Chương 1: Cô béo và mỹ nam
Lý Viện Viện do lúc diễn kịch không hóa thân được vào nhân vật, nên bị nhóm trưởng nhóm kịch mắng mỏ thậm tệ, nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn, đang lúc tập luyện, bất thần nhảy thẳng từ sân khấu trên cao xuống.
Người thì không sao, nhưng nền nhà thủng hẳn một lỗ to tướng.
Lúc Lý Viện Viện tỉnh lại, nghe bạn cùng phòng thuật lại như vậy.
Thật ấm ức.
Bạn cùng phòng tóc cột đuôi ngựa ngồi bên cạnh mắng mỏ liên hồi. Lý Viện Viện cũng cảm thấy thật ấm ức. Đã nhảy thì phải nhảy thẳng vào người tên nhóm trưởng, cho thủng hẳn một lỗ trên người gã chứ. Nhưng bây giờ hình như không phải lúc nên nói vậy.
Lý Viện Viện ngắm nghía cô gái vừa cao giọng mắng nàng, vừa điên cuồng chửi bới tên nhóm trưởng, rõ ràng nàng không biết cô ta, nhưng trong đầu bất chợt lại hiện ra tên cô ấy - Chu Tình.
Đầu óc Lý Viện Viện không khỏi miên man suy nghĩ.
Nàng nhớ rằng mình rơi xuống núi cơ mà!
Cả trưởng hộ vệ của nàng cũng rơi cùng nữa, nhưng bây giờ...
Nàng vừa tỉnh lại đã tới nơi xa lạ này, trong đầu còn hiện hữu ký ức không thuộc về mình nữa. Thân thể này có vẻ không lớn hơn nàng bao nhiêu, điều càng kỳ lạ hơn là...
Người sở hữu thân thể này cũng tên là Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện hoang mang vô ngần, nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi.
Bỗng dưng, cửa phòng bệnh mở ra lần nữa, một nam sinh bị khiêng vào, hình như anh ta bị thương ở trán, vẫn đang day day huyệt Thái Dương, điệu bộ vừa như thể đau khổ, vừa như thể gắng sức suy nghĩ gì đó.
"Yến Tư Thành, đừng làm tớ sợ chứ, có ngã cầu thang thôi mà cũng biến thành thế này ư?"
Cậu nam sinh khiêng Yến Tư Thành vào thoạt nhìn rất khẩn trương, vừa mới đặt Yến Tư Thành xuống giường, chợt nghe thấy bên cạnh vang tiếng nữ sinh: "Tư Thành?" Giọng nói vừa hoang mang bất an, vừa đầy ý dò xét.
Nghe giọng nói tuy lạ nhưng ngữ điệu quen thuộc, Yến Tư Thành lập tức mở mắt, ánh mắt bừng sáng. Y quay đầu, nhìn thẳng vào cô nữ sinh.
Sau đó hai người bỗng chốc ngây ngẩn.
Lý Viện Viện đánh giá trang phục của Yến Tư Thành từ trên xuống dưới, nhìn đầu y cạo sạch như đầu heo, nhất thời hoảng hốt. Áo màu đỏ tươi dài tới nửa cánh tay, ngực in ký hiệu mà nàng không thể hiểu nổi, quần màu xanh, vằn vện hoa văn, chân đi đôi giày vàng chói, để lộ đến nửa cổ chân, còn nhìn thấy rõ cả lông măng.
"Tư... Thành à?" Lý Viện Viện cất tiếng gọi không chắc chắn.
Yến Tư Thành chưa kịp trả lời, nguyên nhân y sửng sốt nãy giờ đã được cậu nam sinh bật thốt ngay.
"Cô nàng béo này là ai?"
Chu Tình ngồi cạnh Lý Viện Viện có tính cách nóng nảy, lập tức đập mạnh xuống giường bệnh rồi đứng lên quát: "Ăn nói kiểu gì thế!"
Cậu nam sinh không tỏ ra yếu thế: "Ơ hay! Thấy béo cũng không được nói à!"
Chu Tình cau tít mày: "Đúng là cái đồ không biết tôn trọng người khác!" Hai người bọn họ trừng mắt lườm nhau, tranh cãi ầm ĩ.
Giữa cảnh hỗn loạn này, lời gọi "Công chúa điện hạ" của Yến Tư Thành có vẻ vừa thốt đã bặt tăm, nhưng Lý Viện Viện lại nghe thấy, nàng gật đầu: "Ừ, ta Thiên Trữ đây."
Thiên Trữ là tên tự* của Lý Viện Viện, người biết tới chưa đếm đủ năm ngón tay. Yến Tư Thành là một trong số đó.
