Chương 21: Tức giận
Thượng Sử Cung nằm ở hướng đông nam hoàng cung, các loại vật phẩm lớn nhỏ dùng đến trong cung đều để ở trong này. Từ lư hương cung đình đến ngự liễn kiệu hoa, toàn bộ đều để đây.
Thượng sử công công chuyên môn quản lý nơi này, thủ hạ có mấy chục tiểu thái giám sai vặt, có thể nói ở toàn bộ hoàng cung, thượng sử cung được cho là nơi có hệ số nguy hiểm ít nhất. Nhưng nơi này cũng là nơi không có tiếng tăm nhất, công công cấp bậc cao nhất Thượng Sử Cung đạt đến ngũ phẩm nhưng tiếng tăm so với tiểu thái giám bưng trà cho hoàng thượng còn không bằng.
Trăng lên đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân theo Phong Duyên Thương dạo qua dạo lại ở hoàng cung đến cả canh giờ mới rốt cục đi đến Thượng Sử Cung. Cửa cung, tấm biển dát vàng, đèn cung đình lác đác khiến nơi nơi toát ra cổ hơi thở u áml. Không biết Phong Duyên Thương có cảm giác không, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hoàng cung này không khí thật âm trầm a.
"Nô tài tham kiến Thất vương, Thất vương phi. Trong cung không còn ai, Thất vương, Thất vương phi thỉnh."
Một tiểu thái giám dẫn theo đèn cung đình chờ ở trước cửa cung, hai người bọn họ đến gần, hắn lập tức cúi người hành lễ, đè thấp thanh âm nói.
"Ân. Bổn vương cùng vương phi muốn nhìn kiệu hoa ngày đại hôn vương phi đã ngồi, còn ở đó không?"
Phong Duyên Thương đi lại tao nhã, âm điệu như gió.
"Bẩm vương gia, ở trong điện, nô tài dẫn đường."
Đi theo vị công công dẫn đường, Nhạc Sở Nhân nhìn quanh bốn phía, Thượng Sử Cung này không thể so với nơi khác, không đốt nhiều đèn cung đình, chung quanh đều tối như mực .
Dẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, ba người vòng qua một tòa cung điện, sau đó dừng trước một tòa cung điện cũng tối như mực.
"Vương gia vương phi, chính là nơi này ."
Công công dẫn đường bước nhanh đẩy ra cánh cửa nặng nề, đại môn phát ra thanh âm kẽo kẹt dường như là hồi lâu không mở đã rỉ sét.
Đại môn mở ra, nương theo ánh sáng của cây đèn trên tay vị công công kia, khung cảnh tròng điện tiến vào tầm mắt. Đôi mắt Nhạc Sở Nhân mở to vài phần, chỉ thấy trong điện rộng lớn tràn đầy kiệu hoa.
Màu sắc đỏ au, trên kiệu là các trang sức đầy màu sắc, hoàng kim ngọc trai đủ loại, đây là dùng để phân chia phẩm chất .
Công công dẫn đường, xuyên qua dãy kiệu hoa đang đỗ chỉnh tề, ở vị trí giữa dừng lại, thoáng nâng lên đèn cung đình:
"Vương gia, đây là kiệu hoa vương phi đã ngồi."
Nhạc Sở Nhân từng đến gần, cao thấp nhìn quét một lần, thật xa hoa a. Trên rèm che thêu khổng tước tinh sảo, trang sức lấp lánh, hơn nữa cỗ kiệu rất lớn, đánh giá mười mấy người mới có thể nâng nổi.
Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào động tác Nhạc Sở Nhân, đèn đuốc u ám, cặp phượng mâu xinh đẹp lóe lên ánh sáng người ta nhìn không thấu.
"Lui ra sau đi."
Phong Duyên Thương thản nhiên mở miệng, vị công công kia đem đèn trong tay đẻ xuống, cúi người lui xuống.
