Quyển 1 - Chương 7
EDITOR: SU
BETA: BI
“Anh đi làm?” Hoắc Thanh Châu thuận miệng hỏi khi thấy Thẩm Duệ một thân trang phục chỉnh tề.
Người đàn ông cởi áo vest ra, thuận tay nới lỏng cà vạt, “Đúng vậy, hôm trước mới đi phỏng vấn, hôm nay là ngày đầu tiên chính thức đi làm.”
Hoắc Thanh Châu nhíu mày, mỉm cười nói: “Tôi còn nghĩ anh sẽ nghỉ ngơi dài hạn thêm nữa chứ, dù sao thì những ngày nghỉ vừa qua thật là êm đềm.”
Mấy ngày này, do hai người đều không có đi làm nên hễ rảnh rỗi là gặp nhau, cả ngày cùng đi chơi; chẳng hạn như đi xem phim hay đi mua sắm này nọ, nhưng đa số thời gian đều ở nhà Thẩm Duệ, hai người hoặc cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, hoặc là Thẩm Duệ xuống bếp nấu một bữa thật ngon.
“Tôi chỉ cảm thấy cứ như vậy hoài thì không được.” Thẩm Duệ cười một cái. “Buổi tối muốn ăn gì?”
Hoắc Thanh Châu không suy nghĩ, liền mở miệng nói: “Anh xuống bếp à?”
“Nếu muốn tôi xuống bếp thì nên đi siêu thị một chuyến. Nguyên liệu nấu ăn để trong tủ lạnh hình như là không còn lại gì nhiều…..” Thẩm Duệ vừa nói vừa nhăn mi lại.
“Vậy đi thôi.” Hoắc Thanh Châu cười nói.
Gần nhà hình như có một cái siêu thị, đi bộ cũng chỉ mất năm phút, đến đó mua đồ là thuận tiện nhất.
“Chờ một chút, tôi đi thay quần áo.” Thẩm Duệ không có ý phản bác mà bình tĩnh trả lời, tiếp theo liền xoay người lên lầu.
Hoắc Thanh Châu gần như mê đắm xương bả vai lộ ra phía sau chiếc áo sơ mi kia, sau đó lại khẽ thở dài một cái.
Hoắc Thanh Châu đã lâu không thấy hình ảnh chỉnh tề này của Thẩm Duệ. Nhớ lúc trước, mỗi khi Thẩm Duệ đi làm, Hoắc Thanh Châu đều xung phong đảm nhận công việc thắt cà vạt cho Thẩm Duệ, thế mà loay hoay mãi cũng không xong, cho đến khi Thẩm Duệ khuyên nhủ mới chịu thôi, sau đó còn bị y nhiều lần giễu cợt.
Thẩm Duệ luôn nói bàn tay “Hàn Tân Đình” nhìn như tinh xảo linh hoạt nhưng kì thực là không phải vậy. Hoắc Thanh Châu trước sau đều không nguyện ý chấp nhận điểm này, rồi lại sinh hờn dỗi. Sau đó, đều phải là đối phương mở miệng giải thích cộng thêm làm nũng, Hoắc Thanh Châu mới tha thứ cho.
————
rõ ràng đó là chuyện của hai năm về trước, cớ sao lại tự nhiên nhớ lại…………
Vẻ mặt Hoắc Thanh Châu trở nên ảm đạm.
Thẩm Duệ vừa vặn từ trên lầu đi xuống, âm thầm quan sát vẻ mặt buồn bực kia, dường như có chút đăm chiêu.
Thật lâu sau, mới nghe thấy âm thanh của Thẩm Duệ nói: “Đi thôi.”
Hoắc Thanh Châu phút trước còn có chút mờ mịt, rất nhanh liền hồi phục tinh thần lại, vội vàng đứng dậy đồng thời nở nụ cười.
Thời tiết chạng vạng tối có chút gió mát, Hoắc Thanh Châu lẳng lặng theo Thẩm Duệ, dọc đường đi cũng không nói chuyện. Mà đối phương dường như cũng không chú trọng lắm, chính là không nhanh không chậm mà bước, cũng không quay đầu lại nhìn.
