Chương 9-2: Ngoại truyện 1:(warning:Hố & H)
Ngoại truyện 1:(warning:Hố & H)
Một tuần sau vụ bắt cóc, mọi thứ trở lại như trước với Tomoko.
Nhưng mà hôm nay vừa đúng thứ hai! Cô phải đi học...Đến lớp mẫu giáo, thật sự tồi tệ hơn cả việc bị bắt cóc. Chỉ có một chuyện mới có thể làm tâm tình của cô cân bằng hơn chút. Đó là tìm Scotch đi chơi, còn quấn anh để học đàn Guitar. Hoàng tử của cô thật sự quá đẹp trai, còn quá ôn nhu. Mà thôi, tóm lại là bây giờ cô chỉ thấy rất rất nhàm chán.
Kéo lê bước chân nhỏ, cầm của mình balo lẽo đẽo đi theo anh Toshiya đi học.
Matsume thì vui vẻ đứng một bên nhìn bóng dáng ỉu xìu xìu của cô, làm hành động cố lên vừa nhắc nhở Toshiya đưa em cẩn thận.
Nhìn hai đứa trẻ đều đã đi rồi, Toshiro lúc này lại lên tiếng.
-Matsume, anh có chuyện muốn nói cho em. Chúng ta vào trong thôi.
-A, vâng._Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng đoán được một ít. Chuyện hẳn là liên quan đến... người đó.
Trong phòng khách, cả hai ngồi đối diện. Nhưng không khí cũng không có mất tự nhiên, vì tất cả cũng đã tính đến hôm nay. Matsume tò mò trước hỏi ra.
-Toshiro, anh cùng Shikamaru gặp nhau rồi? Hai người hiểu lầm giải quyết tốt sao?
-Ừ. Tối hôm đó, anh đã gặp cậu ấy. Cũng đã nói ra suy nghĩ suốt hơn 10 năm qua._ Hơi chút tạm dừng, Toshiro lại thấy cô dường như có chút kích động, còn khó hiểu...hưng phấn?
-Vậy...hai người sẽ ở cùng nhau chứ!? Tuần sau?? Hay tháng sau?? Không. Tốt nhất là để hôm nay luôn đi.Anh nên dẫn cậu ấy đến đây._Đúng là cô thật sự không hiểu vì sao mình lại hưng phấn nữa, mà chỉ phải cố găng kiềm nén, nghiêm túc nhưng hai mắt thì lại sáng như đuốc nhìn chăm chú vào Toshiro vừa mong chờ.
-Em sẽ không thấy phiền chứ?
Matsume nhanh chóng trả lời -Không. Tất nhiên là không rồi. Anh không cần phải lo gì cả.
Từ đầu cả hai lấy nhau chỉ là vì không thích phiền phức từ gia tộc của mình, đơn giản là liên hôn. Tuy đó cũng không phải tình yêu nhưng dù sao trở thành vợ chồng nên đều hiểu rõ đối phương. Đều có những mục tiêu riêng theo đuổi. Cô cũng không thấy ủy khuất hay khổ sở, anh đã làm đủ trách nhiệm của mình với cô. Những người có xuất thân như cô và anh luôn có suy nghĩ rộng mở, tôn trọng đối phương làm đầu. Cuộc sống hiện tại của cô quá tốt rồi, còn có hai đứa con đáng yêu, ngoan ngoãn. Kể cả cô biết Toshiro dù có người thích cũng sẽ vẫn quan tâm đến mình như bình thường chỉ là không cần thiết phát sinh quan hệ thêm.
Rốt cuộc thì không cần một tình yêu mãnh liệt hay khắc cốt ghi tâm thì con người ta vẫn có thể sống được vui vẻ hạnh phúc. Vì đơn giản mỗi người đều là một cá thể độc lập, là chủ nhân chính cuộc sống của họ, cũng là có theo đuổi và suy nghĩ khác nhau. Tình yêu nam nữ không phải là tất cả trong này, và cô-Matsume cũng có những tình yêu khác, quan trọng hơn với mình rồi.
Còn Toshiro sau khi hai đứa con đã đi học, nam nhân đi đến sở cảnh sát trực như thường ngày.
