Chương 62

Mảnh ghép 62 : Tai nạn bóng tối
Vờn tay lấy chiếc đồng hồ trên mặt bàn học để đeo lên tay, với những động tác cực kỳ nhanh, Băng đã trở thành một con người với style của một dân chơi.
Chiếc xe của đàn em đậu ngay trước cổng, Băng bước ra lên xe luôn.


Xe Băng khuất khỏi hẻm nhỏ văng ra đường lớn cũng là lúc xe Phong đến nhà Băng
Ngôi nhà với giàn hoa thiên lý.Cổng đã đóng chặt và khoá bên trong. không có một ánh điện nào bên trong hất ra bên ngoài.Phong lái xe qua hẻm rồi lao vun vút trên đường


Những cành cây bên đường theo gió tạo nên một bản nhạc quét vào khoảng không.Ánh trăng dần tàn nhường chỗ àn đêm yên tĩnh hơn.Ánh đèn đường vàng trải đều xuống mặt đường nơi dòng xe đã vắng


Chiếc xe của Băng lao thẳng vào tổ chức của Mặt Nạ Quỷ. Với chiếc mặt nạ huyền bí đeo trên gương mặt kia, dù là người mới gia nhập tổ chức hoặc các bang phái khác nhìn vào cũng biết đó là người đứng đầu của tổ chức này
Băng huyền bí trong bộ quần áo dành riêng cho " Bang chủ "


Những ai trong bang chưa hề biết khuôn mặt thật của Băng đều rất mong muốn được một lần nhìn thấy nhưng không ai dám ho he gì ý kiến đó cả. Mất mạng như chơi...
- Bên đó có động tĩnh gì chưa - Băng đặt cốc nước xuống bàn và chống tay lên cằm


- Thưa..chị bên đó vẫn im lắm chắc đang lập kế hoạch gì quan trọng lắm đây
- Ồ..vậy à...để xem quan trọng thế nào..- Băng nói dứt câu thì một tên từ bên ngoài chạy vào cúi đầu nói


available on google playdownload on app store


- Chị hai bọn người của Black M-G đến đòi được biết mặt thật của chị, tụi nó bảo bang mình...- Tên đó dừng lại giọng run lên như không dám nói tiếp
- Bảo sao? - Băng đứng dậy tiến lại gần tên đó
- Chị ra ngoài rồi biết ạ
- Được


" Black M-G , Black M-G...cái tên này nghe quen quen...hình như là...đúng rồi Thiên Thiên là tiểu thư của bang này..."- Băng chợt nhếch môi cười..môi cong lên nụ cười ma quái


Ánh đèn đường mờ ảo hất vào những gương mặt hung tợn kia nhưng khó có thể soi sáng và khiến cho tất cả nhìn thấy gương mặt của Băng dù đèn sáng cỡ nào
Cánh cổng khép lại.Băng bước ra ngoài thật ngạo nghễ như muốn chêu tức nhân vật kia


Môi cong lên nụ cười không chút thánh thiện.Tay khoanh trước ngực Thiên Thiên nói giọng cực kì đểu
- Uả, người đứng đầu Mặt Nạ Quỷ xấu hay thế nào mà che mặt thế này, à à chắc là mặt đầy sẹo chứ gì..ôi ôi...


- Câm mồm đi. đến đây có chuyện gì? - Băng không cần tiếp lời chế giễu ấy, Băng để ngoài tai và coi như lời nói đó chưa được phun ra
- Tao muốn biết mặt thật của bang chủ Mặt nạ quỷ được chứ
- Cô là ai mà muốn gì tôi cũng phải nghe - Băng hất giọng, mỉa mai vô đối


- Khá khen cho bang chủ Mặt nạ quỷ..rất có cá tính...- Thiên Thiên vỗ tay bồm bộp đôi môi cong lên
- Biến khỏi đây nếu không muốn ch.ết - Băng hất tay chỉ về hường bên phải, mái tóc phớt lờ trong gió
- Tao cũng chẳng có thời gian ở đây, đi về thôi tụi bay - Thiên chống nạnh rồi cùng đàn em ra về


- Chị hai...sao chị để cô ta về dễ dàng như vậy - tên đàn em của Băng bẽn lẽn trước cương vị của Băng, nó lạnh lùng đáp trả rồi đi thẳng vào trong bang
- Hôm nay chưa tận thế !
Hiểu được câu nói đó của Băng, cả lũ đàn em gật gù rồi cùng vào trong


Ngồi trên chiếc BMW sang trọng, gió hiu hiu thổi vương vấn chút lạnh lẽo, bàn tay đặt trên vô lăng , đôi mắt khẽ nhíu lại và giọng nói lạnh lùng thốt lên


- Đó chẳng phải cô gái lần trước đã cứu mình sao, sao lại ở trong tổ chức của Mặt nạ quỷ và lại đeo mặt nạ nữa..chẳng lẽ cô ta là bang chủ ở đây.. Và kia là Dư Thiên Thiên...
Ánh mắt xám tro đẹp đẽ khe vươn lông mi, các giác quan của Phong không ngừng hoạt động.
Trong cái tĩnh lặng của buổi tối...


