Chương 16
Vù… vù…
Cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá. Một con chó màu trắng lạnh lùng quan sát xung quanh.
“Sao cậu cứ đi theo chúng tôi hoài vậy?”
Miki ngạc nhiên nhảy lại gần phía cậu.
“Ra đây làm gì?”
“Thích thì ra! Mà cậu mau về đi hôm nay trời lạnh lắm. Thông thường nhưng ngày như vậy mẹ tôi sẽ làm món bánh cà rốt cực kì ngon. Sau đó ba tôi sẽ đến chọc tôi ”
“Cô thật may mắn!”
“Hả? Cậu bị làm sao vậy? Trúng gió nên nói nhảm à?”
“Đồ ngốc! Cô không biết mình may mắn thế nào đâu!”
Jiro thở dài rồi chạy đi. Ít nhất Miki còn có gia đình không như cậu, sinh ra đã mang màu lông khác biệt bị cả đàn xa lánh nếu không có Hạo Phong thì cậu đã ch.ết lâu rồi.
“Cậu ta sao vậy nhỉ?”
Miki khẽ lầm bẩm.
“Tên này, lúc nào cũng vậy!”
Từ trên cây xuất hiện một con mèo màu vàng.
“Caso?!”
Miki trừng mắt nhìn. Con mèo mỉm cười nhảy xuống chỗ con bé.
“Cô làm tôi buồn đó! Thật ra trước đây chỉ là hiểu lầm thôi. Vì cô có sức mạnh rất đặc biệt nên tôi nghĩ là người của tổ chức bóng đêm.”
“Nhưng sao cậu lại ở đây?”
“Sao tôi không được ở đây? Cậu tưởng tôi muốn chắc? Tại cái tên Thiên Ân đó vì tình bỏ bạn bắt tôi chạy đi trông vợ tương lai cho hắn đó!”
“Vợ tương lai?”
“Cái này nói ra hơi khó. Với lại tôi là bạn chí cốt của Jiro mà sao lại để cậu ta đứng đó một mình được.”
“Hai người là bạn từ khi nào vậy?”
Từ trên cao một bóng đen xuất hiện.
“Chậc chậc, Haku chẳng biết quản vợ gì cả, để giữa đêm lang thang đi nghe lén người khác như vậy…”
“Caso!”
Một tiếng quát vang lên. Một con chim đại bàng bay xuống hóa thành một con dơi.
“Sori, cô chẳng nữ tính gì hết!”
Caso cười khổ còn Miki vẫn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Tôi với cái con gà què đó chẳng có gì!”
“Vậy sao? Sao tôi chẳng thấy vậy nhỉ?”
“Cậu!”
“Thôi tôi về đây, tôi có hẹn với mấy nàng mèo rồi!”
Caso cười trừ rồi lấy cớ chuồn trước khi bị băm ra thành nhiều mảnh.
“Ơ phải rồi, cậu là ai?”
Sori quay sang Miki. Miki liền cúi đầu làm lễ.
“Mình là linh thú pháp sư – Miki.”
“Còn mình là linh thú vampire – Sori.”
“Hả? Vampire?”
“Đường lo mình không làm hại cậu đâu. Nếu có việc gì thì cứ tìm mình, lâu lâu mới thấy có cô bạn đáng yêu như cậu đó!”
Sori mỉm cười nháy mắt nhìn Miki rồi biến mất.
Sáng hôm sau…
“Sao rồi?”
Lam lo lắng.
“Cậu ấy lại bỏ đi trước rồi.”
Trang thở dài. Từ sau cái ch.ết của Hải Đường Ngọc cứ như người mất hồn lúc nào cũng đi một mình.
“Có lẽ chị ấy cần thời gian để tĩnh tâm lại.”
“Miki nói đúng. Chúng ta nên cho cậu ấy thời gian.”
Thư gật gù đồng ý. Lam nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.
“Muộn rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Các chị đi cẩn thận.”
Miki mỉm cười chào tất cả. Sau vài tiếng cô chợt nhận ra Ngọc hôm nay không tưới hoa. Miki liền chạy ra ngoài kiếm nước.
Rào… rào…
Vừa bước ra khỏi cửa liền bị một đống nước giội vào mặt. Miki nghiến răng.
“Doki!”
“Ha ha ha.”
