Chương 62
Tôi cúi đầu không nói gì, đứng ở bên giường nhìn mũi chân một lát, xoay người vào phòng vệ sinh, lấy một chậu nước nóng vắt khăn lông ra ngoài, đặt ở bên giường, lại lấy một bộ quần áo bệnh nhân mới từ trong tủ quần áo, đặt ở đầu giường, sau đó đụng vào cánh tay người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường.
“Người anh đầy mồ hổi rồi, em giúp anh lau thân thể, đổi bộ quần áo đã.”
Lê Trạch mở mắt ra nhìn tôi, trên mặt là vẻ lãnh đạm xa cách, “Không cần, anh muốn ở một mình.”
Tôi thở dài, ngồi bên giường, nhẹ nhàng đỡ bờ vai của hắn, “Cần gì phải như vậy, kết cục của chúng ta không phải là đã sớm biết sao? Tình huống xấu nhất cũng tính đến rồi, anh còn sợ gì.” Vừa nói tôi vừa đỡ hắn tựa vào người mình, nhanh nhẹn giúp hắn cởi đi quần áo, cầm lấy khăn ấm từ từ lau chùi.
Lê Trạch chống người ngồi thẳng dậy, sau đó khẽ cười hai tiếng.
Lau hai lần, tôi cẩn thận giúp hắn mặc quần áo tử tế, “Cười gì vậy? Nghĩ thông rồi hả?”
Lê Trạch được tôi đỡ từ từ nằm xuống, nhìn tôi rồi lắc đầu, đáy mắt vẫn là nụ cười tang thương, nhưng đã không còn cái gì là tuyệt vọng.
Tôi ngồi ở mép giường rót một cốc nước đưa cho hắn, “Sớm biết chỉ có một tháng, trước còn không được tự nhiên cái gì kính nhi.” Tôi cầm lấy cốc nước hắn uống, uống nốt.
Lê Trạch lật người nhìn tôi, cười đểu giả, “Nếu Tiểu Bạch biết em ngại nó tỉnh lại sớm, đoán chừng sẽ tức đến hộc máu.”
Tôi đang uống một ngụm nước, nghe được lời của hắn trực tiếp phun ra, u oán nhìn hắn một cái, “Ý em có phải như vậy đâu, chẳng qua tối hôm qua mới để anh nhớ lại, hôm nay liền kết thúc, mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển có chút lớn mà thôi.”
Nói xong tôi liền vỗ gáy, “Nguy rồi, cơm trưa vẫn còn đang ở nhà đấy.”
Lê Trạch nhìn vẻ mặt não của tôi, một chút tối tăm nơi đáy mắt cuối cùng cũng tan hết, cười vui vẻ, “Đặc biệt làm cho anh à?”
Tôi lườm hắn một cái, “Biết rõ còn hỏi, làm sao bây giờ? Nếu không em về lấy?”
Lê Trạch nắm tay tôi áp lên mặt, “Không cần, giờ anh không đói, để tối ăn luôn một thể đi.” Nói xong nhíu mày một cái, lại nói, “Nếu buổi tối em không tới được cũng đừng tới.”
Tay tôi chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gì má gầy gò trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở, “Buổi tối em tới được, trước khi anh xuất viện, ngày nào em cũng sẽ nấu cơm cho anh ăn, anh tốt nhất dưỡng thương cho mau lành đi, đừng chạy loạn.”
Lê Trạch nhắm mắt lại, dáng vẻ thỏa mãn, khẽ gật đầu một cái, “Để anh yên tĩnh một lát thôi, em đi chăm sóc Tiểu Bạch đi, buổi tối anh chờ em.”
Tôi vẫn như cũ nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, không rời đi, tôi tự nhủ, Tiểu Bạch khẳng định còn đang ngủ, tôi ở đây một chốc, chờ hắn ngủ rồi, tôi sẽ đi.
Mà chờ đến khi hô hấp hắn đều đặn, tay của tôi vừa động một chút, liền nhìn thấy chân mày hắn đột nhiên cau lại, miệng loáng thoáng rên rỉ, lòng của tôi lập tức nhũn thành một vũng, sau đó cứ tiếp tục ngồi ở bên giường, nghĩ thầm chờ hắn ngủ say đã.
Sau đó mặt trời dần dần chìm về đằng tây, ánh hoàng hôn chiếu vào, người đàn ông trên giường chậm rãi mở mắt, tôi vẫn như cũ không nhúc nhích, ngồi ở chỗ đó, lý do không muốn bỏ đi rất nhiều, cuối cùng phát hiện, tôi không muốn lúc Lê Trạch tỉnh dậy lại không nhìn thấy tôi.
