Chương 12
Địch công nói chuyện với bà Linh
Bà ta kể về những chuyện trước đây
Trên đường đi ra đường phố Địch công nói:
- Ta thừa nhận là ta đã đối xử bất công với Cua và người bạn kia của ngươi. Họ đã cung cấp những thông tin rất có giá trị.
- Phải, hai người họ đã nói đúng. Tôi phải thừa nhận một điều là gần như phân nửa thời gian tôi không hiểu được họ muốn nói về điều gì, nhất là Cua! Nhưng về lão Ôn, thưa đại nhân, ngài có tin vào những điều mà tên gian xảo đó nói với chúng ta lúc nãy không?
- Một phần nào đó. Chúng ta đã làm y bị bất ngờ, ta cho rằng những gì mà lão ta nói về Viện sĩ muốn chiếm đoạt cô Phong và những âm mưu mà lão ta đề nghị với anh ta là hoàn toàn đúng. Nó phù hợp với tính cách kiêu ngạo và độc đoán của Viện sĩ cũng như sự hèn nhát của lão già khó chịu họ Ôn. Nó cũng giải thích được lý do tại sao Phong lại mong muốn gả đứa con gái của mình cho Khởi Vu Phổ. Nhà thơ trẻ đó phụ thuộc hoàn toàn vào Phong và anh ta sẽ không bao giờ dám trả cô dâu lại cho bố vợ khi phát hiện ra cô ta không còn là trinh nữ nữa.
- Vì vậy, đại nhân cho rằng Lý thực sự đã cưỡng hϊế͙p͙ cô ta ?
- Tất nhiên. Đó là lý do tại sao Phong giết anh ta. Phong làm cho cái ch.ết của Viện sĩ giống như là một vụ tự tử, cũng giống như ba mươi năm trước đây ông ta đã che giấu việc giết hại Tào Quang – nhận thấy biểu hiện nghi ngờ của Mã Tông, ông nhanh chóng nói tiếp – Đó chắc chắn là Phong, Mã Tông! Ông ta có động cơ và cơ hội. Và bây giờ ta đồng ý với hai người bạn Cua và Tôm của ngươi là Viện sĩ không phải là loại người đàn ông tự tử vì thất tình. Phong đã giết anh ta. Bên cạnh động cơ và cơ hội, ông ta có một phương pháp đã áp dụng thành công cách đây ba mươi năm về trước. Ta rất tiếc là mọi chuyện lại diễn ra như thế này, Phong đã gây ấn tượng tốt với ta. Nhưng nếu ông ta là một kẻ giết người thì ta buộc phải đưa ông ta ra trước công lý.
- Có lẽ Phong sẽ cung cấp cho chúng ta một số manh mối về cái ch.ết của Nguyệt Thu, thưa đại nhân!
- Ta chắc chắn sẽ cần đến chúng! Những khám phá của chúng ta về cái ch.ết của Tào Quang và Viện sĩ không giúp gì nhiều cho chúng ta trong việc khám phá nguyên nhân cái ch.ết của Nguyệt Thu. Ta tin rằng có một sự liên kết nào đó giữa hai cái ch.ết này nhưng ta chưa tìm ra được sự liên kết ấy.
- Như lúc nãy ngài vừa nói, thưa đại nhân, rằng ngài tin những gì con dê già ấy nói về Lý và Bích Ngọc. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Sau khi Ôn nói với chúng ta về lời khuyên của lão cho Viện sĩ, ta nhận thấy rằng lão ta đã nói thật một phần. Ta sợ rằng sau đó lão ta nhận ra rằng đã bị ta đánh lừa. Lão ta không thể thay đổi những gì lão ta đã nói nhưng sau đó có thể lão ta sẽ tìm cách trốn đi. Ta có cảm giác là lão ta đã nói chuyện với Viện sĩ về một vấn đề nào đó mà lão ta nghĩ rằng tốt hơn là không được tiết lộ việc đó ra. Phải, chúng ta sẽ tìm hiểu điều đó trong thời gian sắp tới, ta chưa bỏ qua cho lão ta đâu!
Mã Tông gật đầu. họ tiếp tục đi trong im lặng.
Tào Phan Tề đứng chờ họ trước quán rượu. Ba người đàn ông cùng đi với nhau đến nơi ở của Ngân Tiên.
Đích thân Ngân Tiên ra mở cửa. Cô nhẹ giọng nói:
- Hoa hậu Linh cảm thấy xấu hổ khi tiếp đón ngài tại nơi ở tồi tàn của bà ta, thưa ngài. Bà ta khẩn khoản nhờ tôi đưa bà ta đến đây mặc dù bà ta đang bệnh. Tôi lén đưa bà ta vào hội trường đào tạo, nó không được sử dụng vào lúc này.
