Chương 69: Gặp mặt
Tại một nhà hàng cao cấp.
Phùng Lộ Phi và Triệu Chí Dương vừa mới đến không lâu, đang ngồi chờ Trương Uyển Tâm.
Trương Uyển Tâm cũng nhanh chóng đi tới, thấy Triệu Chí Dương thì cười nói rất vui vẻ:
- A, chào anh Tổng giám đốc Triệu, không ngờ là chúng ta lại có thể gặp lại nhau thế này đấy.
- Nếu như Trương tiểu thư cô mà không phải bạn của Phùng Lộ Phi thì chắc sẽ không gặp mặt như vậy.
Nghe Triệu Chí Dương nói như vậy, Trương Uyển Tâm nhún vai rồi ngồi xuống bên cạnh Phùng Lộ Phi:
- Triệu Tổng giám đốc anh đừng đùa như thế chứ. Nếu như tôi không phải bạn của Lộ Phi thì làm sao đến đám cưới của cô ấy được, làm sao biết anh được cơ chứ, đúng không? Có khi bây giờ, dù có may mắn gặp ngoài đường thì cũng coi như người xa lạ mà thôi.
- Quả nhiên là luật sư có khác.
- Tất nhiên.
Triệu Chí Dương chỉ nói vậy thôi, chứ thực tế thì anh không nói lại nổi Trương Uyển Tâm.
- Thôi được rồi hai người, đừng nói nữa, nếu mà nói thêm khéo cãi nhau đấy. Mau gọi món đi.
Phùng Lộ Phi mỉm cười lên tiếng, nhanh chóng phá tan không khí đối đầu giữa Trương Uyển Tâm và Triệu Chí Dương.
- Bữa trưa này có phải là Triệu Tổng thanh toán hết không vậy? Vừa rồi tôi có nghe Lộ Phi nói nhưng không chắc lắm nên đành phải hỏi lại Triệu Tổng anh đây thôi.
- Đúng vậy.
- Này Lộ Phi, nếu Triệu Tổng đây đã hào phóng thanh toán toàn bộ thì chúng ta cũng không cần khách sáo đâu, cứ tự nhiên đi vậy. Triệu Tổng, anh thấy có đúng không?
Triệu Chí Dương im lặng nhìn gương mặt gian tà của Trương Uyển Tâm. Bạn của Phùng Lộ Phi quả nhiên không phải dạng vừa.
Khi nhân viên phục vụ đến, Trương Uyển Tâm gọi mang đến tất cả những món ngon nhất của nhà hàng khiến Triệu Chí Dương kinh ngạc không nói nên lời. Cô gái này thật sự…
- Trương Uyển Tâm, Trương tiểu thư à, cô gọi nhiều như vậy, có ăn hết nổi không đây?
- Ấy Triệu Tổng đừng nói như vậy chứ. Không ăn hết thì thôi, dù sao cũng là anh thanh toán mà. Nếu như tôi cứ khách khí quá thì lại khiến cho Triệu tổng anh cảm thấy tôi giả dối quá. Tôi đây tính tình thẳng thắn, có gì thì Triệu tổng cũng đừng trách.
- Cô…
Triệu Chí Dương sầm mặt lại, Trương Uyển Tâm vui sướng vì đã cho anh ta một vố, còn Phùng Lộ Phi suýt nữa thì sặc nước.
………………………………
Sở cảnh sát.
Trong phòng hỏi cung của sở cảnh sát, Từ Dịch Phàm đang ngồi đối diện với Tống Nhã Nhược. Ngoài ra, còn có cảnh sát trưởng, luật sư của Từ Dịch Phàm và Tống Nhã Nhược.
- Từ Dịch Phàm tiên sinh, theo như những gì luật sư đại diện của anh nói với chúng tôi thì Tống Nhã Nhược tiểu thư đây đã tiết lộ bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị, gây ảnh hưởng lớn và rất nghiêm trọng đến tập đoàn của anh. Có phải vậy không?
Vị cảnh sát trưởng lên tiếng hỏi nhưng Từ Dịch Phàm lại không trả lời. Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Nhã Nhược. Còn Tống Nhã Nhược, cô ta không dám nhìn vào mắt của Từ Dịch Phàm nữa. Nhưng tại sao? Tất cả mọi chuyện đều là do Từ Dịch Phàm, tại sao Tống Nhã Nhược cô lại cảm thấy sợ hãi như thế này chứ? Đúng vậy, tất cả mọi chuyện là do Từ Dịch Phàm anh chứ không phải là Tống Nhã Nhược cô.
- Từ tiên sinh? – Cảnh sát trưởng nhìn Từ Dịch Phàm, nhắc lại với giọng hơi to một chút.
- Phải.
Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng đã lên tiếng trả lời. Tuy nhiên, anh lại không nhìn cảnh sát trưởng kia.
- Tống Nhã Nhược tiểu thư, có phải thật sự cô đã tiết lộ những bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị ra không?
Tay của Tống Nhã Nhược tự nhiên lại run lên, cô ta không thể nào mở miệng trả lời.
- Tiểu thư? Tiểu thư? – Vị luật sư của Tống Nhã Nhược ngồi bên cạnh cô ta gọi nhỏ.
- Hả?
Tống Nhã Nhược giật mình ngẩng đầu lên. Vị cảnh sát trưởng kia lại nhìn cô ta hỏi tiếp:
- Xin hỏi Tống tiểu thư, những lời cáo buộc bên phía Từ tiên sinh đây là đúng hay sai?
Tống Nhã Nhược càng run hơn, cô ta nhìn về phía Từ Dịch Phàm. Không thể cứ nhận tội được.