Chương 31: Giải quyết mọi chuyện (1)
Đến ngày trở về, Phùng Lộ Phi ngồi chung chuyến bay với Từ Dịch Phàm, và cũng ngồi cùng khoang hạng nhất với anh. Đúng là khoang hạng nhất có khác, thoải mái hơn nhiều so với khoang hạng ba.
Chuyến bay sẽ khởi hành vào lúc 10 giờ sáng. Khoảng tầm 13 giờ 30 cô sẽ có mặt tại thành phố A.
Mà không hiểu trợ lý của Từ Dịch Phàm đặt vé kiểu gì lại để cho cô ngồi ngay bên cạnh anh, còn Tống Nhã Nhược lại ngồi ở một chỗ khá xa. Cứ nhìn thấy gương mặt không vui của Tống Nhã Nhược, Phùng Lộ Phi lại nổi lòng thương cảm. Có lẽ cô chính là người xen giữa hai người họ. Nhìn sang Từ Dịch Phàm, anh vẫn ngồi trầm ngâm như vậy. Tình nhân tủi thân như kia chẳng lẽ không mảy may bận tâm à?
Lên máy bay, Phùng Lộ Phi chẳng biết nên nói chuyện gì với Từ Dịch Phàm và thật sự thì họ cũng chẳng có gì để nói với nhau cả. Ngồi bên cạnh Từ Dịch Phàm thế này, Phùng Lộ Phi cảm thấy không thoải mái. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ, không ngờ lại ngủ đến lúc máy bay hạ cánh.
Khi trở về đến thành phố A, trợ lý của Từ Dịch Phàm và Tống Nhã Nhược tự bắt taxi đi về, còn lái xe Trần sẽ đưa anh và Phùng Lộ Phi về biệt thự. Nói chung thì dạo này bọn họ cũng đã ít cãi nhau hơn, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn. Và quan trọng là, trong tâm tư của mỗi người đều bắt đầu xuất hiện hình ảnh của đối phương.
.........................................
Nghỉ ngơi cả một buổi chiều, Phùng Lộ Phi gửi bài cho biên tập Lâm. Nếu nhanh thì mai sẽ lên báo luôn. Biên tập Lâm khen nấy khen để bài viết của cô, nói bài viết này chắc chắn mai sẽ lên trang nhất, sẽ có rất nhiều người quan tâm đến nó. Tất nhiên là bọn họ sẽ phải quan tâm rồi vì bài báo này còn có đoạn phỏng vấn Từ Dịch Phàm nữa mà, người mà lần đầu tiên nhận lời phỏng vấn. Sau đó Phùng Lộ Phi cũng nhận được tin nhắn hẹn ăn tối của Trương Uyển Tâm. Cô ấy còn nói muốn nói chuyện về Hoắc Tử Minh. Sau khi gửi tin nhắn đồng ý, Phùng Lộ Phi lấy quần áo vào nhà tắm.
……………………………
Tại một nhà hàng quen.
- Cậu về rồi, đi công tác có mệt không? – Trương Uyển Tâm ngồi đối diện Phùng Lộ Phi, vừa thấy cô đến bèn hỏi.
- Không sao, công việc cũng không có gì quá áp lực. Mặc dù có hơi mệt một chút nhưng mình đã ngủ cả buổi chiều nên không sao nữa rồi. – Phùng Lộ Phi mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.
- Ừ.
Nhân viên phục vụ đi đến, bọn họ bắt đầu gọi món. Đa phần toàn những món mà Phùng Lộ Phi thích.
- Hôm nay cậu về cùng với Từ Dịch Phàm à? – Trương Uyển Tâm lại hỏi đến một vấn đề khác mà chưa đề cập đến vấn đề chính.
- Ừ, ngồi cùng khoang luôn. Anh ta muốn mình về cùng anh ta. Thấy cũng chẳng có gì nên mình đồng ý.
- Có vẻ như quan hệ giữa hai người cũng dần tốt lên rồi đấy.
Trương Uyển Tâm gọi Phùng Lộ Phi đến đây vì chuyện của Hoắc Tử Minh nhưng chính cô lại đang nói đến những chuyện không liên quan mà chưa nói vào chủ đề chính.
Bọn họ im lặng một hồi thì nhân viên đưa đồ ăn lên. Khi cô gái kia đi rồi, Phùng Lộ Phi hỏi:
- Uyển Tâm, cậu gọi mình đến đây chẳng phải bảo có chuyện liên quan đến Tử Minh còn gì nữa? Sao toàn hỏi những chuyện không đâu vậy? – Phùng Lộ Phi cuối cùng cũng đã lên tiếng.
- Thật ra... mình đã liên lạc được với Tử Minh rồi. Mình đã nói chuyện với anh ấy hôm qua.
Phùng Lộ Phi nghe vậy, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên. Tay cô bắt đầu run lên, tim đập nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.
- Anh ấy... anh ấy nói gì? – Phùng Lộ Phi trở nên lắp bắp.
- Mình nói với Tử Minh rằng chuyện cậu kết hôn với Từ Dịch Phàm là vì nguyên nhân khác, do cậu bị ép buộc, chứ không phải như những gì mà cậu đã nói với anh ấy, càng không phải như anh ấy đã nghĩ. Cậu bây giờ rất muốn gặp anh ấy để giải thích hết mọi chuyện ngày đó, cậu không muốn hiểu lầm này mãi không được giải quyết.
- Vậy...
- Anh ấy đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã đồng ý sẽ gặp cậu. Tử Minh nói anh ấy muốn nghe xem cậu nói gì. Cho nên, ngày mai 9 giờ 30 ở quán cafe Đình Sơn, cậu nhớ đến đấy. Phùng Lộ Phi chống tay lên trán, thở dài:
- Cậu nói xem, mình nên nói thế nào với Tử Minh đây. Anh ấy liệu có tha thứ cho mình không?
- Tử Minh yêu cậu như vậy, mình tin anh ấy sẽ chấp nhận lời giải thích của cậu. Cậu cũng là vì đi đến bước đường cùng nên đành phải lựa chọn làm vậy. Tử Minh là một người biết đối nhân xử thế, mình chắc là anh ấy sẽ tha thứ cho cậu. Đừng lo lắng nữa.
- Cũng mong là như vậy.
- Thôi, mau ăn đi. Có gì nhớ báo lại cho mình biết. Tự dưng mình cảm thấy rất lo lắng.
Cô gật đầu. Chính Trương Uyển Tâm khuyên cô đừng lo nhưng bản thân cô ấy lại còn lo hơn. Vậy là cả đêm hôm đó cô lại không ngủ được.