Chương 14

Vào buổi sáng thứ ba sau khi bị rắn cắn, rốt cuộc Annabelle đã cảm thấy có thể ra khỏi giường. Nàng nhẹ nhõm phần nào khi phần lớn quan khách đã đến một buổi tiệc được tổ chức ở lãnh địa kế cận, và khiến trang viên Stony Cross trở nên im ắng và trống vắng. Sau khi tham vấn người giúp việc, Philippa quyết định ngồi cùng Annabelle ở phòng khách trên lầu nơi có thể nhìn ra vườn. Một căn phòng xinh xắn, với giấy dán tường hoa xanh và treo đầy chân dung trẻ con và thú vật. Theo lời người hầu thì phòng khách này chỉ thường được người nhà Marsden sử dụng, nhưng Ngài Westcliff đã đề nghị Annabelle cứ tự nhiên ở đây.


Sau khi choàng một tấm vải mỏng quanh đầu gối Annabelle, Philippa đặt một ly trà thảo mộc lên chiếc bàn kế bên nàng. “Con phải uống thứ này” bà nói chắc nịch, đối nghịch với vẻ mặt nhăn nhó của nàng “Tốt cho con thôi”


“Mẹ không cần ở phòng khách và giám sát con thế này” Annabelle nói “Con ngồi đây khá thoải mái rồi nên mẹ đi đâu đó trò chuyện với bạn cũng được”
“Con chắc chứ?” Philippa hỏi


“Hoàn toàn chắc” Annabelle cầm ly trà lên và nhấp môi “Con đang uống thuốc…thấy không? Đi đi Mama, và đừng để con nghĩ khác”
“Tốt lắm” Philippa miễn cưỡng nói “Chỉ một lát thôi. Người hầu nói con có thể rung chuông trên bàn nếu con thấy cần. Và nhớ uống hết thuốc đó”


“Con sẽ uống mà” Annabelle hứa, nụ cười trên mặt nàng mở rộng. Nàng vẫn giữ nụ cười cho đến khi Philippa rời khỏi phòng. Ngay lúc mẹ nàng đi khuất tầm mắt, Annabelle ngả người ra sau trường kỷ và cẩn thận đổ ly trà qua cửa sổ.


Thở dài hài lòng, Annabelle co ro trên vào góc trường kỷ. Bây giờ và sau đó một tiếng ồn có thể cắt ngang sự im lặng tĩnh mịch, tiếng vỡ đĩa, tiếng thì thầm của người hầu, âm thanh quét chổi trên thảm hành lang. Thư giãn bên mép cửa sổ, Annabelle ngả đầu ra tia sáng mặt trời, để chúng sưởi nắng khuôn mặt nàng. Nàng nhắm mắt và lắng nghe tiếng ong vo ve khi bay uể oải từ búp hoa tú cầu đỏ hồng sang những cuốn đậu mỏng manh ngọt ngào xuyên qua những lằn ranh. Mặc dù nàng vẫn còn rất yếu nhưng cảm giác được ngồi giữa khung trời ấm áp mơ màng thế này thật dễ chịu, nàng đang sưởi nắng như một con mèo.


available on google playdownload on app store


Nàng chậm chạp tiếp nhận tiếng động từ cửa ra vào…một tiếng gõ cửa nhẹ hẫng, như thể vị khách không muốn phá vỡ giấc mộng của nàng bằng một tiếng động lớn hơn. Chớp chớp vì bị lóa mắt, Annabelle tiếp tục ngồi kiểu hai chân khoanh lại. Luồng sáng chói lòa dần dần khuất khỏi mắt nàng, và nàng thấy bản thân đang nhìn trừng trừng vào dáng người đen vạm vỡ của Simon Hunt. Chàng tựa một phần trọng lượng cơ thể lên khung cửa, ở chàng toát lên vẻ ngông nghênh tự mãn không chút lúng túng. Đầu chàng nghiêng nghiêng khi chàng quan sát nàng với vẻ mặt khó hiểu.


Nhịp tim Annabelle leo thang dữ dội. Như thường lệ, Hunt ăn mặc không chê vào đâu được, nhưng quần áo trang nhã không thể che dấu sức lực sung mãn phát ra từ chàng. Nàng nhớ lại cánh tay và vòm ngực rắn rỏi của chàng khi bế nàng, tay chàng chạm vào cơ thể nàng…ồ, nàng không thể nhìn chàng mà không nhớ đến chúng!


