Chương 45
*Edit + Beta: Vịt*
Buổi sáng khám xong 10 số, Hà Quyền giao bệnh án đã in ra cho Tiểu Quyên sắp xếp, xoa cổ đi về phía cầu thang. Tầng khám bệnh là công trình sớm nhất của bệnh viện, cao 7 tầng, thang máy ít chỉ có 2 cái. Lúc này đang giờ cơm trưa, trong thang máy khẳng định chen chúc như cái hộp cá mòi, đi cầu thang còn nhanh hơn.
Đẩy cửa lối an toàn ra, Hà Quyền nhìn thấy Cảnh Tiêu đứng ở khúc rẽ cầu thang gương mặt lo lắng gọi điện thoại. Cảnh Tiêu nhìn thấy Hà Quyền vội vàng đưa tay cản cậu, nhanh chóng hai câu cúp điện thoại.
"Đang muốn tìm ngài, chủ nhiệm Hà, giúp đỡ chút."
Cảnh Tiêu hiếm thấy cầu người làm việc, bởi vì nguyên nhân chức vị của cha, mạng quan hệ xã hội của hắn không khác với viện trưởng lắm, bình thường đều là người khác tìm hắn hỗ trợ.
Hà Quyền gật gật đầu: "Nói đi."
"Tôi vừa đến khám gấp nhận người bệnh, từ viện khác chuyển qua, chứng kinh giật tiền kỳ cấp độ nặng, huyết áp một lần giật đến hai trăm hai, tôi sắp xếp nhận ở viện, người nhà vừa nghe tiêu chuẩn thu phí của Đại Chính cảm thấy không chịu nổi, liền nói sắp xếp công lập. Tôi gọi điện thoại một vòng, không đâu có giường ngủ."
"Có cũng không nhận, cái này huyết áp, giây phút thôi là người sẽ không còn." Hà Quyền cau mày, "Từ đâu chuyển đến?"
"Bệnh viện Trung Tâm, nói ngay cả giường trên hành lang cũng ở đầy rồi, người nhà đi tìm viện trưởng, viện trưởng sắp xếp chuyển đến viện mình."
Đường Uy.
Hà Quyền hừ một tiếng. Cậu cũng không biết nên nói sư phụ này của cậu thế nào mới được, nói là phong cách quản lý cứng rắn, muốn để cậu khám, căn bản sợ chịu trách nhiệm. Dĩ nhiên, nếu thật sự không có giường, tình huống như vậy cũng không thể để người bệnh về nhà, tùy thời tùy chỗ có thể có một xác hai mạng.
"Bao nhiêu tuần?" Hà Quyền hỏi.
"33."
"Ầy, đứa nhỏ ra ngoài đảm bảo vào NICU."
"Bọn họ chính là cảm thấy NICU chi phí quá cao, sợ không gánh được."
"Cái này thì, công lập một ca thu người ta 7 ngàn, mình thì 10 ngàn. Nhưng nói lại, NICU của Đại Chính, đừng nói trong nước, ném ở quốc tế cũng có thể xếp hạng. Không có tiền duy trì, ở đâu ra điều kiện cứu mấy đứa nhỏ như mèo con kia về, làm một phòng vô khuẩn đã mấy trăm vạn." Hà Quyền cũng bất đắc dĩ, "Như vậy, tôi lát đi tìm Hàn Tuấn, cầm đơn xin trợ cấp cho người nhà, báo chỗ y tế xem, có thể giảm miễn thì giảm miễn. Người bệnh tôi nhận, huyết áp đã như vậy đừng đưa tới đưa lui, quay đầu lại ch.ết trên xe cấp cứu."
"Được rồi, cám ơn chủ nhiệm Hà." Cảnh Tiêu đẩy cửa muốn đi, lại bị Hà Quyền gọi lại.
"Tay anh sao rồi? Ngàn vạn đừng bị nhiễm!"
"Tắm cũng bọc màng giữ tươi, yên tâm."
"Đừng ăn cay, ăn mặn cũng đừng ăn, chỗ đó dễ ra mồ hôi! À...... dứt khoát uống nước lọc đi!"
