Chương 47: 47: Khủng Khoảng
Sầm Lễ mỗi lần đều là một mình đi tới bệnh viện, còn chưa bao giờ thấy Ninh Tu Viễn tới, huống chi hôm nay đối phương vẫn mang dáng vẻ không có ý tốt đến.
Cậu cực kỳ sợ Ninh Tu Viễn sẽ ở trước mặt mẹ cậu nói bậy.
Cậu buông tay đang nắm chỗ vịn ra, hộ sĩ ở bên cạnh thấy cậu dừng lại động tác, hỏi, "Làm sao vậy?"
Sầm Lễ nói, "Hai người về phòng bệnh trước đi nhé."
Hộ sĩ nhìn theo ánh mắt cậu, thấy người đàn ông cách đó không xa.
Ninh Tu Viễn đi tới, trên mặt mang theo chút ý cười, "Vẫn là tôi đưa di trở về phòng bệnh đi."
"..."Sầm Lễ sắc mặt cứng đờ, lòng bàn tay toát ra mồ hôi dính dính, cậu nắm lấy một góc áo của Ninh Tu Viễn, ý bảo hắn không cần ở trước mặt mẹ cậu làm xằng làm bậy.
Phụ nhân nhìn thấy người mang thân hình cao lớn anh tuấn này, hỏi," Tiểu Lễ, đây là bạn con sao?"
"Vâng ạ." Sầm Lễ chỉ lên tiếng đáp phải.
Bà rất ít thấy Sầm Lễ cùng người khác lui tới, nghe nói Ninh Tu Viễn là bạn của Sầm Lễ, sắc mặt cũng trở nên hòa ái một ít.
Sầm Lễ thần kinh căng chặt, cậu không biết Ninh Tu Viễn đang mưu tính chuyện gì, ngày thường đối phương muốn tìm cậu, đều sẽ gọi điện trước cho cậu hoặc là gửi tin nhắn, hỏi cậu đang ở đâu, nhưng hôm nay lại trực tiếp đi tới đây.
Ninh Tu Viễn tay đặt phía sau xe lăn, ở giữa ngăn cách bọn họ, bà mở miệng nói," không cần làm phiền cháu như vậy, Tiểu Lễ bọn họ sẽ đưa ta lên."
"Không phiền đâu ạ." Ninh Tu Viễn nói.
Sầm Lễ sắc mặt khẽ biến, "Để tôi đẩy đi."
Ninh Tu Viễn chưa bao giờ vì lời cậu nói mà thay đổi quyết định, trước kia là như thế, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Hộ sĩ ở một bên có điểm không biết làm sao, rốt cuộc người đàn ông có thân hình cao lớn này mạc danh khiến cho người ta có một loại áp lực, hơn nữa nhìn từ cách ăn mặc, người này thân phận cũng không đơn giản, người danh phận nhỏ bé như cô không thể trêu chọc vào.
Giằng co vài giây, cuối cùng vẫn là Sầm Lễ thỏa hiệp, trước mắt nhìn qua, Ninh Tu Viễn ít nhất còn biết ngụy trang.
Bọn họ cùng nhau trở về phòng bệnh, hộ sĩ chính đem mẹ Sầm Lễ đỡ lên giường bệnh, thừa dịp nhanh chóng mang xe lăn đi cất, Sầm Lễ đè thấp thanh âm nói, "Anh tới làm gì?"
Ninh Tu Viễn không có đáp lại lời cậu.
Phụ nhân có chút khát nước, hộ sĩ chuẩn bị đi lấy nước, bị Ninh Tu Viễn nhanh tay giành lấy, đưa tới trước mặt bà.
Phụ nhân cũng không biết Ninh Tu Viễn cùng Sầm Lễ có tầng quan hệ kia, bà cảm khái nói," các con người trẻ tuổi cũng không cần phải chỉ lo việc học, ở phương diện tình cảm cũng cần chú ý tới.
"Xác thật phải chú ý tới." Ninh Tu Viễn cười một chút," Cháu thấy Sầm Lễ cùng cô ấy rất thích hợp."
