Chương 41
Tiếng kêu rên trầm thấp có vẻ đau đớn không ngừng quanh quẩn trong sảnh, ánh sáng mặt trời vàng nhạt phản chiếu bóng dáng lười nhác trên thảm, kết hợp với âm thanh khiến người ta nhịn không được hoài nghi kia khiến cho toàn bộ không khí nhiễm một tầng hơi thở ái muội kiều diễm vô hình.
Phong Duyên Thương lõa thân ngồi ở đối diện án thư, phượng mâu nhắm chặt, vầng trán thấm ra nhè nhẹ mồ hôi lạnh, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt thoạt nhìn có chút thống khổ.
Phía sau, Nhạc Sở Nhân đang thi châm, vốn bình tâm tĩnh khí nhưng bởi vì hắn kêu rên không ngừng mà lông mày nhịn không được nhíu lại.
“Ngô~”
Lại một tiếng hừ nhẹ giống như là mang theo móng vuốt vuốt ve khiến người ta tê dại, Nhạc Sở Nhân mặt mày nhăn lại thành hình chữ xuyên 囧.
“Đừng kêu được không? Một người nam nhân kêu như vậy không thấy ghê tởm sao?”
Thực sự không nhịn được nữa, hắn kêu so với nữ nhân còn muốn câu nhân hơn.
“Thực sự rất đau”
Phong Duyên Thương không trợn mắt nói, trên bạc môi đều là màu trắng.
“Cắn chính mình đi, không được kêu nữa”
Nhạc Sở Nhân không nói gì, thoạt nhìn hiện tại nàng giống như là cái ác nhân, hắn là tiểu nương tử đang bị khi dễ.
“Sẽ cố gắng”
Cắn chặt răng, Phong Duyên Thương rất là nghe lời.
Châm phía sau lưng hắn đều đã được lấy ra, Nhạc Sở Nhân liền chuyển tới trước mặt, một tay khoát lên bả vai hắn, một tay thi châm.
Phong Duyên Thương đột nhiên rất nhanh bắt lấy tay nàng đang đặt trên bả vai mình, bởi vì dùng khí lực rất lực các ngón tay của hắn đều trắng bạch.
Bị đau, Nhạc Sở Nhân nhíu mi muốn tránh ra, nhưng khi nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi lạnh lại đem lời muốn nói nuốt xuống, hừ hừ:
“Ngươi muốn ta cùng ngưoi đều chịu đau?”
“Vương phi uy vũ không sợ đau dớn, mong rằng thứ lỗi”
Phong Duyên Thương mở mắt, phượng mâu nhộn nhạo ý cười, thấy Nhạc Sở Nhân đang trừng mắt nhìn, ý cười trong con ngươi càng sâu.
“Ngươi vỗ mông ngựa đúng chỗ, một mình ta có thể so với mười cái nam nhân.”
Khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo không che giấu được vẻ đắc ý, Nhạc Sở Nhân mặc kệ hắn đang ra sức cầm chặt tay nàng, dùng một tay thi châm linh hoạt.
“Diêm tiểu thư tới tìm nàng, là Diêm Cận gửi thư sao?”
Nhìn Nhạc Sở Nhân ở trên người mình bận thi châm, Phong Duyên Thương ôn hòa hỏi.
Động tác Nhạc Sở Nhân hơi dừng lại, giương mắt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau:
“Làm sao ngươi biết?”
Phong Duyên Thương cười khẽ:
“ Nếu là hồi âm cho hắn, vẫn là cho người của bổn vương mang đi đi, nếu nửa đường bị cướp đi, chỉ sợ Bắc Vương sẽ biết ngươi.”
Người của chính mình sẽ an toàn chút.
Nhạc Sở Nhân trợn mắt nhìn:
“Ngươi không phản đối?”
Thật đúng là xuất hồ ý liêu. (bất ngờ ngoài dự đoán)
“Tất nhiên sẽ phản đối. Tuy nhiên vương phi chủ ý đã quyết, phản đối cũng vô dụng.”
Nhìn trong đôi mắt sang như sao kia phản chiếu chỉ có chính mình, mặt mày hắn nhiễm lên một tầng sung sướng.
Nhạc Sở Nhân thoáng nghiên cứu một chút vẻ mặt của hắn, nhận thấy hắn là thật long mới nói:
“Cũng tốt, vậy ngươi tự mình an bài đi. Bất quá, Bắc Vương bên kia thực sự rất âm hiểm sao?”
Không chỉ Diêm Tô, ngay cả Phong Duyên Thương đều nói như vậy.
Có chút cáp thủ, Phong Duyên Thương nhẹ giọng nói :
“Bắc Vương năm mười tuổi đăng cợ liền đem hơn chín mươi triều thần không phục hắn ra bên đường lăng trì xử tử. Ba ngày ba đêm ,cả mặt phố đều là màu đỏ, sau ba năm, mỗi lần trời mưa, nước theo thượng lưu chảy xuống đều là màu đỏ. Năm đó mười tuổi,Bắc Vương cưới Yến công chúa, nữ nhi của Tây Vương làm hoàng hậu. Yến công chúa dung nhan tuyệt sắc, vũ kỹ khuynh thành, sau đó chỉ vì Yến công chúa đánh sủng cơ của hắn, hắn liền sai người đem Yến công chúa ở trên đại điện dung hình. Khi đó Yến công chúa đã có mang long thai, thai nhi cũng đã thành hình. Trong lúc Yến công chúa hấp hối, hắn lại sai người xé bụng nàng đem thai nhi lấy ra, đóng gói tinh mỹ rồi đem giao cho Tây Vương. Tây Vương nội giận, đóng mười vạn quân ở biên quan muốn tiến đánh Bắc cương, tự tay giết ch.ết Bắc Vương, vì nữ nhi và ngoại tôn báo thù. Không ngờ chỉ trong vòng một tháng, năm đứa con trai của Tây Vương đều mạc danh kỳ diệu ch.ết, còn ch.ết rất thê thảm. Đại Yến từng bí mật phái người đi điều tra, lại biết hết thảy đều là kiệt tác của Bắc Vương”
Nhạc Sở Nhân ngh xong ánh mắt đều quên chớp, ở trong kịch hiện đại hoặc trong sách sử nàng đều biết đến rất nhiều bạo quân. Nhưng hiện tại trên thế giới này còn có bạo quân như vậy, làm nàng không biết nên nói chuyện như thế nào.