Trong biển kiệu hoa chỉ còn hai người, Nhạc Sở Nhân vượt qua cáng tre, xốc lên màn kiệu chui vào.
Phong Duyên Thương cũng đi qua, vượt qua cáng tre cách một tầng màn kiệu đứng định:
"Vương phi muốn làm cái gì?"
Hắn cũng không cho rằng Nhạc Sở Nhân hơn nửa đêm chạy đến đây vì muốn vào kiệu hoa nàng ngồi ngày đó ngồi trong chốc lát.
Bên tron cỗ kiệu đen tuyền , Nhạc Sở Nhân lại ẩn ẩn kích động. Ngồi đó hít sâu hai cái, sau đó vừa lấy ra ngân châm đã chuẩn bị tốt trước khi tiến cung, vừa cười nói:
"Phong Duyên Thương, nhận thức ngươi ta thật cao hứng, hy vọng chúng ta hữu duyên kiếp sau tái kiến."
Dứt lời, nàng cầm ngân châm đâm hướng cần cổ chính mình, thân mình lập tức mềm nhũn, ý cười còn đọng ở bên môi, ánh mắt nhắm lại , ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Ngay khi Nhạc Sở Nhân vừa nói hết lời, Phong Duyên Thương vội xốc lên màn kiệu, nhưng đập vào mắt cũng là Nhạc Sở Nhân vừa ngất xỉu. Phương mâu xinh đẹp bởi vì quá đáng kinh ngạc mà ngưng trệ.
Nhưng mà, trố mắt này cũng chỉ trong nháy mắt, giây tiếp theo hắn cầm tay Nhạc Sở Nhân đem nàng toàn bộ kéo ra. Ôm thân mình mếm nhũn, nương theo ánh đèn sâu kín, hắn thấy Nhạc Sở Nhân hai mắt nhắm nghiền thần sắc thoải mái, nhưng quả thật chỉ là ngất đi thôi. Hơn nữa cần cổ còn cắm một cây ngân châm lòe lòe tỏa sáng, choáng váng thiên chân vạn xác, cũng không phải giả .
"Vương phi?"
Nhổ xuống ngân châm trên cổ nàng, Phong Duyên Thương thần sắc khó lường. Lời Nhạc Sở Nhân vừa nói còn quanh quẩn trong đầu, ý tứ của nàng tựa hồ là cáo biệt. Kiếp sau gặp? Nếu thật sự là muốn kiếp sau gặp, nàng hẳn là cắm ngân châm ở tử huyệt mà không phải chỉ làm mình hôn mê.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Cân nhắc hồi lâu, cũng thể hiểu được Nhạc Sở Nhân đến tột cùng muốn làm gì. Nàng như trước mềm nằm ở trong lòng hắn, khuôn mắt thiếu đi cỗ sắc bén, thoạt nhìn dịu ngoan hơn.
Đem nàng ôm lấy, Phong Duyên Thương mặt không chút thay đổi rời đi, ngũ quan tuấn mỹ toát ra lạnh lẽo từ trong xương, bóng dáng cao to, sự trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tuyệt so với màn đêm dày đặc càng sâu hơn.
Thất vương phủ.
Một đêm đi qua, tựa hồ hết thảy đều như cũ. Nhưng có biến hóa hay không chỉ có người trong cuộc mới cảm giác được.
Tron Lạc Sương các, Phong Duyên Thương một thân trường bào nguyệt nha đứng ở bên đồng úng cúi mâu nhìn xà vương đang trêu đùa một con bò cạp cực độc bên trong. Con bò cạp kia toàn thân đen bóng, mang theo cái đuôi kịch độc vểnh cao, thoạt nhìn rất là hung hãn.
Bất quá xà vương một chút không sợ, trêu chọc bò cạp giận không thể át, khiến nó dường như rất vui vẻ a.