Sau khi vào siêu thị, Thẩm Duệ kéo xe đẩy, liền hướng khu rau quả mà đi, Hoắc Thanh Châu nhìn bóng dáng cao ngất kia, giống như vô tình mà mở miệng hỏi: “…………..Thiếu chút nữa đã quên hỏi, anh đi làm ở công ty nào?”
Kỳ thật, nói không ngại là cũng không đúng. Hắn biết chính mình rất để ý, bởi vì Thẩm Duệ đi phỏng vấn mà cũng không nói qua với hắn. Tuy rằng trước mắt nhau là bằng hữu, nhưng Hoắc Thanh Châu không thích cảm giác mình là người ngoài cuộc tí nào.
Thẩm Duệ thuận miệng đáp tên của một công ty, một bên đang phân vân không biết nên chọn loại thịt nào.
Hoắc Thanh Châu trầm ngâm một chút, mới vừa cười vừa nói: “Kỳ thật nếu lấy lý lịch của anh ra xét thì chuyện anh có thể vào được một công ty tốt làm việc là không ngoa.”
“Không sao cả, nơi đó cũng tốt, rất thoải mái.” Thẩm Duệ quay đầu lại, có chút thâm ý nhìn Hoắc Thanh Châu, “Cậu lo lắng quan tâm đến công việc của tôi lắm sao?”
“Đã là bằng hữu, tất nhiên là phải quan tâm chứ.” Hoắc Thanh Châu chỉ dám cười trừ cho qua.
Thẩm Duệ cười một cái, sau đó trở lại chuyện tâm nghiên cứu đồ ăn, không lâu sau đã chọn được các nguyên liệu ưng ý, cứ thế mà đẩy xe đến quầy tính tiền.
Hoắc Thanh Châu tranh thủ tán gẫu với đối phương, cho đến khi phát hiện nữ nhân xung quanh nhìn hắn với Thẩm Duệ với con mắt không bình thường chút nào.
Kỳ thật hai người đàn ông cùng nhau đến siêu thị mua đồ, đã thế còn cười nói rôm rả, đúng là rất đáng để quan sát…… nhưng mà với ánh mắt này…….Tưởng tượng chính mình cùng Thẩm Duệ trong mắt những nữ nhân này là quan hệ tình nhân, Hoắc Thanh Châu liền bối rối đến đỏ cả hai bên tai.
“………. Hoắc Thanh Châu, xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Duệ khó hiểu hỏi.
“Không có việc gì, tôi không sao.” Hắn khó khăn trả lời, trên mặt lộ ra chút biểu tình xấu hổ.
May mà Thẩm Duệ không có hỏi gì nhiều, chính là tính tiền xong, hai người đều cầm lấy đồ đã mua rồi đi ra cửa.
Sau khi nếm qua bữa tối, Hoắc Thanh Châu tự động đi vào bếp, bắt đầu rửa chén.
Lúc đầu, Thẩm Duệ cho hắn là khách nên kiên quyết không đồng ý hắn động tay vào, cho đến khi hai người tương đối đã quen mới đồng ý cho Hoắc Thanh Châu phụ giúp rửa chén.
Thẩm Duệ theo thường lệ đem hoa quả vừa mua được cất gọn gàng, sau đó lấy ra một đĩa ô mai, còn tiện tay đổ một ít sữa đặc ra chén, đem tất cả ra phòng khách.
Khi Hoắc Thanh Châu đi vào đã thấy Thẩm Duệ đem ô mai có quệt một ít sữa đặc cho vào miệng nhấm nháp.
“Có muốn ăn không?” Thẩm Duệ nhìn thấy hắn đến liền cười cười hỏi.
Hoắc Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Duệ, bắt chước giống đối phương, đem ô mai cho vào miệng. Ô mai như thế mà ngọt, mùi hương thơm lừng, sữa đặc ngọt mà không ngấy, ăn thật là ngon miệng.
“Ăn ngon không?” Thẩm Duệ hỏi
Hoắc Thanh Châu chỉ muốn tươi cười trả lời câu hỏi này. Nhưng mà, có một chuyện làm hắn đứng ngồi không yên.
