Chương 64: Quen biết - Việc vui
Nhạc Sở Nhân tới Hộ Quốc Tự, sớm đã có người ở trước Hộ Quốc Tự chờ nàng, nhưng lại là người quen, chính là người hai lần chữa bệnh từ thiện dẫn y vũ tăng đến trợ giúp – đại hoà thượng Huyền Ngôn.
“A di đà phật, thí chủ đến Hộ Quốc Tự, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Hôm nay Huyền Ngôn khoác áo cà sa mới, thoạt nhìn thực có tinh thần.
Nhạc Sở Nhân khoé môi loan loan, cao thấp nhìn Huyền Ngôn nói xong, sau đó cười nói: “Đại hoà thượng ngươi còn nói lời khách sáo, mặc dù không biết thiệt giả nhưng ta thật thích nghe.”
“A di đà phật, thí chủ nói đùa. Thiện phòng sớm đã dọn dẹp xong, chỉ chờ thí chủ vào ở, thỉnh.” Nghiêng người nhấc tay thỉnh Nhạc Sở Nhân đi vào, tiểu sa di phía sắn hắn đều thối lui sang hai bên, một đám đầu bóng lưỡng loè loè sáng.
“Cùng đi.” Nhạc Sở Nhân bước đi, cùng Huyền Ngôn đồng hành, Thích Phong Đinh Đương theo sau.
“Lão hoà thượng Ngọc Lâm còn đang tụng kinh sao? Hôm nay ta đến có mang cho hắn một phần đại lễ.” Vừa bước vào cửa lớn Hộ Quốc Tự, hương khói vị nhân nghênh diện bay tới, xa xa còn có thanh âm tụng kinh truyền đến, làm cho người ta tự dưng vui vẻ thoải mái.
“A đi đà phật, phương trượng sư huynh ở thiện phòng tham thiền. Sớm nay Phật Tổ liền gửi huấn thị cho phương trượng sư huynh, nữ thí chủ đến nhất định sẽ mang đến linh vật cho chùa, ngã phật từ bi, thiện tai thiện tai.” Huyền Ngôn một tay lần phật châu, vẻ mặt thành kính.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, lão hoà thượng Ngọc Lâm là sớm biết nàng sẽ không đến tay không, còn nói hươu nói vượn là Phật Tổ huấn thị.
“Ha ha, các ngươi đều sẽ thích, từ nay về sau Hộ Quốc Tự các ngươi khẳng định sẽ thực náo nhiệt.” Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, hô hấp trong lúc đó phả ra sương trắng khiến cho mặt của nàng thoạt nhìn có vài phần mông lung.
“A di đà phật, thí chủ, lần này Phật Tổ ban thưởng xuống linh thú loại nào?” Huyền Ngôn biết nội tình hay không không thể hiểu hết, nhưng một ngụm một câu linh thú, Nhạc Sở Nhân nghe được khoé môi run rẩy, trời biết đó là cái linh thú gì.
“Lần này a, ha ha, linh chim trĩ.” Khống chế không cười, Nhạc Sở Nhân nghiêm trang nói.
Huyền Ngôn quả nhiên sửng sốt, “Linh chim trĩ? A di đà phật, ngã phật từ bi.”
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Huyền Ngôn liếc mắt một cái, không tiếng động cười đến nước mắt đều chảy ra.
Một đường đi hướng tới thiền viện bọn họ ở tạm lần này, so với thiền viện lần trước đến ở nhỏ hơn một chút, cách xa thiền viện khác, trung gian là tường cao ngăn cách, huỷ đi tường kia đó là một cái sân.
“Bởi vì ba ngày sau pháp điển cho nên Hộ Quốc Tự có nhiều khách hành hương đến đây. Hai sương phòng bình thường khách hành hương ở đều đầy người, cho nên phương trượng sư huynh phân phó đem thiền viện phía sau núi đều mở ra, đã có rất nhiều khách hành hương vào ở, nữ thí chủ ở thiền viện ngoại môn này tạm đi, người không nhiều lắm, thực thanh tịnh.” Huyền Ngôn mang theo đám người Nhạc Sở Nhân đi vào, thiền viện này tổng cộng có bốn gian thiện phòng, bọn họ hai mươi mấy người nhưng thật ra cũng ở được.
“Được, nơi này cũng không tệ. Người trong phủ của ta khả năng đã đem chim trĩ nâng lên đây, đại hoà thượng ngươi nhanh đi an bài đi. Chim trĩ này rất thông minh, không cần cố ý bắt bọn nó vòng đứng lên cùng cho ăn, chúng nó không thể so với tuyết điêu.” Đứng ở cửa thiện phòng, Nhạc Sở Nhân ý cười dịu dàng nói. Tuy nói như thế, nhưng bảy tám mươi con chim trĩ, còn đều là thích cả ngày bay tới bay lui trên trời, trường hợp kia nghĩ đến cũng đồ sộ.