“Cho nên bổn vương thực lo lắng ngươi sẽ bị Bắc Vương biết được, tuy rằng hắn năm nay cũng mới chỉ có 20 tuổi, nhưng qua nhiều năm như vậy, mọi người mội khi nghe được việc làm của hắn rượn cả người.”
Nhìn bộ dáng sửng sốt không nháy mắt của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương thở dài.
“Hắn mới hai mươi tuổi?”
Ánh mắt Nhạc Sở Nhân lại mở to vài phần, quả nhiên, biến thái chẳng phân biệt tuổi tác a!
“Ừ”
Phong Duyên Thương gật gật đầu, kỳ thất nếu không phải đối mặt với trường hợp ngũ quốc đối lập như hiện nay, Bắc Vương có lẽ sẽ trở thành đệ nhất minh quân. Ít nhất, hiện nay Bắc cương cảnh nội quả thực rất phồn hoa, toàn dân thượng võ, nếu không bởi vì tác phong làm việc của Bắc Vương, rất có thể dân chúng đều thập phần bưu hãn bá đạo.
Khẩu khí Nhạc Sở Nhân kéo dài, vừa đứng thẳng dây vừa thở dài:
“Hắn phái người ám sát Diêm Cận, Diêm Cận lại có thể sống sót như vậy, thật lợi hại.”
Tâm tư của Bắc Vương kín đáo, theo hắn dự phòng hạ độc Diêm Cận có thể nhìn thấy. Nhưng nói vậy hắn phái người ám sát cũng mất một phen công phu, kết quả Diêm Cận lại có thể trốn thoát được, chức đại nguyên soái này quả nhiên cũng không phải dễ ngồi lên.
Nghe nàng nhắc đến Diêm Cận, con ngươi Phong Duyên Thương lóe lóe:
“Cho nên vương phi phải đem hết toàn lực giúp hắn giải độc, Thập công chúa cũng sẽ cảm kích vương phi.”
Nhạc Sở Nhân nhướng mày:
“Thập công chúa? Vợ hắn?”
Không nghĩ đến Diêm Cận lại là một phò mã gia, nhà bọn họ hai huynh muội đều cùng hoang gia kết thân.
Phong Duyên Thương gật đầu:
“Còn chưa có chính thức đại hôn. Bất quá nắm đó phụ hoàng cùng Diêm tướng quân đã định ra.”
Kỳ thật hoàng thượng cũng chỉ đề cập qua một lần thôi, Diêm lão tướng quân cũng không có đáp ứng.
Nhạc Sở Nhân giật mình, sau đó bĩu môi:
“Ta cũng không phải là Thập Công Chúa, nàng có cảm tạ ta hay không ta cũng không cần. Nhưng thật ra Diêm Tô giống như rất nguy cấp, ta sẽ đi viết thư, ngươi phái người nhanh chóng mang thư đi.”
Đem mấy cây châm đang cắm trước ngực hắn nhổ ra, Nhạc Sở Nhân rút ra tay bị hắn bắt lấy, hắn dùng toàn lực khiến tay nàng có chút tê rần.
Nàng tiến vài bước đến án thư, một bên Phong Duyên Thương nhìn nàng vừa chậm rãi mặc quần áo.
Đem giấy vo thành 1 cục ném đi, Nhạc Sở Nhân đứng dậy đi ra ngoài. Phong Duyên Thương nhìn nàng rời đi nhưng không có lên tiếng, đi đến nhuyễn tháp bên cửa sổ ngồi xuống rót ly trà, tư thái nhàn nhã.
Bất quá trong chốc lát Nhạc Sở Nhân đã trở lại, trong tay còn cầm một hộp than chì. Ngồi trở lại sau án thư, khuôn mặt vừa mới đầy u sầu nhưng lúc này lại tràn đầy tự tin.
Mở trang giấy ra, Nhạc Sở Nhân cầm mẩu than bắt đầu vẽ lên. Nhìn nàng căn bản không phải là viết chữ, phượng mâu Phong Duyên Thương khẽ nheo lại, ngay sau đó đứng lên, hai tay chắp ra phía sau từ từ đi qua.
Đi đến bên cạnh, rốt cuộc cũng thấy được Nhạc Sở Nhân đang làm gì. Nàng đang vẽ. Hơn nữa vẽ vô cùng tốt.
Nhạc Sở Nhân vẽ phác họa, vẽ thân thể một người, đỉnh đầu, lỗ tai sau đó đánh dấu những huyệt vị cần châm cứu, như vậy so sánh với viết chữ đơn giản thoải mái hơn rất nhiều.
“Đây là pương pháp họa tại gia hương của nàng?”
Phong Duyên Thương thấy mới lạ thập phần tò mò.
“Ừ, ta còn biết vẻ giản thể (ách cái này mình ko biết dịch sao, hiểu như kiểu vẽ chibi đó mọi người ^__~), lát nữa vẽ cho ngươi xem giống không.”
Phong Duyên Thương nhướn mày, xác thực rất hứng thú. Lặng yên đứng nhìn nàng vẽ, chờ mong lát nữa nàng vẽ hắn.