Đối phương ăn ô mai, nơi khóe môi có dính một chút sữa đặc, liền vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lấy. Cử chỉ này chỉ là đơn thuần, bình thường nhưng đối với Hoắc Thanh Châu thì lại là một hình ảnh thật hấp dẫn, thậm chí còn cho đó là một ám chỉ rất là gợi tình a.
Hắn đương nhiên biết rõ Thẩm Duệ không thích đàn ông, nhưng mà chính mình lại đang có tâm địa xấu xa, kiềm chế không đặng, Hoắc Thanh Châu dứt khoát đừng dậy xin phép ra về.
Sau khi trở lại xe, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại vừa rồi bản thân suýt không kiềm lại được, rồi lại nhớ đến bộ dạng không biết kia của Thẩm Duệ, không khỏi cười khổ.
Dù sao đối phương đã nói rằng mình không thích đàn ông, cho dù lời nói hay hành động cổ quái kia của hắn bày trước mặt đối phương, đối phương cũng chẳng nghĩ đến phương diện kia, tin rằng đối phương có thể hiểu thấu tâm tư của chính mình là quá vọng tưởng.
Nhưng mà, Thẩm Duệ thật sự chưa phát hiện ra gì sao? Hắn kiềm chế đến ch.ết lên ch.ết xuống, miệng lưỡi khô khốc,……..đối phương thật sự hoàn toàn không biết sao?
Càng nghĩ càng rối, chung quy vấn đề này thật nan giải mà!
***
Thẩm Duệ gần đây bận rộn nhiều việc.
Hoắc Thanh Châu nhìn chiếc đi động cả ngày không một tiếng chuông vang lên, không nghĩ chính mình thực chất đang chờ đợi người ta.
Gần đây Thẩm Duệ làm việc tương đối tốt, khiến cấp trên hài lòng vô cùng, nên kéo đi hết chỗ này đến chỗ nọ. Do quá bận nên ngay cả giao ước hẹn gặp nhau cuối tuần cũng vì thế mà bị hủy bỏ.
Hoắc Thanh Châu là đàn ông, nên biết đi xã giao vì công việc là như thế nào, vì thế cũng không muốn làm phiền Thẩm Duệ, nhưng mà cũng vì vậy mà trong lòng sinh ra cảm giác buồn bã.
Thẩm Duệ tựa hồ đã có một chút xa rời quá khứ đau buồn kia. Hiện tại Thẩm Duệ không còn uống rượu say đến quên trời đất, cho dù là uống rượu vì công việc cũng đã ý thức được chừng mực, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, có da có thịt hơn, cả người đều có tinh thần.
Hoắc Thanh Châu vì việc này mà rất vui mừng, nhưng cũng bởi chuyện đó mà cảm thấy có chút mất mát.
Bởi với những biểu hiện này đều đã muốn nói: Thẩm Duệ có lẽ đã muốn quên đi người vợ đã ch.ết của mình.
Hắn tự biết không thể cứ để mặc Thẩm Duệ đắm chìm trong quá khứ đau buồn kia; nhưng khi đối phương dần buông ra, thì hắn lại đau lòng không thôi. Nguyên nhân cũng là do hắn, Hoắc Thanh Châu từ trước đến giờ đều yêu Thẩm Duệ, lúc trước đã vậy, về sau càng không thay đổi; mà Thẩm Duệ yêu “Hàn Tân Đình” lúc đó chính là yêu hắn….
Đang nghĩ ngợi trong đầu thì đi động lại vang lên, Hoắc Thanh Châu vội vàng cầm lấy điện thoại, chỉ nghe thấy từ di động vang lên tiếng cười cùng giọng nói của một người đàn ông: “Cậu Hai đêm nay có rảnh không?”
Hắn ngẩn ra, ý thức được người nọ không phải là Thẩm Duệ, mà là người bạn “thanh mai trúc mã” của hắn, nhất thời có chút thất vọng, miễn cưỡng trả lời: “Xảy ra chuyện gì? Tìm tôi có việc gì không?”
Người nọ cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi mà, buổi tối có mở tiệc, cung kính xin mời Cậu Hai tham dự có được không?”
Hoắc Thanh Châu suy nghĩ một chút, bây giờ cũng đã chạng vạng tối, Thẩm Duệ chắc cũng sẽ không gọi điện nên liền nói: “Cũng tốt, địa điểm là đâu? Tôi ở một mình buồn chán đến ch.ết đây.”
