Quyển 2 - Chương 6

EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ cho tới bây giờ cũng không biết thật sự trên thế giới này có chuyện  “Nhất kiến chung tình” tồn tại hay không, nhưng nếu không tin vào nó thì không biết phải lý giải chuyện của Hoắc Thanh Châu như thế nào nữa.


Một đêm kia, y không chỉ để Hoắc Thanh Châu chở về mà còn thậm chí mời hắn ngủ lại qua đêm, thật ra không phải là xuất phát từ cảm tình gì hết, chỉ là làm cho phải phép thế thôi. Nhưng nếu không phải Hoắc Thanh Châu thật sự quan tâm y thì y đã không vô duyên vô cớ mà cho một người nam nhân xa lạ ba lần vào nhà mình.


Vào lần Thẩm Duệ để ý thấy Hoắc Thanh Châu nhìn bức hình treo trong phòng khách, trong lòng liền dậy lên một cảm giác kỳ lạ. Lúc y nói cho đối phương biết đó là người vợ đã mất của mình, Hoắc Thanh Châu có lộ chút vẻ phức tạp khó chịu trên gương mặt nhưng tuyệt nhiên không thấy vẻ kinh ngạc, dường như đối phương đã sớm biết chuyện này.


Rất là kỳ lạ.
Lúc ấy, Thẩm Duệ có nghĩ như vậy nhưng cũng không có tìm hiểu làm gì, cho dù Hoắc Thanh Châu vì nguyên nhân gì mà biết trước đó là người vợ đã mất của mình thì đã sao? Chính mình cùng đối phương cũng không có giao tình gì sâu đậm.


Hôm sau, Thẩm Duệ đã nấu đồ ăn xong định gọi Hoắc Thanh Châu xuống dùng cơm, nhưng mà Hoắc Thanh Châu xuất hiện kịp lúc, lại còn hơi chút áy náy vì dậy trễ. Hai người cứ như thế mà dùng cơm, Thẩm Duệ rất ít khi tự mình xuống bếp nhưng lần đó có thể nói là ngoại lệ; một đêm trước là Hoắc Thanh Châu đưa y về dù đó cũng là ý đối phương, nhưng Thẩm Duệ cũng muốn làm gì có để cám ơn đối phương.


Nhưng mà trong lúc dùng cơm, Hoắc Thanh Châu lại đột nhiên nhắc đến Hàn Tân Đình, Thẩm Duệ đã không muốn đề cập đến chuyện này, cũng không muốn nói chuyện của vợ mình với người chỉ gặp qua vài lần, thế nên chỉ qua loa vài câu rồi cự tuyệt hẳn.
Y cũng không phải ngu ngốc gì, cũng không phải sẽ 


available on google playdownload on app store


“sát ngôn quan sắc”
*, lùi một trăm bước mà nói, Hoắc Thanh Châu đối với y là có cảm tình, tuy rằng y không thể lý giải được vì đâu mà có. Nếu muốn nói là nhất kiến chung tình, cũng không phải là hoàn toàn như vậy……..có thể Hoắc Thanh Châu thích y vì diện mạo của y.

Sát


: quan sát, xét. 
Ngôn
: lời nói. 
Quan
: xem xét. 
Sắc
: sắc mặt. Ý nghĩa của bốn từ này là: Xem lời nói và xét sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của đối phương.


Chính là khi nhắc đến Hàn Tân Đình, Thẩm Duệ lại nhớ tới rất nhiều chuyện, lúc tai nạn xe cộ qua đi, Hàn Tân Đình thay đổi, không lãnh đạm như trước, dần dần cùng y trao đổi qua lại. Y còn nhớ trước lúc Hàn Tân Đình ra đi, y đã to tiếng cãi vã, thế nhưng chưa kịp giải thích thì Hàn Tân Đình đã đi xa, bỏ y lại một mình. Y nhớ tới cảm thấy hối hận vô cùng……


Thẩm Duệ vì chuyện này mà có chút không khống chế được cảm xúc, liền trước mặt nam nhân khác mà khóc. Nhưng mà đối phương lại ôn nhu an ủi y, thậm chí còn có sự thương tiếc. Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Duệ như đã muốn bị Hoắc Thanh Châu mê hoặc. Đồng tính luyến ái đều là như vậy sao? Vừa ôn nhu, vừa yêu thương như thế, tựa như chính mình cùng đối phương đã là người yêu của nhau từ rất lâu.


