Chương 9

Trong lớp học cả lớp đang nhốn nháo thì cô Hương bước vào với vẻ hớt hả.
“Các em cô có tin khẩn cấp đây.”
“Sao ạ?”
Cả lớp ngạc nhiên nhìn cô giáo.
“Một tuần nữa sẽ khảo sát chất lượng.”
“Cái gì?!”


“Các em về ôn tập đi nhé! Nếu ai không qua nổi kì thi sẽ phải chuyển lớp đó.”
Cô khẽ an ủi rồi cầm tập giáo án ra ngoài.
“Không biết ai sẽ là người đứng đầu nhỉ?”
Một nam sinh lên tiếng.
“Chắc là Bảo Ngọc rồi cậu ấy lúc nào chẳng được chín, mười.”


“Ai bảo vậy! Hạo Phong chứ, tuy cậu ta không thèm phát biểu bài những bài kiểm tr.a nào cũng ngang ngửa Ngọc.”
“Thái Bảo cũng giỏi mà!”
Tôi hừ lạnh mặc kệ những lời bàn luận. Ta đây là kẻ quy ẩn giang hồ không liên quan! Mà dạo này Thái Bảo đi đâu vậy? Tôi không thấy cậu ấy đến lớp.


“Này Ngọc, cậu có sợ bị hai người kia vượt mặt không?”
Lam quay xuống tò mò nhìn tôi.
“Lo gì, tớ có kiến thức là khỏe rồi!”
Tôi nói rồi mang sách ra nhẩm lại bài.
****


Chiều chúng tôi được nghỉ để ôn bài. Tôi không dám đến thư viện vì nơi đấy có rất nhiều người liền tìm nơi yên tĩnh để học.
“May quá, không có ai!”
Tôi vui vẻ ngồi xuống thảm cỏ học bài. Chiều nay thật đẹp, gió thổi vi vu thoang thoảng mùi hoa tường vi. Thật dễ chịu.
“Gâu… gâu.”


Một con chó trắng chạy đến chỗ tôi vẫy đuôi sủa liên tục.
“Suỵt.”
Tôi ra hiệu cho nói im lặng rồi tiếp tục học bài.
Hai tiếng sau cuối cùng tôi cũng học xong. Tôi khẽ vươn vai thì nhận ra con chó vẫn ở đấy.
“Mày đợi tao sao?”


available on google playdownload on app store


Tôi xoa đầu nó. Con chó liền vẫy đuôi thay cho cái gật đầu. Con chó này đẹp thật, mắt màu hổ phách giống hệt hắn. Hắc sao lại nghĩ đến hắn chứ!
“Gâu… gâu.”
Đột nhiên con chó chạy đi vừa quay đầu nhìn tôi tỏ ý muốn tôi đi cùng. Mất cục bông mềm mại tôi tiếc nuối đuổi theo nó.


“Ê, đợi đã.”


Con chó chạy đến một cánh cửa không gian đưa tôi đến một khu vườn nhỏ. Chà ở đây đẹp thật! Hoa tường vi đủ màu quấn quanh hàng rào ở giữa là những bông hoa cúc, đồng tiền, thược dược… Sao đẹp thế này chẳng ai tới nhỉ? Tôi nhìn tấm biển to bên cạnh, đập vào mắt tôi là dòng chữ “cấm vào” to đùng.


“Đẹp thế này mà không cho người khác vào, phí quá!”
Tôi lẩm bẩm rồi bước vào bên trong. Vừa bước vào tôi liền nhìn thấy một chàng trai đang tựa người vào hàng rào ngủ. Mái tóc màu hạt dẻ bay trong gió khiến chàng trai trở nên huyền ảo. Mà khoan đây chẳng phải là…
“Trần Hạo Phong!”


Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Sao hắn ở đây nhỉ? Tôi khua khua tay trước mặt hắn mà chẳng thấy động tĩnh gì. Hắn ngủ hay ch.ết vậy? Sẵn tiện có bút ở đây hay nghịch tí nhỉ cho hắn thành chó nâu luôn, ha ha ha! Càng nghĩ tôi càng thấy vui liền cầm bút đưa sát đến mặt hắn. Bỗng hắn mở mắt khiến tôi giật mình ngã ngửa ra sau.


“Ngốc!”
Hắn buông ra một câu lạnh lùng khiến tôi càng ấm ức hơn.
“Gâu… gâu.”
Con chó trắng chạy lại gần hắn vẫy đuôi liên tục.
“Jiro, ta tưởng ngươi không thích mèo cơ mà sao lại đem một con mèo vừa to xác vừa ngốc nghếch về đây?”


Cái gì? Dám gọi tôi là mèo ư? Ta đây không gọi là phượng hoàng thì cũng gọi là thiên nga nhá! Mà khoan, con chó đó của hắn?
“Con chó này của cậu?”
“Thì sao?”
“Phiiii! Buồn cười ch.ết mất! Ha ha ha, chó nâu nuôi chó trắng! Ha ha ha.”
Tôi cười sặc cả nước mắt lên não.