Cửa viện, bóng người chợt lóe, Chiêm Trữ xuất quỷ nhập thần đã đứng ở đối diện Phong Duyên Thương.
"Vương gia, hết thảy đều làm tốt ."
Chiêm Trữ chắp tay, một thân trang phục dạ hành bao vây lấy thân thể tràn ngập sức bật, vừa thấy liền biết là kẻ võ công cao cường.
"Uh, đi xuống nghỉ ngơi đi."
Phong Duyên Thương bất động thanh sắc, trên mặt không có một tia dao động. Mi mắt khép hờ che khuất sắc thái nơi đáy mắt, kỳ thật hắn tâm tình không tệ. Bởi vì, Chiêm Trữ đã đem kiệu hoa mà Nhạc Sở Nhân tâm tâm niệm niệm nhớ thương hỏa thiêu toàn bộ. Còn có những vật sử dụng trong ngày đại hôn của bọn họ bao gồm cả hồng trù hỉ tự hết thảy đều tiêu hủy.. Hắn muốn nhìn một chút, đợi Nhạc Sở Nhân tỉnh lại, còn muốn tìm cái gì.
"Vương phi, ngài tỉnh?"
Trong phòng truyền ra thanh âm vui sướng của Đinh Đương, Phong Duyên Thương thần sắc vừa động, lập tức xoay người đi vào phòng.
Trên giường, Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm đỉnh giường không hề nháy mắt lấy một cái, trên mặt một mảnh mê mang, thoạt nhìn giống như đang nằm mơ.
Thấy Phong Duyên Thương đi vào, Đinh Đương cúi đầu thối lui.
Đứng ở bên giường, Phong Duyên Thương liếc mắt một cái liền thấy được gương mặt mê man của Nhạc Sở Nhân, con ngươi hiện lên một tia không xác định:
"Vương phi?"
Nghe được thanh âm Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn ngập thất bại. Nàng không trở về, thật sự không trở về!
"Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nhìn Nhạc Sở Nhân nhắm mắt thở dài bộ dạng tràn đầy thất bại, khóe môi Phong Duyên Thương giơ lên cười đến có vài phần đắc ý. Ngồi xuống bên giường, hứng thú nhìn chăm chú vào nàng như thể Nhạc Sở Nhân không thoải mái hắn sẽ thực vui vẻ.
Nhạc Sở Nhân lười đáp lời, nhắm mắt lại suy nghĩ sai ở chỗ nào. Thời gian không đúng? Địa điểm không đúng? Phương pháp không đúng? Thời gian địa điểm cụ thể nàng lại không rõ ràng lắm, chẳng lẽ còn muốn nàng tự chém mình một đao mới được? (Eo ôi @__@)
"Nếu là không muốn nói bổn vương sẽ không hỏi . Còn muốn nghiên cứu kiệu hoa kia sao? Bổn vương phái người đem kiệu hoa nâng trở về cho ngươi cẩn thận nghiên cứu được không?"
Rõ ràng kiệu hoa kia đã bị hỏa thiêu , lần này hắn lại nói thật sự có thành ý. ( hắc cái này gọi là trợn mắt nói dối nè )
"Không cần. Ta muốn yên lặng một chút, ngươi đi đi."
Nhắm mắt lại, Nhạc Sở Nhân phiền chán thực, giọng điệu cũng tràn đầy không kiên nhẫn.
Phong Duyên Thương không nói nữa, hơi thở quanh thân lạnh đi, ngay cả khi nhắm mắt Nhạc Sở Nhân cũng cảm giác được .
Sau một lúc lâu, Phong Duyên Thương đứng dậy rời đi, không nói thêm một câu nào. Cho đến hắn đi được hồi lâu, Nhạc Sở Nhân mới mở mắt ra, thở dài quay đầu nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, bĩu môi hừ lạnh, hắn còn tức giận? Hừ, nàng mới tức giận đây, chẳng lẽ nhất định phải ch.ết già ở đây sao?