Trong văn phòng, tây trang chỉn chu, không chút nếp gấp đúng như tính cách nghiêm túc, ít lời của mình khi đi làm,cũng bận bịu giống mọi hôm. Đọc hồ sơ án kiện, rồi điều hành các hoạt động chính để bảo đảm an ninh của cả thành phố,v.v... Không biết qua bao lâu,người đàn ông hơi nhíu lại mày mệt mỏi, một bàn tay hơi hơi bóp trán, rồi mới đưa mắt nhìn xem đông hồ. Đã hơn 10 giờ, cũng sắp đến giờ nghỉ trưa. Định tiếp tục công việc thì lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
-Mời vào.
-Thưa thanh tra,hiện tại có chút chuyện cần ngài ra mặt._Là cảnh sát Megure tới.
-Hả? Anh cứ nói tiếp cho tôi nghe đi._Hơi ngạc nhiên, nếu chỉ là chút chuyện thôi thì bình thường không cần hắn phải xen vào.
Nghĩ đến sự việc cũng không phải quá lớn, nhưng mà lại làm mấy cái cấp dưới như họ phiền não cũng cảm thấy rất ngượng ngùng...
-Vâng. Có thanh niên vừa mới đến thuê trọ ở trong một gia đình cũng rất khá giả. Ở đó đã được 4 ngày, nhưng hôm qua bà chủ đến đây cáo anh ta đã ăn trộm mấy thứ rất đắt tiền trong nhà. Có đồ trang sức gắn kim cương, và cả đá quý nữa, nói rằng con trai bà ấy chính là nhân chứng, còn phát hiện một đồ vật mất trộm trong phòng anh ta. Nhưng thanh niên này đến giờ quyết không chịu nhận tội. Sau đó nói rằng, muốn gặp ngài mới chịu khai ra sự thật, nếu không sẽ không nói ra những đồ vật đã trộm đang để tại đâu.
-Là như thế ư!?Vậy anh dẫn tôi qua đó luôn đi. Hiện tại cũng không có việc quá quan trọng._Nhưng sau đó Toshiro trầm giọng nói tiếp:
-Chỉ một chuyện nhỏ như thế cũng không thể làm được thì tổ các anh sẽ không chỉ là đơn giản trừ lương.
-V.. Vâng. Tôi đã rõ!_Cảnh sát Megure lau mồ hôi lạnh, thở nhẹ một hơi, rồi nhánh chóng đi theo sau.
Gần đến cửa phòng thẩm vấn, mới lơ đãng hỏi thông tin về thanh niên
-Tên anh ta là Kashiruma, 27 tuổi, chưa có việc làm.
Cánh tay chuẩn bị mở ra cửa hơi chút dừng lại, trong đôi mắt của Toshiro chợt lướt qua hiểu rõ. Nhưng mà cảnh sát Megure đi phía sau là chắc chắn không nhận ra.
Trong phòng thẩm vấn, chỉ có nhân viên cảnh sát cùng người bị tình nghi.Toshiro nhìn hướng thanh niên,một khuôn mặt xa lạ, nhưng rất đẹp trai, hơn 20 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò. Hết sức thanh xuân cùng vẻ ngoài ngông cuồng, đắc ý.
Toshiro vừa bước vào, thanh niên cũng đã chú ý đến hắn.
-Cậu nói nói muốn gặp tôi thì sẽ nói về số đồ vật bị mất đang ở đâu? Tức là cậu thừa nhận việc ăn trộm của mình?
Dưới khí thế lạnh lùng, sắc bén của nam nhân, hắn chỉ tỏ ra bình thường, cũng nhìn lại còn nở nụ cười khiêu khích trả lời - Tôi nhận là mình trộm bao giờ? Chỉ nói sẽ biết chũng ở đâu thôi.
-Anh đang trêu đùa chúng tôi? Không phải anh trộm thì sao mà biết được chỗ giấu chứ?_Cảnh sát Megure tức giận nói.
-A.Tất nhiên cũng phải có trường hợp ngẫu nhiên chứ...
-Đủ rồi! Vậy chúng ở đâu, nói cho chúng tôi._Toshiro hơi không kiên nhiễn ngắt lời.
-Đơn giản thôi. Nhưng tôi sẽ chỉ nói cho ngài Tổng giám đây biết.
Toshirp gật đầu đồng ý- Hai người ra ngoài đi...không cần đứng đó chờ. -Vâng. Thanh tra.
Đóng lại cửa phòng, cũng thuận tay khóa cửa.Đi về phía đối diện thanh niên, ngồi xuống trên ghế, chặt chẽ nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng muốn hắn tiếp tục nói. Kashiruma chỉ thản nhiên, đưa tay cởi bỏ hai nút trên cùng của áo sơ mi lộ ra một mảnh trắng nõn, mê người, mới từ từ di chuyển về phía nam nhân, thái độ ngả ngớn, còn đưa một tay định chạm vào hắn.