*Tên huý là tên cúng cơm do bố mẹ đặt khi mình sinh ra. Tên tự là tên theo mặt chữ Hán để giải thích ý nghĩa tên huý.
Yến Tư Thành nghe vậy càng trầm mặc, đặc biệt trong tình huống hai người bên cạnh đang mặt đỏ tía tai gân cổ cãi lộn, sự im lặng của bọn họ càng hiện vẻ quỷ dị.
Thật chẳng ngờ... Y cứ tưởng rơi xuống núi hẳn phải ch.ết, nào ngờ bọn họ lại tương phùng trong cảnh gà bay chó sủa thế này... Nhân sinh thật khó lường.
Yến Tư Thành đột nhiên xuống giường, cậu nam sinh dìu y vào đang mắng sướng mồm, nhất thời không chú ý, đến lúc quay đầu lại thì đã thấy Yến Tư Thành quỳ dưới đất, cúi đầu lạy: "Thuộc hạ bảo hộ bất lực, xin điện hạ trách phạt."
Hai kẻ đang gân cổ cò, co cổ họng bỗng ngây ra, trợn tròn mắt nhìn y.
Y nói khá nhỏ, bọn họ không nghe rõ lời y nói lắm, nhưng động tác của y thì đã khiến họ kinh ngạc đến sững cả người.
Chu Tình lùi bước kêu: "Gì... Gì vậy, đang bái thần à!"
Cậu nam sinh sợ hãi, vội ngồi xổm xuống toan xách y lên: "Yến Tư Thành, cậu muốn dọa ch.ết tớ à! Đầu óc có vấn đề hả?"
Yến Tư thành vẫn quỳ dưới đất, không mảy may nhúc nhích. Chỉ có Lý Viện Viện ngồi trên giường như thể tập mãi thành quen, thản nhiên nói: "Miễn lễ." Chu Tình càng kinh hãi nhìn sang Lý Viện Viện, lòng thầm nhủ, con bé kia từ lúc nào lại có thể gặp biến không sợ thế chứ... Một chàng trai đột nhiên quỳ xuống trước mặt như thế mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh thì đúng là...
Miễn lễ?
Đang đóng kịch chắc...
Có điều đáng sợ nhất là, Yến Tư Thành nghe vậy thực sự đứng lên, cúi đầu im lặng, không nói một lời, hình như không cảm nhận thấy vết thương đang nhỏ máu trên đầu, chẳng thèm lau qua.
Hai kẻ bên cạnh nhìn mà sợ tới mức chẳng biết nói gì.
Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, bác sỹ phòng y tế lững thững đi tới: "Cậu kia, tới đây băng bó vết thương."
Trên đầu Yến Tư Thành quấn băng vải xong xuôi. Bác sỹ phòng y tế thong thả bỏ đi. Cậu nam sinh lo lắng nhìn Yến Tư Thành, rồi lại nhìn sang điện thoại, nói: "Này, chiều nay tớ còn có buổi học, phải đi trước đây, cậu không sao chứ?"
Yến Tư Thành gật đầu. Cậu nam sinh bấy giờ mới dè dặt rời khỏi phòng bệnh, lát sau trong túi Chu Tình vang lên thứ gì đó, cô lấy ra một cục màu đen, quay người vừa nói vào đó vừa kêu: "Tớ phải đi đây, lão yêu bà đang điểm danh!" Cô ta nói xong rồi vội vàng xách túi lên, vỗ nhẹ vào chân Lý Viện Viện: "Tớ đến lớp trước, cậu chờ tớ tan học tới đón nhé!"
Lý Viện Viện cũng gật đầu.
Đến lúc trong phòng yên ắng lại thì chỉ còn hai người bọn họ. Yến Tư Thành lại đứng dậy, cung kính canh bên giường Lý Viện Viên, nghe Lý Viện Viện trầm ngâm hỏi: "Tư Thành có biết đây là đâu không?"
Yến Tư Thành lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."
Lý Viện Viện lại trầm tư: "Tư Thành, mang gương đồng lại đây cho ta."
Yến Tư Thành sửng sốt, dù trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn vô thức tỏ ra điềm nhiên, trực tiếp thi hành mệnh lệnh. Y tìm thấy một cái gương tròn ở đầu giường buồng sát vách, nhìn thấy rõ ràng hình dáng bên trong thì hơi giật mình, dung mạo trong gương này... rõ quá đi mất. Y tò mò nhìn trái ngó phải trong gương, nghĩ tới Lý Viện Viện còn đang chờ, bèn lấy tay lau bớt bụi bám trên gương, rồi nghiêm cẩn trình lên Lý Viện Viện.
