Chương 7-2: Từ nay trở đi, anh đừng bao giờ nhắc đến thành phố đó với em nữa!

“Khoảng cách làm nhạt nhòa tình yêu? Hay là tình yêu của cô với anh cơ bản là không kiên định, nên khoảng cách đã phóng đại điểm yếu của con người?
Với đàn ông, mình càng coi trọng anh ta thì anh ta lại càng xem thường mình.”


Đã hơn ba ngày nay, Hiểu Khê không nhận được tin tức gì của Phó Vân. Tuy rằng cô không đặt bất cứ hi vọng gì lên vai của Phó Vân nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy đôi chút lạc lõng. Đàn ông đều như vậy, thái độ trước và sau khi đạt được một thứ gì đó hoàn toàn khác nhau, đối với những thứ đạt được quá dễ dàng, thông thường họ sẽ không biết trân trọng.


Nếu Phó Vân không phải là người đàn ông có ý nghĩa đặc biệt với mình thì Hiểu Khê có lẽ đã không để tâm đến anh ta như vậy. Nhưng đó là người đàn ông đã dắt cô sang một thời kỳ hoàn toàn mới! Thảo nào mà biết bao người đàn ông lại mong muốn có được lần đầu tiên của người phụ nữ đến vậy, chính là vì muốn người phụ nữ đó sẽ ghi nhớ họ cả cuộc dời. Định luật này lẽ nào không thể phá vỡ được hay sao? Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.


Phó Vân một lần nữa biến mất, khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng buồn chán. Có điều, cô thầm nhủ, dù gì tất cả mọi thứ cũng đều do bản thân mình cam tâm tình nguyện. Biết rõ là trên núi có hổ mà vẫn leo lên núi đó. Lần này thì hay rồi, lại gặp phải đau khổ, tâm trạng chán nản trong cô dâng trào. Hiểu Khê ôm lấy cái đầu đang đau nhức của mình, muốn khóc mà chẳng khóc nổi nữa. May mà cô đã có chuẩn bị từ trước, không hề đặt quá nhiều kì vọng rằng người đàn ông này sẽ cho mình một lời hứa hẹn và một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng, trong chuyện tình cảm, bản thân mình mãi mãi chẳng thể nào xứng tầm đối thủ với Phó Vân.


Nhẫn nhịn không nổi nữa, sau một tuần kể từ khi hai người chia tay, lúc ngồi trên chiếc xe taxi chở mình về nhà từ quán bar, cô đã nhắn tin hỏi anh lúc này đang làm gì, cho dù bản thân Hiểu Khê biết rõ rằng khi mình chủ động nhắn tin trước cũng đồng nghĩa với việc khí thế đã giảm đi ít nhiều.


“Anh đang đi công tác ở Quảng Châu.” Phó Vân nhắn lại rất nhanh.
Điều này đã khiến cho Hiểu Khê đỡ buồn đôi chút.
“Ồ, Quảng Châu à, từ nay trở đi, anh đừng bao giờ nhắc đến thành phố đó với em nữa!”
“Tại sao thế?”


available on google playdownload on app store


“Đó là thành phố khiến cho em đau lòng.” Đúng vậy, đây đích thực là một thành phố khiến cho cô đã khổ sở bấy lâu chính thành phố này đã cướp mất người đàn ông cô yêu thương và cướp đoạt cả mộng ước tình yêu tuyệt đẹp của cô nữa.


“Ờ, vậy cũng được, anh sẽ nghe em.” Phó Vân trả lời rất ngoan ngoãn.


Thực sự, người đàn ông thay lòng đổi dạ thì có liên quan gì đến thành phố chứ? Chẳng qua là hữu duyên vô phận mà thôi! Người có tính phụ bạc thì trước sau gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ, thành phố đó chẳng qua chỉ là cái cớ để trút giận. Trên thế giới này, có biết bao thành phố trở thành thứ để trút giận cho những người bị thất bại trong tình yêu? Khoảng cách làm nhạt nhòa tình yêu ư? Hay là tình yêu của cô với anh cơ bản đã không sâu sắc, nên khoảng cách đã làm lộ ra điểm yếu của hai người? Hiểu Khê thừa biết rằng thành phố đó không có tội tình gì, nhưng cô vẫn không muốn nghe đến cái tên đó một lần nào nữa. Trước kia, cô đã từng có thành ý như vậy, yêu không hôi hận là thế, thậm chí còn muốn vượt muốn ngàn dặm để đến thăm một người, nhưng kết cục cuối cùng ra sao chứ?