Một tiếng cười vang lên, con rắn màu đỏ chui ra. Đó là con rắn của Nhi Tuyết nên cô ta thừa hưởng đủ “đức tính” của chủ nó.
“Cô muốn gì?”
“Miki à, tại tôi thấy người cô bốc mùi quá nên muốn giúp cô thôi.”
Miki trừng mắt nhìn cô ta. Cô mà bẩn ư? Thế thì trên đời này còn có cái gì sạch nữa! Miki mặc kệ cô ta liền chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi kí túc xá cả người liền choáng váng. Hôm qua phơi gió hôm nay lại bị hất nước chắc cô cảm rồi. Cố đi thêm vài bước nhưng đầu Miki đau không ngừng. Khi cô thực sự gục xuống thì một bóng người xuất hiện trước mặt cô.
*****
“Mình đang ở đâu đây?”
Miki ngạc nhiên nhìn xung quanh, là một cánh đồng cỏ. Cô ngạc nhiên nhìn vào bản thân mình. Tay? Không phải là bản tay ngắn ngủi có lông màu trắng mà là bàn tay trắng nõn có năm ngón. Cô sờ lên đầu mình, là tóc. Chẳng lẽ… cô đang biến thành người rồi?
“Không thể nào!”
Cô nhìn xuống chân, là bàn chân người. Cô nhìn trái rồi nhìn phải. Thực sự đã trở thành người rồi sao?
“Tuyệt quá!”
Miki hét lên chạy nhảy khắp nơi.
****
Cạch.
Một tiếng động vang lên khiến Miki giật mình.
“Làm ngươi tỉnh à?”
Một giọng nói hiền hòa vang lên. Một chàng trai bước về phía cô đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên tia dịu dàng. Thấy Miki ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, chàng trai liền giải thích.
“Ta là Thanh An. Thấy ngươi gục trên đường nên đem ngươi về đây.”
Miki vẫn nhìn về phía chàng trai. Đây là lần đầu tiên có một người con trai quan tâm cô như vậy.
“À đợi ta một lát.”
Thanh An mỉm cười bước ra ngoài rồi mang về một đĩa cà rốt thái nhỏ. Cô ngoan ngoãn bước lại gần ăn.
“Ngươi chỉ có một mình thôi à? Chắc cô đơn lắm nhỉ! Giống ta, ta là một thiên thần khiếm khuyết. Từ khi sinh ra ta vốn yếu đuối lại không có sức mạnh.”
“…”
Miki ngẩng mặt lên dụi đầu vào chân cậu an ủi. An mỉm cười vuốt ve đầu cô rồi vui vẻ lên tiếng:
“À hôm trước ta nhặt được thứ đẹp lắm. Ngươi có muốn xem không?”
Rồi cậu lôi ra một viên đá màu hồng. Miki ngạc nhiên nhìn viên đá. Viên đá này như tỏa ra một luồng năm lượng thu hút cô vậy.
“Đẹp lắm phải không? Mỗi khi buồn ta thường đem nó ra ngắm. Nó cứ như tiếp thêm sức mạnh cho ta vậy.”
Thanh An mỉm cười dịu dàng.
Sau mấy ngày nghỉ lại cuối cùng Miki cũng khỏe. Cô lưu luyến trở về kí túc xá của Ngọc.
“Em đi đâu vậy hả?”
Lam tức giận lên tiếng.
“Em xin lỗi, em có chút việc!”
“Đi đâu cũng phải nói một câu chứ! Làm chị lo ch.ết đi được!”
“Được rồi, Miki trở về là an toàn rồi.”
Thư liền giải hòa. Rồi mọi chuyện cũng sớm đi vào lãng quên trừ Miki. Cô vẫn luôn nhớ tới người con trai đó. Nhưng cô không biết có thể làm gì cho anh. Thỏ thì vẫn là thỏ thôi.
“Làm sao để trở thành người đây?”
Miki thở dài nhìn lên bầu trời. Giá như cô trở thành người thì tốt biết mấy. Có thể an ủi Thanh An còn có thể nói chuyện với anh ấy hàng ngày.
“Chào, Miki!”
Một giọng nói vang lên. Sori bay lại gần.
“Sori, cậu biết cách nào để trở thành người không?”
“Biết, nhưng sao vậy?”
