Chương 82: 82: Khủng Hoảng
Phòng tắm vẫn rất khô ráo, chỉ mở một đèn, người bên trong cuộn tròn thân thể ngồi một góc, cũng không có nhúc nhích.
Vương Thành Trí đi tới, ở bên cạnh Ninh Tu Viễn nói, "Ninh ca, anh sẽ không phải nói không giữ lời đấy chứ?"
Trong không khí tản ra mùi máu tươi, Vương Thành Trí hướng vào bên trong nhìn thoáng qua, gã nhớ rõ lúc Sầm Lễ đi vào phòng tắm, trên người cũng không có nhiều máu như vậy.
Sầm Lễ gập lại đầu gối, con người ở thời điểm bị thương sẽ theo bản năng mà bày ra tư thái bảo vệ chính mình, cánh tay trái vô lực buông thõng, từ lòng bàn tay máu không ngừng trào ra, nhuốm đỏ sàn nhà tắm.
Sầm Lễ từng có rất nhiều cố kỵ, Ninh Tu Viễn xác thật không đáng để cậu phải làm vậy, nhưng con người ai cũng có trái tim, sẽ có thời điểm không chịu nổi áp lực nữa.
Vốn cậu là người da mặt mỏng, một chút hành động ái muội cũng sẽ làm cậu ngượng ngùng, trước kia có nữ sinh tỏ tình với cậu, cậu đều sẽ đứng im tại chỗ, khẩn trương không biết nên đáp lời như nào, thế cho nên người khác cho rằng cậu cao lãnh, nhưng sau này cậu bị người cưỡng bức xé bỏ quần áo, sau đó ấn chặt dưới thân, bị coi như công cụ ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà phát tiết.
Giống như đối với những người đàn ông khác nói, cậu đã trở thành một món đồ chơi mà ai cũng biết đến.
Hắn đã nhìn ra dục vọng trong mắt Vương Thành Trí, trước kia hắn có khả năng còn không hiểu, nhưng trải qua nhiều sự việc dơ bẩn như vậy, cũng có thể phân biệt được.
Như vậy đã là gì
Có lẽ gã ta đã biết sợ, sớm biết rằng, thứ thuộc về Ninh Tu Viễn, không nên mơ tưởng đến.
Mảnh sứ bị vỡ kia đã được người hầu thu dọn, khóe miệng dính máu đỏ tươi, cậu tự cứ mảnh sứ vào mạch máu ở cổ tay, nhìn dòng chất lỏng ấm áp cứ thế mà tuôn ra dần dần bào mòn sạch từ trong cơ thể.
Ninh Tu Viễn vội vàng chạy ra ngoài, ở hành lang gọi với lại Bạch Thành Úc.
"Làm sao vậy?" Bạch Thành Úc thấy vẻ mặt khẩn trương của hắn hỏi.
truyện ngôn tình
Ninh Tu Viễn không đáp lại, chỉ kéo anh tới thẳng phìng tắm, sau đó gọi xe cấp cứu.
Cho dù Bạch Thành Úc đã gặp không ít trường hợp, nhìn thấy dáng vẻ này của Sầm Lễ, cũng không khỏi kinh hoảng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Lễ, là khi bọn họ tốt nghiệp cấp ba, Sầm Lễ trên người mang theo phong độ trí thức, làm người rất có hảo cảm, lúc ấy Sầm Lễ cho rằng anh và Ninh Tu Viễn cùng một dạng người, không chịu tiếp nhận trị liệu của anh.
Sau lại nhập viện số lần, sự bài xích lúc đầu đã tan biến, từ sợ hãi đến dần bình tĩnh, lại chỉ có thể trò chuyện qua lại vài câu.
Bạch Thành Úc mở hòm thuốc, trước tiên giúp Sầm Lễ ngừng chảy máu, cũng may phát hiện kịp thời, nếu muộn chút nữa thì tình huống sẽ không khả quan nổi.
Vương Thành Trí cũng bị một màn cấp cứu này dọa sợ rồi, vài phút trước gã còn cùng cậu nói vài câu, đã thấy giống như người không còn chút sức sống nào, x ta nhu nhược mở miệng, "Tôi ở lại đây cũng không giúp được gì, bằng không tôi rời đi trước."
Nói, gã liền cầm lấy áo khoác ngoài, đang chuẩn bị mặc vào.
Ninh Tu Viễn nổi điên nói,"Người đi vào đến vòi nước cũng không mở lên, cậu không nghe thấy sao"
"Tôi cũng không có chú ý nhiều như vậy." Vương Thành Trí trong đầu chỉ nghĩ đợi lát nữa sẽ thân mật cùng Sầm Lễ như thế nào, dù sao cũng đã mơ ước nhiều năm như vậy người, khẳng định là phải ôn tồn ân ái một phen.
Ninh Tu Viễn một quyền đấm gã lùi ra sau mấy bước, đôi mắt bịt kín tơ máu, Vương Thành Trí sợ tới mức run run rẩy rẩy, nói, "Ninh ca tôi thật ra chưa làm gì cậu ấy cả, là chính cậu ấy nói trên người dính máu, muốn đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới bồi tôi, tôi đến tay cậu ấy còn chưa kịp chạm vào thì cậu đã đạp cửa xông tới."
"Nếu mày dám chạm vào cậu ấy, mày nhất định phải ch.ết." Ninh Tu Viễn giọng nói buốt thấu xương.
"..."Vương Thành Trí rất ngu ngốc, rõ ràng là Ninh Tu Viễn gửi tin nhắn cho gã, gã tới đây cũng là vì Ninh Tu Viễn gọi gã, Sầm Lễ đêm nay đều sẽ bồi gã.
Bạch Thành Úc mở miệng nói, "Yên lặng một chút."
"Cút." Ninh Tu Viễn nắm chặt tay.
Vương Thành Trí như được đại xá, vội vàng mặc áo khoác vào, sau đó đi ra ngoài.
Hắn quay đầu lại, thấy Sầm Lễ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, quần áo đều bị máu nhuốm đỏ, trong lòng sinh ra một loại khủng hoảng xưa nay chưa từng có, ngay cả Giang Ngôn bị ngã cầu thang, hắn cũng không có loại cảm giác này.
****************
Đọc chương này mà tim quặn đau luôn ấy.
Khổ thân Tiểu Lễ bị bức đến nghĩ quẩn tự vẫn luôn.