Nếu cô nói việc chia tay với Nguyên Kiệt có gì không đúng thì là vì anh muốn “có được” còn cô lại không “cho”. Tuy Hiểu Khê đã từng yêu đương nhưng vẫn luôn giữ gìn ở một mức độ giới hạn nào đó, luôn luôn tự nhủ sẽ giữ lại thứ tốt đẹp nhất dành cho người đàn ông mình yêu thương thực sự. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại thất bại đau đớn vì chiếc màng đó. Đây là đạo lí gì chứ? Cô chỉ muốn suy nghĩ, tìm hiểu thêm một chút, bởi vì cô đã đặt kì vọng quá lớn vào người đàn ông này, cô muốn tìm hiểu thật kĩ càng người đàn ông mà bản thân muốn được sống cùng cho đến khi đầu bạc răng long. Cho nên chính vào cái đêm mà anh sắp sửa rời khỏi Bắc Kinh, cô vẫn vùng vẫy, không để anh chiếm lĩnh. Nếu đêm hôm đó, cô để mặc cho anh xâm chiếm cơ thể mình, liệu rằng kết quả có khác đi chăng? Có lẽ, cô sẽ không đánh mất anh như thế. Tuy nhiên, tất cả chỉ là giả thiết và kết quả mà thôi.


Còn chuyện tình cảm hiện nay giữa Hiểu Khê và Phó Vân, cô đã có được anh và anh cũng đã có được cô, cho nên có thể coi đây là một mối tình thắng lợi không? Những tin nhắn tràn đầy tình ý qua lại giữa họ trước đây vô cùng hao tâm tổn sức, vì thế Hiểu Khê không còn nhắn tin giữa lúc đêm khuya, cô tắt di động từ sớm để đi ngủ. Hẹn hò yêu đương mệt mỏi ch.ết đi được, cô chỉ muốn nghỉ ngơi an dưỡng mà thôi.


Nhưng Hiểu Khê không kiệm chế được mà lại nhắn tin. “Anh có nhớ em không?” Cô chợt nhận thấy bản thân cũng rất khao khát tìm lại được cảm giác yêu đương như xưa. Hiểu Khê hồi tưởng lại quá khứ, chính Nguyên Kiệt là người đã khơi nguồn khát vọng tình yêu trong cô, khiến cho dòng sông tình yêu băng giá trong trái tim Hiểu Khê dần dần tan ra và tuôn chảy. Hiểu Khê đã từng tha thiết cầu khẩn Nguyên Kiệt: “Dòng sông tình yêu trong em đã bắt đầu tuôn chảy, không chảy về phía anh thì sẽ chảy về phía người khác. Cho nên, xin anh dừng đẩy em đến với người khác!” Cô đích thực là một đứa trẻ thành khẩn, chân thật vô ngần trong thế giới tình yêu.


“Nhớ chứ.” Hai chữ này của Phó Vân khiến Hiểu Khê an tâm được đôi phần.
“Tại sao anh lại tỏ ra lạnh nhạt đến thế, chẳng thèm hỏi thăm em lấy một câu? Nếu là vậy, thực sự em chẳng còn động lực tiếp tục bước đi nữa...” Đúng thế, Hiểu Khê thực sự không có đủ sự tự tin.


“Gần đây anh rất bận. Để giải quyết xong mọi việc, anh sẽ đến hẹn gặp em ra ngoài. Nghe lời anh nhé!”


“Biển nước trong anh có phải rất sâu không? Nếu vậy chắc em không dám nhảy xuống đâu. Em sợ bị đắm chìm đến mức nghẹt thở mất.” Hiểu Khê đột nhiên nhận ra, tại sao bản thân cô lại cứ lao vào những tình yêu có chỉ số khó khăn cao vời vợi thế này chứ? Từ Nguyên Kiệt cho đến Phó Vân, cả hai người không phú thì quý, một người là cao thủ trên thương trường, một người là công tử nhà giàu hào hoa. Tất cả đều là những nhân vật khó nhằn nhất! Trứng chọi đá, đó là trò chơi mà Đỗ Hiểu Khê không thể chơi và chiến thắng được. Nhưng Hiểu Khê của hiện tại cũng chẳng nghĩ ngợi quá nhiều nữa, cô chỉ khát khao yêu đương thôi. Cô muốn hẹn hò, yêu đương đến phát điên lên ấy!


