Chương 5: Rắc rối
>Một người bạn tốt... Sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên của bạn....
lau đi giọt nước mắt thứ hai....
và ngăn đi giọt nước mắt thứ ba.
============================================================================================================================
Reng...reng...reng. Nó với tay tắt đồng hồ, đã 6h45" rồi hả trời, nhanh tay lấy bộ đồng phục chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, nó bước xuống phòng ăn thì hắn đã ngồi ở đó rồi, nó cũng vào bàn ngồi
*Haiz, ăn sáng thôi mà cũng nhiều đồ ăn thế*
-Nhanh đi còn đi học!
-Ừ-Nó chỉ trả lời nhẹ rồi cấm cúi ăn.
Sau khi giải quyết bữa sáng xong nó ra khỏi nhà thì thấy hắn đang đứng trước cổng.
-Vào xe.
*Vào xe? vậy tức là nó phải đi đến trường cùng hắn sao?, chẳng muốn tí nào*
-Tôi không đi chung với anh đâu!Mắc công...
-Không đi xe thì cô đi bộ à?
-Ừ
-Thật chứ?
-Thật-Nó kiên quyết-tôi đã quyết tâm rồi thì ko thể thay đổi được!
-Vậy thì cứ đi bộ đi, 7h rồi đấy, sao nào? muốn đi xe hai đi bộ hả nhóc?
-Thì tất nhiên là...-Hắn nhìn nó, nó chẳng biết nói như thế nào-Đi xe rồi.
-Vậy thì vào nhanh-Nó chán nản bước vào xe, đi chung với hắn thế nào cũng xảy ra chuyện cho mà xem.
Xe bắt đầu chạy, gần tới trường, nó quay sang nói nhỏ với hắn.
-Anh kêu ""bác tài xế"" dừng xe gần cổng trường cho tôi xuống trước đi.
-Không-Một từ ""nhẹ nhàng"" nhưng dứt khoác.
-Đi mà, xin anh đấy-Nó giở trò năn nỉ, hắn có chút xiêu lòng nhưng vẫn nhất quyết là không.
-Được rồi, tùy anh, hứ.
Nó giận quay mặt sang chỗ khác, đáng yêu như đứa trẻ đòi kẹo mà ko cho, miệng hắn mỉm cười nhìn nó.
Xe đã tới trường, chiếc xe mu trần màu đen đậu ngay cổng trường, mọi người trố mắt nhìn, ngày nào cũng như ngày nào, hắn bước xuống xe, khí chất kiêu ngạo và thanh cao vươn tới trời, khó ai mà leo tới được, nhưng chẳng kém phần sang trọng và hoàn mĩ.
Tụo con gái hò hét um sùm, tụi con trai thì nhìn mà ngưỡng mộ, chừng nào tụi nó ms được như thế này, tui đều là nhà giàu cả đấy.Nó ngồi lì trong xe, chẳng dám ra ngoài, nó mà bước ra thì.....
-Làm gì mà ngồi trong đó luôn vậy, không định vào trường sao?-Hắn nhìn vào xe, kéo tay nó ra.
-Này...
Cả trường được phen ngạc nhiên mà ""Ồ"" một tiếng to, hôm nay ""ông hoàng của trường"" lại dẫn theo bạn gái lun cơ à, tuy là một playboy nhưng hắn không bao h làm như vậy, chơi đùa rồi là bỏ liền.
-Cô ta là ai thế?-Học sinh 1
-Chắc là bạn gái của Minh Luân rồi-Học sinh 2
-Nhìn cô ấy dễ thương ghê-Học sinh 3
-Chẳng có j là dễ thương cả-Học sinh 4
-Chẳng được mấy hôm đâu?-Học sinh 5
............
Cả trường nhao nháo lên, tiếng bàn tán xì xào, khen có, chê có, nó vốn ghét ồn ào nên cảm thấy rất khó chịu.
-Tôi vào lớp trước đây-Nó quay lưng bỏ đi mà tiếng nói phía sau vẫn còn..