“A di đà phật, tiểu tăng liền trở về, kia đều là linh vật Phật Tổ ban cho, tiểu đệ tử không hiểu chuyện sẽ chậm trễ.” Dứt lời, có chút khom người hướng về phía Nhạc Sở Nhân, sau đó liền dẫn theo vài tiểu sa di vội vàng rời đi.
“Bọn họ thật đúng là cho rằng Phật Tổ ban cho, rõ ràng là vương phi đưa tới mà.” Đinh Đương lên tiếng, nghe Huyền Ngôn một ngụm một câu Phật Tổ, trong lòng nàng thoáng có chút không công bằng.
Nhạc Sở Nhân nhìn nàng một cái, cười mà không nói, bước vào thiện phòng. Thích Phong cho Đinh Đương một ánh mắt cảnh cáo, tại Hộ Quốc Tự không cần nói lung tung.
Trong thiện phòng thực ấm áp, trách không được đại hoà thượng Huyền Ngôn nói đã sớm dọn dẹp chuẩn bị tốt, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, còn có hai cái ấm lô, một cái ở phòng ngoài, một cái ở phòng ngủ.
Cởi áo choàng hồ cừu, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống tháp bên cửa sổ, thần sắc sung sướng, “Nơi này thuộc loại ngoại môn bàn, trách không được vừa nãy thấy không ít người mặc tăng bào nhưng còn để tóc.”
“Pháp điển quy y ba ngày sau đệ tử nhập môn có rất nhiều, chúng ta xem lễ, sẽ mất một buổi sáng.” Thích Phong cùng Đinh Đương chia ra đứng đối diện hai bên Nhạc Sở Nhân, nhìn Nhạc Sở Nhân tâm tình tốt lắm tiếp lời.
“Năm rồi cũng rất nhiều sao?” Từ nay về sau chân chính làm hoà thượng, người luẩn quẩn trong lòng thật đúng là nhiều.
“Hơn trăm người đi, năm nay đạt tới hơn hai trăm người.” Thích Phong thực hiểu biết.
“Vậy thật đúng là không ít, không thể tưởng được có nhiều người thích làm hoà thượng như vậy.” Ở trong ấn tượng của nàng, chỉ có sinh không thể luyến hoặc là nhân tài bị bất đắc dĩ mới lựa chọn xuất gia.
Thích Phong cười cười, đường cong trên mặt nhu hoà rất nhiều, “Ở Đại Yến, địa vị tăng nhân rất cao.”
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân không suy nghĩ nữa, bởi vì nàng nhìn ra xác thực thực như thế.
Bỗng dưng, trong viện truyền đến một tiếng trầm trọng, sắc mặt Thích Phong căng thẳng định đi ra ngoài nhìn, Nhạc Sở Nhân thản nhiên lên tiếng: “Không cần nhìn, là Điêu Nhi đến đây.” Một đống lớn như vậy, đột nhiên rơi xuống, thanh âm khẳng định rất lớn.
Thích Phong dừng lại cước bộ, theo lý thuyết thường lui tới trong phạm vi trăm mét có thanh âm hắn đều sẽ nghe được, có thể vừa rồi Kim Điêu từ trên trời bay xuống nên hắn không chú ý? Là tốc độ Kim Điêu càng lúc càng nhanh? Hay là hắn quá mức chuyên tâm cùng Nhạc Sở Nhân nói chuyện?
Nhóm hộ vệ phụ trách đem chim trĩ nâng đến trên núi lục tục trở về, trong ngày thường bọn họ đều là tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn đứng phía sau Phong Duyên Thương, hoặc là rút kiếm mặc cho sinh tử, khi nào đã làm cu li?
Dọc đường đi nâng chim trĩ, tất cả mọi người nhìn bọn họ, tất nhiên là đều cảm thấy có chút bất bình. Nhưng sau khi tiến vào Hộ Quốc Tự, tăng nhân trong chùa đều thập phần khách khí có lễ, hơn nữa trưởng lão y võ đường tự mình nghênh đón bọn họ, một phen trải qua trong lòng mọi người đều cân bằng rất nhiều.
Buổi chiều dùng chút cơm bố thí, Nhạc Sở Nhân liền rửa mặt sạch sẽ nằm ở trên giường ngủ, vốn hẳn là nên đi gặp lão hoà thượng Ngọc Lâm nhưng Huyền Ngôn có nói qua, khách hành hương trong chùa rất nhiều, nàng cảm thấy vẫn là không cần đi ra ngoài mới tốt. Phong Duyên Thương không ở đây, cũng không có ý tứ gì.