Chiếc xe vẫn lăn bánh trên con đường tĩnh lặng.
Tiếng ga rú lên với những tiếng la hét ầm ĩ phá tan cái tĩnh lặng đó
Một cuộc đua xe máy đang diễn ra vụt qua chiếc xe của Phong
Một cô gái trong chiếc áo khoác mỏng manh vụt sang đường..tiếng kêu lớn dừng lại dưới một cảnh tượng đau lòng.


Chiếc xe đua long bánh và bắn lên lề đường. Một người thanh niên có gương mặt thanh tú đã điều khiển chiếc xe né qua Băng nhưng không may sái tay lái đã để lại vụ tai nạn đó..
Thật kinh hoàng


Gương mặt đó đẫm máu đỏ hoe. Băng chạy đến nơi người thanh niên đó bất động bỗng sắc mặt Băng thay đổi thành tím. Con tim như ngừng đập tại giây phút đó, đôi mắt vô hồn với những giọt lệ không mời mà đến. Cái cảm giác sợ hãi văng vẳng trong tim...rất giống...


- Anh gì ơi anh tỉnh lại đi - Băng khóc, nước mắt lại rơi khi chính bản thân nó không biết vì sao mình khóc chỉ cảm thấy nhói ở lồng ngực vì gương mặt thanh tú của người thanh niên này rất rất giống gương mặt của Kiệt ngày ấy..ngày mà Kiệt cũng nằm như thế này, máu cũng chảy như vậy.. Tất cả như một vòng tuần hoàn lặp lại quá khứ vậy...


" Nỗi đau ơi đừng rạch vào tim tôi nữa, tôi đau lắm..."-
Băng lắc mạnh người thanh niên đó cũng như lắc mạnh người Kiệt giống lần trước vậy, cái quá khứ lại ùa về và xé nát tim Băng.
Gắng quên đi Kiệt nhưng có quên được đâu...
Băng bấm số gọi cứu thương đến..


Một thân hình to cao bỗng che lấp một khoảng bóng của Băng ập trên nền đường vàng
- Không khóc nữa - Phong nói với chất giọng lạnh lùng vốn có nhưng thêm vào đó chút quan tâm âm thầm. Cảm giác cậu thật lạ khi thấy người con gái này khóc...
Nếu chỉ nghe thoáng qua sẽ không cảm nhận được điều đó


Băng đứng vậy quệt vài giọt nước mắt cố tạo ình gương mặt bình tĩnh nhất
- Sao cậu lại ở đây?
- Sao tôi lại không ở đây - Phong trả lời Băng bằng cách hỏi ngược lại
Băng không muốn nói gì hơn và mấp máy môi
- Cậu đưa tôi về được không?


- Về thôi - Phong buông từng chữ lạnh lùng rồi kéo tay Băng ra xe.Băng ngoái đầu lại cũng là lúc tiếng xe cứu thương reo lên inh ỏi. Một giọt nước mắt chạm xuống đất khẽ thứ tội với người thanh niên ấy mặc dù Băng không phải là người có lỗi


- Lần sau thấy tôi khóc hãy tránh xa ra, đừng nhìn tôi lúc như vậy - Băng không nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia, tay mon men trên thành xe chạm vào cái giá lạnh của ban đêm
Phong im lặng không thốt lên một lời nào. Gương mặt kia không có chút biểu cảm nào trước câu nói ấy ( Lạnh lùng quá đi )


Băng trân trân nhìn vào cánh tay đưa lên không trung viết lên đó một chữ gì đó nhưng Băng không sao hiểu nổi hành động của Phong là như thế nào, thôi đành chấp nhận IQ không đủ giỡn với con người của Phong
Đưa Băng về đến nhà, trước khi cánh cổng kia mở ra và Băng bước vào, Phong hỏi


- Cô đi đâu mà về muộn thế
Băng quay đầu lại không đáp tim đập thình thịch và nụ cười duy nhất hiện lên để trốn tránh câu hỏi đó, Băng bước vào trong để lại cục tức bên ngoài






Truyện liên quan