Chương 147: 147: Hối Hận
Cổ tay Kiều Nguyên bị hắn nắm ra một vòng vệt đỏ, cậu nhíu mày, "Buông tay."
"Bên ngoài chính là khách khứa, nếu Ninh tổng muốn làm lớn chuyện thì tôi cũng không ngại đâu."
Kiều Nguyên đơn giản chỉ là đang thử mà thôi, dù sao thì Ninh Tu Viễn ở thành phố L cũng là nhân vật có tiếng tăm, nếu cần thiết đạp đổ hắn trong toilet, này không thể nào nổ nổi.
Nhưng đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, vành mắt cũng mông lung ửng đỏ.
Mất mà tìm lại được, khiến cho Ninh Tu Viễn đắm chìm trong vui sướng ngắn ngủi, hắn khàn khàn mở miệng nói, "Em đã trở lại..
Em rốt cục cũng trở lại...."
Kiều Nguyên nghe không hiểu đối phương đang nói gì.
Ninh Tu Viễn tiến tới gần hơn, Kiều Nguyên tàn nhẫn đẩy hắn ra, Ninh Tu Viễn lúc này mới tỉnh táo lại chút, thả lỏng tay nắm cổ tay Kiều Nguyên, nhìn người trước mặt, mím môi, hơi chút bực bội,"....!Sầm Lễ, anh biết em hận...!Chuyện quá khứ là do anh sai, sau này anh sẽ sửa lại, Tiểu Mặc ở nhà, nó rất nhớ em." Ninh Tu Viễn nói.
Kiều Nguyên cười lạnh, cậu vốc nước lạnh, tạt thẳng vào mặt Ninh Tu Viễn.
"Tỉnh táo chưa? Ninh tổng."
Kiều Nguyên không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo của mình, đưa tay dưới vời nước rửa sạch chỗ vừa bị Ninh Ti Viễn nắm lấy, giống như đã bị thứ gì bẩn thỉu quấn lấy vậy.
Rửa xong một lần nữa, mới đeo lại đồng hồ lên tay.
Ninh Tu Viễn vẫn không rời đi, đứng bên cạnh ngơ ngẩn nhìn cậu.
Bộ dạng Ninh Tu Viễn có chút chật vật, Kiều Nguyên nhíu nhíu mày, rút hai tờ giấy đưa cho hắn, nói, "Tự anh lau đi."
Ninh Tu Viễn lúc này, cũng tỉnh táo hơn rồi.
Người trước mắt này là Sầm Lễ, nhưng trí nhớ thì không như vậy, đối phương là công tử tụ phụ chưa bao giờ gặp trắc trở, không cần phải ngày nào cũng mặc quần áo đã cũ nát, cũng không phải vì không có tiền, quẫn bách không có đủ sinh hoạt phí, càng không cần dựa dẫm vào bất cứ một kẻ nào.
Kiều Nguyên đã quên hết tất cả mọi khổ sở Sầm Lễ phải chịu đựng.
Quên rồi...!Cũng tốt.
Hắn nghĩ tới lúc trước Sầm Lễ từng nói, không dám giao tiếp với bất kì ai, chính bản thân cậu đã phải treo hai chữ "nhục nhã" trên mặt, đứng lâu dưới ánh sáng mặt trời, sẽ cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi Kiều Nguyên đứng ở đại sảnh yến hội, chói mắt như viên ngọc thạch lộng lẫy.
Thấy Ninh Tu Viễn không chịu nhận, Kiều Nguyên nhét thẳng giấy vào tay hắn.
Trợ lý còn phải một lúc nữa mới có thể mang âu phục khác tới, Kiều Nguyên cũng không muốn bị người khác hiểu lầm nữa.
Cậu nói, "Ninh tổng, hy vọng anh sau này có thể phân rõ, tôi là Kiều Nguyên, ch.ết rồi thì không có khả năng đứng đây nói chuyện, tôi khuyên anh sớm ngày nên thoát khỏi đau thương, nếu anh thật sự có thể thâm tình như vậy, chỉ sợ cậu ấy cũng sẽ không bỏ anh mà đi."
....!Ninh Tu Viễn nắm chặt giấy trong tay, mặc kệ bọt nước chảy trên mặt.
Kiều Nguyên nói, sắc bén như dao nhọn, thứ luôn hướng về trái tim hắn.
"Huống hồ, tôi cũng sẽ không vì tiền, làm ra chuyện vượt qua giới hạn của bản thân."
"Em ấy không vượt qua giới hạn của chính mình, là do tôi ép buộc em ấy." Ninh Tu Viễn giải thích nói.