“Em nhìn giống một con bướm vừa bay vào từ khu vườn” chàng êm ái nói
Chàng đang chế nhạo nàng ư, Annabelle tự nghĩ, khi biết rõ vẻ mặt tái nhợt ốm yếu của nàng. Nàng bối rối đưa tay vén tóc. “Anh làm gì ở đây?” nàng hỏi “Anh không dự tiệc ở lãnh địa kế bên sao?”


Nàng không muốn tỏ ra đường đột và lạnh nhạt đến vậy, nhưng khả năng nói chuyện đã rời bỏ nàng. Khi nàng nhìn chàng nàng không thể không nghĩ đến lúc chàng xoa tay lên ngực nàng. Kí ức đó gây nên một sức nóng từ sự xấu hổ lan tỏa bên dưới làn da nàng.


Hunt đáp bằng một giọng cay độc nhưng êm ái “Tôi có việc cần bàn với giám đốc của tôi, và anh ta chỉ vừa từ Luân Đôn đến đây trong sáng nay. Không giống những quý ông ăn diện chải chuốt được em ngưỡng mộ, tôi có nhiều việc phải làm hơn là tìm nơi cắm trại” Đứng lên khỏi khung cửa, Hunt đánh bạo vào phòng, mắt chàng đăm đăm ước lượng. “Vẫn còn yếu sao? Sẽ tốt hơn thôi. Mắt cá của em thế nào? Nâng váy lên đi – tôi nghĩ tôi nên xem lại lần nữa”


Annabelle cảnh giác quan sát chàng trong tích tắc rồi bắt đầu cười toe toét khi thấy tia sáng trong mắt chàng. Nhận xét táo bạo đó phần nào xoa dịu cảm giác xấu hổ và giúp nàng thư giãn hơn. “Tử tế thật đó” nàng khô khan nói “Nhưng không cần đâu. Mắt cá chân của tôi đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh”


Hunt mỉm cười khi chàng tiếp cận nàng “Tôi muốn em biết là đề nghị của tôi hoàn toàn dựa trên tinh thần vị tha thuần túy. Tôi không cảm nhận được chút vui thích bất kính nào khi thấy bàn chân đau đớn của em. À, có lẽ có chút rùng mình, nhưng tôi che đậy khá khéo” Nắm lấy mặt sau ghế bằng một tay, chàng dời nó dễ dàng đến gần trường kỷ và ngồi cạnh nàng. Annabelle bị ấn tượng bở cách chàng nâng một món đồ nội thất làm từ gỗ cây gụ như thể nó nhẹ như bông. Nàng ném nhanh một cái liếc mắt về phía cửa ra trống không. Cho đến khi cánh cửa không đóng thì chuyện nàng ngồi cùng một phòng với Hunt vẫn còn chấp nhận được. Và thậm chí mẹ nàng cũng sẽ vào dòm chừng nàng. Trước khi chuyện đó xảy ra, tuy nhiên, Annabelle quyết định sẽ nói về đôi giày


“Ông Hunt” nàng thận trọng nói “Có chuyện này tôi phải hỏi anh…”
“Gì?”


Mắt chàng rõ ràng là phần hấp dẫn nhất, Annabelle xao xuyến nghĩ. Sôi nổi và tràn đầy sức sống, chúng làm nàng tự hỏi người ta lại thích mắt xanh nhiều hơn mắt đen. Không sắc xanh nào có thể truyền tải trí thông minh bị kiềm nén hằn sâu trong đôi mắt đen láy của chàng.


Cố gắng hết sức, Annabelle không nghĩ ra được cách nào tế nhị để hỏi chàng. Sau khi im lặng so đo nhiều cụm từ, cuối cùng nàng chọn cách hỏi thẳng “Có phải anh có liên quan đến đôi giày?”