Một đêm thực bình tĩnh đi qua, sáng sớm hôm sau, liền có tiểu sa di đến sớm đưa cơm bố thí. Đinh Đương trong ngày thường ở vương phủ cũng luôn ngủ lười thây, tiểu sa di tới sớm, nàng cư nhiên còn chưa rời giường.
Giường không quá thoải mái, Nhạc Sở Nhân sớm rời giường, khi tiểu sa di đến đưa điểm tâm, vừa vặn nàng từ phòng ngủ đi ra.
“Màu sắc nhìn ngon lắm a, này có thể so với trước kia tốt hơn nhiều.” Lần đó cùng Phong Duyên Thương đến Hộ Quốc Tự, luôn ăn rau xanh đến ngán.
Tiểu sa di có chút ngại ngùng cúi đầu, “Phòng bếp ngoại môn làm đồ ăn chay luôn luôn ngon.”
“Nga, đây là phòng bếp ngoại môn làm, vậy như thế nào lại là tiểu hoà thượng nhà ngươi đến đưa cơm?” Để cho hắn tiến vào, sáng tinh mơ bên ngoài còn rất lạnh.
“Bởi vì đệ tử ngoại môn cũng chưa quy y, không thích hợp đưa cơm cho nữ thí chủ.” Tiểu sa di thực đáng yêu nói xong, Nhạc Sở Nhân nghe được nhịn không được cười.
“Còn có thế này, rất tốt, cảm ơn ngươi.” Ngồi xuống ở bên cạnh bàn, tuy là rau xanh nhưng hương vị cũng rất thơm.
“A di đà phật, thí chủ chậm dùng.” Rất giống hồi sự niệm câu phật hiệu, tiểu sa di bước nhanh rời đi. (Trùm: Ngày xưa, ở nhà riêng có đặt người canh cửa, giữ phận sự hỏi tên, họ… của khách đến thăm để đưa vào trình, gọi là “hồi sự”.)
Cửa mở rộng, không khí lạnh lùng thổi vào trong phòng, Kim Điêu khổng lồ đứng ở trong sân, cơ hồ chiếm một nửa vị trí sân.
Nhạc Sở Nhân ngồi ở đằng kia chậm rãi dùng cơm, Kim Điêu đứng ở đằng kia nhìn, ánh mắt kia, tựa hồ có vài phần bất mãn.
Ăn mấy miếng, Nhạc Sở Nhân buông chiếc đũa, sau đó đi vào phòng ngủ kêu Đinh Đương đang nằm trên nhuyễn tháp rời giường ăn cơm, rồi sau đó ra khỏi phòng.
“Ngươi lại bất mãn? Còn nhỏ tuổi như thế nào luôn tức giận? Ngươi như vậy sẽ mau già.” Nhắc tới, Nhạc Sở Nhân đi đến trước mặt Kim Điêu, bộ dạng nó lớn rất nhanh, hiện tại nàng nhìn nó phải ngửa đầu mới được.
Kim Điêu có chút ngạo mạn giơ giơ đầu lên, còn thuận thế giật giật hai cánh rộng thùng thình.
Nó chỉ cần nhẹ nhàng động động, liền có thể làm ra một trận gió lạnh, hơn nữa nhiệt độ không khí thấp, thổi tới trên mặt lại có cảm giác rát mặt.
“Đừng lộn xộn, cho ngươi ăn.” Vỗ nó một chút, Nhạc Sở Nhân từ trong túi đeo bên đai lưng lấy ra một cái bình sứ, đem viên thuốc màu đen bên trong đổ ra, nhấc tay nhét vào miệng Kim Điêu.
Kim Điêu tựa hồ vừa lòng, mỏ sắc nhọn thực tao nhã chuyển tới một bên, dùng một bên mỏ kẹp thuốc trong tay Nhạc Sở Nhân, miễn cho có thể đem mỏ nhọn làm nàng bị thương.
“Tiểu súc sinh, đi theo lão nương hạnh phúc đi? Này so với con thỏ con chuột ăn ngon hơn.” Nhìn bộ dáng hưởng thụ của Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân khẽ quát.
Kim Điêu phát ra thanh âm cô lỗ, là từ trong cổ vọng lại, nó biểu hiện như vậy chính là vui vẻ nhưng lại cố tình biểu hiện ngạo kiều. (Trùm: “ngạo kiều” tức là mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ.)
Ngoài thiền viện, một bóng dáng rất nhanh lướt qua, tựa hồ còn bưng cái gì còn nhiệt khí gì đó, bởi vì sau khi hắn đi qua, nhiệt khí kia còn phiêu đãng một lát.