Cảnh Tiêu nghẹn lòng, vết thương vốn không thể nào yêu thương được lại bắt đầu nhảy đau. Hà Quyền đây đâu phải quan tâm hắn đâu, căn bản là quan tâm tay hắn. Hồi đó đến Đại Chính phỏng vấn mổ chính, xuống bàn, Hà Quyền cầm lấy hai tay hắn mắt lóe kim quang, chờ lúc thấy hắn lại đầy mặt vẻ "Hả? Chỗ này còn có người à?" — Như kiểu hai cánh tay kia mọc ra người thừa hắn đây vậy.
Hà Quyền định gọi Hàn Tuấn cùng ăn trưa, vừa lúc nói chuyện bệnh tình. Đến khu bệnh, nghe hộ sĩ nói Hàn Tuấn ở NICU cấp cứu đứa nhỏ, cậu lại đến đó tìm người. Đi vào, cậu liền nhìn thấy Tang Đào và Hàn Tuấn đều một bộ mệt mỏi suy sụp ngồi trên ghế tròn nhỏ thở.
"Trưa lòi rồi lại mệt mỏi như vậy, cứu được không?" Hà Quyền giơ cằm lên với Hà Tuấn.
"Cứu được rồi, 3 tiếng hồi phục tim phổi." Tay Hàn Tuấn run không nhấc nổi, Tang Đào cũng vậy, "Thằng nhóc nặng 1 cân mà anh mổ kia, run rẩy mãi không thôi, đành phải động tay."
Hà Quyền vỗ vỗ vai Tang Đào để tỏ vẻ an ủi. Tim phổi của trẻ sơ sinh không giống người trưởng thành, người trưởng thành có thể dùng lực thân thể đè xương ngực xuống, đến bệnh viện còn có thể lên máy nén. Nhưng trẻ sơ sinh chỉ có thể dùng ngón tay ghì xương ngực, còn phải khống chế lực tốt không tổn thương cơ quan nội tạng khác. 1 phút 120 động tác, 3 tiếng, hai buổi trưa còn có thể cầm thìa cũng là kỳ tích.
Đi qua liếc nhìn đứa nhỏ, Hà Quyền xoay người nói với bọn họ: "Đến nhà ăn ăn cơm, tôi mời, thưởng 2 người các cậu 1 cốc sữa đậu nành."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat170893)
Tay Tang Đào run tới cắm ống hút vào sữa đậu nành cũng không cắm được, Hàn Tuấn nhìn một cái, lấy sữa đậu nành tới cắm giúp y đặt trở lại bên tay. Khuôn mặt nhỏ của Tang Đào đỏ lên, mất tự nhiên nói tiếng "Cám ơn", run lẩy bẩy cầm sữa đậu nành uống. Đũa không cầm nổi, thìa gõ vào thành bát, đành phải sữa đậu nành với bánh bao, lại làm một bữa sáng. Hàn Tuấn thường làm hồi phục tim phổi cho trẻ sơ sinh, khôi phục nhanh, lúc này tay không run lắm. Hắn giúp Tang Đào bóc giấy dầu lót dưới bánh bao, lại đưa tới trong cái tay run rẩy kia.
Hà Quyền nhìn nhìn Tang Đào, lại nhìn nhìn Hàn Tuấn, đột nhiên hỏi: "Hai người làm người yêu?"
"Phụt —"
Tang Đào một hớp sữa đậu nành phun thẳng vào trên áo blouse của Hà Quyền, nhanh chóng túm giấy ăn qua run rẩy lau giúp cậu, đỏ mặt dùng sức xin lỗi: "Xin xin xin xin...... xin lỗi! Chủ nhiệm Hà! Tôi không phải...... không phải cố ý!"
"Không sao đâu, dù sao cũng nên giặt rồi." Hà Quyền co rút khóe miệng.
"Chủ nhiệm Hà, lời không thể nói lung tung, truyền đến người lại nói tôi quy tắc ngầm thực tập sinh."