Thấy Ninh Tu Viễn theo tâm ý bà nói chuyện, phụ nhân đối với tiểu tử này càng thêm hài lòng, bà đối với Sầm Lễ nói," con cũng không cần cố chấp, mỗi người đều sẽ trải qua việc này, tóm lại vẫn phải lập gia đình."
Hộ sĩ ở bên cạnh nghe thấy những lời này, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
Chỉ là này hết thảy trong lòng cùng mặt ngoài cách biệt, Ninh Tu Viễn đôi mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn cậu, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Sầm Lễ ngón tay hơi hơi cong lại, cậu biết, Ninh Tu Viễn muốn từ chính miệng cậu nghe được đáp án khiến hắn vừa lòng.
"Mẹ, con đoạn thời gian gần đây muốn tập trung thi cử, phải tập trung học hành tương đối nhiều, không dư dả thời gian." Sầm Lễ nói.
Phụ nhân trên mặt khó tránh khỏi mang vẻ mất mát, trong tình huống bình thường, đàn ông con trai đến tuổi hai mươi, tất cả đều sẽ trải qua các cuộc hẹn hò yêu đương, nhưng Sầm Lễ học đại học đã sắp ba năm, về mặt cảm tình đối với bà cũng chưa từng đề cập đến.
"Dì à, loại chuyện này cũng nên thuận theo tự nhiên." Ninh Tu Viễn một bên trấn an nói.
Thời gian trước Sầm Lễ ở bệnh viện đều sẽ đợi cho trời tối, nhưng hiện tại, số lần áp lực đè trên người cậu chỉ tăng không giảm, Ninh Tu Viễn giống như một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể làm cuộc sống sinh hoạt của cậu phá đến hỏng bét.
Ninh Tu Viễn ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, cùng mẹ cậu hàn huyên vài câu, khi bà biết hắn là con trai của Ninh Kỳ, sắc mặt nhiều hơn một phần kinh ngạc vui mừng.
"Ít nhiều có mọi người giúp đỡ, bằng không mạng của bà già này, hiện tại phỏng chừng cũng không còn nữa, chỉ là Tiểu Lễ nó không muốn từ bỏ ta, thậm chí còn nghĩ tới việc muốn bỏ học, ta như thế nào nhẫn tâm chậm trễ nó." Bà thở dài nói.
"Đây đều là việc nên làm." Ninh Tu Viễn nói.
"Có thể thấy cháu cùng Tiểu Lễ hòa hợp như vậy, ta thấy cũng thỏa mãn rỗi, về sau nếu việc gì muốn nó hỗ trợ, cháu có thể nhờ nó."
Ninh Tu Viễn ý vị thâm trường nói, "Cháu sẽ."
Nghe thấy những lời này, Sầm Lễ trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tay cậu nắm chặt góc áo, nếu để mẹ biết phí chữa bệnh hiện tại là dùng thứ gì đổi lấy, chỉ sợ sẽ thất vọng tột đỉnh.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều là niềm kiêu hãnh của mẹ, mỗi lần mẹ nhắc tới cậu trước mặt người ngoài, đều sẽ nói con trai mình có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu điểm tốt, nhưng cậu của hôm nay biến thành cái gì, cùng một người đàn ông khác dây dưa không rõ ràng, trở thành bạn giường gọi là tới đuổi liền đi.
Thẳng đến khi bên ngoài trời tối hẳn, Sầm Lễ nhỏ giọng nói với Ninh Tu Viễn, "Chúng ta trở về thôi."
Trước kia đây là nơi có thể khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng nhất, hiện giờ ở thêm một giây, cũng là một sự dày vò tr.a tấn.
Ninh Tu Viễn cũng không muốn tốn thời gian ở chỗ này, trách không được Sầm Lễ mỗi lần tới bệnh viện đều không tiếp nhận cuộc gọi tới của hắn, hóa ra là ở đây tình chàng ý thiếp mặn nồng.
Từ bệnh viện đi ra, Ninh Tu Viễn như tro tàn nổi lửa, bùng cháy...!