Khuôn mặt chàng không biểu lộ gì cả “Giày? Tôi e rằng tôi không hiểu ý em, cô Peyton ạ. Có phải em đang dùng phép ẩn dụ, hoặc là chúng ta đang nói về thứ dùng để đi”
“Giày bốt” Annabelle nói, nhìn chàng nghi ngại “Một đôi giày mới được đặt ở sau cánh cửa phòng tôi hôm qua”


“Rất vui vì tôi được thảo luận về bất cứ phần nào trong tủ áo của em, thưa cô Peyton, nhưng tôi sợ rằng tôi không biết gì về một đôi giày. Tuy nhiên, tôi thấy nhẹ lòng vì em đã tìm ra được vài đôi. Trừ khi, tất nhiên rồi, em đã ước tiếp tục thu hút rủi ro từ đời sống hoang dã ở Hampshire”


Annabelle nhìn chàng một lúc lâu. Mặc cho chàng đã phủ nhận, có điều gì đó bên dưới vẻ ngoài dửng dưng của chàng…một vài tia sáng nghịch ngợm lóe trong mắt chàng… “Vậy là anh phủ nhận chuyện tặng giày cho tôi?”
“Thật sự là tôi phủ nhận”


“Nhưng tôi thắc mắc…nếu có ai đó ước muốn có một đôi giày cho một quý cô mà không cho cô ta biết…thì làm sao mà người đó biết chính xác cỡ chân của cô ta?”


“Việc đó tương đối dễ dàng…” chàng lơ đãng “Tôi có thể hình dung được ai đó mạnh dạn hỏi cô hầu mò lấy đôi dép mang trong nhà của quý cô đó. Rồi anh ta có thể đem đến cho thợ giày địa phương. Và ra giá cho ông ta làm ngay một đôi khác”


“Nghe cũng phức tạp quá nhỉ” Annabelle lẩm bẩm
Mắt Hunt lóe lên một mối nguy bất chợt. “Ít hơn nỗi ám ảnh phải bế một phụ nữ bị thương lên ba tầng lầu mỗi lần cô ta đi dép”


Annabelle nhận ra chàng sẽ không bao giờ thừa nhận đã tặng nàng đôi giày – điều sẽ cho phép nàng giữ lại chúng, nhưng cũng đảm bảo nàng không bao giờ có thể cảm ơn chàng. Và nàng biết đó là chàng – nàng có thể thấy điều đó trên mặt chàng.


“Ông Hunt” nàng chân thành nói “Tôi…tôi ước gì…” nàng ngập ngừng không tìm được từ ngữ thích hợp để rồi nhìn chàng tuyệt vọng.


Đem cảm giác nuối tiếc khỏi nàng, Hunt đứng lên và đi về góc phòng, cầm lấy một bàn trò chơi hình tròn nhỏ. Nó có chu vi khoảng 2 feet, được cấu tạo khéo léo cho phép người chơi búng tay trên đỉnh để chuyển từ bàn cờ vua sang cờ đam. “Em có chơi không?” chàng tình cờ hỏi và đặt chiếc bàn trước mặt nàng.


“Cờ đam? Vâng, thỉnh thoảng – ”
“Không, không phải cờ đam. Cờ vua kìa”
Annabelle lắc đầu, co người vào góc trường kỷ “Chưa, tôi chưa từng chơi cờ vua. Và tôi không muốn tỏ ra khó gần, nhưng…vào thời điểm này, tôi không có tâm trạng thử điều gì đó khó như là – ”


“Vậy thì đây là lúc để em học hỏi” Hunt nói, đi về phía góc kệ lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh tế “Người ta thường nói bạn sẽ không bao giờ biết rõ về một ai đó cho đến khi bạn chơi cờ với anh ta”


Annabelle thận trọng quan sát chàng, cảm thấy lo lắng vì ý tưởng ở riêng với chàng…và hoàn toàn bị điều khiển bởi sự dịu dàng cố ý của chàng. Gần như chàng dỗ ngọt để nàng tin lời chàng. Tâm tính mềm mỏng của chàng có vẻ thật kì quặc so với kẻ phóng đãng nàng luôn nghĩ là chàng.


“Anh có tin chuyện đó không?” nàng hỏi


“Tất nhiên không” Hunt mang cái hộp đến bàn rồi mở nó ra, bên trong là những quân cờ bằng mã não và ngà voi được chạm khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết. Chàng nhìn nàng khiêu khích “Sự thật là, bạn sẽ không bao giờ biết rõ về một người đàn ông cho đến khi bạn mượn tiền anh ta. Và bạn không thể biết rõ một phụ nữ cho đến khi bạn ngủ trên giường cô ta”


Tất nhiên chàng cố tình nói như thế để làm nàng thất kinh. Và chàng đã thành công, bất chấp Annabelle cố gắng hết sức che dấu chuyện đó. “Ông Hunt” nàng nói, sững sờ trước đôi mắt biết cười của chàng “nếu anh tiếp tục có những bình phẩm thô tục như thế thì tôi buộc lòng phải mời anh rời khỏi phòng”


