt đổi ra gam -.-)
"Chờ chút." Lưu Gia Thắng giơ tay lên ra hiệu, xoay người hạ giọng nói với Hà Quyền: "Chủ nhiệm Hà, có thể đổi bác sĩ chăm sóc con tôi hay không? Người này trẻ tuổi quá, thoạt nhìn kinh nghiệm chưa đủ."


"Anh coi đây là chợ bán thức ăn chọn cải trắng hả? Non hay không nhìn rau già." Hà Quyền trợn mắt trắng, "Bác sĩ Tang chỉ là không giỏi ngôn ngữ, nghiệp vụ không thành vấn đề, anh nếu không yên tâm, xe cứu thương vẫn chưa đi đâu, tiếp tục đưa tới chỗ khác! Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, chu vi 1 nghìn cây số không tìm được nơi có khu sơ sinh điều kiện tốt hơn Đại Chính đâu."


Lưu Gia Thắng phải rất nhiều năm không gặp phải loại người dám nói như vậy với hắn như Hà Quyền, nhưng mạng của vợ con đều ở trong tay người ta, hắn cáu giận cũng chỉ có thể tìm phiền toái cho mình. Hít sâu một hơi, hắn xoay người lại cầm tay Tang Đào, ngữ khí thành khẩn nói: "Bác sĩ Tang, vô luận thế nào cũng phải cứu sống con tôi, dùng thuốc tốt nhất, bất kể giá nào."


"Ngài...... Ngài yên tâm...... Chúng tôi...... Chúng tôi sẽ tận lực......"
Tay Tang Đào bị Lưu Gia Thắng nắm chặt ra mồ hôi mãi.
Hà Quyền nhắc nhở: "Nè, Lưu tiên sinh, anh nhưng ngàn vạn đừng cầm hòm tới khu sơ sinh đưa tiền nữa nhé, chủ nhiệm bên kia không tốt tính như tôi đâu, tới lúc đó trực tiếp báo cảnh sát."


Cậu tính tình tốt?
Tang Đào và Lưu Gia Thắng đồng thời ở trong lòng trợn mắt trắng.


Trịnh Chí Khanh kết thúc cuộc họp qua điện thoại, bóp sống mũi xót trướng gọi điện thoại cho phòng làm việc của Hà Quyền, xem đối phương có muốn đi ăn khuya hay không. Điện thoại không ai nhận, anh đoán Hà Quyền hẳn tới khám gấp rồi, bèn tới khám gấp tìm người. Nhìn thấy một dãy Mercedes-Benz liên số và một bức tường người dựng ở cửa đại sảnh khám gấp, cơn buồn ngủ của Trịnh Chí Khanh bỗng chốc bị đè xuống không ít.


Anh đi tới bên cạnh Hà Quyền đang ở khu hộ sĩ xem đơn xét nghiệm, hỏi: "Đám người này tới làm gì?"


"Tới đây còn có thể làm gì, sinh con đó." Hà Quyền cầm bút ở trên danh sách đánh dấu mấy mục không đạt chỉ tiêu, đưa cho Triệu Nguyệt, "Giường 3 thêm albumin, huyết áp cao như vậy trướng nước nặng như vậy, chỉ dựa vào thuốc lợi tiểu tiếp tục thế nào?"


Triệu Nguyệt bĩu môi: "Chủ nhiệm Hà, albumin hơn bảy trăm một ống, toàn bộ tự túc, người nhà không chịu dùng."
"Ai là chồng, gọi đến tôi mắng hắn!" Hà Quyền hầm hừ nói, "Sinh con bước qua hai giới âm dương, đổi hắn lên nằm thử xem?"


"Phải, chủ nhiệm Hà, tôi đi mắng, ngài nếu mở giọng, tôi sợ người nhà phải nhảy lầu." Triệu Nguyệt vội vàng gom đơn cầm lấy đứng dậy.
Hà Quyền lườm: "Tôi cay nghiệt như vậy?"


"Em rất thiện lương, chính là miệng lợi hại chút." Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh ngắt lời, "Đi thôi, đi ăn chút gì, đã nói ăn khuya tôi mời."
"Đúng á, tôi đói thật sự, cơm tối cũng không kịp ăn, phẫu thuật xong ở phòng làm việc ngủ thẳng tới 1h." Hà Quyền sờ sờ dạ dày, xẹp lép.
"Muốn ăn gì?"


Quán cháo ở cửa đi, hơn nửa đêm cũng không ăn được đồ nhiều dầu mỡ."
Hai người vừa nói vừa đi tới ngoài đại sảnh khám gấp, cửa tự động vừa mở, gió lạnh ào cái thổi xuyên áo blouse của Hà Quyền. Trịnh Chí Khanh thấy cậu rụt vai, cởi áo khoác ra phủ lên cho cậu.


"Anh không lạnh?" Áo gió dài quá gối tới trên người Hà Quyền sắp phủ bàn chân rồi.