Toshiro nhíu lại mày, Tay phải giữ chặt thanh niên tay. Trầm giọng nói -Cậu muốn làm gì? Không phải là nên nói cho tôi về vụ trộm sao?
Thanh niên cũng không để ý. Cả người càng dựa về phía nam nhân, đôi mắt giảo hoạt,cong cong, trêu tức nói rằng -Nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ không nói cho anh nữa, trừ khi...
Nam nhân không trả lời, chỉ cảnh cáo nhìn hắn. Đột nhiên cảm giác được nơi nam tính vật như có như không chạm vào. Rồi càng thêm không kiêng nể gì vuốt lên. “ch.ết tiệt”
Toshiro cũng giữ chặt cái tay đang làm càn kia, lưu loát dùng một tay giữ chặt hai tay thanh niên, đứng lên mạnh mẽ đè hắn ngửa ra ở trên bàn. -Cậu có ý đồ gì?
Thanh niên nhướn lên mày khiêu khích.- Làm gì? Chẳng lẽ ngài tổng giám không hiểu?_Nửa người trên không thể động đậy, nhưng chân hắn vẫn tiếp tục cọ vào giữa hai chân nam nhân.
Chỉ cảm thấy cả người cơ bắp căng lên, cố sức hít sâu một hơi, cầm chặt thanh niên cằm, bắt hắn nhìn thẳng mình. -Cậu thật sự không nghĩ cùng tôi nghiêm túc nói chuyện!?
Thanh niên đắc ý sáng ngời mắt nhìn thẳng hắn, môi nhẹ nhàng cong lên - Chúng ta vẫn nói chuyện, nhưng tôi thích dùng cách khác...Không biết anh có được không vậy?_ Dứt lời còn thể hiện ra tò mò.
Nam nhân nguy hiểm nheo lại mắt,bên trong càng trở nên thâm trầm. Bất chợt cúi xuống người kề sát thanh niên, không chút ôn nhu gặm cắn tai hắn.
“A...ưm” Kashiruma chỉ cảm thấy tai vừa ướt át, vừa nhột, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn của nam nhân truyền đến “ Được hay không cậu thử chẳng phải sẽ biết?”
Đầu lưỡi linh hoạt ɭϊếʍƈ hắn cổ, vừa cắn,vừa ʍút̼, để lại dấu vết ái muội. Một bàn tay to lớn, nóng rát luồn vào cổ áo vuốt ve da thịt co dãn, trơn truột.
“Xoạc!” chiếc áo cậu mặc bị xé rách, chủ nhân bàn tay càng thêm làm càn, có kĩ xảo xoa khắp ngực cậu, rồi dừng lại ở hai điểm hồng nhuận. Ngón cái vuốt mạnh, lại xoay tròn, rồi chuyển đến hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, vừa kéo nhẹ, vừa vo tròn.
“A..A...đừng, thật khó chịu.” người cậu cong lên, nhỏ giọng rên rỉ, đôi mắt mơ màng nhìn hắn, hai chân lại vô thức càng thêm quấn chặt lấy người nam nhân. Hạ thân cả hai người đã kề sát lấy.
Toshiro cảm thấy dục vọng của mình bị người dưới thân khơi mào cương cứng, khó nhịn. Gầm nhẹ một tiếng, lại tiếp tục dùng miệng ngậm lấy một điểm nhỏ còn lại, chuyên chú ʍút̼, cắn day nhẹ, như thể đó là việc rất nghiêm túc.
Cả hai hạt hồng anh bị nam nhân kích thích vừa cứng, vừa xưng lên, trải rộng nước bọt sáng bóng, càng thêm ngon miệng. Râu của nam nhân còn vừa lúc cọ vào người cậu ngứa.
“A...a..a...đừng..nhẹ một chút.” _thanh niên chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy khắp cơ thể, run rẩy, xoay người hơi né tránh.
“Lần này cậu trốn không thoát. Shikamaru!”_Toshiro xé đi lớp mặt nạ của cậu hiển lộ ra khuôn mặt quen thuộc. Ngón tay ma sát trên môi, rồi cúi đầu hôn lên. Nụ hôn mãnh liệt, lại triền miên,đầu lưỡi càn quét khắp khoang miệng, miêu tả đôi môi gợi cảm luôn luôn dương lên nụ cười kiêu ngạo thường xuyên kéo theo cả lòng của hắn, từ trong ra ngoài. Hơi thở cả hai nóng rực, gấp gáp nhưng hòa lẫn vào nhau.