“Thứ lỗi cho tôi” Lời hối lỗi ngay lập tức của chàng không lừa được nàng “Chỉ là tôi không muốn lỡ cơ hội có thể làm em đỏ mặt. Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào hay đỏ mặt giống em”


Màu hồng bắt đầu nơi cổ nàng lan sang bím tóc “Tôi chưa từng đỏ mặt. Chỉ là gần ngài là tôi – ” Ngưng bặt, nàng nhìn chàng đăm đăm với vẻ sửng sốt chua cay khiến chàng phải cười phá lên
“Tôi sẽ cư xử phải phép” chàng nói “Đừng bảo tôi đi”


Nàng băn khoăn quan sát chàng, tay nàng khẽ day day trán, và dấu hiệu yếu đuối của nàng càng làm chàng ăn nói nhỏ nhẹ “Được mà” chàng thì thầm “Để tôi ở lại nhé Annabelle”


Chớp mắt, nàng lảo đảo gật đầu và ngồi xuống chiếc nệm trên trường kỷ trong lúc Hunt mở trò chơi. Chàng chạm tay vào những quân cờ nhẹ nhàng và khéo léo một cách đáng ngạc nhiên nếu căn cứ vào cỡ tay của chàng. Bàn tay xù xì, nàng suy nghĩ…rám nắng và rắn rỏi, với một chỏm lông đen ở phần lưng.


Đứng cạnh chàng lúc này, Annabelle dần nhận ra mùi hương cố chấp của chàng, thi thoảng tinh bột và xà phòng cạo râu che phủ mùi da đàn ông sạch sẽ…và một điều gì đó khó nắm bắt...hơi thở ngân nga ngọt ngào của chàng, như thể chàng vừa ăn lê, hoặc có lẽ một lát thơm. Khi nàng ngẩng lên nhìn chàng, nàng nhận ra chỉ cần một ít cố gắng là chàng đã có thể cúi xuống và hôn nàng. Ý nghĩ đó làm nàng run lẩy bẩy. Thật ra nàng muốn cảm nhận miệng chàng trên miệng nàng, để tận hưởng cái chạm ngọt lịm từ làn hơi của chàng. Nàng muốn chàng ôm nàng lần nữa.


Nhận thức đó khiến mắt nàng trợn tròn. Vẻ căng cứng đột xuất của nàng nhanh chóng làm Hunt chú ý. Chàng đưa mắt từ bàn cờ sang khuôn mặt quay lên của nàng, và dù chàng thấy gì từ nét mặt của nàng đi nữa thì cũng khiến chàng khó thở. Hai người không ai động đậy. Annabelle chỉ có thể chờ đợi trong im lặng, đầu ngón tay của nàng bấu vào tấm vải trường kỷ trong lúc nàng tự hỏi liệu chàng sẽ làm gì tiếp theo.


Hunt phá vỡ không khí căng thẳng với một hơi thở dài, và nói giọng êm ái ráo hoảnh “Không…em vẫn chưa đủ khỏe”
Tiếng tim đập như sấm làm nàng khó nghe rõ câu nói “C-cái gì?” nàng yếu ớt nói


Có vẻ không thể tự cứu mình, Hunt hất một lọn tóc xoăn khỏi thái dương nàng. Đầu ngón tay chạm nhẹ làm nóng bừng làn da mềm mại của nàng, để lại một luồng cảm xúc trào dâng. “Tôi biết em đang nghĩ gì. Và tin tôi đi, tôi bị cám dỗ. Nhưng em còn quá yếu – và tính tự chủ của tôi hôm nay khá mỏng manh”


“Nếu anh đang ám chỉ là tôi – ”
“Tôi không bao giờ phí thời gian cho mấy trò ám chỉ” chàng thì thầm, tiếp tục công việc xếp cờ. “Rõ ràng là em muốn tôi hôn em. Và tôi sẽ rất vui được thực hiện, khi nào có thời điểm thích hợp. Nhưng không phải bây giờ”
“Ông Hunt, anh là người – ”


“Đúng, tôi biết” chàng cười toe “Em sẽ giải phóng bản thân bằng cách ném một loạt tính từ vào tôi, vì tôi đã nghe chúng suốt” Ngồi xuống ghế, Hunt ấn một quân cờ vào lòng bàn tay nàng. Miếng mã não chạm khắc nặng và mát lạnh, bề mặt trơn láng của nó dần dần ấm lên khi nàng chạm vào.


