Chương 17: Bé pi
Nhìn lại khu rừng kinh khủng đó một lần, nó giờ chỉ muốn ngay lập tức trở về kí túc xá. Nhìn lại bé Pi vẫn đang ở trên vai mình, nó lẩm nhẩm thần chú dịch chuyển. Thế nhưng, chưa kịp đọc xong câu chú, mọi thứ xung quanh nó đều quay cuồng. Đầu óc nó cũng quay theo, nó không còn suy nghĩ được gì nữa. Hiện tại, nó đã hoàn toàn kiệt sức. Hai mắt nó dù không muốn nhưng cũng bất lực khép lại, nó từ từ ngã xuống đất. Trong mơ hồ, nó nghe như có ai đang gọi tên nó. Trước khi hoàn toàn rơi vào vô thức, dường như nó thấy có thấp thoáng hai bóng người đang chạy lại chỗ nó.
Từ từ mở hai mắt ra, nó có cảm giác cả người rất nặng nề. Nó cũng cảm nhận được bàn tay nó hiện đang rất ấm. Nhìn khắp xung quanh, nó đang ở trong phòng kí túc xá. Rồi nó nhìn xuống tay mình. Thì ra hơi ấm mà nó cảm nhận được là từ Ren – hắn đang ngủ ngay cạnh giường nó, nhưng tay vẫn nắm lấy tay nó không buông.
Nhìn thấy hắn ở đây, nó mỉm cười hạnh phúc.
Nó cảm thấy có cái gì đó mềm mềm đang chạm vào mặt mình – là bé Pi. Bé Pi dường như rất vui mừng khi nó đã tỉnh, cứ liên tục cọ đầu vào má nó.
Nó chống tay, cố gắng ngồi dậy. Thế nhưng nó không thể. Cả cơ thể nó đều nặng nề, cử động khiến nó cảm thấy đau, khẽ thốt lên. Tiếng của nó tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm ai kia giật mình thức giấc.
Hắn đã thức dậy, nhìn nó đã tỉnh, trong ánh mắt có ngàn vạn tia vui sướng. Tay hắn vẫn nắm lấy tay nó không buông:
– Tỉnh rồi sao? Em bị thương nặng lắm đấy, không tự mình cử động được đâu.
Nó khẽ gật đầu, hỏi hắn:
– Em ở đây bao lâu rồi?
– Lúc em ngất xỉu, anh đã đưa em về đây. Em ngủ suốt từ chiều hôm qua đến giờ.
Nó im lặng, không nói gì. Vậy là người nó mơ màng nhìn thấy chính là hắn. Nhưng kì lạ, nó nhớ là nó nhìn thấy hai người kia mà.
– Nằm yên đó, cấm cử động.
Hắn buông tay nó ra, lạnh giọng răn đe. Nói rồi, hắn bỏ ra ngoài, để nó đang ngơ ngác vì sự thay đổi đến chóng mặt của hắn. Lúc thì quan tâm, lúc lại lạnh lùng, nó thật sự chẳng thể hiểu nổi.
Bé Pi bên cạnh dường như cũng sợ hắn, nằm im bên cạnh nó, thỉnh thoảng lại cọ cọ đầu vào nó như sợ nó sẽ không nhớ đến mình. Nó mỉm cười, muốn đưa tay lên vuốt ve bộ lông tím mềm mại của bé Pi nhưng không thể. Giờ nó mới phát hiện, cả người nó đều quấn băng trắng, chắc cũng chẳng khác xác ướp Ai Cập là mấy.
Được một lúc, cửa phòng nó lại mở ra. Hắn bước vào.
Trên tay hắn hiện giờ là một tô cháo còn nóng hổi. Hắn từ từ bê vào, đặt trên chiếc bàn cành giường nó.
Xong, hắn nhẹ nhàng kê gối vào đầu giường, đỡ nó ngồi dậy rồi từ từ giúp nó ăn cháo.
Từng động tác của hắn đều rất nhẹ nhàng, đầy sự yêu chiều.