Nhưng mà đối với ý niệm vừa mới xuất hiện này đã bị Thẩm Duệ dập tắt ngay. Ý tưởng chỉ là bộc phát nhất thời…….Hoắc Thanh Châu có lẽ coi trọng y, có lẽ muốn cùng y lên giường, có lẽ chỉ đơn thuần là thích y, nhưng như vậy thì sao? Y là “người bình thường”, sẽ không bao giờ nghĩ đến mình lại cùng đồng giới sinh ra loại quan hệ này, y không có khả năng yêu một nam nhân khác, thậm chí cùng nam nhân khác lên giường với nhau lại càng không thể.


Y thừa dịp đến phòng bếp gọt hoa quả cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng quyết định mang đối phương đi “thăm” đứa nhỏ. Kỳ thật con y đến nhân thế này không lâu thì cũng liền xa y đi theo mẹ nó. Thẩm Duệ không phủ nhận chính mình đang dùng cớ này để Hoắc Thanh Châu buông tha mình, nhưng là phản ứng của Hoắc Thanh Châu lại ngoài dự tính của y.


“Anh căn bản là cái gì cũng không hiểu.”
Đối phương nói như thế.


Vì thế Thẩm Duệ ngây ngốc cả ra. Mình phải biết gì, hoặc “hẳn là” nên biết cái gì? Y cái gì cũng không biết, mặc kệ là Hoắc Thanh Châu bản thân là đồng tính luyến ái, có lẽ mang theo đối phương đến đây thăm mộ là một chuyện sai lầm, nhưng mà y đến tột cùng không hiểu đối phương vì sao lại phản ứng như vậy.


Mà Hoắc Thanh Châu không thèm ở lại dây dưa thêm nữa mà tức giận rời đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng dáng thon dài của nam nhân kia mà thất thần một lúc lâu. Chờ Thẩm Duệ phục hồi tinh thần thì mới phát giác ra mình đã chạy theo kéo đối phương lại.


Chính là vừa quay đầu lại, Thẩm Duệ liền thấy trên mặt Hoắc Thanh Châu có một chút chất lỏng trong suốt…….là nước mắt. Bởi vì bị y cự tuyệt mà khổ sở đến phát khóc sao? Thẩm Duệ đột nhiên có chút hối hận, chính mình cho dù rõ ràng cũng không nên dùng phương thức này, bây giờ hối hận dĩ nhiên là quá trễ.


Sau lại………đối chất với nhau đôi ba câu thì hai người bọn họ đều cho đối phương mấy quyền, trên đất lăn lộn đến khó coi, cuối cùng Hoắc Thanh Châu cưỡi lên lưng Thẩm Duệ ngăn lại.


Vào đúng lúc này, Thẩm Duệ phát giác có gì đó không ổn. Có một xúc cảm vừa quen thuộc lại xa lạ ở trên bụng mình, Thẩm Duệ lúc đầu chưa mường tượng được đó là cái gì, đến khi trông thấy khố hạ của Hoắc Thanh Châu ở trên bụng mình ngạnh lên mới giật mình.


Đó là phải ứng sinh lý của nam nhân, mà người làm cho đối phương có phản ứng này lại chính là y.