"Công chúa, đây không phải gương đồng, nhưng soi vào còn rõ hơn gương đồng."
Lý Viện Viện nhận gương, ngó nghiêng ngắm nghía, nhéo vào chiếc cằm núc thịt, miết đôi mắt hẹp dài, lại chọc vào cái mồm nhỏ tròn tròn, nở nụ cười thỏa mãn.
Quả nhiên là mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành!
Nàng nghĩ sau này vẽ mày tròn, tô son, cài thêm một đóa mẫu đơn đỏ thẫm trên đầu thì chắc hẳn sẽ xinh đẹp tuyệt trần đến nỗi ai ai cũng phải trố mắt mất.
Lý Viện Viện nghĩ, mặc kệ trước đây gặp phải chuyện gì, sau này sẽ ra sao, bây giờ nàng đang sở hữu thân thể xinh đẹp đẫy đà, thực sự không còn gì tiếc nuối nữa.
Trời xanh nhân từ, ban thưởng cho nàng được làm người lần nữa, lại còn thỏa mãn mơ ước bấy lâu, Lý Viện Viện nhất định phải sống thật vui vẻ.
"Tư Thành." Lý Viện Viện cảm khái: "Rơi xuống núi hóa ra lại may."
Yến Tư Thành sửng sốt: "Công chúa?"
Nàng ngắm bản thân trong gương, lúc cười rộ lên mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, lòng càng vui mừng hớn hở: "Ngươi biết đấy, vì ta gầy yếu quanh năm nên phụ vương mới không thích, bởi vậy mới bị gả tới vương tộc Bắc Nhung, giữa đường hòa thân lại gặp phải trộm cướp chặn giết, ta thật sự hận thân thể yếu đuối liên lụy tới các ngươi. Bây giờ thì tốt rồi, ta không buồn vì phải gả tới nơi biên tái xa xôi nữa, còn bỗng dưng sở hữu thân thể khỏe mạnh nữa này."
Yến Tư Thành trầm mặc.
"Lúc ở vách núi, chắc hẳn ta đã ch.ết một lần rồi, chủ nhân của thân thể này chắc cũng vậy... Ông Trời ban ơn cho được sống lại, ta phải sống cho thật tốt, thay thế chủ nhân thật sự của thân thể này. Vứt bỏ phong hào "Tĩnh An" công chúa mà phụ vương ban tặng, tự quyết định cuộc sống của mình. Có điều thân phận thật sự không thể để người khác phát hiện được. Mặc dù chẳng biết đây là đâu, nhưng cũng may ta vẫn biết tên những người xung quanh, nên tạm thời sẽ không bị phát hiện, còn ngươi thì sao, Tư Thành?"
Nghe Lý Viện Viện hỏi, Yến Tư Thành đành kìm nén tâm tình, cất giọng đáp: "Có vẻ giống công chúa, mặc dù không hiểu gì, nhưng nếu nhìn thấy ai thì vẫn biết được danh tính người đó. Thuộc hạ sẽ cố gắng đoán ra tính cách của người trước đây để không bị phát hiện."
"Không phải." Lý Viện Viện lại nói, "Ta muốn hỏi ngươi là, ngươi nghĩ gì về nơi này?"
Yến Tư Thành chớp mắt, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ là người của phủ Công chúa, tất nhiên công chúa ở đâu, thuộc hạ theo đó." Bộ dạng cung kính vạn phần.
Lý Viện Viện chợt nhớ tới câu nói lúc giữa cơn giá lạnh ở vách núi.
"Nếu công chúa không còn, Tư Thành sống còn nghĩa lý gì."
Vì bọn họ ở bên nhau quá lâu, nên Lý Viện Viện biết, trong mười ba năm làm bạn với nhau, chỉ có độc một lần y thổ lộ như vậy với nàng, so với sự cung kính hiện giờ, khoảnh khắc lúc đó mới càng chân thực, có lẽ đó là cảm xúc bộc phát trong giây phút sinh tử.
Giây phút sinh tử...
Lý Viện Viện nhìn trưởng hộ vệ đang cúi gằm đầu xuống đất, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, tác phong hành động của y còn hơn cả lời y nói, khiến người khác phải kinh ngạc tán thưởng, xúc động rưng rưng, nhưng sao nàng lại cảm thấy...
Y làm vậy là đương nhiên nhỉ?
Lý Viện Viện tư lự một hồi, nghe bên ngoài vọng tiếng bước chân qua lại, liền bảo Yến Tư Thành đứng dậy. Nàng lại nhìn về chiếc gương, bắt đầu nhìn ngắm tỉ mỉ, phút chốc quẳng mọi suy tư ra sau đầu.