“Đó không phải tính từ tôi muốn ném cho anh” Annabelle nói “Một hoặc hai vật nhọn mới đủ đáp ứng nhu cầu của tôi”


Một tràng cười ngặt nghẽo xé toạc ngực chàng, và ngón tay chàng chà chà lưng bàn tay nàng trước khi chàng rụt tay lại. Nàng cảm nhận ngón tay chai sạn của chàng, xúc cảm đó không giống tiếng sột soạt ngứa ngáy của lưỡi mèo. Điếng người vì thái độ của nàng với chàng, Annabelle nhìn xuống quân cờ trong tay.


“Đó là quân hậu – con cờ quyền lực nhất trên bàn cờ. Nó có thể đi mọi hướng và xa đến bất cứ đâu”
Không gì có tính gợi mở trong cách nói chuyện của chàng…nhưng khi chàng ôn tồn nói, khi chàng làm, thì giọng điệu khàn khàn sâu lắng của chàng khiến ngón chân nàng co ro trong giày.


“Mạnh hơn quân vua sao?” nàng hỏi
“Ừ. Vua chỉ có thể di chuyển mỗi lần một ô. Nhưng vua là quân quan trọng nhất”
“Nếu nó không phải là quân mạnh nhất thì tại sao nó lại quan trọng hơn quân hậu?”


“Vì nếu vua bị bắt thì trò chơi kết thúc” Với tay lấy quân cờ vừa đưa nàng, Hunt đổi nó qua một quân tốt. Ngón tay chàng lướt trên tay nàng, tuy ngắn như có vẻ vuốt ve không thể lầm lẫn. Mặc dù Annabelle biết nàng không nên cho phép hành vi ngoài khuôn phép đó, nhưng nàng thấy bản thân nàng nhìn chằm chằm trong cự ly gần, khớp tay nàng trắng bệch vì cầm quân cờ ngà quá chặt. Hunt tiếp tục nói chuyện bằng một giọng trầm và bí ẩn. “Còn đây là quân tốt, được di chuyển mỗi lần một ô. Không thể lùi hay đi ra hai bên, trù khi nó ăn một quân khác. Hầu hết những người mới chơi thường thích di chuyển quân tốt lúc mở đầu, để khống chế được phần lớn bàn cờ. Nhưng dùng những quân khác sẽ là chiến thuật tốt hơn…”


Khi Hunt tiếp tục cắt nghĩa từng quân cờ và cách sử dụng chúng thì chàng cùng lúc ấn quân đó vào lòng bàn tay của nàng. Annabelle bị mụ mị bởi bàn tay mê hoặc của chàng, những giác quan của nàng cất tiếng háo hức. Những dấu hiệu phòng vệ thường ngày của nàng tan như vụn cám trong máy nghiền bột. Có gì đó đã xảy ra với nàng, hoặc Hunt, hoặc có lẽ cả hai người, và cho phép họ giao tiếp với nhau dễ dàng chưa từng thấy. Nàng không muốn mời mọc chàng đến gần hơn… không gì tốt đẹp có thể xảy ra sau chuyện đó cả…và nàng không thể làm gì khác ngoại trừ tận hưởng cảm giác gần gũi chàng.


Hunt giục nàng bắt đầu chơi cờ, kiên nhẫn đợi nàng cân nhắc từng bước đi, sẵn lòng đưa ra lời khuyên khi nàng hỏi. Thái độ của chàng quá quyến rũ và chơi đùa đến mức nàng gần như không quan tâm người thắng có là ai. Gần như. Khi nàng đi cờ vào vị trí không chỉ tấn công một mà đến hai quân của chàng thì Hunt liếc nàng với một nụ cười khích lệ. “Nước đó gọi là chiến thuật gọng kềm. Đúng như tôi nghĩ, em có bản năng chơi cờ”


“Bây giờ anh không còn lựa chọn nào khác ngoài phải rút quân” Annabelle nói trong chiến thắng
“Chưa đâu” Chàng dùng một quân khác đi vào khu vực khác trên bàn cờ, và ngay lập tức đe dọa quân hậu của nàng.
Trong lúc tìm cách giải quyết, Annabelle chợt nhận ra chàng vừa đặt nàng vào thế phải rút quân.