****
“Sao dạo này mình có cảm giác dễ mệt mỏi vậy?”
Thanh An lầm bẩm tay ôm lấy đầu mà không để ý có một bóng đen đang bám theo mình.
“Tìm thấy rồi!”
Dạ Nguyệt mỉm cười nhìn viên đá trong tay An. Bà ta định xuống cướp nhưng…
“Thanh An!”
Một cô bé lao về phía chàng trai.
“Em là ai vậy?”
Cậu ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt mình. Cậu chưa gặp cô ấy bao giờ!
“Em là Miki là con thỏ à không là chủ nhân của con thỏ anh đã cứu.”
“Là em à? Rất vui được gặp em!”
“Em cũng vậy.”
Miki đỏ mặt rồi bước đi cùng Thanh An. Dạ Nguyệt nghiến răng rồi bỏ đi chỉ còn một đôi mắt hổ phách vẫn hướng về hai con người đó.
--------------------------------------------
“Jiro?”
Tôi ngạc nhiên nhìn con chó trắng trước mặt mình.
“Bảo Ngọc? Sao chị lại ở đây?”
“Quả nhiên là em! Chị đã nghi nghi rồi hóa ra em cũng là một linh thú. Nhưng mà sao em ở đây?”
Tôi nhìn theo tầm mắt của Jiro. Một cô bé đang nói chuyện với một chàng trai. Cô bé này rất quen chiếc chuông trên cổ cô ta là… Chẳng lẽ là Miki? Không thể nào! Con bé sao có thể biến thành người được!
“Chị đừng nói cho ai về chuyện này!”
“Hả nhưng sao Miki lại…”
“Xin chị, đừng nói với ai hết. Trong quy luật linh thú chính là linh thú không được yêu con người và linh thú không có khả năng khóc.”
Jiro nhìn tôi đầy cầu xin. Tôi thở dài nhìn cậu nhóc.
“Em thích Miki phải không? Sao em không nói ra?”
“Người cô ấy thích mãi mãi không phải là em! Còn nữa chủ nhân nhờ em nói với chị. Chị cứ mang cái bộ mặt ủ rũ đó khiến người ngủ không ngon!”
Nói rồi con chó liền biến mất. Chủ nhân của Jiro? Là Hạo Phong sao? Tên chó nâu này! Tôi thở dài ngước nhìn bầu trời. Hải Đường à, có lẽ tớ nên trở lại là chính bản thân tớ.
Ba ngày trôi qua, Miki vẫn không về nhà mọi người bắt đầu lo lắng.
“Con bé lại chạy đi đâu rồi!”
Trang lo lắng đi đi lại lại.
“Cậu đừng đi nữa! Tớ chóng mặt rồi đó!”
Tôi nhăn mặt lên tiếng.
“Cậu không thấy lo tí nào sao?”
“Biết nó ở đâu rồi lo làm gì.” – Tôi thản nhiên lên tiếng chợt nhận ra mình lỡ lời định giải thích lại. – “À tớ…”
“Nói, con bé ở đâu!”
Lam giơ nắm đấm lên đe dọa. Jiro chị xin lỗi nhưng mạng sống quan trọng hơn!
Và tôi kể lại tất cả mọi chuyện.
“Cái gì? Con bé yêu con người ư?”
Lam hét lên kinh ngạc.
“Con bé này, đã thiếu đá rubi rồi còn chạy đi linh tinh.”
Chị Dương khẽ trách móc.
“Đá rubi là gì?”
“Là loại đá có sức mạnh nâng cao năng lực của mỗi linh thú lên cấp độ cao nhất. Loại đá hiếm nhất là đá rubi bạc và rubi hồng. Nếu không phải chủ nhân của hai loại đá này thì người giữ lấy nó sẽ bị viên đá hút đi linh khí.”
Một giọng nói vang lên khiến ai cũng giật mình.
“Minh Vỹ!” – Chị Dương lạnh lùng nhìn người con trai xuất hiện trước mặt mình. – “Sao anh lại ở đây?”
“Sao tôi lại không thể?”
“Tiễn khách!”
“Khoan! Thật ra tôi đến có việc. Sori!”
Một con dơi liền xuất hiện sau lưng Minh Vỹ. Nó cúi đầu nhìn chúng tôi.
