Chương 30
Phương Anh ấn vào xem bài viết. Đại khái ý của bài viết này kể về chuyện bà Jayevi đã đăng lên blog cá nhân nhận xét về những món ăn mà bà ấy đã thưởng thức trên đất Sài Gòn trong chuyến đi du lịch với chồng. Vì thấy quá dài nên cô đã ngừng đọc khi mới được một nửa.
Điều vẫn khiến cô ngạc nhiên hơn cả là bà ấy không phải một đầu bếp, mà lại là một nhà báo !
Mà khoan, blog?
Phương Anh nhíu mày, lên google tìm kiếm: “blog” rồi ấn vào mục hình ảnh.
Trời ơi, đúng nó rồi ! Chữ b và cột wifi trong tờ giấy thứ hai. Hóa ra nó là logo của một web blog.
Phải rồi, những nhà báo thường có blog riêng để chuyên viết bài cảm nhận. Không lẽ ý của Harry là kêu cô lên blog cá nhân của bà Jayevi?
A! Phương Anh cuối cùng cũng đã giải mã được vấn đề, cô lập một nick blog mới và tìm kiếm trang blog của bà Jayevi.
Phương Anh di chuột kéo xuống liên tục để xem các bài viết của bà Jayevi. Mọi thứ đều được viết bằng Tiếng Anh và những thông tin cơ bản thì được bảo vệ vô cùng cao. Mà cô cũng chẳng mấy quan tâm, cái cô quan tâm giờ là xem những bài viết kia.
“Ngày mai là sinh nhật của anh ấy, mình sẽ làm một cái bánh gato to bự để cả hai có thể cùng thưởng thức. Phân vân giữa bánh socola và bánh vani quá, mọi năm đều là socola rồi, năm nay có nên đổi vị không nhỉ?...”
“Hôm nay quen được với cô bé xinh xắn người Việt hết sức dễ thương. Chúng tôi gặp nhau thật tình cờ…” Trời đất, bà ấy còn đăng cả ảnh chụp lén cô nữa, chúa ơi !
“Ẩm thực của Việt Nam gây một ấn tượng hết sức khó quên….”
“Món bánh tráng trộn để ăn cho những ngày chuyển mùa thật hết ý…”
“Có lẽ mình sẽ học cách làm bún ngan. Thật tuyệt vời…”
Bà ấy viết rất nhiều về những món ăn, còn có kèm cả công thức đơn giản nữa, đúng chuẩn phong cách của một nhà báo không lẫn được đi đâu. Cô load xuống tiếp thêm một đoạn thì thấy một bài viết rất lạ, hình ảnh chụp một bát mì tôm kèm dòng tít:
“Ôi sao mà bực !
Bọn họ quên món trứng cá của tôi rồi và đem tới cho tôi thứ này đây… Hưm, dù gì ăn mì ăn liền của Việt Nam cũng không tệ.
Phục vụ kém thật đấy, hôm qua đã vậy rồi.”
Cô che miệng lại, ngăn không cho mình hét lên. Vị khách gọi trứng cá là bà Jayevi Không đùa chứ? Nhưng tận tai cô nghe thấy Trần Minh Quân gọi người đó là ông mà
Phương Anh lập tức gọi cho hắn ta.
“Alo! Có chuyện gì thế?” giọng nói khàn khàn truyền từ đầu dây bên kia sang.
“À… À, Tôi có chuyện muốn xác minh một chút.”
“Nhanh đi.” Hắn gắt mà nghe chẳng có chút sức nào.
“… giọng anh nghe lạ thế? Anh bị gì hả?”
“Nếu cô không nói nhanh thì tôi cúp máy đấy.”
“…”Đồ ch.ết bầm ! Phí mất mấy giây quan tâm cho anh ta, hừ: “vị khách đó là đàn ông à?”
“Đàn gì tự tìm hiểu đi. Thế cũng hỏi.” Sau đó, thô lỗ cúp máy.
