Chương 70-2
Editor: Mẹ Bầu
Tạ Uẩn Ninh luôn luôn là một cao thủ bổ sung, liền nói tiếp: "Đại khái bạn bè của tôi đều biết đến chuyện tôi chia tay với bạn gái rồi. Gần đây mọi người đặc biệt luôn luôn muốn giới thiệu bạn gái cho tôi rất nhiều."
Lê Lạc gật đầu: Tốt lắm, tốt lắm! Anh được mọi người rất hoan nghênh.
Tạ Uẩn Ninh nhấp môi, mỉm cười một cái, ánh mắt đảo qua, nhân tiện nói một câu vẻ quan tâm: "Còn em, có phải là cũng có người muốn giúp em giới thiệu bạn trai mới hay không vậy?"
Có chứ nhỉ! DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn, Ngày hôm nay ở trên diễn đàn WeChat, Chu Bắc, Chu bát quái, vẫn luôn luôn bấm @ để gọi cô. Chính là bấm @ gọi cô ra để giới thiệu cho cô bạn trai mới. Đương nhiên sau đó Lê Lạc liền thối lui ra khỏi diễn đàn We Chat rồi. Luôn giữ gìn cho mình một phần kiêu ngạo, Lê Lạc lắc đầu nói: "Không có. . . Gần đây em bận nhiều chuyện, không suy nghĩ đến vấn đề cá nhân."
Tạ Uẩn Ninh chỉ đáp lại cô một tiếng: "Ừ!"
Lê Lạc nhịn không được, hỏi: "Cho nên, gần đây giáo sư lại đang suy nghĩ về vấn đề cá nhân sao?" Nhớ tới lần đầu tiên cô gặp mặt anh, Tạ Uẩn Ninh cũng là khá thân thiết.
"Không phải." Tạ Uẩn Ninh trả lời cô, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cúi xuống còn nói: "Chuyện tình cảm bị thất bại một lần, có bài học kinh nghiệm rồi. Cho nên tạm thời tôi không vội, về sau cứ để tùy duyên đi."
Lời này nói, rốt cuộc là muốn làm tổn hại cô, hay là đang oán giận cô đây? Bởi vì cô chính là bài học kinh nghiệm thất bại của anh. Lê Lạc tùy tiện, mượn lời nói của Tạ Uẩn Ninh để nói đáp lại anh: "Thất bại là mẹ của thành công, nói không chừng, tiếp theo đây giáo sư liền thành công rồi."
"Đúng như vậy!" Tạ Uẩn Ninh gật đầu tỏ vẻ đồng tình, "Tôi cũng thế, cũng cho là như vậy. Cho nên lần sau yêu nhất định phải để tâm nhiều hơn một chút để tăng tỷ lệ thành công."
Lê Lạc: ". . ." Im lặng một hồi lâu, ". . . diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em thực lòng chúc giáo sư ngày mai sớm thành công."
"Cảm ơn." Tạ Uẩn Ninh cũng chúc phúc lại cô một câu: "Tôi đây cũng thực lòng chúc em ngày báo thù sớm thành công, hết bận hết chuyện chính sự, để sớm ngày suy nghĩ đến vấn đề cá nhân."
Lê Lạc cong cong đôi môi lên: "Cảm ơn giáo sư."
Thật không nghĩ tới, sau khi Tạ Uẩn Ninh biết được chân tướng rồi, mà anh lại còn có thể nói chuyện cùng cô, thổ lộ tình cảm như vậy. Thực là một bạn trai trước rất có phẩm cách, lại vân đạm phong khinh @MeBau*[email protected]@ (*). Lê Lạc lại liên tục gật đầu hai lần, rất là vui mừng.
(*) Vân đạm phong khinh: thành ngữ. Dịch nghĩa: mây mỏng, gió nhẹ. Thường dùng để chỉ một người có tác phong điềm đạm, nhẹ nhàng.