Người nọ nói địa điểm ở quán bar, bông đùa thêm vài câu thì cúp máy.
Hoắc Thanh Châu buông điện thoại xuống, trở về phòng thay quần áo, rồi đi ra ngoài.
Đêm nay là sinh nhật bạn của hắn, tên là Trương Di, bạn hắn là con lai, trong người hình như có đến bốn dòng máu, còn nghe đồn là có quan hệ huyết thống với vương tộc của một tiểu quốc nào đó bên Châu Âu.
Bọn họ đã từng cùng nhau chơi chung một ban nhạc, phần đông trong ban nhạc đều là bạn với nhau từ lúc nhỏ, là thanh mai trúc mã, Hoắc Thanh Châu cho dù công việc bận rộn cũng không có cắt đứt quan hệ với những người này.
Hoắc Thanh Châu chạy đi mua quà sinh nhật trước rồi mới chạy đến bữa tiệc.
“Ngay cả sinh nhật của ta mà Cậu Hai cũng đến muộn, không phạt rượu là không được.” Trương Di cười nói, trên khuôn mặt phong tình tuấn tú ấy đã mang một chút hơi men.
“Là ta sai.” Hoắc Thanh Châu nhận lỗi, tiếp nhận ly rượu kia, một hơi cạn sạch, sau đó cười một cái.
Nhìn xung quanh thấy ai ai cũng dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái, Hoắc Thanh Châu liền ngồi xuống bên cạnh Trương Di mà trêu tức: “Nhìn mọi người ai cũng có đôi có cặp, thấy cậu có một thân một mình, tôi thật thương xót thay.”
Trương Di buông ly rượu, cười nói: “Tôi không thích ràng buộc, cậu xem cậu đi, không phải cũng đang độc thân sao?”
“Thế thì chúng ta kết đôi đi?!.” Hoắc Thanh Châu đùa.
Hắn cùng Trương Di từ nhỏ đã cùng nhau ăn chơi lêu lỏng, có việc gì mà chưa từng thấy qua! Hai người đến cùng một loại, nam nữ gì cũng ăn tất, đương nhiên cũng đã từng cùng nhau phát sinh không ít quan hệ thân mật, tuy rằng như thế, lại không yêu nhau mới là vấn đề chính.
“Cũng tốt.” Trương Di ra vẻ đứng đắn, “Cậu đã có thành ý, đêm nay tôi sẽ đảm nhận vai bạn trai của cậu vậy.”
Thấy hai người bọn họ trêu đùa nhau, mọi người bắt đầu cho rằng bọn họ nên biểu lộ một chút mới giống; mà cái gọi là biểu lộ một chút không chỉ là hôn môi hay âu yếm linh tinh mà là phải thật bỏng mắt mới được.
Hoắc Thanh Châu không nói gì, chỉ cười cười, hướng mặt Trương Di nhẹ nhàng hôn một cái.
Trương Di ngẩn ra, giật mình cười: “Cậu cho là chỉ như vậy là thôi sao?”
“Không thể sao?” Hoắc Thanh Châu cười cười.
Trương Di lắc đầu, bắt ép đối phương phạt rượu vì coi mình như con nít mà đối đãi.
Đêm cũng đã khuya, đa số mọi người đều đã say khước, Hoắc Thanh Châu ngồi một mình trong góc, ngón tay vuốt ve ly rượu đang cầm.
“Đã xảy ra chuyện gì thế Cậu Hai?” Trương Di từ xa đi tới, cũng đã hơi ngà ngà say.
“Tôi không sao.”
“Tôi không tin.” Trương Di cười nói, “Cậu có chuyện gì mà không nói, vừa rồi sao tự nhiên lại hành động như vậy?”
Hoắc Thanh Châu hỏi tới: “Không vui sao?”
“Đương nhiên.” Trương Di nói, “Một năm không gặp, cậu thay đổi rồi.”
“Là ý tứ gì đây?”
“cậu lúc trước cái gì cũng ăn, nam nữ đều không câu nệ; hiện tại ngay cả một đêm tình cũng không muốn. Có lẽ nào……là……”nơi đó” xảy ra vấn đề?” Trương Di cười nói.
