Chương 83
Mảnh ghép 83 : Diệp Hân trở về !?
Công viên 2h chiều.
- Cô gái đó đấy hả? - Lam hướng mắt về phía một cô gái ngồi quay lưng về phía chiếc cầu treo. Mái tóc hơi xù màu vàng. Băng chưa từng gặp cô gái có mái tóc như này bao giờ
- Tao không biết. Chắc vậy !
- Này. Bốn người ở đây đợi đi. Tôi với Băng ra bên đó. Cô ta là con gái đi một mình chắc không hại được bọn tôi đâu - Lam xua đuổi bốn tên kia
- Vậy đi - Ken đồng ý đầu tiên.
Cả bốn người yên vị dưới thảm cỏ xanh dải đều cạnh mặt hồ.
Cô gái đứng bên cầu treo đó là Diệp Hân. Còn bộ ba ngồi ở quán nước đối diện cầu
- Hello - Diệp Hân giơ hai ngón tay thành hình chữ V cười lớn rồi nhảy bổ đến cạnh Lam và Băng làm hai người họ giật mình suýt bay xuống cầu.
- Ơ...nhầm người ạ - Lam sững sờ
Cả Lam và Băng đều bật cười và ngơ ngác đến cái mặt như ngố. Người con gái trước mặt đeo kính đen viền tím. Mặc quần jean áo phông cánh dơi. Giầy thể thao cao cổ. Bịt khẩu trang.
- Ơ nhưng cái giọng này quen quen. Giọng cô gái đó gọi điện hẹn tao ra đây. Đúng là cô ta rồi..nhưng sao...- Băng ngập ngừng nhìn Diệp Hân lạnh lùng
- Hai bạn dễ thương xinh xắn quá. Hai bạn là Vy Băng và Kỷ Lam. Ha Ha - Diệp Hân cười.
- Ai vậy? - Băng tò mò
- Rốt cuộc cô là ai. Sao biết tên chúng tôi - Lam tò mò hơn lên nói lớn tiếng như tức giận để cô gái kia sờ ơ sơ nặng sợ mà nói ra
- Là người - Diệp Hân chêu ngươi hai nàng
- Không là người chả lẽ là ma à? - Lam - Hay là động vật - Băng tiếp lời
Diệp Hân bật cười ha hả véo má Băng. Băng hất tay ra bằng một lực mạnh khiến Diệp Hân suýt ngã ngửa rơi xuống cầu
- Hai con điên. Không nhận ra giọng đại ca à - Diệp Hân tháo kính tháo khẩu trang ra.
- Á.........con Hân - Băng hét lên đầy xúc động ôm chầm lấy con bạn. Diệp Hân rang hai tay và ôm cả Lam như mẹ ôm hai đứa con trong thật buồn cười
- Ba thằng kia đâu - Băng hỏi
- Kia kìa - Hân hất mặt về phía bộ ba đang vui vẻ nói chuyện với bà chủ quán và con gái bà ấy
Hình như sắp có một con chuột sập bẫy của bộ ba này rồi.
- Qua bên đó đi - Băng vội vàng kéo tay hai người kia
- Trời ơi sao hai người này đi lâu quá vậy - Khánh rên rỉ bỏ điện thoại xuống lăn qua lăn lại trên thảm cỏ
- Hai người kia đâu rồi - Hiểu Vĩ ngoảnh mặt lại nhìn về phía cầu treo mà không thấy Lam và Băng đâu. Cậu có vẻ lo lắng
Tất cả bật dậy. Riêng Phong vẫn khép hờ mắt có vẻ không quan tâm, cậu lạnh lùng từ từ ngồi dậy nhìn ba gương mặt đang toát mồ hôi vì lo lắng kia. cậu cười đểu
- Hai người đó không ch.ết đâu. Họ đang uống nước bên kia kìa
Theo phản xạ, ba tên kia quay 90 độ về phía quán nước và thấy mấy người ngồi quay mặt về phía quán nước lên không thể nhìn thấy mặt ba người con trai và một người con gái khác bên cạnh Lam và Băng
Phong tinh thật.
Mấy người nói chuyện vui vẻ khiến bốn tên kia chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Tý nữa Lam với Băng thảm nào cũng ăn chưởng.
- Khánh dạo này thế nào rồi hả Băng - Diệp Hân hơi đỏ mặt khi nhắc đến Khánh. Người con trai mà cô luôn nhớ đến suốt thời gian qua
- Cậu ta vẫn khoẻ như trâu bò ấy. Cậu ấy bên kia kìa - Băng quay mặt ra chỉ về phía có 4 chàng trai đang nằm ở thảm cỏ - mình ra đó nhé !