Thẩm Duệ mặc dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì cả, nhưng bên trong lại dâng lên một cảm giác không hiểu cùng cảm xúc có chút xấu hổ và quẫn bách. Rõ ràng đối phương cương là chuyện của hắn, nhưng chính mình lại có một cảm giác quẫn bách. Rõ ràng mới hai phút trước còn vật nhau dưới đất, ngay sau đó chỉ vì thân thể ma xát với nhau mà sinh ra phản ứng…………..nam nhân cùng nam nhân, như thế có thể được sao!?


Hoắc Thanh Châu dường như cũng đã ý thức được tình cảnh, liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, quẫn bách không thôi; nhưng mà Hoắc Thanh Châu cái gì cũng chưa nói, vội vàng đứng lên bước nhanh rời đi.


Thẩm Duệ do dự một hồi, chung quy vẫn là lái xe đi theo sau đối phương. Mặc dù Hoắc Thanh Châu đã là người trưởng thành, đã là nam nhân ba mươi tuổi đầu rồi, nhưng Thẩm Duệ vẫn không an tâm. Thẩm Duệ không biết bản thân mình đang nghĩ gì, tại sao lại đi theo đối phương? Bản thân mình biết rõ là khác phái luyến, thậm chí đã cự tuyệt đối phương, nhưng lại bị tình cảm đồng tính luyến ái kia làm cho đáy lòng có một cảm giác thật ấm áp khi được quan tâm.


Sau đó………..Bọn họ trở thành bạn bè.


Thẩm Duệ không phải đồng tính, cũng không có khả năng yêu thương một nam nhân nào, nhưng mà vẫn như cũ tiếp tục sánh vai lui tới với Hoắc Thanh Châu. Hiện tại nhớ đến, sự tình ngày đó đã bắt đầu có chút biến hóa. Thẩm Duệ luôn biết rõ, luôn cảm nhận được ánh mắt mang theo ý tứ đen tối của Hoắc Thanh Châu khi hắn lén nhìn y, nhưng Thẩm Duệ làm bộ như không thấy.


Chính là, y cái gì cũng không nói, thậm chí còn làm như cái gì cũng không biết.


Hoắc Thanh Châu đối với mình có dục vọng, y biết rõ nhưng không nghĩ tới việc vạch trần hắn; với lại y biết Hoắc Thanh Châu sẽ không bao giờ bắt buộc y làm chuyện y không thích, ở bên đối phương một thời gian nên cũng biết đôi chút tính tình của hắn.
Hơn nữa, Thẩm Duệ rất cô đơn.


Y không phải là không có bạn nhưng cái chính là chỉ gặp nhau trong công việc, hội họp mà thôi, ngày thường cũng không có liên lạc gì nhiều, mà Hoắc Thanh Châu thì lại khác; Hoắc Thanh Châu thật sự thích Thẩm Duệ nhưng lại không bao giờ ép buộc y, cũng không cưỡng cầu y thứ gì, ngược lại còn chú ý chừng mực chỉ dám lấy thân phận bằng hữu mà lui tới, luôn đặt Thẩm Duệ lên hàng đầu trong mọi suy tính.


Cho đến khi biết rằng Hoắc Thanh Châu sắp rời đi, Thẩm Duệ mới biết được nguyên lai chính mình luyến tiếc đối phương. Y không hiểu được bản thân mình đang muốn cái gì, nó cứ lập lờ không xác định. Nhớ lại tình cảnh ngày đó trong khách sạn, hắn vì y mà khẩu giao, y liền muốn lấy chuyện này này làm với hắn……..chính là tự gượng ép bản thân mình, nhưng nếu là như vậy ít nhất Hoắc Thanh Châu sẽ không quên y.


Sự tình diễn ra, Thẩm Duệ đã biết mình đối với Hoắc Thanh Châu là có tình cảm, có lẽ là thích, nhưng cũng không xa cái gọi là yêu cho lắm; Hoắc Thanh Châu lại lưu lại, thậm chí còn xin y cho hắn một cơ hội.