Mà Lê Trạch một chút cũng không để tôi thất vọng, khi hắn mở mắt ra nhìn thấy tôi, trong nháy mắt toát ra kinh ngạc cùng mừng rỡ, tôi liền có cảm giác mình làm đúng.
“Em, là không đi, hay là vừa mới tới?” Hắn siết tay tôi, giọng nói khàn khàn mang theo rung động
Tôi lấy một cốc nước cho hắn, sờ sờ lỗ mũi, cười ngượng ngùng, “Không đi, chỉ ngồi nhìn anh thôi.”
Lê Trạch từ từ ngồi dậy, bưng chén nước uống hơn phân nửa, sau đó liền nhìn tôi cười, “Anh có đẹp trai như vậy à?”
Tôi lườm hắn một cái, đứng dậy vặn người, nắn bóp nả vai ê ẩm, “Đúng vậy đó, rất tuấn tú, lúc ngủ đẹp trai hơn lúc tỉnh nhiều, cho nên anh tỉnh rồi em liền đi thôi.”
Lê Trạch cầm tay tôi, cười dịu đang, “Đi đi, về nhà hay là đi nhìn Tiểu Bạch?”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Đi xem Tiểu Bạch, sau đó về nhà nấu cơm.”
Lê Trạch mấp máy môi, nhìn tôi gật đầu một cái, đáy mắt thoáng hiện sự cảm động.
Làm tôi vui mừng là, Bạch Tấn ngủ mê cả một buổi chiều, lúc tôi đi qua còn chưa có tỉnh, cha đã về nhà nghỉ ngơi, cục cảnh sát có chuyện nên Hoàng Vũ đã rời đi, chỉ có dì nhỏ trông chừng, tôi ngồi với Bạch Tấn một lát rồi nghĩ tới phải đi về nấu cơm, để dì nhỏ ở lại chăm sóc anh ấy, sau đó lái xe trở về nhà.
Thức ăn buổi trưa đã lạnh, hơn nữa cũng không mới mẻ rồi, tôi đổ vào thùng rác, đơn giản xào hai món ăn, hâm lại cháo nóng buổi trưa rồi tới thăm Bạch Tấn, anh ấy như cũ còn chưa dậy, dù nhỏ đã đi về, Hoàng Vũ giữ bên giường, anh nhìn hộp cơm trong tay tôi, tay bày ra tư thế đi ra ngoài nói chuyện.
Tôi đi theo anh ấy ra khỏi phòng bệnh, không hiểu nhìn Hoàng Vũ, “Sao thế?”
Hoàng Vũ mím môi nhìn tôi một cái, dừng lại mấy giây mới nói, “Buổi sáng A Trạch nói với anh là khi nào Tiểu Bạch tỉnh, hai đứa sẽ ly hôn?”
Trong lòng tôi run lên một cái, một lát sau gật đầu, “Đây là điều khoản bọn em thương lượng trước khi kết hôn.”
Hoàng Vũ nhíu mày, “Cha bảo anh hỏi em, chuyện kết hôn của em với Lê Trạch có cần nói cho Tiểu Bạch không?”
Tôi cắn cắn môi, “Đợi chút đi, chuyện này không lừa được, chờ anh ấy khôi phục đã, tự em sẽ nói.”
Hoàng Vũ gãi gãi đầu, “Hạt Tiêu, em có từng nghĩ tới không, hoặc giả hai đứa có thể không cần ly hôn, hoặc giả Tiểu Bạch đối với em chỉ là tình thân.”
Tôi lắc đầu một cái, có chút cô đơn nói, “Anh, mấy này trước Tiểu Bạch đã nói với em rồi, anh ấy nói anh ấy muốn đi du lịch, chờ sau khi anh ấy trở lại nếu như em còn không tìm được hạnh phúc, bọn em sẽ ở cùng nhau, cho nên, hiện tại anh ấy trở về rồi, em không thể nào rời đi.”
“Nhưng mà em cũng không yêu nó.”
Tôi khổ sở cười, “Anh à, tình cảm có thể bồi dưỡng, nếu ban đầu em có thể cố gắng yêu Hàn dục, vậy tương lai một ngày nào đó em cũng có thể yêu Tiểu Bạch.”
“Kia A Trạch thì sao, em cứ như vậy bỏ cậu ta?”
Tôi từ từ cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất đau, thật thấp lẩm bẩm, “Ta cũng sẽ không biết, thế nào xử lý được? Cũng không thể chơi 3P đi!”
Hoàng Vũ nhẹ nhàng gõ ót tôi một cái, “Em ấy, trong đầu cả ngày chỉ giỏi nghĩ linh tinh, được rồi, chuyện này đừng tự tiện quyết định, anh với cha phải thương lượng một chút, em đi thăm A Trạch bên kia đi, Tiểu Bạch anh trông chừng cho.”