Hàn Tuấn ngược lại bình tĩnh. Chủ yếu hắn và Tang Đào cũng không làm người yêu, chính là nói chuyện Tang Đào say rượu thất thường với đối phương, mục đích là hi vọng đối phương sau này chú ý chút, thật sự gặp phải đương sự chiếm tiện nghi không đủ kia thì hối hận không kịp. Kết quả Tang Đào mấy hôm nay ở bên cạnh hắn đứng ngồi không yên, động tý là đỏ mặt.
"Tang Đào không cần anh ngầm, đến đâu cũng có người nâng niu." Hà Quyền cười giỡn tùy ý, nói chuyện ở khoa vỡ ối hổ lốn, chủ đề người khác ngại mở miệng bọn họ ngay cả vụn thịt cũng không tính là gì, "Nói chính sự, đợi lát nữa lấy đơn xin trợ cấp. Chỗ Cảnh Tiêu có người bệnh, 33 tuần, chứng kinh giật tiền kỳ cấp độ nặng, trong nhà khó khăn, kiểm tr.a nếu không có vấn đề, sáng mai tôi liền mổ, đến lúc đó đứa nhỏ khẳng định phải đưa đến chỗ anh."
"Được, ăn cơm xong lấy cho cậu."
Hàn Tuấn nói, vỗ vỗ sau lưng Tang Đào ra hiệu y ngồi xuống ăn gì đó, đừng chỉ chú ý lau bàn. Bị Hàn Huấn chạm một cái, Tang Đào nhảy dựng lên giống như sờ phải điện vậy, trong tay nắm cục lớn giấy ăn ướt rượt, đột nhiên khóc chạy ra phòng ăn.
Hà Quyền cũng con mẹ nó nhìn ngu luôn.
Cầm được đơn xin giao cho Cảnh Tiêu, Hà Quyền nhìn thời gian, đến phòng bệnh một vòng. Không nhìn thấy Úc Siêu, cậu đi hỏi Tiền Việt, được biết Úc Siêu đã ký đơn đi ra ngoài, nói là buổi chiều muốn đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Hà Quyền "** mẹ" một tiếng, vội vàng đi tìm Kiều Xảo.
Kiều Xảo nói vụ người Phùng gia mà Trịnh Chí Khanh làm, chọc Hà Quyền suýt chút nữa cười phun cơm buổi trưa.
"Trịnh Đại Bạch không phí công học luật, trên tòa tính toán cho bị cáo còn rất mượt." Kiều Xảo cởi giày, ngồi xếp bằng trên sofa trong phòng làm việc Hà Quyền bày tư thái đại gia, "Nè, cậu sau này đừng cứ nói người ta ngu nữa nhé, chị thấy thông minh hơn cậu."
Hà Quyền bưng chén cafe trợn mắt: "Anh ta thông minh hơn em, em nói anh ta ngu là chỉ EQ chứ không phải IQ."
"Tính thương nhân cũng không thấp, dù sao cũng cua cậu được tới tay."
"Ai bảo anh ta cua tới tay rồi? Đầu năm nay ngủ một giấc em còn phải chịu trách nhiệm với anh ta là sao?"
Kiều Xảo làm khẩu hình "Vịt ch.ết mạnh miệng" với cậu.
Hà Quyền từ trên bàn cầm lấy một xấp tài liệu đã in đưa cho Kiều Xảo, nói: "Chị, chị xem cái này, phẫu thuật khơi thông động mạch, hơn 10 năm trước ghim vào, có còn khả năng khôi phục cung cấp máu không?"
"Làm cho ai thế?" Kiều Xảo vừa xem vừa hỏi.
"Nam thần của em, anh ấy hồi đó bị thương, bác sĩ yếu kém kia chưa được 1 dao trực tiếp cắt tử cung." Hà Quyền hít hít mũi, "Em nói chuyện với anh ấy rồi, bản thân anh ấy thì không nghĩ gì, liều một phen, nhận được thì nhận, không nhận được thì thôi."
Nhìn kỹ báo cáo hình ảnh, khóe miệng Kiều Xảo có khuynh hướng xụ xuống.