Giúp nó ăn xong, hắn đặt tô cháo lại chỗ cũ rồi ngồi mặt đối mặt với nó.
Khác với vẻ dịu dàng, yêu chiều lúc nãy, lúc này, trông hắn cực kì nghiêm túc và lạnh lùng, có pha thêm chút gì đó như là tức giận.
– Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại xuất hiện trước khu rừng đó? Sao lại thương tích đầy mình như vậy? Con dơi kia là sao? Rốt cuộc tất cả là thế nào?
Hắn hỏi dồn dập làm nó bối rối, không biết trả lời thế nào.
– Em… Em…
Hắn nhìn thẳng về nó khiến nó bất giác cuối đầu.
– Anh… Hỏi từng câu một được không?
Hắn giật mình. Vừa rồi vì quá lo lắng cho nó mà hắn đã hỏi rất nhiều thứ. Như vậy làm sao nó trả lời được chứ. Lấy lại bình tĩnh, hắn lại lạnh giọng:
– Được rồi, kể hết chuyện đã xảy ra đi.
Nó vẫn cúi đầu, từ từ kể mọi chuyện cho hắn, trừ chuyện lá thư của Saphia. Nó nghĩ, nó cần hỏi rõ Saphia về chuyện này.
Qua lời kể của nó, mặt hắn mỗi lúc mỗi đen lại. Hắn đang rất tức giận. Đứng phắt dậy, hắn bực tức trách nó:
– Em đang nghĩ gì mà lại vào nơi đó hả? Em có biết em có thể sẽ ch.ết nếu vào đó không. Đó là khu rừng cấm, cả phù thủy cấp cao hay giáo sư trong trường đều không ai muốn vào đó. Nơi đó còn có nhiều thuộc hạ của Gurena em có biết hay không?
– Gu… Gurena?
Biết mình lỡ lời, hắn không nói thêm gì nữa, quay mặt nhìn về phía khác.
Thấy hắn như vậy, nó cũng đành thở dài:
– Xin lỗi. Em không biết đó là khu rừng cấm.
Hắn quay sang, ôm chầm lấy nó. Vuốt ve những sợi tóc tím, hắn nhẹ giọng:
– Lần sau muốn đi đâu phải báo cho anh biết, được chứ?
Nó gật nhẹ đầu, đủ để hắn biết.
Hắn cứ như thế, ôm chầm lấy nó. Bất ngờ, hắn buông nó ra, chỉ vào bé Pi:
– Còn cái con tím tím này, sao nó theo em mãi vậy?
– Con tím tím gì chứ, là bé Pi. Em sẽ nuôi nó, dù sao nó cũng cứu em, nhờ có nó em mới thoát ra được.
Hắn nhíu mày, giọng nói có chút gì đó khác thường:
– Bé Pi, bé Pi. Em nuôi nó cũng không sao. Nhưng cái con tím tím này là đực hay cái vậy?
– Anh… Đang ghen sao?
Nó nhìn hắn tươi cười, đôi mắt ánh lên vài tia chọc phá đầy thích thú. Thế nhưng, hắn không dễ dàng bị nó ức hϊế͙p͙ như vậy, cười nguy hiểm nhìn nó:
– Em còn biết anh ghen nghĩa là còn nhớ em… là của anh.
Hắn cố nhấn mạnh ba từ cuối khiến mặt nó ửng đỏ.
Không dừng ở đó, hắn tiến sát lại phía nó, đặt lên đôi môi nó một nụ hôn. Third kiss của nó, một lần nữa, lại bị hắn lấy mất.
Xoa nhẹ đầu nó, hắn đỡ nó nằm xuống.
Mỉm cười nhìn nó, hắn dặn dò:
– Nghỉ ngơi nhiều cho mau khỏe. Em phải ở nhà hết tuần này. Và… anh cũng sẽ nghỉ ở nhà với em.
– Cái gì?
Nó thốt lên, đầy bất ngờ.
Vậy là suốt một tuần nó phải chịu cảnh bất động, để mặc hắn muốn làm gì thì làm à. Nó thầm than thở, trách ông trời sao lại đối xử với nó như vậy.
