Chương 12: Khơi màu quá khứ, tôi là diệp oanh di!
*PHÒNG THỂ DỤC.Tiết thể dục hôm nay của tụi nó là môn bóng rổ, theo như lịch phân công hàng tuần, trong lớp sẽ có hai bạn chuẩn bị dụng cụ, lần này là tới lượt của nó và Tiểu My, tụi nó bê thùng đựng bóng rổ ra khỏi kho dụng cụ, tụi Ngọc Ánh lúc đó đi ngang, liếc xéo tụi nó.
-Nhìn tụi nó mà phát ghét!
Ngọc Ánh chảnh chọe, quay sang nói với Mai Linh, hai đứa nó nhìn nhau rồi mỉm cười, cái nụ cười đó chẳng tốt lành gì đâu, thế nào cũng kiếm chuyện cho mà xem. Ngọc Ánh và Mai Linh giả vờ đi gần tụi nó rồi va người thật mạnh vào Tiểu My, Tiểu My đứng không vững mà té xuống, kéo theo cả thùng đựng bóng rổ, mấy trái bóng cũng rơi ra ngoài hết, mấy học sinh khác cũng chỉ đứng nhìn, không dám xen vào.
-Không sao chứ Tiểu My-nó đỡ Tiểu My đứng dậy, đanh giọng nói với tụi kia-Mấy người cố ý phải không.
Ngọc Ánh nhếch môi nhìn nó, Ngọc Ánh đâu có ngốc đến nỗi là tự nó tụi này cố ý chứ.
-Oh, có sao, chỉ là lỡ va chạm nhẹ thôi mà-Ngọc Ánh vẫn giữ cái giọng chảnh chọe ấy, nó nghe mà tức muốn ói máu, tụi này đúng là cái gì cũng nói được mà.
-Chỉ là va chạm nhẹ thôi sao?
-Kệ họ đi Oanh Di, hơi sức đâu mà đi cãi với mấy người này.-Tiểu My lên tiếng.
-Không được, chẳng lẽ cứ để họ kiếm chuyện với tụi mình sao, từ bây giờ tôi cấm mấy người không được động vào tôi vào Tiểu My nữa!-nó hét vào mặt tụi kia, nó không chịu được khi phải cứ bị tụi này ăn hϊế͙p͙, nếu cứ nhúng nhường tụi này thì có ngày tụi này leo lên đầu nó ngồi mất.
-Mày lớn tiếng quá nhỉ, cái hạn người ""dẻ rách"" như mày thì có tư cách gì nói chuyện với tao, HẢ!-Ngọc Ánh tát vào mặt nó, vừa lúc đó, hắn, Nguyệt Tâm và Tuấn Anh bước vào, thấy nó bị đánh, hắn và Tuấn Anh định xen vào thì bị Nguyệt Tâm ngăn cản.
-Không cần xen vào đâu, Oanh Di sẽ giải quyết nhanh thôi!-Dù hắn và Tuấn Anh không hiểu rõ ý của Nguyệt Tâm là gì nhưng cũng im lặng mà xem.
-Oanh Di, mặt cậu đỏ hết rồi này, MẤY NGƯỜI DÁM ĐÁNH OANH DI SAO?
-Haha, hai đứa mày quan tâm nhau ghê chưa, đó là tình bạn của tụi mày đó à? Thật nực cười, bảo vệ nhau rồi cả hai cùng chuốc khổ, sao tụi mày ngu thế, cái thứ gọi là tình bạn đó chẳng là cái thá gì đâu, trong cái cuộc sống này, chỉ cần có tiền là có bạn, chẳng ai thèm quan tâm tới cái tình bạn kia đâu, tụi mày đừng có mà tư tưởng quá, HAI NHÓC CON Ạ!-Nó nắm chặc tay, răng nghiến chặc, nó không kìm chế bản thân được nữa rồi.
-Chát-Nó tát mạnh vào mặt Ngọc Ánh, máu từ miệng chảy ra, mọi người ai cũng bất ngờ về hành động đó của nó, không ngờ nó dám tát cả ""chị hai của trường"".
-Mày dám đánh tao sao....?-Ngọc Ánh lấy tay ôm mặt, miệng lấp bấp.
-Chát-Lại thêm một cái tát vào mặt Ngọc Ánh.
-Con khốn!-Ngọc Ánh giơ tay đánh lại nó, nhưng không hề đánh được, tay nó đã nắm chặt tay Ngọc Ánh, đối với nó chuyện đỡ được cú đánh của đối thủ là chuyện bình thường.
-Mày..mày...
Ngọc Ánh nhìn nó, miệng cứng đơ, chẳng nói được lời nào. Nhìn nó lúc này khác hẳn, nó như đã trở thành một con người khác, đôi mắt của nó trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi trước mắt ngay tứ khắc. Ngọc Ánh nuốt nước miếng cái ""ực"", nó thật sự giận lên rồi, không ai ngờ nó giận lên lại đáng sợ đến thế, đặc biệt là đôi mắt của nó, không phải chỉ riêng Ngọc Ánh đâu, những người đứng xung quanh cũng cảm thấy lạnh bởi cái sát khì giết người của nó kia kìa, xem ra, kì này Ngọc Ánh không toàn thây rồi!