Diệp Hân cười tươi rồi ra hiệu cho bộ ba trả tiền.
Lam cũng gọi cả bộ ba đến đó cho vui nhưng họ đã từ chối. Đơn giản vì họ không thoải mái nói chuyện hoặc làm quen gì đó với bốn người kia. Và đơn giản họ cũng biết đến sự nổi tiếng của bốn người ấy, bốn người tuyệt nhiên không kết bạn với đứa con trai nào khác.
- Mi na ( có nghĩ là mọi người ) - Lam giở trò tiếng tây tiếng tầu
- Đi lâu vậy. Muốn tụi này chờ đứt hơi à - Hiểu Vĩ cau mày
- Đứt hơi cái gì chứ, nằm đây sướng như này mà đứt hơi à? - Lam cãi
- Thì..- Hiểu Vĩ chưa nói xong thì tiếng của Khánh đã áp đảo mọi thứ khiến Vĩ im bặt vì giật mình
- BÀ XÃ.......
- Sao không gọi luôn cả bà tỉnh hay bà huyện ra đi...mỗi bà xã....- Hiểu Vĩ ngồi bên cạnh bĩu môi cặp đôi đang hí hửng và kéo dài mồm chữ " bà xã " . Khánh lườm Vĩ cháy da thịt
Khánh nhảy dựng lên ôm Diệp Hân. cô nàng chưa kịp mở lời thì Khánh đã hỏi lấy hỏi để
- Em về bao giờ, sao anh không biết, sao không bảo anh đến đón, em đi lâu vậy biết anh nhớ em đến ch.ết không, giờ thì cấm được xa anh đến một ngày đâu đấy!
- Biết..rồi...bỏ ra đã..ngạt thở ch.ết mất - Diệp Hân nói khó nhọc, Khánh ôm chặt quá
- Ghê không kìa, tình cảm quá cơ - Hiểu Vĩ chọc ghẹo đôi ấy làm Diệp Hân bất giác đỏ mặt
Vì chưa tiếp xúc nhiều với Hiểu Vĩ và Phong nên Diệp Hân cũng có phần ngượng ngùng
- À quên có chuyện chưa nói. Băng này anh họ tao thích mày muốn mày làm bạn gái ảnh. Tao thấy mày chưa có bạn trai nên...- Diệp Hân nói thẳng trước mặt mọi người
- Anh ấy thế nào, cho tao đi gặp mặt - Băng nói đùa. Cô quên mất có gương mặt đầy ám khí ở cạnh mình.
- Cô ấy là của tôi rồi còn gì - Phong kéo tay Băng khiến cô ngã vào người cậu
Diệp Hân bụm miệng cười vì vẻ mặt nhăn nhó của Băng. Cô cũng nhận ra Phong với Băng đã là một đôi
- Phong với Băng đẹp đôi thật đấy ! - Diệp Hân tán thưởng
- Thế tôi với Lam có đẹp đôi không ? - Vĩ chen vào cười đùa bị Lam lườm cháy mặt
- Đẹp lắm ! - Diệp Hân cười
Nãy giờ, chỉ có Ken là im lặng. Cậu thấy mình thật cô đơn trước ba cặp đôi hoàn hảo này. Cậu phải đứng dậy thôi.
- Tao ra đây có việc, mọi người vui vẻ nhé - Ken bước đi lòng nặng trĩu. Thời gian qua chưa đủ để cậu quên đi Băng. Quên đi cái tình yêu không trọn vẹn ấy.
Cậu có nên tìm người khác không. Nhưng cậu sợ sẽ khiến người con gái mình yêu thương tổn thương. Cậu không muốn người con gái ấy làm cái bóng của Băng. Làm người thay thế rất đau và tủi thân
Cậu cứ vậy. Cậu muốn trọn đời cô đơn. Lạnh lẽo đến khi quên được Băng
Yêu đơn phương đau lắm...!!!
( T.giả : Ê Ken..hay t.giả với anh một cặp đuê * cười đểu * // Hoang tưởng sức mạnh à.? Trời hôm nay không nóng mà nhiệt độ trán t.giả vượt biên giới rồi kìa // T.giả : Xí..oẹ...thèm...ta i F.A đến cuối cho biết mặt ta giờ // Ken : Anh thách chú đấy...)
Em là người anh yêu thương nhất.
Cũng là người cất bước bỏ rơi anh.
Phải chăng anh là người có lỗi?
Đã yêu em bằng cả trái tim mình..