“Cười đủ chưa?”
Mặt hắn tràn ngập sát khí khiến tôi ngừng cười lại vội lảng sang chuyện khác.
“À sao cậu ở đây vậy?”
“Chỗ của tôi.”
“Hả? Chỗ của cậu? Nơi đẹp như vậy mà không cho mọi người xem thì phí quá!”
“Cô có hiểu ý nghĩa hoa tường vi không?”


Đột nhiên hắn cắt ngang lời tôi khiến tôi giật mình.
“Hoa tường vi nghĩ là cô bé hạnh phúc. Tôi rất thích tường vi hồng vì nó tượng trưng cho tình yêu chờ đợi.”


Tôi liền giải thích. Hắn im lặng không nói gì mắt chỉ hướng về một phương trời nào đó. Lúc này tôi cảm thấy hắn thật cô độc. Tôi cảm giác trong lòng hắn hình như đang chứa một nỗi buồn nào đó. Nó khiến tôi cũng buồn theo. Chợt nhận ra mình ở đây hơi lâu tôi liền đứng dậy chuẩn bị ra về.


“Tôi phải về đây!”
Tôi ôm tập sách chuẩn bị đi. Jiro thấy vậy liền chạy theo dẫn đường. Con chó Jiro này… tôi gặp ở đâu rồi nhỉ?
*****
“Cậu ch.ết ở đâu vậy?”
Lam lo lắng lên tiếng tay ôm một đống sách.
“Đi học thôi.”
Tôi nhún vai trả lời.
“Cậu thật là…”


Thư khẽ lắc đầu.
“Mà này, cậu có biết khu vườn tường vi của Hạo Phong không?”
“Sao cậu hỏi vậy?”
“T… tò mò thôi.”
Tôi cười trừ rồi nhìn nhỏ bằng ánh mắt chờ đợi.


“Là khu vườn của em gái cùng cha khác mẹ của cậu ta.” – Thư lên tiếng nhìn xung quanh rồi nói tiếp. – “ Mẹ của đứa em gái ấy là con nuôi của dòng họ vampire hoàng gia đó! Tuy không mang dòng máu hoàng gia nhưng ít nhất cô ta cũng là vampire thuần chủng. Nghe nói trong một lần say rượu cha Hạo Phong làm cô ta mang bầu sau đó sinh ra đứa trẻ đó. Sau này người phụ nữ đó ch.ết đứa trẻ được đón về gia tộc Trần Hạo. Tiếc là năm 7 tuổi đã ch.ết.”


“Hạo Phong thì sao?”
“Cậu ta á? Cậu ta là một ác quỷ thuần chủng. Mẹ Hạo Phong là quận chúa hoàng gia phương Tây còn ba cậu ta là thái tử của phương Đông. Kết hợp với nhau quá tuyệt còn gì! Vậy mà…”


Tôi vuốt cằm suy nghĩ. Hóa ra nỗi buồn của hắn là đây. Thấy tôi suy nghĩ đăm chiêu Thư vỗ vai tôi.
“Mà này cho tớ mượn tập tài liệu ôn thi của cậu đi.”
“Được.”
Tôi gật đầu. Vì thường ngày tôi ít dùng nó nên đưa cho Thư cũng không sao.
“Cho cậu này.”


Thư mỉm cười đưa cho tôi một viên kẹo. Chà hôm nay nhỏ tốt đột xuất à? Tuy nhiên tôi vẫn bỏ viên kẹo vào miệng. Loại gì đây? Sao vị lạ vậy?
Tối hôm đó, sau khi ôn xong tôi liền leo lên giường ngủ. Vừa chìm vào giấc mộng tôi liền bị kéo đến một nơi nào đó.
“Đây là đâu?”


“Mau đến đây.”
Một giọng nói vang lên khiến tôi vô thức bước theo. Một quyển sách để trước mặt tôi.
“Đọc đi!”
Lại là giọng nói đó nhưng không hiểu tại sao tôi lại không cưỡng lại được miệng cũng không tự chủ được.


“Nếu như mình hại Hạo Phong thì Thái Bảo có thể đứng đầu.”
Thể loại sách gì vậy? Tôi ngạc nhiên nhưng chẳng hiểu tại sao vẫn cứ đọc theo.
“Tỉnh lại đi Ngọc! Cô đang bị lừa đó!”
Một giọng nói vang lên đưa tôi thoát khỏi không gian huyền ảo kia. Là giọng của Sera.
“Sera?”


“Cô bị dính bùa rồi! Cô phải tỉnh lại ngay.”
“Ý cô là sao? Vì sao cô giúp tôi?”
“Ngọc! Mau dậy đi!”
Tiếng gọi của chị Dương vang lên khiến tôi giật mình mở mắt.
“Chị Dương?”
“Em bị sao vậy? Sao đột nhiên đứng dậy miệng cứ lẩm bẩm?”