Cô nhanh chóng dẫn mọi người đi vào. Bên cạnh cây cột gần cửa sổ là một bóng người nhỏ bé ngồi gập người trên chiếc ghế bành. Bà ta mặc một bộ quần áo bằng vải bông màu nâu bạc màu. Mái tóc xám rối bù xõa xuống ngang vai, bàn tay chằng chịt gân xanh đặt trước bụng. Khi nghe tiếng bước chân đi vào, bà ta ngẩng đầu lên và quay gương mặt với cặp mắt mù lòa về phía tiếng động.
Ánh sáng từ khung cửa sổ dán giấy chiếu vào khuôn mặt bị biến dạng. Những vết màu đỏ của đậu mùa hiện lên trên đôi gò má hóp vào. Đôi mắt mờ đục trên gương mặt hướng về mọi người.
Ngân Tiên vội vã đi về phía bà ta, tiếp theo là quan án và hai người đồng hành của ông. Cúi đầu xuống mái đầu màu xám cô nói nhẹ nhàng:
- Thẩm phán đã đến, bà Linh!
Bà ta muốn đứng lên nhưng Địch công nhanh chóng đặt tay lên đôi vai gầy gò của bà và nhẹ nhàng nói:
- Xin vui lòng ngồi yên tại chỗ. Bà đã không quản tất cả những rắc rối để đến đây, bà Linh!
- Kẻ hèn này hoàn toàn thuộc quyền sai khiến của đại nhân – người phụ nữ mù nói.
Quan án bàng hoàng không tin vào đôi tai mình. Chưa bao giờ ông nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng, đáng yêu và ấm áp đến thế. Nó được phát ra từ miệng một bà lão với gương mặt bị biến dạng, giọng nói đó như là một sự nhạo báng tàn nhẫn. Ông đã phải nuốt nước bọt vài lần trước khi nói tiếp:
- Tên nghề nghiệp của bà là gì, bà Linh?
- Tôi được gọi là Hoàng Ngọc, thưa đại nhân. Mọi người ngưỡng mộ giọng ca và…vẻ đẹp của tôi. Tôi được mười chín tuổi khi tôi ngã bệnh và… Giọng của bà nhỏ dần.
- Tại thời điểm đó – Địch công nói tiếp – một kỹ nữ được gọi là Thanh Ngọc đã được bầu chọn là Hoa hậu. Bà có biết cô ta không?
- Tôi biết. Nhưng cô ta đã ch.ết. Ba mươi năm trước đây trong cơn bệnh dịch đó. Tôi là một trong những người đầu tiên bị nhiễm bệnh này. Tôi nghe nói Thanh Ngọc đã ch.ết sau đó vài tuần, khi đó tôi đã được chữa khỏi. Cô ta mắc căn bệnh này sau tôi một vài ngày. Cô ấy đã ch.ết.
- Ta cho rằng Thanh Ngọc được rất nhiều người hâm mộ?
- Phải, có rất nhiều người hâm mộ cô ta. Hầu hết thì tôi không biết. Tôi chỉ biết có hai người rất nổi tiếng tại hòn đảo này, Phong Đại và Tào Quang. Khi tôi đã khỏe lại thì Tào Quang đã ch.ết và Thanh Ngọc cũng đã qua đời.
- Không phải là Ôn Nguyên, ông chủ tiệm đồ cổ, cũng cố gắng để chiếm được cảm tình của cô ta sao ?
- Ôn Nguyên? Phải, tôi biết anh ta. Chúng tôi tránh xa anh ta vì anh ta thích làm tổn thương phụ nữ. Tôi nhớ là anh ta đã tặng những món quà đắt tiền cho Thanh Ngọc nhưng cô ta không thèm nhìn vào chúng. Ôn Nguyên vẫn còn sống? Nếu thế thì anh ta phải hơn sáu mươi tuổi rồi. Đó là tất cả những chuyện trước đây.
Một nhóm các kỹ nữ đi ngang qua căn phòng, nói chuyện một cách vui vẻ. Tiếng cười của họ vang lên như tiếng chuông.
- Bà có nghĩ rằng – Địch công hỏi thêm một lần nữa –theo như những lời đồn thì Phong Đại là người yêu của Thanh Ngọc?
- Phong là một người đàn ông đẹp trai nếu như tôi nhớ không lầm. Thẳng thắn và trung thực. Thật là khó khăn khi phải chọn lựa giữa Phong Đại và Tào Quang, tôi nghĩ thế. Tào Quang cũng đẹp trai, một người đàn ông tốt và trung thực. Và anh ta cũng yêu cô ta rất nhiều.
