Chương 4

Hai ngày trước khi Annabelle và mẹ nàng đi đến Hampshire, một chồng hộp và bưu kiện cao chót vót đã đến. Người giúp việc phải tốn đến 3 lượt đi mới có thể chuyên chở chúng từ lối đi chính vào phòng của Annabelle trên lầu, nơi đó ông ta chất chúng thành một núi bên cạnh giường nàng. Cẩn thận mở từng hộp ra, Annabelle khám phá ra là có ít nhất nửa tá váy áo chưa từng được mặc…vải lụa mượt mà và mu-xơ-lin đủ màu sắc, và những chiếc áo choàng hợp màu có đường vân màu da cừu, và một áo đầm khiêu vũ làm từ vải ngà với những đăng ten mỏng manh kiểu Bỉ dọc mặt trước và cánh tay. Có thêm găng tay, khăn choàng, và mũ, cùng một chất lượng và vẻ đẹp khiến cho Annabelle muốn rơi nước mắt. Những váy áo và phụ kiện này phải đáng giá cả một gia tài – không là gì đối với những cô con gái nhà Bowman, nhưng với Annabelle thì món quà này là quá sức tưởng tượng.


Nhặt lấy mẩu ghi chú đi kèm với bưu phẩm, nàng mở niêm phong và đọc những dòng chữ vô cùng nguệch ngoạc
Từ những bà mẹ đỡ đầu xinh đẹp tuyệt trần của cậu, còn được biết dưới tên Lillian và Daisy. Những thứ này là để dành cho chuyến đi săn thành công ở Hampshire.


Tái bút: Cậu sẽ không căng thẳng thần kinh đúng không?
Nàng hồi âm
Gửi những bà mẹ đỡ đầu đẹp tuyệt trần,


Thần kinh là cái duy nhất mình còn. Vô vàn cảm ơn các cậu vì những chiếc váy. Mình đang háo hức vì cuối cùng đã có thể mặc lại những bộ quần áo tuyệt vời. Rất thích những thứ xinh đẹp là một trong số rất nhiều khuyết điểm của minh
Annabelle tận tụy của các bạn


Tái bút: Tuy nhiên, mình sẽ gửi trả lại giày vì chúng quá nhỏ. Và mình thì luôn được nghe nói các cô gái Mĩ có đôi chân to!
Gửi Annabelle


Yêu cái đẹp mà lại là một khuyết điểm sao? Chắc đó phải là một ý niệm của người Anh, và tụi mình chắc chắn chuyện đó không bao giờ xảy ra với ai đó ở Manhattanville. Còn về chuyện cỡ chân của cậu thì tụi mình sẽ cho cậu chơi bóng cùng ở Hampshire. Cậu sẽ yêu việc đập bóng bằng những cây gậy. Không có gì tạo ra cảm giác thỏa mãn bằng chuyện đó.


available on google playdownload on app store


Gửi Lillian và Daisy,


Mình chỉ tham gia chơi bóng trong trường hợp hai cậu thuyết phục được Evie cùng chơi, mà mình thì hơi nghi ngờ khả năng đó. Và mặc dù mình sẽ không biết cho đến khi tụi mình thử thì mình đã nghĩ ra rất nhiều việc tạo cảm giác thỏa mãn nhiều hơn chuyện lấy gậy đập bóng. Kiếm một người chồng đập ngay vào tâm trí mình…


Nhân tiện, khi chơi bóng người ta sẽ mặc trang phục như thế nào? Một bộ đồ dạo phố?
Gửi Annabelle,
Tất nhiên là tụi mìh chơi với bộ quần chẽn gối. Ai đó không thể chạy thoải mái với những cái váy.
Gửi Lillian và Daisy,


Từ ‘quần chẽn gối’ nghe xa lạ với mình quá. Liệu các cậu có phải đang nói về quần áo lót không? Chắc hẳn hai cậu không đề nghị chúng ta sẽ nô đùa ngoài trời với quần đùi(drawers) như mấy đứa trẻ điên loạn phải không?
Gửi Annabelle,