“Không công bằng chút nào” nàng phản đối, và chàng cười tủm tỉm


Nắm bàn tay lại, Annabelle tựa cằm lên nắm tay và bao quát bàn cờ. Một phút dài trôi qua với hàng loạt kế hoạch tác chiến, nhưng không cái nào có vẻ phù hợp. “Tôi không biết phải đi thế nào” nàng thú nhận. Đưa mắt nhìn chàng, nàng thấy chàng đang nhìn nàng theo cách rất lạ, vỗ về và quan tâm. Cái nhìn đó làm nàng xáo trộn và nàng khó nhọc nuốt trôi cảm giác ngọt ngào lan tỏa, như là mật ong đang dốc xuống miệng nàng.


“Tôi làm em thấy mệt mỏi rồi” chàng thì thầm
“Không, tôi khỏe – ”
“Sau này hãy chơi tiếp. Em sẽ tìm ra nước đi kế khi nào em thấy khỏe”
“Tôi không muốn ngừng” nàng nói, bực tức vì lời chối từ của chàng “Bên cạnh đó, sẽ không ai nhớ những quân cờ được sắp xếp thế nào”


“Tôi sẽ nhớ” Phớt lờ sự phản đối của nàng, Hunt đứng lên và dời bàn cờ ra xa tầm tay của nàng “Em cần nghỉ ngơi. Em có cần giúp trở lên lầu, hoặc – ”
“Ông Hunt, tôi sẽ không quay lại phòng” nàng bướng bỉnh nói “Tôi phát ngấy nó rồi. Thật ra tôi thà ngủ trên hành lang còn hơn – ”


“Được rồi” Hunt cười rồi thì thầm và quay lại chỗ ngồi “Bình tĩnh đi. Cứ làm những gì em muốn” Chàng vặn nắm tay và ngả người theo kiểu lừa lọc thường lệ vừa chú tâm quan sát nàng “Ngày mai quan khách sẽ trở lại trang viên đầy đủ” chàng nhận xét “Tôi cho rằng em sẽ tiếp cận Kendall sớm thôi”


“Có lẽ thế” Annabelle thừa nhận, che miệng khi một cái ngáp dai dẳng đang trải ra trên môi nàng
“Em không muốn anh ta” Hunt êm ái nói


“Ồ, có chứ” Annabelle mơ mộng ngập ngừng, gục đầu lên cánh tay cong vòng. “Và…dù anh đã rất tử tế với tôi, Ông Hunt…tôi e rằng tôi không thể để chuyện đó thay đổi kế hoạch của tôi”


Chàng nhìn nàng theo cách vừa thư thả vừa mê mải như lúc chàng nghiên cứu bàn cờ. “Tôi cũng không thay đổi kế hoạch của tôi đâu bé cưng”


Nếu Annabelle không phải quá mệt thì nàng có lẽ đã phản đối câu nói âu yếm của chàng. Thay vào đó nàng tiếp thu lời chàng một cách ngái ngủ. Kế hoạch của chàng… “Là cố ngăn tôi bắt được Kendall” nàng nói
“Phần nào còn hơn thế” chàng đáp, miệng chàng nhếch lên ra chiều thích thú


“Ý anh là sao?”
“Tôi không thể tiết lộ kế sách của tôi được. Rõ ràng tôi rất cần bất kì lợi thế nào tôi có thể có. Nước tiếp theo là của em đấy cô Peyton. Hãy nhớ là tôi sẽ quan sát em”


Annabelle biết câu nói đó có thể cảnh báo nàng. Nhưng nàng đã bị lấp đầy bởi cảm giác mệt mỏi, và nàng nhắm mắt trong vài giây. Hơi ẩm êm dịu bên dưới mi mắt báo hiệu giấc ngủ đang đến gần. Nàng mở đôi mắt nặng trĩu với vẻ miễn cưỡng vô đối. và hình ảnh Hunt nhạt nhòa trước mắt nàng. Thật tệ khi họ phải là kẻ địch của nhau, nàng rũ người suy nghĩ. Nàng còn không biết nàng đã buột miệng nói to câu đó cho đến khi giọng chàng êm ái đáp


“Tôi chưa bao giờ là kẻ địch của em”
“Vậy anh là bạn tôi ư?” nàng thì thầm soi mói, chịu thua ham muốn nhắm mắt thêm lần nữa. Giấc ngủ nhanh chóng ôm lấy nàng, quá nhanh đến mức nàng chỉ vừa vặn biết được Hunt đã kéo tấm chăn phủ lên vai nàng.