“Ai xảy ra vấn đề!” Hoắc Thanh Châu cười mắng, “Cậu bớt suy nghĩ đen tối lại đi.”
“Thế là vì chuyện gì? Vô duyên vô cớ cấm dục mình, đây không phải là tác phong của cậu.” Trương Di thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Nếu có vấn đề gì, sao không nói tôi biết? Nói không chừng tôi có thể hỗ trợ.”
“Cậu không giúp được gì đâu.” Hoắc Thanh Châu cười khổ.
“Vì sao?”
“Tôi chỉ là……đang thích một người.” Hoắc Thanh Châu thản nhiên nói.
Trương Di không nói gì, sau một lúc lâu, mới khe khẽ thở dài: “Đúng là, chuyện này tôi không giúp được gì.”
Hoắc Thanh Châu trầm mặc thật lâu, sau đó mới hồi phục tinh thần, lấy gói quà từ trong túi ra.
“Nhận lấy, đây là quà sinh nhật của cậu.”
Trương Di tiếp nhận, cũng không nói lời cảm tạ, tùy tay mở gói quà ra, kinh ngạc nói: “Không phải tập tục Đài Loan không cho tặng cùng một món quà sao?”
“Cậu là người nước ngoài mà cũng chú ý đến sao?”
“Tôi là con lai.” Trương Di sửa lại, “Cám ơn món quà. Nhưng vì sao lại là đồng hồ chứ?” Hắn càng nói càng nghi hoặc.
“Tôi nghĩ sao thì mua vậy.” Hoắc Thanh Châu đứng dậy, “Tôi đi trước, hôm nào gặp.”
Trương Di nhìn chiếc đồng hồ nghĩ mãi không thông, tùy tiện cất lại vào hộp thì vô tình thấy một dòng chữ quảng cáo bằng tiếng Pháp dưới đáy: “Kỷ niệm từng có, đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ.”
Hoắc Thanh Châu vòng qua quầy bar, đang định bắt taxi về lại đột nhiên dừng lại.
Hắn ngơ ngác nhìn nơi quầy bar, chỗ có một đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện, không khỏi sững sờ.
Cô gái đưa lưng về phía hắn, nên hắn không biết mặt mũi ra sao, nhưng mà nam nhân ngồi bên cạnh với khuôn mặt tuấn mỹ kia thì không thể không quen được.
——– không phải đó là Thẩm Duệ sao?
Trong đầu tự nhiên trống rỗng, không biết có nên lại chào hỏi hay là thôi. Thẩm Duệ nửa đêm cùng đàn bà ở quán bar uống rượu, muốn nghĩ trong sáng cũng không được.
“———— xảy ra chuyện gì thế?” Phía sau truyền đến tiếng nói quen thuộc, là Trương Di.
“Tôi không sao.” Hoắc Thanh Châu xoay người, lạnh nhạt nói: “Cậu sao lại ra đây?”
“Những người đó đều đã ngủ say như ch.ết, tôi tính đi kêu taxi đem từng người họ tống về nhà.” Trương Di nhún vai, “Còn cậu? Đứng đây làm gì mà còn chưa về?”
Còn không đợi Hoắc Thanh Châu trả lời, phía sau đã có một thanh âm truyền đến.
“———— Hoắc Thanh Châu?”
Hắn chậm rãi xoay người, trên mặt lộ ra chút ý cười: “Thực trùng hợp, anh cũng đến nơi này uống rượu à?!”
Trên mặt người đàn ông đang đi tới bỗng nhiên xẹt qua một tia không được tự nhiên, lập tức nhanh chóng cười nói: “Là thực trùng hợp.”
“Tôi vừa rồi định đi đến chào hỏi.” Hoắc Thanh Châu nhíu mày, trên mặt có vài phần trêu tức. “Khó dịp nào gặp anh đi cùng một người khác, cô gái kia là………”
“Hiểu lầm rồi, đó là đồng nghiệp thôi.” Thẩm Duệ hạ mi mắt, phảng phất có chút gì đó. “Đúng rồi, vị đây là……” Y bỗng nhiên nhìn tới người nam nhân tuấn lãng bên cạnh Hoắc Thanh Châu.