Sầm Lễ ở bên cạnh, chỉ cảm thấy hôm nay Ninh Tu Viễn thật sự khác thường.
Giống như thú cưng cất giấu nuôi ở bên ngoài, bình thường tính tình dịu ngoan, nhưng đột nhiên trở nên hung hăng cắn ngược lại hắn một nhát, Ninh Tu Viễn hiện tại đều không thể hoàn toàn xác định ý nghĩ của bản thân là sự thật.
"Sầm Lễ, tôi hỏi cậu một lần nữa, lần trước cậu đi bệnh viện là để phẫu thuật cắt bỏ thứ gì?" Ninh Tu Viễn ngữ khí lạnh lẽo, dường như không khí chung quanh đều bị hàn khí vây lại.
Sầm Lễ dừng một chút, nói, "Bệnh dạ dày."
"..."Ninh Tu Viễn vê diệt yên*(chịu hẳn), đi tới bóp cổ Sầm Lễ," Cậu con mẹ nó bệnh dạ dày thì uống thuốc gì? Tưởng tôi là thằng ngu mà lừa gạt qua mắt?
".......!Chính là thuốc dạ dày bình thường.".
truyện kiếm hiệp hay
Sầm Lễ vừa nói ra, Ninh Tu Viễn ngón tay liền tăng thêm lực đạo, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, người kia ngũ quan chìm vào trong bóng tối, chỉ là Sầm Lễ có thể cảm nhận được rõ ràng, cơn tức giận mãnh liệt của hắn.
"Còn không chịu thừa nhận phải không?" Ninh Tu Viễn trầm giọng nói," cậu ngược lại thật đúng là loại người không biết tốt xấu, ăn của tôi dùng của tôi, sau lưng tôi lại làm ra loại chuyện này.
"..."Sầm Lễ phát không ra tiếng, bởi vì thiếu oxy, đôi mắt đều trở nên ướt át.
Cậu cho rằng Ninh Tu Viễn sẽ giết cậu, nhưng đối phương lại buông ra tay, cậu ho khan vài tiếng, còn chưa bình ổn lại, đã bị Ninh Tu Viễn kéo vào trong xe.
Ninh Tu Viễn đem đống kiểm nghiệm báo cáo ném tới trước Sầm Lễ, cười lạnh nói, "Bệnh dạ dày lại đi uống thuốc khôi phục khí huyết của phụ nữ? Cậu cũng rất bản lĩnh nha."
"..."Sầm Lễ cầm giấy báo cáo kiểm nghiệm ngón tay run run, cậu thậm chí còn không biết Ninh Tu Viễn từ khi nào đem thuốc cậu uống cầm đi xét nghiệm.
Thấy phản ứng của Sầm Lễ, đáp án cơ đã có thể xác định.
Sầm Lễ toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh, cậu thu lại dáng vẻ khủng hoảng, còn muốn giải thích nói," có thể là bệnh viện xét nghiệm sai, loại thuốc tôi uống cũng không biết"
Ninh Tu Viễn giống như không nghe thấy lời cậu nói, trực tiếp đem cậu đè ở cạnh cửa, Sầm Lễ đầu va vào cửa xe, sau gáy truyền tới một cảm giác đau nhói.
Cậu cho rằng có thể giấu nhẹm đi chuyện này, nhưng Ninh Tu Viễn đã biết.
Ninh Tu Viễn nắm chặt cằm cậu, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của cậu nói, "Mẹ cậu không phải muốn cậu lập gia đình sao? Cũng tốt, dù sao thể trạng thân thể cậu cùng phụ nữ bình thường không có khác biệt cho lắm, còn không bằng ngoan ngoãn ở trong nhà, chyên tâm sinh con cho tôi."
*************************
Đúng là thằng con rể trời đánh, ăn nói bố láo bố lếu, lại bị vả cho khum trượt phát lào bây giờ chứ lị.
Ckod gk thế là đã hết hai chương gòi, hẹn mai lại tiếp tục nhé, cứ thong dong mà bước đi thôi chứ nhỉ .