“Không, bé cưng” chàng thì thầm “Tôi không phải bạn em…”


Nàng chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại đủ lâu để xác định chỉ còn mình nàng trong phòng khách, rồi nhắm mắt lại dưới ánh nắng dịu dàng. Khi cả cơ thể nàng thả lỏng trong giấc ngủ sâu, nàng thấy bản thân trong một giấc mơ sôi động đầy màu sắc, nơi mà mọi giác quan được tăng cường và cơ thể nàng bềnh bồng như đang bơi giữa đại dương. Những hình thù khác nhau lần lượt hiện ra xung quanh nàng…


Nàng rảo bước trong một ngôi nhà xa lạ, một dinh thự tỏa sáng nơi ánh sáng ban ngày xuyên qua những cửa sổ cao lớn. Những căn phòng trống rỗng, không có khách hay người hầu. Âm nhạc không biết đến từ đâu phảng phất trong không khí, một giai điệu buồn và xa xăm làm mủi lòng nàng. Đi dạo một mình, nàng thấy một căn phòng rộng rãi có cột cẩm thạch không có trần nhà…nó mở toang ra bầu trời, những đám mây phiêu bồng nhẹ nhàng đổ bóng. Tấm ván lót sàn dưới chân nàng được làm từ những hình vuông trắng đen nhìn như bàn cờ, với những bức tượng cỡ người thật đặt ở một vài vị trí.


Tò mò đi vòng quanh chúng, Annabelle quan sát những khuôn mặt được chạm khắc bừng sáng. Ước có ai đó để chuyện trò, một bàn tay đàn ông ấm áp để nắm lấy, nàng băng ngang bàn cờ khổng lồ, mù quáng tìm kiếm giữa những pho tượng bất động…cho đến khi nàng thấy một nhân dạng đen đang lười nhác dựa vào cột cẩm thạch trắng. Tim nàng đập thình thịch, và những bước chân của nàng chậm dần khi sự thích thú lấp đầy trong nàng, làn da nàng nóng bừng và nhịp tim nàng trở nên cấp thiết


Đó là Simon Hunt, đang tiến về phía nàng với một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt. Chàng bắt được nàng trước khi nàng có thể lùi lại, và cúi đầu thì thầm vào tai nàng
“Bây giờ em sẽ khiêu vũ với tôi chứ?”
“Tôi không thể” nàng hổn hển nói và cố giật tay khỏi chàng


“Có, em có thể” chàng ôn tồn thúc giục, miệng chàng nóng bỏng và dịu dàng khi lướt qua mặt nàng. “Vòng tay em qua người tôi…”


Trong lúc nàng quằn quại vì cái ôm ghì của chàng thì chàng cười êm ái và hôn nàng cho đến khi nàng mềm rũ và vô vọng dựa vào chàng. “Hậu đã bị bắt” chàng thì thầm, ngả người ra sau và nhìn nàng với vẻ tinh quái ánh lên trong mắt “Em gặp nguy hiểm rồi, Annabelle…”


Đột ngột nàng được thả ra, và nàng quay người bỏ chạy khỏi chàng, hấp tấp vấp phải bức tượng. Chàng chậm rãi đuổi theo, tiếng cười thâm trầm của chàng vang vọng trong tai nàng. Chàng ở ngay sau lưng nàng, cố tình kéo dài cuộc đuổi bắt, cho đến khi nàng thấy nóng, kiệt sức và thở không ra hơi. Cuối cùng bắt nàng lại, chàng kéo nàng vào người chàng, và vật nàng xuống sàn. Mái tóc đen của chàng che kín bầu trời khi chàng phủ nàng bằng cơ thể chàng, và tiếng nhạc đã bị tiếng tim đập của nàng át mất “Annabelle” chàng thì thầm “Annabelle…”


Nàng choàng tỉnh, mắt nàng mở to với gương mặt mơ ngủ khi nàng cảm nhận được có người đang ở cùng nàng
“Annabelle” nàng nghe thấy lần nữa…nhưng nó không phải là giọng nam trung khàn khàn, âu yếm trong giấc mơ kia






Truyện liên quan