Tôi gật đầu, “Nếu Tiểu Bạch tỉnh, anh gọi điện cho em nhé?”
Hoàng Vũ xua tay về phía tôi, “Biết rồi, mau biến đi.”
Tôi làm mặt quỷ, giơ lên hộp giữ ấm rời đi.
Đến phòng bệnh Lê Trạch, hộ sĩ mấy ngày trước nhắc nhở tôi đang giúp hắn ghim kim, tôi nghi ngờ đi tới, “Buổi sáng không phải đã truyển dịch rồi sao?”
Tiểu hộ sĩ sợ hãi nhìn Lê Trạch, nói, “Chủ nhiệm Trương bảo vết thương của Lê tiên sinh bị lan ra, phải truyền thêm một chai tiêu viêm.”
Tôi gật đầu cười một cái, cô gái nhỏ mặt đỏ lên không dám nhìn Lê Trạch, vội vã rời đi.
“Ngày đó anh nói với cô ấy chuyện gì, tại sao lại làm con gái nhà người ta sợ như vậy?” Tôi để hộp giữ ấm bên cạnh bàn, có chút nhạo báng hỏi.
Lê Trạch gập chân, tay ghim kim truyền dịch để trên đầu gối, miễn cưỡng nói, “Không nói gì, anh chỉ nói về sau ở trước mặt người phụ nữ của anh đừng có nói lung tung.”
Cả người tôi run lên, nổi hết cả da gà.
“Để trên bàn hay là em cầm cho anh?” Tôi lấy đĩa thức ăn ra.
“Để trên bàn đi.”
Tôi gật đầu một cái, đưa đũa cho hắn, tinh thần ăn rõ ràng không bằng ngày hôm qua, cầm đũa lười biếng gắp thức ăn, tôi lấy tay vỗ đầu của hắn một cái, “Ăn cơm đi, không được kén ăn.”
Lê Trạch ngẩng đầu nhìn tôi cười cười, “Khẩu vị không tốt, nếu không phải là em làm, anh còn ăn không vô.”
Tôi nhìn trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi, lo lắng hỏi, “Có phải động tới vết thương?”
Hắn ỉu xìu trả lời một tiếng, lại gắp một đũa ăn.
Tôi gắp một chút món ăn bỏ trong chén hắn, “Thế mau ăn đi, ăn xong ngủ sớm một chút.”
“Đã ngủ cả buổi chiều rồi, ngủ sao được nữa.”
Tôi mấp máy môi không nói gì, lúc này tôi muốn đi chăm sóc Bạch Tấn, không thể nào ở chỗ này.
Miễn cưỡng ăn xong một bát, lê trạch buông đũa xuống, sau đó dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi gọt một quả táo, chuẩn bị xong cây tăm đưa cho hắn, hắn cũng chỉ ứng phó ăn một miếng, còn dư lại đều vào bụng tôi.
Truyền dịch xong, tôi ngồi ở bên giường nhìn đồng hồ, do dự một chút mới mở miệng, “Tiểu Bạch đoán chừng đã tỉnh, buổi tối em phải qua chăm sóc anh ấy.”
Lê Trạch không quay đầu, ậm ừ đáp một tiếng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Tôi đứng dậy, “Cần gọi cho Hạo Tử không?”
“Không cần, em đi qua đó đi, thay anh nói với Tiểu Bạch mấy ngày nữa anh không tới thăm được.”
Tôi đáp một tiếng cầm túi đi về phía cửa, lúc mở cửa nghe được hắn gọi tôi một tiếng, tôi xoay người nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn cười, “Ngày mai không cần tới đâu, em cứ chăm sóc Tiểu Bạch đi, đừng làm cho cậu ấy không thoải mái.”
Tôi cầm túi, không nói gì, cũng không có rời đi.
“Chuyện kết hôn, nếu em không mở miệng được, cứ để anh nói.”
Hốc mắt tôi đỏ bừng, “Hai ngày nữa tự em nói.”
“Được, qua đó sớm một chút, buổi tối muốn nói gì thì ngồi một lát thôi, thức đêm không tốt cho cơ thể, anh sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương, nhanh chóng xuất viện.” Giọng nói của hắn thật thấp, oa oa, có chút nặng nề, giống như là giao phó cái gì.
Tôi mím môi ngước mắt nhìn hắn, lỗ mũi chua xót, “Không phải nói mấy ngày tới em sẽ chăm sóc tốt cho anh sao?”
Ngón tay Lê Trạch nhẹ nhàng gĩ lên đầu gối, cười dịu dàng nhìn tôi, “Thôi, không có ý gì, đàn ông sao có thể yếu ớt như vậy, anh bị thương cũng không phải là lần một lần hai, không sao mà, chờ anh xuất viện, sẽ lại tìm em.”