Từ đó có nguồn gốc từ ‘quần chẽn gối’ – một mức độ trong xã hội New York được tụi mình lịch sự bài trừ. Ở Mĩ, ‘ngăn kéo’ (drawers) thuộc về một phần của đồ nội thất. Và Evie đã nói là được.
Gửi Evie,


Mình không còn tin vào mắt mình nữa khi đọc những dòng chữ của chị em Bowman rằng cậu đã đồng ý chơi bóng với quần chẽn. Có thật vậy không? Mình hy vọng cậu sẽ từ chối, vì sự đồng thuận của mình là dựa vào quyết định của cậu
Gửi Annabelle,


Đó là lòng tin của mình về sự hợp tác với chị em Bowman sẽ giúp mình chữa chứng cả thẹn. Chơi bóng với quần chẽn gối chỉ là bước khởi đầu. Mình có làm cậu bị sốc không vậy? Mình chưa từng khiến cho ai bị sốc trước đây, thậm chí cả bản thân mình! Mình hy vọng cậu sẽ bị ấn tượng bởi tinh thần sẵn sàng lao vào thử thách của mình


Gửi Evie,
Bị ấn tượng, thích thú, và chút ít sợ hãi là tình trạng chị em Bowman đặt ra cho chúng ta. Mà này, chỉ có thể cầu nguyện là chúng ta sẽ tìm ra một nơi nào đó có thể chơi bóng mà không ai nhìn thấy. Vâng, mình bị sốc hoàn toàn đó cô gái mất nết không biết xấu hổ.
Gửi Annabelle,


Mình bắt đầu tin rằng trên đời có hai loại người…một là những người chọn cách làm chủ số mệnh của họ và loại kia là những kẻ ngồi chờ trên ghế trong lúc số khác khiêu vũ. Mình thà thuộc nhóm đầu còn hơn nhóm sau. Còn chuyện chi tiết chơi bóng ở đâu và lúc nào thì mình xin dành lời cho chị em Bowman.


Với tất cả lòng yêu mến, Evie mất nết.


Trong suốt những lời nhắn nhộn nhịp và trêu đùa được gửi tới gửi lui, Annabelle bắt đầu trải nghiệm một cái gì đó nàng đã quên từ lâu…cảm giác dễ chịu vì có bạn bè. Những người bạn cũ của nàng đã dần dần lui về tổ ấm của họ, và nàng bị bỏ lại phía sau. Tình trạng cô nàng- dựa tường của nàng, không kể đến chuyện thiếu thốn tiền bạc, đã tạo ra một vách ngăn khiến cho tình bạn không thể tiếp cận. Trong vài năm gần đây, nàng đã trở nên tự lực cánh sinh, và nỗ lực tránh né liên quan đến những cô gái đã có thời cùng nàng chuyện trò, cười khúc khích và chia sẻ những bí mật.


Tuy nhiên, với một người đang lao xuống dốc, nàng đã có 3 người bạn có một cái gì đó tương đồng, bỏ qua bối cảnh khác nhau giữa họ. Họ đều là những phụ nữ trẻ tuổi với hy vọng, ước mơ và nỗi sợ…mỗi người trong số họ hoàn toàn quen thuộc với hình ảnh một quý ông trên đôi giày đen bóng láng bước qua hàng ghế của họ để tìm kiếm một con mồi hứa hẹn hơn. Những cô nàng dựa tường giúp đỡ lẫn nhau với tinh thần không có gì để mất.


“Annabelle” giọng mẹ nàng đến từ cửa trước, và nàng cẩn thận xếp những chiếc hộp đựng găng tay vào trong một chiếc va-li, “Mẹ có một câu hỏi, và con phải trả lời thành thật”


“Con luôn thành thật với mẹ mà” Annabelle đáp, ngẩng lên khỏi công việc. Tội lỗi quét qua mặt nàng khi nàng nhìn thấy gương mặt đáng yêu, lo lắng của Phillippa. Lạy Chúa, nàng đã phát mệt vì tội lỗi của Phillippa, và của bản thân nàng. Nàng cảm thấy tiếc thương và thất vọng vì sự hy sinh mẹ nàng đã làm khi ngủ với Hodgeham. Và chưa hết, ẩn dưới tâm trí Annabelle là suy nghĩ không hợp lý rằng nếu Phillippa đã chọn một việc như thế thì tại sao ít nhất bà không tự đặt mình vào vị trí của một nhân tình đúng nghĩa thay vì an phận với những đồng tiền còm của lão Hodgeham?