Bỗng dưng, bóng dáng đã đi qua lại lui trở về, dừng lại ở ngoài thiền viện, vóc dáng không quá cao, dáng người khôi ngô to lớn, mặc miên bào màu đen, có vẻ càng cường tráng.
Quay đầu nhìn về phía trong viện, trên mặt râu mọc rậm rạp, bộ dạng mạnh mẽ thoạt nhìn có chút dữ tợn. Vị này đúng là hán tử hôm qua ở trấn nhỏ dưới núi lớn giọng thét to nói Nhạc Sở Nhân xinh đẹp kia, hôm qua nhìn thấy Kim Điêu ở trên trời xoay quanh cũng rất hâm mộ, ai ngờ đến lúc này lại nhìn thấy, hơn nữa Kim Điêu kia còn gần ngay trước mắt.
Trên tay bưng khay, trong khay là đồ ăn, mới từ phòng bếp trở về, đồ ăn kia còn nóng hầm hập.
Hắn đứng ở cửa viện không rời đi, Kim Điêu tất nhiên là cảm giác được, ăn sạch viên thuốc trong tay Nhạc Sở Nhân, lập tức xoay qua nhìn về phía cửa, tư thái tầm mắt lăng ngạo làm cho hán tử kia lại hưng phấn lên.
“Là ngươi?” Theo tầm mắt Kim Điêu nhìn qua, Nhạc Sở Nhân cũng thấy được hán tử kia, hôm qua gặp qua, nàng tất nhiên là nhớ rõ.
“Là ta là ta, Thất vương phi, đại điêu này của người thực đẹp.” Nhạc Sở Nhân cùng hắn nói chuyện, ngay sau đó hắn liền bước vào sân, cũng bất chấp đồ ăn có hay không bị lạnh, tuỳ tiện bỏ ở trên bàn đá trong sân, bỏ chạy đến trước mặt Kim Điêu, vẻ mặt giống như ngạc nhiên.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, có chút buồn cười, đến nơi đây lâu như vậy, nàng cũng chưa từng thấy qua người như vậy. Hắn biết nàng là ai, còn dám tiến vào, còn dám tiến đến trước mặt Kim Điêu ngạc nhiên nhìn, điều này chứng tỏ người nọ là một người cẩu thả, thẳng tính.
“Ngươi cũng hiểu được đẹp? Cũng phải là đẹp nhất bầu trời.” Nhìn ánh mắt Kim Điêu có chút không kiên nhẫn, Nhạc Sở Nhân khẽ cười nói.
Hán tử nhấc tay muốn sờ sờ Kim Điêu, kết quả vừa vươn tay ra, Kim Điêu liền uốn éo thân mình đi sang một bên, thân thể khổng lồ giống như một núi nhỏ di động.
Thu hồi tay, hán tử cũng không biết là đáng tiếc, có thể nhìn nó gần như vậy cũng cảm thấy thực vui vẻ.
“Ngươi cũng là cố ý đến Hộ Quốc Tự xem lễ?” Nhìn hán tử, Nhạc Sở Nhân đối với hắn ấn tượng không tệ.
“Đúng vậy, kì thật ta chính là ngoại môn của Hộ Quốc Tự này đi ra ngoài, ta là cô nhi, có thể nói là lớn lên ở Hộ Quốc Tự.” Hán tử vỗ vỗ ngực rắn chắc của mình, mười phần trung khí.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Ngươi vì sao không quy y nhập môn chính thức trở thành hoà thượng?”
“Ta phải cưới vợ a, nhập môn rồi thế nào còn có thể cưới vợ sinh đứa nhỏ?” Bộ dáng hán tử hoàn toàn một bộ đương nhiên, Nhạc Sở Nhân cười khẽ không thôi.
“Vậy hiện tại đã cưới vợ sinh đứa nhỏ?” Đó, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy làm hoà thượng tốt.
“Cưới a, vợ ta rất đẹp, còn sinh hai cái oa nhi.” Khi nói oa nhi, hán tử rất là kiêu ngạo.
“Không tệ, giấc mộng trở thành sự thật.” Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, hảo cảm đối với hán tử gia tăng, có thể trước mặt người ngoài khen vợ hắn bộ dạng đẹp, là nam nhân tốt.
“Ha ha, chỉ nói việc này, ta còn chưa nói cho Thất vương phi tên đó. Ta gọi là Phí Tùng, ngoại hiệu Phí lớn mật.” Chụp vỗ ngực, cuối cùng Phí Tùng xoay mặt qua, tầm mắt rời đi đến trên người Kim Điêu ở xa xa.
“Phí lớn mật? Ngoại hiệu này thật bá khí.” Nhạc Sở Nhân thuận thế cười nói, hơn nữa nhìn hắn, đánh giá lá gan rất lớn.