Hắn quay đi, được vài bước, như sực nhớ ra điều gì, hắn bất ngờ quay lại:
– Mi… gì nhỉ? À… bé Pi. Theo ta ra ngoài. Nếu không biết điều, ta sẽ tống mi ra khỏi đây ngay lập tức.
Bằng ánh mắt sắt lạnh cùng lời lẽ hắm dọa, hắn nói với bé Pi.
Bé Pi không muốn rời nó một giây phút nào nhưng đối với hắn, bé Pi lại có cảm giác rất sợ con người này nên đành luyến tiếc theo hắn bay ra ngoài.
===
Trong một căn phòng chìm trong bóng tối, một người phụ nữ đầy uy quyền đứng trước hai người một nam, một nữ đang quỳ dưới đất, bà ta không ai khác chính là Gurena.
– Báo cáo đi.
Vẫn xăm soi chiếc nhẫn trên tay, bà ta lạnh lùng đáp.
– Chúng thần không tìm thấy cô ta ở Vương quốc ánh sáng, bọn phù thủy ánh sáng đã phát giác ra sự có mặt của chúng thần. Thần cũng cho người đến Vương quốc bóng tối rồi, sẽ nhanh có tin thôi. Đích thực con nhóc đó đang ở Thế Giới Phép Thuật này, tìm ra nó chỉ còn là vấn đề thời gian.
Người đàn ông đáp với đầy vẻ tôn kính, kèm theo vài sự sợ hãi.
– Phải tìm cho ra con nhãi đó. Ta rất muốn chơi đùa với đứa cháu gái đáng yêu của ta.
– Tuân lệnh.
Ông ta cúi đầu đáp lời.
– Còn ngươi, có chuyện gì?
Bà ta liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất, giọng nói vẫn không có chút thay đổi.
Người phụ nữ có phần run sợ nhưng cũng nhanh chóng đáp lời:
– Thưa Nữ Hoàng. Chuyện là… Đã có một kẻ tiến vào khu rừng cấm. Thần đang cho bọn quái vật tìm kiếm nhưng không thể tìm ra gì ngoài chiếc áo choàng mà kẻ đó bỏ lại. Có lẽ kẻ đó đã thoát được ra ngoài.
– Thoát ra ngoài sao? Ở cái trường phù thủy kém cỏi đó mà cũng có kẻ thoát ra được khu rừng cấm của ta trong khi chỉ có một mình sao? Cũng không tệ nhỉ.
Gurena cười nửa miêng, ánh mắt có phần thích thú.
– Và… còn…
– Còn gì nữa?
Gurena liếc mắt về phía người phụ nữ.
– Thật ra… Không chỉ có vậy. Con dơi tím, linh thú đã bị người hoán đá… cũng đã biến mất.
– Biến mất sao?
Gurena quay người, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
– Thần… Thần nghi ngờ… Kẻ lẻn vào khu rừng cấm… đã… đã đem nó… ra ngoài.
Người phụ nữ lộ rõ sự sợ sệt.
– Hừ… Lấy đi cả con dơi tím sao. Thế nhưng nó cũng chẳng thể nào sử dụng được con dơi tím đó khi nó đang bị hóa đá. Chỉ có máu của con nhãi công chúa đó mới có thể trả tự do cho con dơi. Nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải tìm ra kẻ đó và đem đến đây cho ta. Bằng không…
Bà ta liếc đôi mắt sắc bén về phía người phụ nữ, gằn giọng:
– Ngươi phải ch.ết.
– Tuân… Tuân lệnh Nữ hoàng.
Gurena phất tay, hiệu cho tất cả lui ra ngoài.
Cả hai nhanh chóng biến mất trong màn đêm, thi hành nhiệm vụ được giao.
– Cháu gái yêu quý. Ta mong được gặp cháu lắm rồi đây. Mau đến gặp ta đi nào.
Gurena tự nói với chính mình, rồi bà ta cười lớn, nụ cười độc ác, đầy nham hiểm.