Trương Di cười híp mắt: “Xin chào, tôi là Trương Di, cùng Cậu Hai là thanh mai trúc mã.”
Thẩm Duệ là vì nam nhân ngoại quốc trước mắt nói tiếng Trung rất là lưu loát mới ngẩn ra.
“…………………. Cậu Hai?”
“Nhà của tôi có ba anh em, tôi đứng hàng thứ ba nên mới có cách xưng hô như thế.” Hoắc Thanh Châu đơn giản giải thích.
“Tôi là Thẩm Duệ.” Thẩm Duệ đưa tay về phía Trương Di.
Hai người bắt tay nhau, sau đó liền trầm mặc.
“Không muốn giới thiệu đồng nghiệp của anh cho tụi này biết sao?” Hoắc Thanh Châu mở miệng nói, liếc nhìn Thẩm Duệ một cái sau đó hướng mắt đến quầy bar.
Thẩm Duệ nhìn về phía quầy bar, cùng lúc thấy cô gái kia nhìn về phía này; suy nghĩ một lúc mới đưa Hoắc Thanh Châu cùng Trương Di đến quầy bar.
“Tĩnh Phương đây là bằng hữu của tôi cùng bạn của cậu ấy, Hoắc Thanh Châu và Trương Di.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói.
Cô gái kia đứng lên, cười đến xán lạn: “Xin chào, tôi là Đan Tĩnh Phương, là đồng nghiệp của Thẩm Duệ.”
Hoắc Thanh Châu miễn cưỡng nhìn đối phương, khách khí cười: “Xin chào cô Đan.”
Bên cạnh Trương Di cũng cười cười: “Xin chào.”
Đan Tĩnh Phương có chút kinh ngạc, bỗng nhiên cười nói: “Vị này……………….. Tiếng Trung thật lưu loát.”
“Tôi tuy rằng là con lai, bất quá từ nhỏ đến lớn đều sống tại Đài Loan.” Trương Di bất mãn nói: “Chẳng lẽ nhìn không ra tôi có một phần tư huyết thống Đài Loan.”
Đan Tĩnh Phương vẫn đang cười: “Dù sao Trương tiên sinh nhìn rất tuấn lãng, so sánh khuôn mặt cùng ngũ quan thì thật là cân xứng, dáng người lại cao ráo.”
“Đây là khen ngợi sao? Tôi đây liền nhận vậy.” Trương Di đầu tiên còn ra vẻ miễn cưỡng nói, sau đó lập tức nhịn không được mà cười thành tiếng.
Mặc cho hai người xa lạ này mới gặp nhau đã rôm rả trò chuyện, Hoắc Thanh Châu trong lòng vẫn để ý, nhất thời kiềm chế mà sắc mặt trở nên trắng bệt, môi thì cắn chặt lại. Cho dù đang đứng ở chỗ hơi tối nhưng mà chung quy vẫn không che giấu được một số cử chỉ tức giận.
Thẩm Duệ vẫn trầm mặc đứng một bên, đối với biểu hiện của Hoắc Thanh Châu sớm đã có dự đoán.
“………………. Xin lỗi, tôi xin phép về trước.” Hoắc Thanh Châu lạnh lùng nói, xoay người rời đi.
“Cậu Hai, đi đường cẩn thận.” Trương Di dặn dò nhưng chỉ kèm theo cái vẫy tay, cả đầu còn không thèm quay lại nhìn.
Thẩm Duệ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Tĩnh Phương, ở đây chờ tôi một chút, tôi phải đi nói chuyện với cậu ấy.” Không đợi Đan Tĩnh Phương trả lời, liền vội bước nhanh ra quán bar.
Nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng Thẩm Duệ cũng phát hiện thấy bóng dáng Hoắc Thanh Châu nơi góc đường. Đối phương không kêu taxi, ngược lại cứ chậm rãi đi qua đi lại.
Hắn chậm rãi đi, cơ hồ muốn thở dài.
“Hoắc Thanh Châu.”
“Có chuyện gì?” Người đàn ông mặt không chút thay đổi nói.
“Cậu tức giận?”