“Thất vương phi không biết ta thực bình thường, bất quá có một người Thất vương phi khẳng định biết…”
“Vương phi.” Phí Tùng còn chưa nói xong, cửa một gian thiện phòng mở ra, Thích Phong đi ra, hơn nữa còn lớn giọng kêu, thành công ngăn chặn lời nói của Phí Tùng.
Xoay người, Thích Phong cũng đã đi tới, nhìn thoáng qua Phí Tùng bên cạnh, lấy ra một phong thư đưa cho Nhạc Sở Nhân, “Đây là thư đưa đến sáng sớm hôm nay, khi đó vương phi đang ngủ, thuộc hạ không dám quấy nhiễu.”
Tiếp nhận thư, là chữ viết của Phong Duyên Thương, chia đều hai ngày một phong, cũng không đứt đoạn.
Nhìn Nhạc Sở Nhân tiếp nhận thư, Thích Phong xoay người đi đến trước mặt Phí Tùng, bốn mắt nhìn nhau, Thích Phong hạ giọng nói: “Phí tướng quân, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Phí Tùng cao thấp đánh giá Thích Phong vừa suy nghĩ, hắn (Thích Phong) làm sao biết được hắn (Phí Tùng) là ai vậy, thật có mắt nhìn.
“Thất vương phi, có thời gian ta lại đến bái phỏng.” Phí Tùng hướng về phía Nhạc Sở Nhân hô một tiếng, liền thống khoái xoay người đi ra ngoài, Thích Phong theo sau.
“Hảo.” Nhạc Sở Nhân cười cười đáp ứng, sau đó cầm thư đi trở về phòng. Nàng không biết Phí Tùng là ai, phàm là ai nghe được ngoại hiệu Phí lớn mật này, không sai biệt lắm đều sẽ biết là nói ai. Phụ tá đắc lực của Trung Vực nguyên soái Diêm Tự Quân có Tề mưu lược – Phí lớn mật, Tề mưu lược kia chính là quân sư Tề Bạch, Phí lớn mật chính là hữu tướng quân Phí Tùng.
Trong phòng, Đinh Đương đang rửa mặt, nha đầu kia hiện tại giống như là tiểu thư, không công mập mạp, da mịn thịt mềm.
“Vương gia gởi thư, thật đúng là đúng giờ nha.” Nhìn Nhạc Sở Nhân cầm thư đi trở về phòng ngủ, Đinh Đương kề mặt sát bên tán thưởng nói.
“Nhanh đi ăn cơm đi kẻo nguội.” Ngồi xuống nhuyễn tháp, Nhạc Sở Nhân mở ra phong thư, bên trong có hai tờ giấy, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng tràn ngập.
Đinh Đương chạy đi ăn cơm, Nhạc Sở Nhân cuộn ở trên nhuyễn tháp xem thư.
Phong Duyên Thương đã gặp được vị sủng cơ của Nam Vương trong truyền thuyết kia, hắn nói thoạt nhìn yêu khí đầy người, tuyệt đối tâm ngoan thủ lạt. Vị Bình Dương quận chúa kia dọc đường đi đều thực ngạo mạn chỉ sợ đã có chuẩn bị, nếu ở hậu cung Nam Vương không thành thành thật thật, kết cục sẽ thực thảm.
Nhịn không được bĩu môi, Nhạc Sở Nhân không tiếng động hừ hừ, hắn thật ra thực quan tâm a. Nhạc nhị tiểu thư kia gả cho Nam Vương chính là người của người ta, tốt hay không tốt đó là chuyện của nàng ta, hắn quan tâm cái rắm!
Hắn nói hôn lễ xong xuôi hắn liền khởi hành trở về, trái phải mười ngày có thể về tới hoàng thành, dự tính qua năm mới hơn mười ngày. Hiện tại đã là mười một, như vậy hắn còn phải hơn hai mươi mấy ngày nữa mới trở về.
Xem xong một chữ cuối cùng, Nhạc Sở Nhân thở dài đem thư gấp lại nhét vào trong phong thư, nhìn chữ viết tuấn duật trên phong thư, một người tuấn mỹ phong nhã như bức tranh lại xuất hiện ở trước mắt.
Mỗi một cái biểu tình của hắn Nhạc Sở Nhân đều có thể hồi tưởng được, xem ra hắn đúng là thâm căn cố đế lưu lại trong đầu nàng.
Nghĩ nghĩ, nhịn không được loan loan khoé môi, có lẽ chính nàng cũng không từng chú ý tới, khi suy nghĩ đến Phong Duyên Thương thì tâm tình của nàng sẽ rất tốt.
“Vương phi.” Thích Phong xuất hiện ở cửa phòng ngủ, vẫn là bộ dáng như ngày thường kia.