Bọn họ mỗi ngày ở cùng nhau rất vui sướng, vì không muốn mọi người dị nghị nên thời gian thường xuyên đều là ở nhà, ngẫu nhiên đối lúc sẽ cùng nhau ra ngoài mua đồ này nọ hoặc ăn cơm, cùng nhau âu yếm cũng không tính là ít, chỉ là vẫn có chút rào cản, quan hệ cứ thế mà dậm chân tại chỗ.


Vẫn là đến cuối cùng, bọn họ cũng chia tay.
Buổi sáng ngày đó, Thẩm Duệ thức giấc liền phát hiện tất cả cái gì thuộc về Hoắc Thanh Châu đều đã biến mất, trong lòng 
ngũ vị tạp trần
( ý nói là cảm xúc lẫn lộn, không rõ)
. Hoắc Thanh Châu ra đi không nói lời nào


thậm chí còn không để lại chút tin nhắn, Thẩm Duệ cũng chịu không ít đả kích.


Thẩm Duệ từ trước cho rằng Hoắc Thanh Châu thương mình, cái gì cũng sẽ bỏ qua mà chuyên tâm với y, nhưng chính y đã sai lầm. Cho dù Hoắc Thanh Châu mắt nhắm mắt mở việc y vẫn còn yêu Hàn Tân Đình, nhưng hắn không chấp nhận y cứ qua lại với “vật thế thân” kia, điều đó làm tổn thương đến lòng tự tôn của Hoắc Thanh Châu.


Chính là Hoắc Thanh Châu cứ ly khai như thế, thậm chí còn không cho y có cơ hội để giải thích.


Y đã quá tin tưởng chính mình, sẽ được Hoắc Thanh Châu tha thứ, được hắn cho thêm một cơ hội để giải thích; chính là bọn họ đều quá kích động, cần một chút thời gian để suy nghĩ. Không kịp nghĩ tới ngày hôm sau, Hoắc Thanh Châu lại đi rồi.


Người kia luôn miệng nói lời yêu mình, nhưng cũng chỉ có thế thôi.


Nếu không hy vọng y từ Đan Tĩnh Phương tìm kiếm bóng hình cũ thì sao không yêu cầu trực tiếp, đằng này lại cứ lặng lẽ rời đi? Nếu y có làm thương tổn đến Hoắc Thanh Châu thì cũng không phải là hoàn toàn; Hoắc Thanh Châu ngay từ đầu đã khẳng định, sẽ không ngại y yêu Hàn Tân Đình, đối phương cho y thấy sự khoan dung làm y ngỡ rằng chính mình làm gì cũng sẽ được hắn tha thứ, nhưng chí ít cũng nên cho y cơ hôi để sửa đổi.


Thẩm Duệ không nghĩ tới chuyện sẽ tìm đối phương, nếu Hoắc Thanh Châu kiên quyết rời đi, nói vậy chính là đã cho rằng y bất trị không thể tha thứ, y còn có thể nói cái gì nữa đây? Cho dù chưa bao giờ quên đi Hoắc Thanh Châu, cũng biết chính mình đã học buông hết thảy mọi thứ, nhưng Thẩm Duệ cũng yếu đuối mà đem việc này đặt sang một bên, không muốn nghĩ đến nữa.


Thẩm Duệ không gặp Đan Tĩnh Phương nữa. Y chịu không nổi việc cứ thấy hình bóng cũ của Hàn Tân Đình, mà còn không muốn hễ cứ gặp là lại phiền muộn nhớ tới Hoắc Thanh Châu. Y giật mình không biết từ khi nào hình bóng của Hàn Tân Đình đang dần phai mờ, người y cứ nghĩ đến lại chỉ có Hoắc Thanh Châu.


Nhưng hết thẩy đều đã muộn.
Thẩm Duệ nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại Hoắc Thanh Châu nữa, lại không ngờ rằng hai tháng sau lại ngẫu nhiên gặp nhau.