Phương Anh bực tức ném điện thoại lên giường. Không ngừng dùng gối nện thật lực vào nó: “Này thì cúp máy… Đồ thô lỗ… Đồ máu lạnh… Đồ thần kinh ! Nghe cái giọng là biết anh đang ốm rồi, làm bộ làm tịch… Tôi đánh anh ch.ết thì thôi, à không, để anh ốm ch.ết đi…” Cô vừa lầm bầm vừa đập lên đập xuống xả tức.
Sau một hồi đã bình tĩnh thì lại vội vã quay xuống tìm Huyền Nhung. Cô bước vào phòng cô ta, thấy nhỏ đó vừa tắm xong đang nằm dài trên giường nghịch điện thoại. Thấy cô xông vào tỉnh bơ như không.
“Cô vừa về à?” Cô hỏi.
“Ờ.”
“Sao muộn thế?”
“Hôm nay công ty hơi nhiều việc.”
“Cô ở lại làm tăng ca một mình à?”
“Tất nhiên là còn những người khác nữa, cũng ít thôi !”
“Mọi người đều về hết rồi sao?”
Huyền Nhung nghĩ rồi lắc đầu: “Không biết nữa, hình như người cuối cùng ở lại là tổng giám đốc…”
“Này !” Phương Anh tức giận quát: “Sao cô lại có thể làm thư kí như thế? Sếp mình còn chưa về mà cô đã dám về rồi sao?”
Vì cô đột ngột to tiếng làm cô ả giật bắn người, rớt cả cái điện thoại xuống chăn. Huyền Nhung có vẻ giận dữ đáp lại: “Cô bị điên à? Anh ta bảo là còn ít việc nên tự nguyện ngồi lại đấy chứ, còn cho bọn tôi về trước nữa. Huống hồ gì cho cô hay nếu hôm nay anh ta mà không ở lại cùng thì tôi về từ đời rồi nhé…”
“…”
“Xuống pha tôi cốc nước chanh đi, khát quá !”
“Uống nước lã đi, đầy một vòi cho cô thỏa thích uống đấy.” Phương Anh lạnh nhạt đáp rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Ơ này…”
Huyền Nhung đơ ra, khóe mặt giật giật: “Ruốt cuộc thì cô ta xuống đây làm gì chứ? Toàn hỏi vớ vẩn không hà...Nước chanh cũng không cả pha cho mình nữa…”
……
Phương Anh gọi lại cho hắn, mấy cuộc lận nhưng hầu như không ai nghe máy. Cô lầm bầm chửi rồi bắt taxi tới Thái Thịnh.
Cô chạy thẳng lên tầng 15, xồng xộc xông vào phòng CEO bất chấp sự khuyên can của ông bảo vệ: “Trần Minh Quân…!!!” Cô lo lắng gọi, nhưng đáp lại cô chỉ có bóng tối im lìm tới đáng sợ. Phương Anh chợt nhận ra là anh ta hoàn toàn không có ở đây, đèn đóm tắt hết cả rồi.
Cô thở dài, thấy bản thân mình mất công dễ sợ, lo lắng phí công. Không khéo là anh ta về rồi, thậm chí là còn đang nằm trong chăn ấm nệm êm ngáy ro ro nữa kìa.
Phương đóng cửa phòng lại, xoay người ra sau định đi về thì chợt thấy có một người khác cũng đứng ngay sau cô.
Phương Anh hoảng sợ hét lên. Người ngã xuống đất, run lẩy bẩy: “Ma…ma…Trời ơi ! Ma…”
Ông bảo vệ thấy cô, liền bật đèn pin lên, soi thẳng về phía trước: “Là cháu à?”
“Dạ… dạ vâng…”
“Sao rồi, cháu thấy tổng giám đốc chưa?” Ông ấy lo lắng hỏi.
Phương Anh lắc đầu.
“Thấy chưa, cậu ấy thực sự đã đi về rồi mà.”
“Hơ, dạ vâng.” Cô tặc lưỡi.