“Ân, vào đi.” Hoàn hồn, Nhạc Sở Nhân đem phong thư đặt ở một bên.
“Vương phi, hôm nay có hay không đi qua Ngọc Lâm phương trượng một chuyến? Hôm qua đưa chim trĩ đến Hộ Quốc Tự nhưng là ép buộc đến nửa đêm. Chúng ta bên này không có ảnh hưởng gì, chỗ bảo điện Đại Hùng lại rộng, chim trĩ đều bay tới bay lui trên không.” Ý tứ Thích Phong hẳn là cùng lão hoà thượng Ngọc Lâm nói một chút chú ý hạng mục công việc, hắn tin tưởng Nhạc Sở Nhân khẳng định có biện pháp quản lý chim trĩ vô pháp vô thiên này.
“Thật không? Không thấy thật đáng tiếc.” Vừa nghe việc này, Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan, lão hoà thượng Ngọc Lâm kia khoa trương nói chim trĩ này là Phật Tổ ban cho, chúng nó bay nơi nơi, kia cũng là ý tứ Phật Tổ, nói vậy không ai dám nói cái gì.
“Hiện tại trong chùa người rất nhiều, trên không chim trĩ luôn bay loạn cũng không tốt lắm, vương phi, về sau cơ hội trêu cợt bọn họ vẫn còn.” Thích Phong khuyên nhủ, bất quá ý tứ trong lời nói lại làm cho người ta không dám khen tặng.
“Ta cũng không nghĩ trêu cợt bọn họ, chính là đùa chút thôi. Đi thôi, đi gặp lão hoà thượng kia, làm cho hắn lại lừa dối một lần, thổi phồng Phật Tổ hiển linh.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân là thực biết con đường của Ngọc Lâm.
Thích Phong thở ra một hơi, Hộ Quốc Tự đối ngoại gọi động vật đều là linh vật, linh vật thì phải có bộ dáng linh vật, chỗ nào có thể bay loạn xạ? Hôm nay khí trời cũng không được tốt lắm, mây đen che trời nhìn không thấy thái dương, nhiệt độ không khí cũng rất thấp, trong lúc hô hấp sương trắng tung bay.
Khoác áo choàng hồ cừu, áo choàng rộng thùng thình đem cả người nàng đều bao lấy, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, tóc dài đen thui, trong thời tiết u ám hết sức dễ thấy.
Thích Phong đi theo phía sau Nhạc Sở Nhân, có thể nói một tấc cũng không rời.
Hướng tới phương hướng thiền viện của lão hoà thượng Ngọc Lâm, tất phải đi qua phụ cận bảo điện Đại Hùng. Còn chưa đi đến chỗ, liền nhìn thấy chim trĩ ở trên trời bay tới bay lui, chim trĩ giống đực nhan sắc xinh đẹp, tiếng kêu còn rất lớn, khoảng mười con tụ cùng một chỗ, ồn muốn ch.ết.
Nhìn lên gặp tình cảnh kia, Nhạc Sở Nhân liền cười lớn, “Hộ Quốc Tự này thành chuồng gà a.”
Thích Phong ở phía sau không nói gì, còn không phải đều là kiệt tác của nàng sao.
Trong tự người rất nhiều, tới lui đều phải tránh chim trĩ bay loạn, tuy có bất mãn, nhưng tăng nhân trưởng lão trong chùa đều nói đó là Phật Tổ ban cho, ai cũng không dám nói cái gì. Huống chi, bộ dáng chim trĩ này thật sự rất linh tính, luôn luôn chuyển động tại phụ cận bảo điện Đại Hùng, cũng sẽ không rời đi.
Hai người theo đường nhỏ trải đá tảng tiến vào cổng vòm, nơi này bình thường không có người đến, bởi vì đều biết Ngọc Lâm phương trượng tham thiền ở trong này.
Đi đến bên ngoài một thiền viện, Thích Phong tự động dừng lại, Nhạc Sở Nhân một mình vào trong viện, hướng tới cửa thiện phòng đang đóng chặt phía sau bóng cây điêu tàn đi đến.
Cửa phòng là đang đóng, cũng không có thanh âm gõ mõ, lão hoà thượng Ngọc Lâm không biết đang làm gì?
Có chút nhíu mi, Nhạc Sở Nhân đi ra đường nhỏ, cũng không ngờ vừa mới đi ra đường nhỏ liền nhìn thấy một người dựa vào tường vây bên trái thiện phòng, nhưng lại là người quen.
“Phí lớn mật, ngươi như thế nào cũng ở chỗ này?” Nhìn lên gặp Phí Tùng, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, ngoại hiệu này thật có ý tứ.
“Là Thất vương phi, người như thế nào lại ở đây?” Phí Tùng rời khỏi cạnh tường, đi nhanh tới, thân thể chắc nịch nhìn rất có cảm giác an toàn.