“Ha ha, vậy em đi học bơi đi!”
“Hãy đến ôm lấy anh
Hỉnh thành vòng xoáy
Cuồn cuộn phong ba vạn dặm dằng sau chiêc hôn nồng cháy đó
Để em chìm đắm trong thế gian
Anh yêu em sâu đậm đến thế
Hãy đến ôm lấy anh
Hôn anh từ chân lên


Linh hồn dần bị cuốn trôi theo dòng nước lũ Tình yêu đang nuốt gọn lấy anh Như thiên la địa võng.”
Hiểu Khê lại nhớ đến bài hát Vòng Xoáy của ca sĩ Hoàng Diệu Minh.


“Đối đãi với một người đàn ông cần tuân thủ ba nguyên tắc: Khai quật ồ ạt, liên tục bồi dưỡng có trọng điểm rõ ràng và chọn lựa ưu điểm trọng tâm.” Vào khoảnh khắc này, Hiểu Khê chợt cảm thấy mình giống như một phi tử thơ thẩn trong cung tẩm chờ đợi ngày được diện kiến hoàng thượng. Đừng có tự treo cổ mình trên một cành cây, đặc biệt là khi người đàn ông đó chưa cho mình một đáp án tình cảm rõ ràng, xác thực!


Từ khi cô và Phó Vân quan hệ thân mật với nhau, chớp mắt đã gần một tháng, hai người không gặp mặt. Tuy họ vẫn duy trì nhắn tin thăm hỏi, nhưng không còn nhiệt tình như lúc ban đầu nữa, đây rõ ràng không phải tình trạng đang yêu... Nói cho cùng, Phó Vân bận rộn đến mức nào chứ? Anh đang bận làm những gì? Hiểu Khê không biết hỏi ai, làm một người phụ nữ đứng chặn trước cổng công ty anh thì cô chưa có đủ dũng khí và cũng chưa tới mức độ điên cuồng như thế. Cho nên, cô chỉ chìm ngập trong việc đoán mò, suy diễn mà thôi, đây lại là một dự cảm chẳng lành. Lúc này, Hiểu Khê cảm thấy bản thân quá đỗi thất bại, sau khi trải qua một tình yêu cay đắng, tình yêu tiếp theo cũng chẳng xán lạn, hạnh phúc được bao nhiêu.


Hiểu Khê lại nhắn tin hỏi Phó Vân, lúc mười giờ tối, cuối cùng anh đã trả lời: “Em đến nhà anh đi!”


Anh coi cô là thứ gì chứ? Tại sao giá trị bản thân cô lại rẻ mạt đến mức này? Những cảm giác này khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng tức tối, khó chịu. Phải chăng từ khi cô chủ động phát tín hiệu cho anh cơ hội theo đuổi thì vận mệnh lại định sẩn cục diện bị động cho cô từ đầu cho tới cuối sao? “Quan hệ giữa mình và anh ấy chỉ dừng lại ở việc lên giường ư? Những lời lẽ ngọt ngào tình tứ trước kia chẳng lẽ chỉ là bước đệm cho việc lên giường thôi sao?” Hiểu Khê đặt ra hàng loạt câu hỏi, cô hoài nghi bản thân mình đã lạc hậu và lỗi thời. Hiểu Khê gọi điện thoại cho Phó Vân, không có ai nhấc máy. Không ngờ Phó Vân không thèm nghe điện thoại của cô. Hiểu Khê càng nghĩ càng thấy tức tối trong lòng, lẽ nào đây chính là chân tướng của sự việc? Lẽ nào cô là người phụ nữ không thể được công khai, giới thiệu cho mọi người sao? Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận. Với đàn ông, mình càng coi trọng anh ta thì anh ta lại càng xem thường mình. Cuối cùng Hiểu Khê cũng hiểu ra điều này.


Haizz, ít nhiều gì thì vẫn còn có cảm giác yêu đương làm chiếc đệm, làm một chiếc áo khoác tươi đẹp phủ ngoài, để viện ra cái cớ cho tình cảm giữa cô và anh. Lẽ nào tất cả tình yêu đều mang tham vọng chiếm đoạt hay sao? Hiểu Khê đứng bên cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngọn đèn nhấp nháy bên ngoài, trong lòng cảm thấy thê lương, ớn lạnh khôn cùng. Lấy những tin nhắn từ mười một giờ mỗi tối cho đến ba giờ sáng hôm sau làm bằng chứng, ít nhất thì cũng đã có lúc nào đó người này bị người kia hấp dẫn. Hiểu Khê mỉm cười, có điều, nụ cười này thật miễn cưỡng biết bao. Đến đây là quá đủ! Hiểu Khê cuộn cuộn lọn tóc của mình, hít một hơi thật sâu không khí trong lành ngoài cửa sổ.