"Tôi cảm không sao hết, nhưng em không thể ngã xuống." Trịnh Chí Khanh kỳ thực vẫn ổn, áo khoác tây trang thuần lông dê có thể chắn gió, áo lót lông dê bên trong bảo vệ trước ngực sau lưng cũng không cảm thấy lạnh lắm, "Tôi kỳ thực vẫn luôn muốn đề ra, khu sinh 3 hiện tại cũng chỉ có 3 bác sĩ chủ nhiệm em, Kiều Xảo và Cảnh Tiêu, y sĩ nhập viện cũng chỉ có 3. Em xem, bác sĩ Phương nghỉ sinh, mấy người các em cũng mệt ch.ết, phải vội vàng thêm người."


"Tôi không biết mệt?" Hà Quyền bất đắc dĩ cùng cực, "Sẵn lòng ở khoa sinh non vốn ít, sẵn lòng làm sản khoa nam càng ít, tôi moi người khắp nơi, tìm tới mức viện trưởng người ta cũng đề phòng tôi giống như đề phòng cướp. Nè, khoan hẵng nói các viện trưởng khác, chủ nhiệm Phan và chủ nhiệm Cao khu 1 khu 2 vừa thấy tôi vào khu của các cô ấy, đã hận không thể dán trên ót bác sĩ khu bệnh một tờ giấy "Vật phẩn cá nhân, Hà Quyền chớ gần"."


Trịnh Chí Khanh bị chọc cười, đưa tay vì Hà Quyền đẩy cửa lớn phòng ăn.
Gọi ít cháo hoa thức ăn, Trịnh Chí Khanh đập vỡ bóc xong hột vịt muối, bỏ vào đĩa nhỏ đẩy tới trong tay Hà Quyền. Hà Quyền ngẩng đầu nhìn anh một cái, dẹt miệng dùng muỗng sứ khoét miếng trứng vịt ngâm vào trong cháo.


Trước kia không cảm thấy trong nhà Trịnh Chí Khanh có tiền, cũng là bởi vì Hà Quyền ở trên người đối phương không nhìn thấy dấu hiệu được nuông chiều từ bé. Trong ấn tượng của cậu, con cái của nhà có tiền trên căn bản năng lực tự gánh vác là số 0, cũng tỷ như cha cậu. Nghe cha nói, trước khi cậu ra đời, cha cậu cái gì cũng ném vào máy giặt, siêu điện cũng có thể dùng tới chập điện. Có lần không dễ dàng nói muốn học nấu cơm, còn suýt nữa đốt nhà bếp. Chỉ cần mẹ ra ngoài diễn, hai người bọn họ ở nhà đảm bảo bữa nào cũng gọi bên ngoài.


Sau đó song thân không còn, Hà Quyền bị Tề Gia Tín mang về nhà mới biết được tại sao sẽ nuôi ra được đứa con như cha cậu. Trong nhà 3 bảo mẫu, ngoại trừ tắm rửa đánh răng ăn cơm đi toilet là chuyện của mình, những cái khác toàn bộ có người làm thay. Tề Gia Tín chỉ cần ông đọc sách, cái gì khác cũng không cần làm. Hà Quyền từ 12 tuổi đã không tới trường, chỉ là đăng ký học tịch (*), mỗi ngày ở nhà do gia sư giảng bài.


((*) học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh ở một trường nào đó)


Ban ngày giáo viên dạy văn hóa, buổi tối ông ngoại còn theo dõi cậu học thuộc sách cổ thuốc Trung y, hoạt động khóa ngoại chính là tới quán Trung y mà trong nhà mở học châm cứu với lão sư phụ. Một năm 365 ngày, chỉ có sinh nhật và tết âm lịch có thể nghỉ. Nếu không cậu tại sao sau đó 1 năm muốn trải qua 2 ngày sinh nhật, cũng là bởi vì Tề Gia Tín không cho cậu ăn bánh ngọt, sinh nhật chỉ có mì thọ.


Cậu không có bạn bè cùng tuổi, ngoại trừ Kiều Xảo thỉnh thoảng tới làm khách với ông bà còn thuận tiện có thể nói với cậu mấy câu. Cậu bị cấm dùng điện thoại, dùng máy tính cũng bị gia sư coi chừng, ở bên cạnh Tề Gia Tín cậu tương đương với ngồi tù 6 năm. Cậu biết đây là kích thích mà cha cậu mất đi để lại cho ông ngoại, hận không thể chăm chăm nhìn cậu mới được, sợ không cẩn thận trong nhà lại sinh ra nghịch tử, tương lai lại người đầu bạc tiễn người đầu xanh.


Nhưng cậu dù sao cũng là người, có quyền lợi theo đuổi cuộc sống của riêng mình.


Hà Quyền cuối cùng vẫn là ngỗ nghịch ý nguyện của Tề Gia Tín, lúc điền nguyện vọng lén đăng ký Tây y lâm sàng, mà không phải dựa theo hi vọng của ông ngoại cậu, tới học viện quản lý Đông y dược học quản lý xí nghiệp, hoặc là chuyên ngành quản lý của trường điều chế thuốc.


Để lại trên bàn thẻ ngân hàng mà bà ngoại giấu ông ngoại nhét vào trong túi, Hà Quyền một mình một người tới trường đăng ký. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ bà ngoại qua đời, cậu không trở lại căn nhà kia nữa.
===========


Trời ơi tui cứ nghĩ tuần sau phải vác mông đi thực tập dạy học sinh mà mệt kinh khủnggggg






Truyện liên quan