Kiều Nguyên cười một chút, "Phải không? Vậy cậu ấy cũng rất nhu nhược rồi, nghe nói bởi vì ăn trộm đồ quý giá của người khác mà bỏ học, dù sao cũng không đến nỗi thế đi."
Kiều Nguyên là người rất cảm tính, nhưng mà hôm nay không biết vì sao, lại có thể nói chuyện thật lòng với Ninh Tu Viễn như vậy.
" Em ấy cũng không có ăn trộm đồ, chiếc đồng hồ kia là tôi tặng cho em ấy, tôi không muốn em ấy thân mật với người khác, mới bôi nhọ em ấy, khiến cho em ấy chỉ có thể về nhà với tôi.
Ninh Tu Viễn không muốn Kiều Nguyên có bất cứ hiểu lầm gì với Sầm Lễ, càng không muốn nghe Kiều Nguyên chính miệng nói ra vấy lời, hạ thấp Sầm Lễ."
"Thật khong khéo, tôi cũng đã có hôn thê."
"..." Nghe thấy những lời này, Ninh Tu Viễn càng nắm chặt tờ giấy trong tay hơn.
"Hơn nữa xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của tôi rất bình thường, Ninh tổng nghĩ sao mà lại vu hại tôi như vậy?" Kiều Nguyên cười khẩy.
Ninh Tu Viễn không trả lời.
Vốn Sầm Lễ cũng có nhiều lúc độc miệng như vậy, mỗi một câu, đều đâm trúng chỗ đau của hắn, khiến hắn bối rối không biết làm sao.
Kiều Nguyên chưa lấy vợ.
Tuy rằng hắn đã sớm biết, nhưng nghe những lời này từ chính miệng Kiều Nguyên, trong lòng đặc biệt không vui, trước kia người này chỉ thuộc về mình hắn, hiện giờ còn muốn kết hôn với người khác.
Lúc trước, hắn cũng từng nói với Sầm Lễ chuyện hắn đính hôn với Giang Ngôn, còn nói đến lúc tổ chức tiệc rượu mừng, muốn Sầm Lễ đến góp náo nhiệt.
Hắn nói,"Với thân phận của cậu, cũng không bước vào được cửa Ninh gia, đến lúc đó tìm một căn nhà bên ngoài cho cậu ở đó là được, cứ ở đó thôi, nếu tôi muốn tới, sẽ báo trước với cậu."
Đàn ông ấy mà không thể nào một lòng một dạ đến già, ở bên ngoài bao nuôi vài người, cũng hết sức bình thường.
Nhưng nếu Sầm Lễ ở bên cạnh có người khác, còn khiến hắn trở thành người qua đường, hắn sẽ đối xử với cậu thế nào đây.
Rõ ràng người này đang ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể làm gì được.
Kiều Nguyên nói, "Chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra, nếu Ninh tổng có bệnh, vẫn nên tới bệnh viện kiểm tr.a chút đi, cũng miễn cho đến lúc tái phát bệnh trước mặt người khác, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu tới hình tượng Ninh tổng đây."
"Nếu Ninh tổng không còn gì muốn nói, vậy cũng mong anh lần sau đừng nhận lầm người khác" Kiều Nguyên nói.
Ninh Tu Viễn cắn cắn môi, không lên tiếng, hắn muốn chạm vào mặt cậu, thân cận giống như ngày trước vậy, nhưng hắn mới tiến lên trước một bước, Kiều Nguyên nhíu mày tránh đi trên mặt còn biểu lộ rõ phiền chán, khiến cho Ninh Tu Viễn đứng sựng lại.
Điện thoại Kiều Nguyên nhận được tin nhắn, lập tức mặc kệ hắn, trực tiếp rời đi.
Ninh Tu Viễn nhìn người trong gương, vẻ mặt chật vật bất kham.
Hắn cúi người xuống, nước lạnh băng tạt lên mặt, hắn nên cảm thấy may mắn, may mắn vì Sầm Lễ còn sống, may mắn hắn còn có hội để gặp lại người này.
Thế nhưng hắn không còn cách nào để có thể ôm người ấy vào lòng.
Rõ ràng rất hỏi thẹn ăn năn tức giận vì bản thân đã làm ra chuyện sai trái, nhưng hắn không tìm thấy đối tượng để hắn có thể bù đắp làm lại với người đó.
Đối phương hiện giờ là Kiều Nguyên, đã quên hết những đau khổ chật vật lúc trước, còn đây là Kiều Nguyên nhị công tử nhà họ Kiều lớn lên trong nhung lụa..