“Em đang đến kì.” Hiểu Khê nói dối, bởi vì cô không biết phải điều chỉnh tâm trạng lúc này của mình thế nào nữa, càng không biết phải làm sao để đối mặt với Phó Vân.
“Ừm, vậy em hãy nghỉ ngơi sớm nhé!” Phó Vân nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Đêm đó, Hiểu Khê mất ngủ.


“Trác Nhiên, trên thế giới này không có tình yêu bất biến sao?” Có lẽ, Trác Nhiên sẽ cười nhạo trước câu hỏi ngây ngô này của cô.


Như mọi lần, Trác Nhiên rít một hơi thuốc thật sâu rồi lạnh nhạt nói: “Cô đã từng nghe câu chuyện về công chúa Hoa Hướng Dương và chú lừa chưa?” Hiểu Khê lắc đầu, giống hệt như thời niên thiếu lúc chăm chú nghe truyện cổ tích mà bố kể.


“Công chúa Hoa Hướng Dương muốn đến tìm chàng hoàng tử ở tòa lâu đài phía tây sông. Vì thế, cô buộc phải vượt qua con sông. Lúc này, một chú lừa đi tới, nói rằng nó bằng lòng cõng công chúa qua sông. Công chúa liền hỏi: “Ngươi có thể đảm bảo không làm chiếc váy của ta bị ướt không?” Chú lừa lắc đầu. Trong lòng công chúa thầm nghĩ, hoàng tử nhát định sẽ tới đón mình, cô cố chấp đứng bên này bờ sông chờ đợi. Cuối cùng, tới khi trời tối, công chúa đành đồng ý để chú lừa cõng mình vượt sông. Chú lừa liền nói: “Cho dù tôi có làm ướt váy áo của nàng hay không thì tôi vẫn sẽ tặng nàng ba câu danh ngôn tình yêu.”


“Vậy ta phải làm gì để báo đáp nhà ngươi đây?”
“Nếu tôi không làm ướt áo nàng thì hãy đưa tôi về nhà cùng;


Công chúa đồng ý. Công chúa ngồi trên lưng chú lừa. Đến lúc sắp qua sông, chú lừa trịnh trọng nói với công chúa rằng: “Hãy nhớ là khi ngồi trên lưng của tôi, nàng không được khóc, nước mắt của nàng sẽ tăng thêm gánh nặng cho tôi.” Công chúa đáp rằng sẽ nhớ kĩ, sau đó cũng nói với chú lừa một cách trịnh trọng rằng: “Hãy nhớ rõ đừng có làm ướt váy của ta, nếu không, ta sẽ không để nhà ngươi cõng ta nữa đâu.”


Chú lừa bước ra giữa con sông.
“Trước đây, nhà ngươi đã từng cõng các cô gái khác qua sông chưa?” Công chúa hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Chú lừa thản nhiên đáp lại.
“Vậy váy áo của họ có bị ướt hay không?”


“Chỉ có cô gái đầu tiên là không bị ướt, còn những cô sau tất cả đều bị ướt hết.”
“Cô gái đầu tiên đó có đưa nhà ngươi về nhà không?”
“Không đưa, nếu không thì làm sao tôi lại có thể gặp những cô gái khác được.”


“Xem ra nhà ngươi đã gặp rất nhiều cô gái rồi nhỉ?”
“Tính cả nàng vào thì cũng phải được mười lăm, mười sáu người rồi.”
Công chúa cười nói: “Nhà ngươi cũng là con lừa thứ ba mươi cõng ta qua sông đấy!”
“Ha ha.” Chú lừa chỉ cười, không nói thêm gì.


Công chúa bỗng nhớ đến mấy câu danh ngôn tình yêu mà chú lừa hứa sẽ tặng cho mình, cô liền bảo chú lừa nói.
“Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, chỉ có ở mối tình đầu thì mới yêu thương người khác, còn trong những tình yêu sau này, tất cả đều chỉ yêu thương bản thân mình thôi.”


Chú lừa bước đi chậm rãi, quả nhiên rất vững vàng, công chúa cũng cảm thấy yên tâm, ôm lấy cổ chú lừa, cảm thấy cô cùng ấm áp.
“Nàng có thích được ta cõng qua sông không?”
“Thích chứ.” Công chúa mỉm cười thừa nhận.