Đó là vào một buổi trưa ngày xuân, thời tiết có chút lạnh, ánh mặt trời vô cùng chói chang. Thẩm Duệ tranh thủ thời gian nghỉ trưa mà đi đến một quán cơm gần công ty để dùng bữa. Quán cơm nơi đó làm đồ ăn tương đối hợp khẩu vị nên Thẩm Duệ thường xuyên lui tới.


Thẩm Duệ bước vào, liền đi đến chỗ ngồi thường ngày, gọi món ăn quen thuộc, sau đó thì nhàm chán xem tạp chí một chút, nhưng vào lúc này lại nghe được một thanh âm vừa quen thuộc mà xa lạ vang lên.
“Chỗ này có người ngồi không?”
Thẩm Duệ ngẩng đầu nói: “Không có…..”


Đối phương cứ thế mà ngồi xuống, bình thản kêu vài món ăn.


Thẩm Duệ len lén nhìn xung quanh bốn phía, thấy quán đã đầy người ngồi, vì thế mà cảm thấy không phải mình tự đa tình. Hoắc Thanh Châu không phải đến vì y, mà chỉ tình cờ dùng cơm chung chỗ mà thôi, ngoài nguyên nhân này ra thì Thẩm Duệ không thể nghĩ thêm nguyên nhân nào nữa; huống hồ Hoắc Thanh Châu cũng không phải loại người thấy tình nhân cũ thì không thèm nhìn mà đã xoay người tránh xa…


Hai người cứ im lặng mà dùng cơm, Thẩm Duệ thậm chí còn không dám nhìn thẳng đối phương mà ăn.
Y kỳ thật không muốn đối mặt với Hoắc Thanh Châu, y sợ…..


Đều đã qua hai tháng, đối phương chắc đã quên mối tình trước cùng y, có lẽ đã có tình nhân mới, nên mới có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt y.


Hai tháng qua y cũng sống như bình thường, công tác ổn định, bệnh đau bao tử cũng đã dần tốt hơn; nhưng y không biết vì sao hai tháng trôi qua rất chậm, mỗi ngày đối với y như bằng một năm vậy. Ngày ngày trôi qua như không có điểm kết thúc, khiến y cảm thấy chính mình đã sống được thêm vài chục năm.


Thẩm Duệ suy nghĩ lung tung, thật vất vả hồi phục lại tinh thần thì lại nghe thấy thanh âm của đối phương.
“Thực xin lỗi………………Khi đó lại ra đi lặng lẽ như vậy.”
Thanh âm của hắn vẫn trầm thấp ôn nhu như thế, lại còn mang theo một chút ý tứ hối lỗi.


Thẩm Duệ ngẩn ra, chậm rãi cắn chặt môi, đột nhiên ném một câu khô khốc: “Thật xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh” liền vội vàng đứng dậy đi về hướng phòng toilet.


Chạy vội vào phòng đóng cửa lại, mới phát hiện có gì đó ẩm ướt trên mặt mình, lại gần chiếc gương trên bồn rửa tay thì thấy hai hàng chất lỏng từ khóe mắt cứ chảy dài xuống hai bên má.
Y nhớ tới câu nói vừa rồi của Hoắc Thanh Châu mà giật mình.


—————– Vì cái gì phải xin lỗi……… Khi đó chính hắn đã lẳng lặng ra đi mà, hiện tại lại giải thích gì nữa, bất quá chỉ là vẽ rắn thêm chân, dù sao chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, cần gì phải làm vậy.


Thẩm Duệ rửa mặt sạch sẽ, nhìn đôi mắt đỏ ửng trong gương không khỏi tự cười mình. Không biết Hoắc Thanh Châu sẽ phản ứng như thế nào khi thấy mình yếu đuối như vầy?
Bất quá, lúc này Thẩm Duệ không muốn nghĩ nhiều nữa.


Bước ra khỏi phòng, chậm rãi bước đến bàn ăn ngồi xuống, thanh âm kia lại vang lên.
“Anh dạo này……..có khỏe không?” Nam nhân chần chờ dò hỏi.
Thẩm Duệ ngẩng đầu, thong dong cười: “Cũng bình thường. Còn cậu?”