“Ta đến gặp lão hoà thượng Ngọc Lâm a, ngươi như thế nào không đi vào? Chẳng lẽ lão hoà thượng kia đang làm chuyện gì ám muội?” Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cũng không sợ bị Ngọc Lâm nghe được.
Phí Tùng cười to, con người hắn không cần phải nói thêm nữa, nghe buồn cười liền cười, nếu là người bên ngoài nghe được Nhạc Sở Nhân nói như vậy, khẳng định sẽ trách cứ nàng hồ ngôn loạn ngữ.
“Ngọc Lâm phương trượng cùng công tử của chúng ta ở bên trong, ta cũng không hiểu Phật pháp gì đó, sẽ không đi vào giúp vui.” Phí Tùng lực mạnh vỗ bộ ngực chính mình, điều này hình như là thói quen của hắn, luôn vỗ chính mình.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, công tử của bọn họ? Không khỏi nghĩ đến hôm qua ở trên trấn nhỏ nhìn thấy thiếu niên lạnh lùng kia, bộ dáng tuấn tú, tuy rằng có chút lạnh.
“Chút nữa nếu ngươi có thời gian chúng ta sẽ tâm sự tiếp, ta đi trước cùng lão hoà thượng kia nói vài câu.” Giơ giơ cằm lên, Nhạc Sở Nhân hướng thiện phòng đi tới, nhấc tay vỗ vỗ cửa phòng, ngay sau đó cửa phòng liền bị mở ra từ bên trong.
Đập vào mắt, không phải trống không một vật, cùng không phải lão hoà thượng Ngọc Lâm mà là thiếu niên lạnh lùng kia.
Nhạc Sở Nhân hơi kinh ngạc, nhìn hắn, lúc này mới phát giác mặc dù bộ dạng hắn thoạt nhìn chính là thiếu niên, nhưng bộ dạng rất cao a. Còn muốn cao hơn 1m85, dáng người cao ngất, vẫn như trước hơi thở lạnh lùng đầy người.
Diêm Cận nhìn Nhạc Sở Nhân, vừa nãy nàng cùng Phí Tùng nói chuyện hắn đều nghe được, thật ra cùng người trong tưởng tượng của hắn rất giống. Tính tình không hề cố kị, không sợ trời không sợ đất.
“Không cho ta đi vào?” Nhạc Sở Nhân mở miệng, hắn cứ đứng ở đằng kia, cũng không tránh ra, quá mức cao lớn, giống như thần giữ cửa.
Diêm Cận có chút cúi mắt, sau đó nghiêng người, ý bảo Nhạc Sở Nhân tiến vào.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó bước vào cửa, khi đi thoáng qua hắn, hương vị trên người hắn thổi qua chóp mũi, hương vị thực thanh lương sạch sẽ.
“A di đà phật, lão nạp đợi thí chủ đã lâu.” Ngọc Lâm ngay tại trong phòng, khoác áo cà sa, trong tay cầm phật châu, chòm râu hoa râm, tường hoà đầy người.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Vậy như thế nào không cho người đi tìm ta? Nếu không phải hộ vệ nhà ta nói chim trĩ bay tới bay lui đầy trời còn ị nơi nơi, ta sẽ không lại đây.” Đi qua ghế ngồi xuống, nàng cười đến mặt mày loan loan, má lúm đồng tiền, cực kì đáng yêu.
Ngọc Lâm khẽ lắc đầu, “Thí chủ chớ nghịch ngợm, cửa Phật thanh tịnh, có thể nào là chỗ để chim trĩ bài tiết uế vật? A di đà phật.” Ngọc Lâm giọng điệu thực bất đắc dĩ.
Nhìn bộ dáng kia của Ngọc Lâm, Nhạc Sở Nhân thực vui vẻ, vốn chính là muốn nhìn biểu tình này của hắn, rốt cục thấy được, cũng coi như hiểu rõ tâm sự.
“Lập tức bảo Kim Điêu bắt bọn nó đi, để ngươi hảo hảo trông coi Hộ Quốc Tự này. Bất quá bảo điện Đại Hùng chỗ chim ị phải phí chút thời gian rửa sạch, trắng bóng một tầng a.” Kì thật không có khoa trương như vậy nhưng Nhạc Sở Nhân khẳng định Ngọc Lâm không có nhìn qua. Nghe được nàng nói lời này, Ngọc Lâm quả nhiên lại lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, tựa như trưởng bối đối với đứa nhỏ bướng bỉnh lộ ra biểu tình.
Diêm Cận đem cửa phòng đóng lại rồi đi tới, bộ pháp trầm ổn, mỗi một bước đều rất có lực.
