Chương 13
Ngay lập tức, thang máy kêu “đing” một tiếng, báo hiệu tầng đã muốn đến, tầng 58, cũng là tầng đầu tiên của Dark Night. Dark Night phân ra nhiều tầng, càng lên cao thì đẳng cấp càng cao và chi phí cũng vậy.
Từ tầng 58 đến tầng 70, chỉ cần có tiền là có thể vào được, nhưng từ tầng 71 đến tầng 77, chỉ cho phép người có thân phận vào, hơn nữa còn phải có thẻ thành viện thì mới được vào chơi.
Mục Cẩn dừng ở tầng 58 không phải là anh không có tư cách bước lên tầng cao hơn. Tòa nhà này là của anh, Dark Night cũng là của anh, anh muốn tiến vào đâu mà không được.
Nhưng bây giờ anh đang đi với vợ mình, đám người kia, có lẽ vẫn còn chưa biết đến tình trạng của tiểu Linh, nếu như để họ lỡ nói sai cái gì, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Vì vậy, bây giờ anh phải đi giải quyết mối họa này trước.
Đỗ Mạn Linh đang ngắm nhìn cửa vào của Dark Night, nên không thấy vẻ mặt ám ám của Mục Cẩn. Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói :
-“Tiểu Linh, giờ anh muốn đi gặp quản lí nơi này để sắp xếp một chút chuyện, em ở đây chờ anh một chút, anh sẽ lập tức đến đón em, được không.”
Sợ anh là bận công việc, Đỗ Mạn Linh lập tức giơ lên tươi cười : “Ừm, em biết mà, em đâu phải con nít, anh đi đi.”
Mục Cẩn nhu hòa nhìn cô, hôn nhẹ lên môi cô một lát, sủng nịch nói :”Ngoan, anh sẽ lập tức về ngay.”
Nói xong, lập tức rời khỏi.
Đỗ Mạn Linh đứng tại chỗ đợi anh, cô cũng không dám đi loạn, nơi này lớn như vậy, lỡ đi lạc thì rất rắc rối. Sợ chờ lâu sẽ rất nhàm chán, cô liền lấy di động ra, lên mạng, định bụng đọc tiểu thuyết cho đỡ buồn.
Dark Night cứ có người ra vào liên tục, chợt, có một đám người đi lướt qua Đỗ Mạn Linh,chuẩn bị vào trong, nhưng một cô gái trong nhóm đó, đột nhiên quay lại nhìn nhìn, dường như để xác nhận kĩ hơn, cô ta bước đến gần thêm một chút, sau đó, cất giọng dò hỏi:
- “Cô là…Đỗ Mạn Linh..phải không?”
Nghe có người kêu tên mình, Đỗ Mạn Linh lập tức ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt chính là một cô gái xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, trên người mặc một bộ váy màu đỏ bó sát người, trên tay là cái túi xách hàng hiệu.
Không chắc là mình có quen biết với người ta không, Đỗ Mạn Linh lễ phép hỏi: “Vâng, là tôi, xin hỏi cô là..?”
Chỉ là không đợi cô nói hết câu, cô gái kia lại nói:
- “Đỗ Mạn Linh, thì ra thật là cô, sao cô lại xuất hiện ở chỗ này.”
Đồng bạn đi chung với cô ta cũng bước tới, bao gồm 3 nam, 2 nữ, một người trong số đó hỏi:
- “Tiểu Mỹ, bạn của cậu à?”- Vừa nói, vừa dùng ánh mắt đánh giá Đỗ Mạn Linh.
Cô gái tên tiểu Mỹ vừa nghe, lập tức xì một cái, sau đó liếc nhìn Đỗ Mạn linh, giọng nói đầy khinh thường:
-“Bạn, làm sao có thể, làm sao tôi có thể quen với một đứa mồ côi như cô ta được chứ, chẳng những mồ côi, còn ôm ảo tưởng bay lên không làm phượng hoàng, suốt ngày đi quyến rũ đàn ông.”
A , mấy người kia nghe nói vậy, lập tức hiếu kì, hỏi: “Chuyện là như thế nào?”
Cô nàng tiểu Mỹ kia lập tức nói:
-“Thì Tĩnh học trưởng đó, cô ta ban đầu mặt dày đeo bám Tĩnh học trưởng không buông, còn đĩnh cái danh bạn gái lâu như vậy. Người như cô ta, làm sao xứng với Tĩnh học trưởng, rõ ràng Thi Mạn với Tĩnh học trưởng mới là một đôi, người ta là môn đăng hộ đối. Còn cô ta, một đứa mồ côi không cha không mẹ,cô ta nghĩ mình là ai chứ.”