===
Một tuần đã trôi qua, nó cũng đã bình phục, thế nhưng đến giờ, nó vẫn chưa thấy Yun trở về.
Như thường lệ, Ren đem thức ăn vào phòng cho nó.
Hắn ngồi trên giường, đối diện với nó.
Nhìn thấy hắn, nó có điều rất muốn hỏi nhưng lại phân vân không biết có nên hỏi hay không.
Thấy vẻ mặt của nó, hắn đoán biết ngay nó đang có chuyện muốn nói:
– Muốn nói gì thì cứ nói.
Nó nhìn thẳng vào mắt anh, có chút ngập ngừng nhưng rồi nó cũng nói ra thắc mắc trong lòng:
– Em… muốn biết về Gurena.
Hắn ngạc nhiên khi nghe nó nói ra điều này. Hắn không nghĩ nó còn nhớ về cái tên Gurena mà hắn đã từng lỡ lời nhắc đến. Nhưng đối với nó, hắn chẳng muốn giấu nó điều gì:
– Được rồi, anh sẽ nói.
Nó im lặng, chăm chú nhìn hắn, lắng nghe thật kĩ những điều hắn nói.
– Bà ta là Nữ hoàng Vương quốc Hắc ám, người đã tiêu diệt tất cả phù thủy của Vương quốc huyền bí. Bà ta rất độc ác, đã giết ch.ết rất nhiều phù thủy. Ở Thế Giới Phép Thuật này, đâu đâu cũng có những nơi có thuộc hạ của bà ta ở. Đó là những nơi rất nguy hiểm, cả những phù thủy tài giỏi cũng không dám một mình bước vào và chúng cũng là những vùng đất cấm của thế giới phép thuật. Khu rừng nơi em từng vào cũng là một vùng đất cấm.
Nó gật đầu, cúi đầu:
– Em… muốn ở một mình một lát. Anh để bé Pi lại với em được chứ?
Hắn không nói gì nữa, lặng lẽ bước ra ngoài, chỉ để lại bé Pi ở trong phòng với nó.
Bé Pi lập tức sà vào lòng nó, nó đưa tay vuốt bộ lông tím mềm của bé Pi.
– Bé Pi. Nhóc… thật ra là gì? Tại sao… nhóc lại ở trong khu rừng cấm của thuộc hạ Gurena? Nhóc… là người của Gurena sao?
Nó buồn bã với suy nghĩ của mình, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nó rất thương bé Pi, nó không muốn bé Pi là người của Gurena, không muốn bé Pi là người của kẻ đã biến nó trở thành một người không gia đình.
Đột nhiên, một vật gì đó trong người nó lóe sáng.
Là quyển sách cấm mà nó đã lấy ở Thư viện Hoàng gia – quyển sách luôn theo cạnh nó.
Nó lấy quyển sách ra, quyển sách tự động lật trang. Những dòng chữ trong sách đập vào mắt nó:
“Ngày sức mạnh của công chúa nhỏ giải phóng, công chúa được phép có một linh thú như những phù thủy khác. Và linh thú của công chúa chính là chú dơi có bộ lông màu tím. Thế nhưng, cuộc tấn công của Gurena đã diễn ra trước khi linh thú được trao cho công chúa. Để giúp đỡ công chúa trốn thoát, dơi tím đã cố gắng cầm chân Gurena và bị bà ta hóa đá, giam giữ ở một trong những vùng đất cấm. Từ đó, không ái biết tung tích của linh thú này nữa.”
Quyển sách tự động đóng lại, hóa nhỏ rồi trở về chỗ cũ.
Ôm lấy bé Pi, nó mỉm cười hạnh phúc.
Bé Pi là linh thú của nó, bé Pi cũng là một phần gia đình của nó, không phải là người của Gurena.
Biết được thêm một phần sự thật, tâm trạng nó trở nên tốt hơn, nó vui vẻ vuốt ve bé Pi và thưởng thức bữa ăn do Ren chuẩn bị.
===ENDCHAP17===