“Xin lỗi, là em đã biến Miki thành người. Cậu ấy cầu xin em rất tha thiết nên…”
“Cái gì?”
Tất cả trợn mắt nhìn con dơi.
“Thuốc sắp hết hiệu lực rồi.”
“Có mùi máu, là của Miki!”
Minh Vỹ liền cắt ngang lời rồi kéo chị Dương đi. Ơ thế còn chúng tôi?
“Mấy người nhanh lên.”
Jiro đột nhiên xuất hiện hóa thành một con sói to.
“Coi như mình làm việc tốt một lần!”
Một con sư tử liền xuất hiện theo sau đó là một con phượng hoàng trắng. Chúng tôi nhanh chóng lần theo mùi máu. Khi đến nơi tất cả gần như hét lên khi thấy khắp nơi toàn máu là máu. Miki trong hình dạng con người đang ôm lấy một chàng trai khắp người chàng trai dính đầy máu.
“Dạ Nguyệt!”
Minh Vỹ lạnh lùng nhìn bà ta.
“Bà ta có kết giới chúng ta không thể vào được!”
Jiro tức giận đập mạnh vào hàng chắn.
“Chỉ còn một cách thôi, Miki sử dụng rubi hồng đi!”
Con sư tử lên tiếng.
“Không được, nếu Miki không phải là chủ nhân của nó con bé sẽ…”
Chị Dương liền cản lại. Tôi nhìn sang Miki, cả người con bé phát sáng quay lại dáng vẻ của thỏ.
“Là em ư?” – Chàng trai ngạc nhiên nhìn Miki rồi lại họ một tràng ra máu. –
“Mau sử dụng sức mạnh để cứu mọi người đi!”
“Không được, nếu em làm vậy anh sẽ ch.ết!”
Miki đau đớn hét lên. Con bé thực sự thích cậu ta ư?
“Em nói gì vậy, em phải cứu lấy mình chứ đừng lo cho anh!”
“Không! Em không muốn anh ch.ết vì em… yêu anh!”
Con bé gào lên một giọt nước mắt chảy ra rơi xuống viên rubi khiến nói phát sáng.
“Nước mắt linh thú? Không thể nào!”
Sori ngạc nhiên. Chúng tôi cũng ngạc nhiên không kém.
“Em mau làm đi!”
Chàng trai mỉm cười. Miki liền cầm lấy viên đá rồi hét lên.
“Miki – light!”
Một luồng ánh sáng tỏa ra biến con bé trở thành người.
“Mau kết hợp! Caso – Fire.”
Con sư tử lên tiếng ngay lập tức đám linh thú đồng thanh.
“Jiro – Ice.”
“Haku – Feather.”
“Sori – shadow.”
Bốn luồn ánh sáng kết hợp vào nhau đánh bay Dạ Nguyệt. Bà ta lau máu ở khóe môi hầm hực lên tiếng.
“Coi như các ngươi giỏi!”
Nói rồi bà ta liền biến mất.
“Thanh An!”
Miki hét lên chạy lại đỡ lấy cậu. Cơ thể cậu ta đang yếu dần.
“Em làm tốt lắm! Xin lỗi em vì anh chưa đáp lại tình cảm của em được. Nhưng anh tin chắc rằng sẽ có một người yêu em hơn cả bản thân mình. Chúc em hạnh phú…”
Thanh An mỉm cười rồi cả cơ thể mờ dần rồi dần tan biến. Miki cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cậu ta rồi cơ thể Thanh An tan biến mất.
“Miki…”
Tất cả buồn bã nhìn con bé.
“Em biết… một linh thú không có quyền được yêu… Một linh thú không có quyền được khóc nhưng… hức… hức… Tại sao chứ?”
Miki bật khóc khiến ai cũng lặng người.
“Đồ ngốc! Ai bảo linh thú không có quyền được yêu? Tôi yêu cô có gì là sai!”
Jiro lập tức hét lên khiến Miki ch.ết lặng.
“Jiro… cậu… Đồ ngốc!”
Con bé ôm lấy Jiro òa khóc. Hôm ấy Miki khóc rất nhiều rồi ngủ luôn trong vòng tay Jiro. Dưới bóng chiều hình ảnh hai linh thú trở nên thật đẹp. Thanh An, cậu có thể yên tâm được rồi!