=======================================================================================================================
-Ngọc Ánh..Ngọc Ánh-Cô gái hối hả chạy tới chỗ con bạn mình.
-Mày làm GÌ mà chạy như mà đuổi vậy hả Mai Linh.-Ngọc Ánh cảm thấy hơi khó chịu.
-Mày biết tin gì chưa?
-Mày không nói làm sao tao biết.
-Thì là...Thì là hồi nãy, tao thấy trước cổng trường mình sao bu đông quá, tao lại gần coi thử, thì thấy Minh Luân đi với một cô gái, người ta đồn cô gái đó là bạn gái Minh Luân.
-Đứa nào to gan dám cướp Minh Luân của tao-Ngọc Ánh tức giận hét lên.(t/g: của chị hồi nào đâu mà nói)
-Mày bình tĩnh đã, chưa GÌ nữa là, nghe cái này chắc mày ngất lun mất.
-MÀY NÓI ĐI.
-Đứa con gái đi chung với Minh Luân chẳng ai xa lạ đâu, là con Oanh Di đó.
BÙM..xét như đánh ngang tay Ngọc Ánh, sao có thể được, người mình ghét nhất lại đi cùng người mình thích nhất sao?mà lại là mối quan hệ đó nữa? Chắc do nhầm lẫn rồi.
-Mày...mày chắc chứ-Ngọc Ánh muốn xách nhận lại lần nữa.
-Tao chắc như bắp luôn.-Cơ hội cuối cùng cũng mất, Ngọc Ánh nắm chặt tay
-Mày định làm gì với nó?
-Xử lí nó-Ngọc Ánh như muốn giết nó, ăn tươi nuốt sống nó, nghiếng chặt răng khẽ lầm bẩm:""Mày ch.ết chắc rồi"".
Nó đi trên hàng lan lớp học, ai cũng nhìn chằm chằm vào nó, lúc đầu nó đã rất khó chịu thì bây giờ là CỰC KÌ KHÓ CHỊU. Bước vào lớp, không khí cũng chẳng thay đổi chút nào, bộ nhìn nó giống xinh vật lạ lắm sao?cái này đều là do hắn ta gây ra hết, kì này hắn ch.ết chắc rồi.
-A,Oanh Di, bộ bạn đi cùng Minh Luân thật hả?-Tiểu My tí toét chạy lại bàn nó ""điều tra"".
-Ừ.
-Oa, vậy Di là bạn gái của Minh Luân thật hả? Ganh tỵ thật nha.
-Không phải đâu mà.-Dù nó giải thích như thế nào cũng không được, nên đành thua Tiểu My luôn, muốn nghĩ gì nghĩ.
*Giờ ra chơi.
-Nè Di, xuống căn-tin không?
-Mình mệt quá nên Tiểu My đi một mình nha.-Nó ngán ngẩm nhìn Tiểu My.
-Thì đành vậy thôi, mà Oanh Di uống gì mình mua dùm cho.
-Một chai nước ép táo nha.
-Ok, không thành vấn đề.
Nó gục mặt xuống bàn, từ sáng đến giờ mệt muốn ch.ết rồi, bỗng có người bc tới bàn nó, lấy tay gõ lên bàn.
-Tiều My để nước ở đó đi, tí nữa mình uống.-Nó nói mà không ngẩn đầu lên.
-Tụi Tao ko phải là Tiểu My.
Nghe giọng điệu này thì nó biết là ai rồi, ngẩn đầu lên, đúng là không nằm ngoài dự đoán, đúng là tụi Mai Linh và Ngọc Ánh rồi, haizz, muốn nghỉ ngơi mà cũng ko yên nữa sao trời.
-Có chuyện gì-Nó lạnh nhạt nói.
-Đi theo tụi tao
-Tại sao tôi phải đi?
-Mày ko cần phải biết đâu, hay là sợ tụi tao rồi-Nghe giọng nói thách thức mà nó thấy ghét
-Không.
-Vậy thì đi.
Nó cũng ầm ừ đi theo, Nhưng nó đâu biết rằng sẽ có rắc rối lớn xảy ra mà nó chẳng biết được