"Đầu trên đã thoái hóa thành vậy rồi, hi vọng không lớn. Hơn nữa nhiều năm như vậy, đường huyết quản cung cấp lượng máu không đủ, chức năng tử cung cũng khẳng định thoái hóa rồi, còn có vết thương, cho dù có thể mang thai, đủ tháng rồi cũng dễ rách."
Vừa nói, cô đột nhiên ý thức được cái gì. "Chờ tý, Sát Mục kết hôn? Với ai? Chị biết không?"
"Vẫn chưa kết, định tết âm lịch làm." Hà Quyền cười híp mắt nhìn cô, "Chị khẳng định không đoán ra được là ai."
"Đừng nói nhảm, nói nhanh, bát quái này chị phải nghe."
"Lão Quý."
"Đệt."
"Chị, chị là thục nữ đó."
"Cái vẻ Vampire kia của Lão Quý, có thể —" Kiều Xảo kịp thời ngậm miệng. Đừng, dù gì người ta cũng là Phó viện trưởng, chừa cho chút mặt mũi.
"Chị vẫn chưa nhìn thấy Lão Quý? 1 năm hắn đi châu Mỹ thay đổi khá lớn, da cũng phơi thành màu đồng cổ rồi, thân thể cũng nặng dày không ít, không biết dân bản xứ có phải ngày nào cũng đút hắn ăn một cái đầu bò hay không."
Kiều Xảo cuộn tờ giấy trong tay thành ống gõ chân, cảm khái nói: "Không nhìn ra, EQ của Lão Quý còn rất cao, có thể cua được Sát Mục."
"Chị, hắn nếu EQ thấp, có thể đào em và Hàn Tuấn đến Đại Chính?" Hà Quyền cười lắc đầu, "Em thì không nói, Đường Uy chèn ép, không thở được sớm muộn gì cũng phải đi. Nhưng Hàn Tuấn thì khác, mặc dù em và anh ta lúc ở bệnh viện Trung Tâm không có qua lại gì, nhưng ngày nào cũng có thể nghe thấy có người nhắc đến hắn, đều nói hắn là đại chủ nhiệm khu tương lai của khoa ngoại thần kinh."
"Đừng nói viện các cậu, chị hồi ở bệnh viện Phụ Chúc cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới hắn. Phải nói mắt Lão Quý đủ độc, dựa theo tuổi tác các cậu lúc đó, đùng nói đào đến đây chống đỡ một khu bệnh, ngay cả làm mổ chính cũng phải nghĩ kỹ. Cái này nếu đặt vào người khác, nghĩ cũng không dám nghĩ."
Hà Quyền vừa thêm cafe vào chén vừa nói: "Nếu không hắn 40 là có thể lên làm Phó viện trưởng sao, đều nói em thăng cấp nhanh, so với Lão Quý, em coi như là chậm."
"Thế nào, cậu còn muốn làm Phó viện trưởng à?" Kiều Xảo cười cậu.
"Không định, làm chủ nhiệm khu bệnh em đã coi như là làm ngập đầu rồi, làm Phó viện trưởng một ngày phải làm bao nhiêu quyết sách? Em mới không tốn chút sức đấy đâu, không bằng kiếm thêm chút tiền lương chắc chắn." Vừa nói, Hà Quyền lại một hơi rót xuống nửa ly cafe.
"Nè cậu uống ít cafe thôi, dạ dày lại không tốt."
"Buổi chiều còn có giải phẫu, phải tỉnh táo chút."
"Vậy cậu không bằng ngủ một lát."
"Chị chiếm sofa, em nằm trên người chị ngủ à?"
"Nào, chị hát ru cho cậu." Kiều Xảo dịch sang bên cạnh nhường chỗ trống, vỗ vỗ mặt sofa, "Ngủ 15 phút còn có tác dụng hơn uống một lít cafe."
"Không cần, hôm nay em ngủ rất — ặc —"
Chén cafe trong tay rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ.
"A Quyền!"
Mắt thấy Hà Quyền che chặt bụng dưới quỳ trên mặt đất, Kiều Xảo giày cũng không kịp đi, "Vèo" cái xông qua đỡ người.
============
Ầy có khi chúng ta sắp đón bảo bảo mới rồi:D