“Những trang phục này ở đâu ra vậy?” Phillippa hỏi, tái nhợt nhưng tha thiết khi bà nhìn thẳng vào mắt Annabelle
Annabelle sững người. “Con đã nói với mẹ rồi mà, Mama – chúng đến từ Lillian Bowman. Sao mẹ lại nhìn con như thế?”
“Có phải những thứ này là của một người đàn ông? Có lẽ là ngài Hunt?”


Annabelle há hốc “Mẹ thật sự nghĩ con …với anh ta? Chúa ơi, Mama! Thậm chí nếu con có cúi đầu thì con cũng không có cơ hội dù chỉ là nhỏ nhất. Làm thế nào mà mẹ có cái suy nghĩ đó vậy?”


Mẹ nàng đăm đăm nhìn nàng không cần chớp mắt. “Con đã nhắc đến Hunt khá thường trong mùa lễ hội này. Rất nhiều so với những quý ông khác. Và những chiếc váy này rõ ràng là rất đắt…”
“Chúng không phải đến từ anh ta” Annabelle nói chắc


Phillippa có vẻ nhẹ nhõm, những một câu hỏi nữa vẫn còn trong mắt bà. Không quen bị ai đó nhìn mình nghi ngờ, Annabelle nhặt lấy chiếc mũ và sửa nó lại đúng vị trí trên trán nàng. “Chúng không phải” nàng lặp lại


Nhân tình của Simon Hunt…nhìn vào chiếc ly, Annabelle thấy một biểu hiện căng cứng kì quặc trên mặt nàng. Nàng cho rằng mẹ nàng đã đúng – nàng đã nhắc đến Hunt khá thường xuyên. Có một điều gì đó ở chàng cứ nấn ná trong tâm trí Annabelle một lúc lâu mỗi khi họ chạm mặt. Không người đàn ông nào sở hữu sức quyến rũ, ngoại hình tinh quái, chưa ai tỏ vẻ thích thú cởi mở với nàng giống chàng. Và bây giờ, trong vòng vài tuần cuối cùng của một mùa lễ hội thất bát, nàng thấy bản thân hay suy ngẫm về những chuyện không một phụ nữ đứng đắn nào dám nghĩ đến. Nàng không cần tốn nhiều sức lực cũng biết nàng có thể trở thành người tình của Hunt, và tất cả rắc rối của nàng sẽ biến mất. Chàng giàu có – chàng sẽ cho nàng bất cứ thứ gì nàng cần, trả nợ cho gia đình nàng, và cung cấp cho nàng những quần áo, nữ trang, xe ngựa, nhà cửa…đổi lại chỉ cần nàng ngủ với chàng.


Suy nghĩ đó làm bụng nàng sôi lên. Nàng cố tưởng tượng cảnh nàng trên giường với Simon Hunt, những gì chàng đòi hỏi ở nàng, tay chàng trên cơ thể nàng, miệng chàng –


Đỏ mặt đến tận mang tai, nàng dẹp hình ảnh đó qua một bên và chơi đùa với bông hồng bằng vải trang trí trên viền mũ. Nếu nàng trở thành nhân tình của Simon Hunt, chàng sẽ sở hữu nàng trọn vẹn, trong và ngoài giường, và ý nghĩ lệ thuộc hoàn toàn vào sự cảm thông của chàng làm nàng thất kinh. Một giọng giễu cợt trong đầu nàng cất tiếng hỏi “Danh dự của cô có quan trọng không? Nó có quan trọng hơn sự thịnh vượng của gia đình cô? Hay thậm chí là sự tồn tại của chính cô?”


“Có” Annabelle thở hắt ra, nhìn chằm chằm vào bóng hình tái nhợt có chủ định của nàng. “Ngay lúc này thì có” Nàng không thể trả lời cho sau này. Nhưng cho đến khi mọi hy vọng cuối cùng đã khô kiệt, nàng vẫn sẽ có lòng tự tôn của mình…và nàng sẽ tranh đấu để giữ nó.






Truyện liên quan