“Tôi cũng rất thích được cõng nàng như lúc này, hi vọng rằng có thể mãi mãi như bây giờ đi về phía trước.”


Công chúa nằm mơ đến hoàng tử, nhưng khi tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt mình là một con lừa, nước mắt của cô chợt trào ra, rơi xuống lưng chú lừa đó. Giống như đột nhiên bị đâm trúng, chú lừa bỗng giãy lên, tạo ra những gợn sóng trên mặt sông, chiếc váy của công chúa cũng vì thế mà bị ướt.


“Tại sao lại thế?” Công chúa hỏi.
“Tôi đã nói với nàng từ trước rồi mà.” Mặt chú lừa lạnh lùng không biểu cảm.


Công chúa sực nhớ lại lời hứa lúc đầu của mình với chú lừa. Thế là, cô không nói tiếng nào nữa, liền nhảy xuống khỏi lưng lừa, một mình lội vào bờ sông kia. Chú lừa không hề níu kéo hay giải thích gì nhiều, cũng tự động quay đầu lại đi về bờ phía đông con sông - nơi đó lại có một cô gái khác đang chờ chú lừa qua sông. Cô gái ấy cũng xinh đẹp, trẻ trung và cũng mặc một bộ váy áo xinh xắn.


“Tình yêu là duy nhất nhưng người yêu không phải là duy nhất.” Chú lừa đột nhiên nói tiếp. “Đây chính là câu danh ngôn tình yêu thứ hai.”


Công chúa khóc như mưa, nước sông lạnh buốt. Cuối cùng, nàng cũng lội được vào bờ phía tây con sông, nhưng bộ váy áo tuyệt đẹp của nàng đã ướt sũng nước, đầy bùn bẩn thỉu. Nàng bất lực ngồi bên bờ sông, ôm lấy đầu gối khóc lóc thảm thiết, toàn thân run lên vì lạnh.


Một chú thỏ trắng đi đến trước mặt cô nói: “Công chúa, lần sau tôi sẽ cùng nàng đi qua sông.”
“Cảm ơn thỏ trắng.” Công chúa ôm chú thỏ vào lòng rồi nói tiêp: “Không cần nữa đâu, bây giờ thứ ta cần chính là một chút ấm áp.


Chú lừa đã quay về bờ sông phía đông. Công chúa bỗng nhớ ra chú lừa vẫn còn chưa nói câu danh ngôn tình yêu cuối cùng cho mình, thế là, cô liền ngẩng đầu ngước về bờ sông bên kia nói: “Xin hãy nói cho ta biết câu danh ngôn cuối cùng, chú lừa thân yêu!”


Chú lừa lạnh lùng nhìn cô lần cuối và nói: “Tôi yêu tình yêu của tôi.” Sau đó, chú lừa đi về phía người con gái đang đợi mình ở bờ sông kia.
Sau khi nghe xong câu chuyện này, Hiểu Khê im lặng một hồi lâu. Câu chuyện này thật giống với tình yêu của cô biết bao.


“Hãy nhớ kĩ, muốn bản thân mình vui vẻ lên thì cô hãy tin rằng tình yêu là duy nhất nhưng người yêu lại không phải duy nhất. Cô xem đấy, công chúa Hoa Hướng Dương một lòng một dạ muốn lấy chàng hoàng tử ở tòa lâu đài phía tây, chỉ muốn lợi dụng chú lừa để qua sông, sau cùng để lấy được hơi ấm, cô công chúa lại ở cạnh bên một chú thỏ trắng. Chẳng có chuyện gì không bị thời gian làm cho chìm vào quên lãng. Chẳng có ai là duy nhất của ai, đây chính là hiện thực!”


Đây chính là hiện thực sao? Lúc ban đầu, mỗi một cô gái đều là công chúa, đều khát khao lấy được chàng hoàng tử bên kia bờ sông, sau khi trải qua trăm ngàn gian khổ, cuối cùng không thể không thỏa hiệp với hiện thực, chung sống cùng một người có thể đem lại hơi ấm cho bản thân. Phải chăng, tất cả những cô gái đều có cùng một số mệnh như vậy? Còn bản thân cô liệu có thể tránh khỏi số mệnh này không?


Hiểu Khê bỗng nhiên cảm thấy đầy nghi hoặc, có lẽ từ đầu chí cuối, bản thân cô đã sai lầm, tại sao cô lại cứ cố chấp như vậy, cố chấp để có được thứ gì đó duy nhất sao?






Truyện liên quan