- Ngoài ra còn có tin đồn là Tào Quang đã tự tử vì cô ta đã yêu Phong Đại. Bà biết ông ta, bà Linh. Bà nghĩ rằng có khả năng Tào Quang đã làm điều đó không?
Bà ta không vội trả lời. Bà ngẩng khuôn mặt với cặp mắt mù lòa và lắng nghe tiếng đàn phát ra từ một căn phòng trên gác. Đó là cùng một bài hát được lặp đi lặp lại nhiều lần. Bà nói:
- Cô ta phải điều chỉnh lại nhạc cụ của mình một cách tốt hơn. Vâng, Tào Quang đã rất yêu thương Thanh Ngọc. Có lẽ ông ta tự tử vì cô ấy.
Nghe thấy tiếng thở nặng nề của Tào Phan Tề, bà ta vội hỏi:
- Ai đã cùng đi với ngài, thưa đại nhân?
- Một trong những người phụ tá của ta.
- Đó không phải là sự thật – bà khẽ nói – tôi nghe thấy tiếng của anh ta, anh ta biết rất rõ về Tào Quang. Anh ta có thể nói cho ngài biết nhiều điều hơn là tôi, thưa đại nhân.
Đột nhiên một cơn ho dữ dội làm cho người đàn bà phải gập đôi người lại. Bà lấy một chiếc khăn tay nhàu nát từ tay áo và lau miệng. Khi bà ta lấy ra thì trên khăn tay đã có những vết máu.
Địch công nhận ra người phụ nữ này đã mắc bệnh trầm trọng. Ông chờ đợi cho đến lúc bà ta ổn định lại mới tiếp tục hỏi nhanh:
- Tin đồn đó cũng nói rằng Tào Quang không phải là tự tử mà bị Phong Đại giết ch.ết.
Bà ta chậm rãi lắc đầu.
- Đó chắc chắn là một sự vu khống, thưa đại nhân. Tào Quang là người bạn tốt nhất của Phong. Tôi đã nghe họ nói chuyện với nhau về Thanh Ngọc. Tôi nghe họ đã thỏa thuận với nhau là nếu Thanh Ngọc chọn một trong hai người thì người kia sẽ tôn trọng quyết định của cô ta. Nhưng cô ta đã không chọn người nào, tôi nghĩ thế.
Địch công nhìn Tào Phan Tề với vẻ dò hỏi. Anh ta lắc đầu. Dường như không có điểm nào đáng nghi trong câu trả lời vừa rồi. Sau đó, giọng nói êm dịu của bà lão lại tiếp tục:
- Tôi nghĩ Thanh Ngọc muốn có một người đàn ông không chỉ đẹp trai, trung thực và giàu có. Cô ta còn muốn hơn thế nữa. Một người đàn ông có tất cả những điều đó nhưng xem thường những gì mình có. Một người đàn ông sẵn sàng vất bỏ mọi thứ: tài sản, địa vị, danh tiếng, tất cả mọi thứ. Vất bỏ tất cả mà không cần suy nghĩ chỉ vì một người phụ nữ mà anh ta yêu.
Tiếng nói chấm dứt. Địch công nhìn đăm đăm vào cánh cửa sổ. Tiếng đàn lặp đi lặp lại một cách khó chịu như xói vào từng sợi dây thần kinh của ông. Với một nỗ lực ông cố gắng tự chủ lại.
- Ta vô cùng biết ơn, bà Linh. Bà chắc cảm thấy rất mệt mỏi, ta sẽ gọi một chiếc kiệu cho bà.
- Tôi đánh giá cao sự quan tâm của ngài. Cảm ơn ngài.
Những lời nói đó có vẻ khiêm tốn, nhưng lại là giọng điệu của một kỹ nữ hàng đầu khi muốn đuổi khéo người hâm mộ cô ta. Những lời đó đã làm cho quan án đau nhói tận đáy lòng. Ông ra dấu cho những người kia. Họ cùng nhau rời khỏi hội trường.
Ra đến bên ngoài, Tào Phan Tề lẩm bẩm:
- Chỉ có giọng nói của bà ta là còn lại. Thật là kỳ lạ… những bóng tối của quá khứ. Tôi sẽ phải suy nghĩ về điều này, thưa đại nhân. Cho phép tôi được cáo từ.
Địch công gật đầu sau đó nói với Mã Tông:
- Ngươi hãy đi thuê một chiếc kiệu cho bà Linh, Mã Tông. Đưa nó đến cửa sau và giúp Ngân Tiên đưa bà Linh lên kiệu, tránh để người khác chú ý. Ta sẽ đi ra ngoài làm chút chuyện, sau đó ta sẽ quay trở lại Căn Phòng Đỏ. Ngươi sẽ gặp ta tại đó sau một giờ hoặc lâu hơn.