“Không có.”
“Không có là nói dối.”
“Thật sự không có.” Hoắc Thanh Châu cười nhạo một tiếng. “Tôi sao có thể như vậy chỉ vì anh kết giao bạn gái? Hơn nữa nữ nhân kia……..con mẹ nó, có phần giống với người vợ đã ch.ết kia.”
“Hoắc Thanh Châu, nói chuyện nói cẩn trọng một chút.” Thẩm Duệ giận tái mặt, “Tĩnh Phương chỉ là đồng nghiệp mà thôi.”
“Tôi mặc kệ các người có phải là đồng nghiệp hay không!” Hoắc Thanh Châu lãnh đạm nói, “Cô ấy cùng…… Bộ dạng tuy rằng không phải giống nhau như đúc, nhưng là có sáu bảy phần giống, anh rốt cuộc là suy nghĩ ra cái gì thế hả?”
“Chuyện gì cũng không muốn nghĩ tới.” Thẩm Duệ có chút cứng ngắc trả lời.
Hai người trầm mặc thật lâu, chung quy sau đó là Hoắc Thanh Châu mở miệng trước.
“……………Làm như vậy, là không công bằng.” Hắn trầm giọng nói.
Thẩm Duệ bị đối phương nói như thế, có chút tâm hoảng ý loạn. “Thì sao? Cậu dù sao cũng chỉ là người ngoài cuộc.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, sau một lúc lâu mới cười khổ: “Đúng vậy, tôi bất quá cũng chỉ là người ngoài cuộc.”
Thẩm Duệ chung quy chuyện gì cũng không biết. Hắn yêu thương y lâu như vậy, đối phương lại vẫn như cũ không hề phát hiện ra.
Cho dù trở lại thân xác của chính mình, Hoắc Thanh Châu vẫn nhớ như in từng khoảng thời gian đẹp đẽ khi hai người bên nhau. Nay chuyện đó đã không còn tất nhiên không thể cứu vãn lại được.
Ngay cả khi Hoắc Thanh Châu đã từng nói rằng hắn yêu y; nhưng Thẩm Duệ dù sao cũng sẽ không để một người đàn ông ở trong lòng.
“Hoắc Thanh Châu? Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Duệ nôn nóng hỏi.
Hắn ngước mắt lên, khóe mắt một mảng nóng rực.
……………… Nếu có thể đem hết thảy mọi chuyện mà nói ra thì thật là tốt biết mấy, cho Thẩm Duệ biết, “Hàn Tân Đình” mà y hết lòng thương yêu cũng chính là Hoắc Thanh Châu hắn. Vô luận Thẩm Duệ có chấp nhận hắn hay không nhưng căn bản hai người đã từng có tình cảm với nhau, điều đó là thật.
Nhưng mà, Hoắc Thanh Châu cảm thấy e ngại.
Nếu Thẩm Duệ không tin, Hoắc Thanh Châu thật sự không dám tưởng tượng bọn họ lúc đó sẽ như thế nào.
Còn nếu Thẩm Duệ tin, đối phương lại thật sự yêu thương “Hàn Tân Đình”, hiện giờ là Hoắc Thanh Châu không? Lại hoặc là, Thẩm Duệ tin nhưng đối với việc yêu hắn là nam nhân mà Thẩm Duệ lại không thể yêu nam nhân, chẳng phải sẽ như cũ là y không yêu hắn sao?
Hoắc Thanh Châu càng nghĩ càng thấy sự việc sao khó khăn.
“Hàn Tân Đình” cùng “Hoắc Thanh Châu” là một người, nếu Thẩm Duệ có thể yêu hắn trong hình dạng là “Hàn Tân Đình” nhưng không thể yêu hắn nếu hắn là nam nhân, như vậy thì hắn phải làm sao?
Nếu không có chuyện hắn yêu sâu đậm Thẩm Duệ, thì hắn thậm chí có thể làm bằng hữu tốt của y; nhưng mà hắn lại thật sự có tình cảm với y, thật là ông trời trêu người mà.
Hoắc Thanh Châu chậm rãi ngẩng mặt lên, tiếng nói khàn khàn: “Thẩm Duệ, kỳ thật tôi ———-“