Chị khẽ lay tôi. Tôi lắc đầu chẳng hiểu gì. Tuy nhiên chuyện này nhanh chóng chìm vào lãng quên khi ngày thi của chúng tôi đang gần kề.
Tôi vừa bước vào lớp liền nhìn thấy gương vui vẻ của Thái Bảo.
“Cậu đi học rồi à?”
Tôi vui vẻ lại gần hỏi thăm cậu ta.


“Ừ tôi có chút việc. Cậu lo cho tôi à?”
“Hừ, hôm nay thi rồi cậu phải cố đấy nhé!”
Tôi khẽ nhắc nhở khiến cho nụ cười của Bảo càng sâu hơn. Mấy ngày không gặp trông cậu ta ốm hẳn đi. Hạo Phong bước vào lớp không thèm liếc nhìn Thái Bảo chỉ lẳng lặng ngồi xuống.


“Cô chắc là không quên hôm nay mang đầy đủ đồ nhỉ!”
Hắn nhìn tôi một cái rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao tôi quên được! Cậu coi thường tôi quá!”
Tôi bực mình nhìn hắn khiến khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Hắn coi thường tôi à?


Giờ thi bắt đầu. Tôi làm bài đặc biệt kĩ lưỡng kiểm tr.a lại nhiều lần chẳng như ai đó chỉ biết ngủ. Làm xong cũng phải xem lại lần nữa chứ!
“Các em, đoàn thanh tr.a đến!”


Cô Hương lên tiếng khiến không khí nghiêm túc hẳn ra. Một đám người mặc đồ đen bước vào. Họ đi qua từng dãy bàn dùng ánh mắt cú vọ nhìn chúng tôi.
Đến bàn cuối là bàn tôi bọn họ liền dừng lại.
“Có tài liệu!”


Một lời nói khiến không khí trở nên ngột ngạt. Tài liệu ư? Thái Bảo thì không rồi còn tôi lại càng không vậy Hạo Phong… Không thể nào, hắn mà dùng tài liệu tôi đâm đầu xuống đất.
“Đây là cái gì?”


Một người lấy từ trong ngăn bàn Hạo Phong một tập tài liệu. Cái gì? Làm sao có thể! Tôi định lên tiếng giải oan cho hắn thì Nhi Tuyết lao vào.
“Từ đã!”
“Tiểu thư Nhi Tuyết, đây cũng là trường học. Cô mau về vị trí thi của mình.”
Cô Hương liền nhắc nhở.


“Làm xong có thể ra ngoài đúng không?” – Nhi Tuyết cười lạnh rồi quay sang tôi. – “ Hạo Phong, bị người khác hãm hại! Là cô ta!”
Nhi Tuyết liền chỉ ta về phía tôi.
“Vớ vẩn! Cô nghĩ Ngọc giống cô chắc?”
Trang lạnh lùng lên tiếng.
“Đúng vậy, đừng có từ bụng ta suy ra bụng người!”


Lam, Thảo, chị Dương và Tiến đồng loạt đứng dậy.
“Hừ nhìn xem tên chủ nhân tập tài liệu đó là ai.”
Tôi cầm tài liệu lên rồi trợn mắt. Đó là tài liệu của tôi mà! Nhưng tôi đã cho Thư mượn.
Tôi quay sang nhìn nhỏ. Thư giật mình vội lục lại cặp.
“yện này… tôi… tôi.”


Tôi sợ hãi không biết giải thích thế nào. Cả đời học sinh tôi chưa từng sử dụng tài liệu vậy mà tại sao tôi lại bị dính vào vụ này cơ chứ!
“Có người muốn hãm hại Ngọc!”
Giọng nói của Hạo Phong vang lên khiến tôi giật mình. Hắn đang giúp tôi ư?
“Hạo Phong?!”
“Tôi tin cô mà.”


Lời nói của Hạo Phong vang lên khiến tôi cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
“Hừ, biết ngay mà. Tuy nhiên tôi vẫn còn một món đồ nữa.”
Nhi Tuyết nhếch mép đưa ra một cuộn băng.
“Nếu như mình hại Hạo Phong … Thái Bảo sẽ đứng đầu!”
Cái gì? Cả lớp nhìn tôi một số người bắt đầu xì xào.


“Không… không phải tôi!”
Tôi sợ hãi lùi lại. Đây đúng là giọng tôi nhưng tôi không có làm vậy!
“Hừ sự việc đã rành rành như vậy cô còn chối cãi! Uổng công Phong tin tưởng cô!”
Nhi Tuyết nhếch mép cười.
Tôi không có làm vậy? Nhất định Hạo Phong sẽ tin tôi mà!


“Tôi không hề làm.”
Tôi nắm chặt cánh tay của hắn. Tuy nhiên hắn lại lạnh lùng hất tay tôi.






Truyện liên quan