Cười nhìn Ngọc Lâm trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân xoay qua nhìn về phía Diêm Cận, Diêm Cận cũng vừa lúc nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân cười cười, Diêm Cận vẫn là biểu tình kia, bất quá thông qua ánh mắt hắn có thể nhìn ra được, cảm xúc của hắn thả lỏng.
“Vị này là Trung Vực nguyên soái Diêm tướng quân, chắc là Thất vương phi cũng biết đến.” Ngọc Lâm đi đến bồ đoàn ngồi xuống, trước mắt tường hòa nhìn hai người bọn họ. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Đệ Nhất Thiếu Niên này anh hùng có nhiều, quần hùng tranh giành, không biết cười đến cuối cùng sẽ là ai.
“Diêm Cận?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, đây là Diêm Cận?
“Đúng là tại hạ.” Nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân, Diêm Cận thả lỏng khoé môi đang mím, mở miệng trả lời.
Nhạc Sở Nhân ngồi thẳng thân thể, thậm chí chân đang bắt chéo cũng buông xuống. Thật sự là không nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng trước mắt này sẽ là Diêm Cận, ca của Diêm Tô, Trung Vực nguyên soái đại tướng quân kia.
Diêm Cận trong tưởng tượng của nàng phải là bưu hãn khôi ngô, ánh mắt lãnh khốc, người hàng năm chinh chiến sa trường có lẽ trên mặt còn có thể có đao sẹo tráng hán. Cũng không phải là người có bộ dáng như thiếu niên trước mắt, tuy rằng hắn đầy người lạnh lùng cùng hắn rất giống.
“Ngươi ngày hôm qua đã nhìn thấy ta, như thế nào không chào hỏi?” Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân mới hoàn hồn. Thế này mới nhớ tới ngày hôm qua, ở trấn nhỏ dưới núi hai người bọn họ rõ ràng còn nhìn nhau liếc mắt một cái. Khi đó cơ hồ mọi người đầy đường biết nàng là ai, hắn không có khả năng nghe không được.
Diêm Cận con ngươi khẽ nhúc nhích, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vẫn bất vi sở động như trước, “Ngươi và ta cùng một phương hướng tất nhiên là sẽ gặp mặt, nhất thời không vội.” Thanh âm trầm liệt như là nước lạnh dưới không độ, làm cho người ta nghe liền cảm giác thực mát mẻ.
Nhạc Sở Nhân có chút gật đầu, phương thức hắn nói chuyện thật ra cùng trong thư giống nhau, nàng cũng không cảm thấy xa lạ.
“Ngươi trở về Diêm Tô biết không?” Ngồi ở đằng kia ngửa đầu nhìn hắn, nhìn như vậy cảm giác hắn rất cao .
Diêm Cận khẽ lắc đầu, không mở miệng, trực tiếp dùng động tác tỏ vẻ Diêm Tô không biết.
“Cho nên, sau khi ngươi trở về liền trực tiếp chạy đến nơi đây? Bất quá ngươi trước kia đã ở Hộ Quốc Tự làm đệ tử ngoại môn nga, ta hiểu được.” Không hiểu hắn làm sao lại chạy đến nơi đây, lại chợt nhớ tới Thích Phong đã nói qua cùng nàng. Diêm Cận là ngoại môn hộ pháp.
Diêm Cận nhẹ gật đầu, tỏ vẻ Nhạc Sở Nhân nói đúng.
“Bộ dạng của ngươi không giống với trong tưởng tượng của ta, bất quá tính tình này thật ra tương xứng, có thể làm động tác tuyệt đối không nói lời nào, tích chữ như vàng a.” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân phát giác vừa rồi vẫn là nàng tự lầm bầm lầu bầu.
Diêm Cận khóe môi khẽ nhúc nhích, khuôn mặt nhu hòa không ít, con ngươi trong suốt giống như nước đá hoà tan đầu mùa xuân.
Cười cười, Nhạc Sở Nhân đứng lên, sửa sửa áo choàng hồ cừu trên người, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp như hoa.
“Chuyện của ta đã làm xong, còn ngươi? Còn muốn cùng lão hòa thượng tán gẫu chút nữa?” Nàng đến chủ yếu vì nhìn xem biểu tình của Ngọc Lâm, chính là tìm xem việc vui.
Diêm Cận khẽ lắc đầu, sau đó xoay người hướng tới Ngọc Lâm khom người, “Đệ tử lui xuống.”
“A di đà phật.” Ngọc Lâm hai tay tạo thành chữ thập niệm câu phật hiệu, sau đó nhắm mắt niệp phật châu không tiếng động mặc niệm cái gì.
Nhạc Sở Nhân không nói chuyện, bước một bước đi trước, Diêm Cận theo sau.