Không biết phải qua bao lâu, hai người mới tạm dừng lại. Shikamaru khẩn cấp hít thở lấy dưỡng khí, ánh mắt mê ly mang theo tức giận càng giống như quyến rũ, dụ dỗ hơn. Tay kéo lấy nam nhân cà vạt chất vấn
-Tên đáng ghét nhà anh thường xuyên cùng người khác luyện hôn kỹ!?_Hắn thật sự không hiểu một người thường ngày cấm dục,lạnh nhạt,ít lời như người này lại có dục vọng mãnh liệt như vậy, chỉ một nụ hôn, một chút trêu chọc đã để hắn cả người tê dại, khó nhịn...không đúng là nam nhân này chính là cái...cầm thú thì có.
Người đối diện bị ánh mắt của hắn quyến rũ, còn cả giọng nói nhiễm lên dục vọng từ bờ môi sưng đỏ mê người khiến cho phía dưới muốn nhanh chút”làm” hắn. Toshiro làm bộ suy nghĩ, rồi trầm giọng trả lời. -Hình như đúng vậy.
-Cái gì!??Ai?Anh còn thường làm với ai nữa?_Shikamaru ngồi thẳng dậy trên bàn, càng để sát nam nhân,tức giận không thở nổi. Nhưng nhận được câu nói sau làm hấn hoang mang.
-Là với cậu Shikamaru.
-Hả? Lúc nào? Làm sao tôi không biết?
Toshiro cười khẽ, thổi nhẹ vào tai cậu lưu manh nói rằng
-Trong suy nghĩ của tôi! Từ lâu rồi. Khi cậu làm tôi tức giận, chỉ nghĩ đè cậu xuống, dùng miệng phong bế những lời nói chống đối kia. Dùng đồ vật kia của tôi mạnh mẽ ở bên trong cậu, tôi muốn nghe cậu rên rỉ, nói “Muốn tôi“.
-Gì...cơ. Đồ biến thái! A..a...: Shikamaru mặt đã đỏ như trái cà chua chín, đột nhiên lại cảm giác tay nam nhân ở trên da thịt hắn tiếp tục châm lửa, ngón tay thô ráp mang kén vẫn quyến luyến lấy điểm nhỏ đứng thẳng. Toàn thân trở nên mềm yếu dựa vào trong ngực nam nhân.
Lột xuống áo của Shikamaru, gặm lên bả vai nhẵn nhụi, cùng cơ ngực cân xứng khiến hắn in lên dấu ấn của mình. -Chỉ mới bắt đầu mà thôi.
...................
Xong việc Shikamaru chỉ cảm thấy phía sau đau nhức khó chịu. Nơi đó vẫn chứa đầy nam nhân tinh dịch. Tức giận nhìn người bên cạnh -Tất cả đều tại anh, đồ cầm thú.
Toshiro đỡ lấy eo hắn, dùng khăn tay tạm lau đi chúng. Nhẹ nhàng an ủi, thuận theo cơn tức của người này. Cởi ra áo khoác, mặc vào trên người Shikamaru vì áo sơ mi đã bị mình xé nát trước đó. -Lên văn phòng của tôi, có nhà vệ sinh, tôi giúp cậu rửa sạch nếu không sẽ sinh bệnh.Đi thôi.
Shikamaru chỉ hừ nhẹ, nhưng vẫn nghe hắn. Kết quả, trong lúc đó, hai người lại không thiếu được làm một lần nữa. Mãi đến gần hết giờ nghỉ trưa mới cảm thấy đói bụng mà dừng lại.
Toshiro đi mua cơm hộp, thuận tiện cầm cho hắn bộ quần áo mới. Trong lúc ăn, cũng kể cho hắn chuyện đã nói cùng Matsume buổi sáng nay. - Nếu Matsume không ngại vậy tối nay đến nhà tôi đi.
Hắn hơi ngạc nhiên. -Vậy còn bọn trẻ? Anh không lo lắng nếu họ biết được.
-Không sao, Shikamaru, hai đứa sẽ hiểu được, với lại đó là chuyện của người lớn, chúng sẽ không can thiệp. _Vừa nói vừa gắp thêm đồ ăn của mình cho hắn.
-Ừ.