Ông bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt cực kì lạ, rồi cũng chỉ nói đầy an ủi: “Cháu cũng nên về đi, muộn lắm rồi đấy.”
Phương Anh gật đầu: “Vâng, chào ông ạ.” Cô chẳng còn lý do gì để ở lại cả.
Phương Anh rời khỏi Thái Thịnh, cô cũng không có vội về, nên đành một mình đi dạo trên vỉa hè. Sài Gòn về đêm thật náo nhiệt, các hàng quán vẫn tấp nập người ăn uống, ồn ào như mới chiều thôi vậy.
Phương Anh chẳng rõ mình đang đi đâu nữa, vì dường như cô đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn không lời giải đáp.
Cô thật ngu ngốc, huhu.
Có phải cô xem hơi nhiều phim Hàn Quốc nên đâm ra bị ảo tưởng rồi không AAA, sao cô lại thế chứ
Thường thì nam chính sẽ làm việc tới khuya, không quản ốm đau gì hết. Còn nữ chính sẽ tình cờ biết được nam chính bị ốm, sẽ chạy như bay đến công ty. Rồi trong màn đêm tĩnh mịch, cả hai người dựa vào nhau ngủ…
……………….
……..
….
..
Mà khoan, nam nữ chính gì chứ? O_o
Phương Anh cốc đầu mình một cái, cô điên rồi, điên thật rồi. Sao có thể tự tưởng tượng mình với hắn ta là nam nữ chính trong mấy bộ phim phi thực tế đó chứ
chẳng lẽ cô có ý gì với anh ta sao
A, cô điên rồi, đang điên lên rồi…
Phương Anh vừa đi vừa vùng vằng tay chân như bị bệnh, mặt mày thì thật đa biểu cảm…
Ôi, cô xấu hổ ch.ết mất, cầu trời ông bảo vệ không nghĩ gì bậy bạ về cô… Trời ơi… ch.ết mất thôi !
T_T
Đột nhiên, cô đang đi thì tay bị ai đó nắm lấy, giật lại. Phương Anh “oái” một tiếng rồi xoay người ra sau.
“Thùy Anh ! Là cô sao?”
“Tổng… tổng giám đốc.” Cô mở to mắt đầy ngạc nhiên. Sao trông anh ta như xác sống thế này? Môi trắng bệch , tóc rối xù lên, mắt thì quầng thâm rõ rệt, …
“Cô làm gì ở đây?” Hắn buông tay cô ra, mệt mỏi nói.
“Hưm… Đi, tôi đi ăn hàng… Tôi, … Tôi bị đói.” Phương Anh xấu hổ, lắp bắp bịa lý do.
Hắn cỏ vẻ cực kì mệt mỏi, không còn chút sức nào để phân tích lời nói của cô thật giả thế nào như mọi khi nữa.
Cô đau lòng hỏi: “Thế còn anh?”
“Tôi đi mua chút thuốc cảm.”
“Anh ốm à? Có nặng không?”
“Bớt hỏi mấy câu thừa thãi dùm cái. Cô… tốt nhất là đi ăn hàng tiếp đi.” Hắn cầm túi thuốc trong tay, xoay người bước xuống lề đường, muốn cứ như thế mà bơ đẹp cô mà đi.
“Anh đứng lại đó.” Cô mất kiên nhẫn quát. Tối nay anh ta hình như chọc điên cô hơi nhiều rồi thì phải.
Qủa nhiên, hắn dừng lại thật, kinh ngạc ngoái đầu lại, giọng khó tin: “Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à”
“Phải.” Phương Anh gật đầu, môi nhếch cao.
“Cái gì” Hắn nheo mắt lại.