“Tôi vẫn vậy.” Nam nhân cười một chút, “Vừa mới nhìn thấy anh, tôi còn nghĩ mình nhận sai người.”
Thẩm Duệ bật cười: “Vì cái gì? Tôi thay đổi nhiều đến vậy sao?”
“Khí chất, có chút bất đồng.” Hoắc Thanh Châu lướt ánh mắt nhìn qua thật nhanh.


Thẩm Duệ không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn đối phương, một lúc sau mới nói: “Phải không? Tôi không cảm giác thấy.”
Hoắc Thanh Châu trầm mặc: “Thẩm Duệ, tôi……”


Hắn chưa kịp nói gì thì di động lại đột ngột reng. Hắn hướng Thẩm Duệ xin lỗi, tiếp điện thoại. Đầu dây bên kia không biết là ai, cũng không biết nói gì đó, Hoắc Thanh Châu đột nhiên cười một cái…..
Thẩm Duệ nhìn nam nhân trước mắt, tự dưng cảm thấy phiền muộn.


Hoắc Thanh Châu sau khi tiếp điện thoại xong, rốt cuộc sẽ nói với y cái gì đây? Chẳng lẽ còn phải giải thích……..Có thể là như vậy. Hoắc Thanh Châu từ trước đến nay đều rất trọng lễ nghi, đối với việc thình lình ra đi ngày hôm đó là thất lễ vô cùng. Trừ việc này ra, Thẩm Duệ không biết Hoắc Thanh Châu còn có thể nói chuyện gì với mình.


Bọn họ dường như đã chia tay, Hoắc Thanh Châu còn rời khỏi nhà, còn có cái gì có thể nói. Chính là, nếu Hoắc Thanh Châu chỉ muốn xin lỗi thì y không muốn nghe. Mọi chuyện đều rõ ràng, không cần phải xin lỗi, không cần phải làm mọi chuyện vốn đã êm ấm thêm rối.


Hoắc Thanh Châu khép lại di động, áy náy nói: “Thật có lỗi, hồi nãy còn chưa nói xong. Thẩm Duệ, kỳ thật tôi……”
“Hoắc Thanh Châu, đừng nói nữa.”
“Vì cái gì?”


“Chúng ta không còn gì để nói nữa.” Thẩm Duệ cắn môi dưới, “Hơn nữa, tôi còn phải đi công việc, không có thời gian nói chuyện.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, nói nhỏ: “Không sao, chúng ta sẽ cùng nói chuyện ở trên xe như lúc trước.”


“Không cần, tôi cũng có xe.” Thẩm Duệ đột nhiên mỉm cười, “Tĩnh Phương hôm nay đi công tác trở về, tôi muốn ra nhà ga đón cô ấy.”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy vẻ mặt Hoắc Thanh Châu thoáng biến đổi.


Biểu tình gì đây? Hắn vẫn đang để ý mình sao? Thẩm Duệ thầm nghĩ, không khỏi muốn bật cười. Là y suy nghĩ quá nhiều, Hoắc Thanh Châu như thế nào có thể đối với y còn cảm tình như trước chứ? Nếu có, tại sao lúc ấy lại ra đi? Hiện tại nhắc đến Đan Tĩnh Phương, Hoắc Thanh Châu liền có chút không tự nhiên, đại khái mọi chuyện như bây giờ cũng là vì cô ấy.


Thẩm Duệ nghĩ như thế, cứ việc nói dối, mọi chuyện không còn như trước.
“Vậy thì tôi đi trước, gặp sau.” Y đứng dậy rời đi, cho dù không quay đầu lại cũng biết Hoắc Thanh Châu vẫn đang theo dõi bóng dáng của mình.


Cũng thế, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt, sau này cũng không chắc sẽ gặp lại; y cũng chỉ có thể để lại cho hắn chính là bóng dáng này.






Truyện liên quan