Chương 11: Chương kết
TÌM LẠI SỰ MAY MẮN
TRỞ VỀ VỚI HIỆN TẠI.
Nghe xong câu chuyện, Jim xúc động cởi đôi giày cũ ra để đôi chân trần của mình trên bài cỏ mọc đầy những cây bốn lá xanh rì một cách thoải mái.
Cả hai đều im lặng, suy nghĩ của họ còn đang mãi đắm chìm vào câu chuyện thẩn thoại kỳ lạ nọ. Chẳng ai nói lời nào. Thời gian trôi qua thật chậm. Dường như họ đang ngẫm nghĩ về một điều gì đó. Bỗng nhiên một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ của Jim. Max thấy thế liền vội nói:
- Tôi xin lỗi cậu. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tôi đã làm cậu buồn...
- Cậu đừng nói vậy - Jim vẫn trầm ngâm.
- Tôi đoán cậu nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện vớ vẩn. Tôi cũng khôngbiết nữa. Tôi chẳng có ý gì cả... tôi chỉ đang cố giúp cậu hiểu để có được sự may mắn.
- Đó cũng chính là điều tôi đang suy nghĩ đấy, anh bạn thân mến ạ. Tôi đang nghĩ về câu chuyện này, vì cớ làm sao mà no đến với tôi nhỉ? Tôi đã gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình, người mà tôi đã không gặp năm mươi năm rồi, và được nghe người ấy kể cho câu chuyện may mắn này.
Max suy nghĩ về những gì Jim vừa nói. Sao mà hai người lại gặp được nhau sau ngần ấy năm biệt tích nhỉ? Thật là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Nhưng nếu vậy thì đó không phải là một sự may mắn thật sự rồi. Và câu chuyện may mắn đã tình cờ đến với Jim. Và cuộc gặp gỡ này đã không đúng với tinh thần cây chuyện. Thật đáng buồn!
Max thừa nhận:
- Cậu nói đúng. Câu chuyện may mắn này đã đến với cậu rất tình cờ.
- Tôi không nghĩ như vậy - Jim chậm rãi nói.
- Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì.
- Đúng vậy. Tôi đã là người tạo ra các điều kiện để câu chuyện này đến với tôi, để chomay mắn có thể mỉm cười với tôi.
- Cậu à?
- Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi. Chúng ta đã không tình cờ gặp nhau. Trong bốn năm gần đây, cuộc sống của tôi khốn khổ hơn bao giờ hết và hy vọng duy nhất của tôi là tìm lại được người bạn thân duy nhất mà tôi có: đó chính là cậu đấy. Trong mấy năm qua không một ngày nào mà tôi lại không cố tìm ra cậu trong những gương mặt mà tôi nhìn thấy. Không sót người nào cả, ở mỗi góc đường, ở mỗi quán xá, ở cột đèn giao thông, ở mỗi ngóc ngách của thành phố này... Cậu là người bạn thân duy nhất mà tôi có,mà tôi luôn nhớ về. Rất nhiều lần tôi đã tưởng tượng tới ngày tôi tìm thấy cậu. Tôi thường mơ thấy cậu, cũng giống như Sid mơ về Cây Bốn Lá thần ky của anh ấy. Đôi lúc, tôi còn cảm nhận được cái ôm nồng ấm mà chúng ta vừa trao nhau cách đây một tiếng... Tôi chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về điều này. Tôi tìm cậu với niềm tin rằng cậu sẽ truyền nghị lực và niềm tin cho mình. Và câu chuyện may mắn vừa rồi là một món quà vô giá đối với tôi, nó quý hơn tất cả những điều khác. Thật đúng lúc!
Jim nói thêm:
- Tôi đã tìm thấy cậu vì tôi muốn tìm cậu... Câu chuyện cậu kể đã đến với tôi bởi vì tôi đã đi tìm nó, dù tôi không ý thức là mình đang làm như vậy.
Vô cùng xúc động, Max hỏi:
- Như vậy là cậu đã tin vào cậu chuyện và tin rằng nó có thật?
- Đúng vậy. Tôi không hề nghĩ rằng đó là một câu chuyện vô bổ. Ngược lại, lần gặp gỡ này của chúng ta chứng tỏ với tôi một điều rằng tôi cũng có thể làm được như Sid. Hôm nay, tôi đã là người tạo ra may mắn cho mình với câu chuyện kỳ lạ. Và tôi cũng có thể tạo nên những may mắn khác. Tôi sẽ làm được. Cậu hãy tin.
Max ôm chặt Jim xúc động như một câu trả lời.
Giọng Jim trở nên rất lạ:
- Hôm nay gặp lại cậu và nghe câu chuyện may mắn đó, tôi cảm giác như mình trẻ lại. Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi. Tôi sẽ dám bắt đầu lại từ đầu.
Max nghe thế xúc động nhìn Jim. Không cần phải nói thêm gì nữa, ngôn từ thường không cần thiết giữa những ngườibạn tâm giao, tri kỷ. Một lần nữa họ lại ôm lấy nhau thật chặt.
Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏ mượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì, lòng thanh thản, nhẹ nhàng.
Bỗng Jim thấy nhột nhột ở bàn chân. Ông nghiêng người ra phía trước nhổ lên một đám cỏ dưới đất. Đám lá ấy mơn man thật nhẹ bàn tay ông như muốn mời gọi sự chú ý của ông.
Đó chính là những cây bốn lá.
Jim mỉm cười. Ở độ tuổi sáu mươi, sau bao thất bại đắng cây và tuyệt vọng, ông vẩn nở được một nụ cười hồn nhiên. Ông vẫn tìn rằng mình còn có thể tạo nên may mắn cho chính mình.
Thế bạn còn phải chờ đợi bao lâu nữa mới bắt đầu đi tìm sự may mắn của mình? Đừng trì hoãn nữa...
Trong cuộc sống và công việc, không nhất thiết bạn phải có ngựa và kiếm, và bạn cũng không cần phải đi vào nơi rừng sâu bạt ngàn hiểm nguy.
Bạn hãy dám tin, ước mơ và áp dụng một cách thông minh những bí mật trên đây. May mắn sẽ đến với bạn - chắc chắn - và không chỉ một lần.
BÍ MẬT THỨ 12: Không bao giờ là quá trễ...
Không bao giờ là quá trễ để bạn có thể tạo ra may mắn cho chính mình.
Và bạn có thể tìm được sự may mắn từ chính những bất hạnh, không may mắn của mình.