“Anh ấy mà.” Cô hùng hổ 1 tay chống hông một tay chỉ thẳng vào mặt anh ta: “Thế nào là câu hỏi thừa thãi hả Quan tâm lắm người ta mới hỏi và thái độ vậy à Ai nhìn mà chả biết anh ốm, anh nghĩ tôi ngu lắm chắc, hả?Hả? HẢ”
Trần Minh Quân ngớ người. Tự nhiên thấy có một cảm giác rất lạ. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu vẫn chưa tiêu hóa được cái câu vừa rồi. Đành cúi đầu xuống gắng lạnh lùng đáp: “Biết tôi ốm rồi còn hỏi làm gì? Đó chính là kiểu hỏi thừa thãi ngu xuẩn đấy.”
Phương Anh thở phì phò, từng làn khói trắng mờ mờ thoát ra rồi nhanh chóng tan biến, vô cùng hòa hợp với khí thế bừng bừng của cô lúc này: “Thế nào là thừa thãi hả? Tôi đang hỏi anh đấy, mau trả lời xem… Tôi đã nói là tôi QUAN TÂM lắm mới hỏi cơ mà. À không, thấy một người bị bệnh thì hỏi han sao lại thừa thãi hả”
“Cô… đừng có nhắc đi nhắc lại nữa…”
“Tôi thích thế đấy, vấn đề không”
“Rồi, thôi !” Hắn giơ tay hòa hoãn với cô, hiếm có khi hắn nhượng bộ ai như thế này. Trần Minh Quân trầm ngâm, rồi đột nhiên ném về phía cô một vật: “Bắt lấy.”
“Yo~” Phương Anh nhanh tay chộp ngay lấy. Hóa ra là một cái chìa khóa ô tô màu đen tuyền. Cô cầm trong tay, tò mò: “Đưa tôi làm gì?”
“Cô lái…”
“À quên, tôi vừa hỏi thừa thãi nhỉ? Anh đưa tôi thứ này là vì muốn tôi lái xe đưa anh về nhà phải không? Rồi, rồi…”
“…” Hắn im bặt miệng.
Cô tiến tới, đi lướt qua hắn sang bên kia đường, chỉ tay về con xế hộp màu đen trước mặt, quay ra cười với hắn: “Đây là xe anh phải không?”
“ừ.”
“A, ch.ết, tôi vừa hỏi thừa thải rồi. Tôi có thể thử bằng chìa khóa xe mà…Haha, xin lỗi nha!”
“…”
Phương Anh mở cửa xe buồng lái rồi thong dong ngồi vào, vẫy tay với hắn: “Tổng giám đốc, lên xe mau đi.”
Trần Minh Quân mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi, bước tới ngồi vào xe.
“Cô biết lái xe không vậy?”
“Tất nhiên là có.”
“Vậy cô có bằng chưa?”
“…Chưa.”Thùy Anh đến bằng xe máy còn không có, lấy đâu ra bằng xe ô tô. Nhưng an tâm đi, cô là Phương Anh cơ mà. Lái xe đối với cô là chuyện cơm bữa rồi.
“Vậy lái cho cẩn thận vào, mặc dù 11h rồi nhưng công an vẫn nhiều lắm !”
“An tâm, tôi lái lụa thế còn gì. Anh thấy bất an thì đeo dây cài an toàn vào, bị phạt thì tôi trả tiền, có đòi anh xu nào đâu…”
“…” Trần Minh Quân im bặt miệng, nói nữa thì hắn sẽ điên lên mất. Hắn với tay lấy chai nước khoáng, uống thuốc một cái nhanh chóng.
“Anh muốn nghe nhạc không?”
“…”
“Anh muốn nghe K-POP hay V-POP, à à, Big Bang vừa ra bài mới…”
“Tôi muốn ngủ.” Hắn cắt ngang lời cô.
“Ờ ờ, ngủ, ngủ đi…”
Phương Anh gật gật đầu rồi bất đắc dĩ quay ra chuyên tâm lái xe. Trần Minh QUân dựa đầu vào cửa kính, ngủ một cách ngon lành.
***********************
Rêu: =))) Cứ ngủ đi baby à, lúc tỉnh dậy đừng trách chụy độc ác... Há há há !
Trần Minh Quân: *Cảm thấy thật bất an...*