Sự thật cô thực không hề suy nghĩ gì về vấn đề cá nhân. Cô yêu đương với Tạ Uẩn Ninh vốn chỉ là tận dụng tình huống, không có ở trong kế hoạch ban đầu của cô. Như vậy sau khi báo thù xong, nhận lại được Lâm thị rồi, thì cô phải làm cái gì tiếp đây?
Lê Lạc thật sự không hề nghĩ tới cụ thể. Nhưng khẳng định là cô sẽ không kết hôn sinh con. Cô hiểu tính cách của bản thân mình rất rõ ràng, cô không thể là một hiền thê lương mẫu (*) được...
(*) Hiền thê lương mẫu: Thành ngữ. Dịch nghĩa: Người vợ hiền thục, người mẹ thiện lương.
Không sao hết, chờ cô hoàn thành mục tiêu và hành trình của mình, Tạ Uẩn Ninh hẳn là đã đã tìm được một cô gái chân chính đàng hoàng. Còn cô thì cứ tiếp tục hoàn thành việc du lịch thế giới, tiêu khiển phần đời còn lại của mình, kết thúc hoàn mỹ cuộc sống mới của con người. Game over!
Tạ Uẩn Ninh đưa cô về tới nhà trọ, Lê Lạc cởi giây nịt an toàn ra cáo biệt.
Tạ Uẩn Ninh đột nhiên quay đầu lại, đôi con ngươi đen bóng sâu thẳm tối sầm lại, còn tặng cho cô một câu cảnh cáo: "Lê Lạc, em là một người thông minh. Có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, Trong lòng em đã có tính toán gì chưa?" Giọng nói nghiêm túc trầm thấp, Tạ Uẩn Ninh đơn giản rõ ràng chặn ngang chỗ hiểm yếu, nhắc nhở cô sự tình có nặng nhẹ có khác nhau.
Yên tâm, cô sẽ không phạm pháp. Lê Lạc gật đầu, tươi cười đáp lại anh. Cô còn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới nữa kia. Cô sẽ không ngốc đến mức thu thập Lâm Hi Âm xong, lại còn làm liên lụy đến bản thân phải đến ngồi ở cục cảnh sát.
Cô là một người yêu tự do như vậy, sẽ không đánh mất sự tự do của mình.
Tạ Uẩn Ninh: "Được, vậy em xuống xe đi."
Tạ Uẩn Ninh nói nhanh, dường như anh không muốn để cho cô nán lại thêm một phút đồng hồ. Lê Lạc cầm lấy cái mũ của bản thân, đồng thời để lại chiếc thẻ từ ra vào cửa vẫn kẹp ở trong điện thoại của cô, thông báo một câu với anh, rồi sau đó đặt chiếc thẻ từ kia ở trên mặt của chiếc bàn điều khiển, lưu loát bước xuống xe.
Về tới nhà trọ, Lê Lạc đứng ở ban công, nhìn xuống dưới. Cô phát hiện ra xe của Tạ Uẩn Ninh vẫn còn ngừng ở ven đường, chưa có rời đi. Tiếp sau đó, cô cứ đứng xem như vậy, phỏng đoán xem Tạ Uẩn Ninh đang ngồi ngốc ở trong xe để làm cái gì?
Tiếp tục nghe điện thoại, hay là nghe âm nhạc?
Không biết qua bao lâu, đèn xe sáng lên, Tạ Uẩn Ninh rốt cục đã lái xe đi rồi. Lê Lạc xoay người, dựa lưng vào trên lan can ban công. Trong điện thoại di động của cô, vừa có một tin nhắn được gửi đến.
Cô mở ra một chút, chưa đọc biến thành đã đọc.
Ngày hôm sau, Lê Lạc mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, cổ áo dựng thẳng lên, chạy vòng quanh công viên Thương Giang của thành phố Lan hai vòng. Lúc trở lại nhà trọ bên ngoài đã có nhiều hơn một chiếc xe Porsche màu đỏ, dễ nhìn thấy, đang dừng ở bên cạnh cửa chính.
Lê Lạc làm như không thấy, trực tiếp đi vào trong.
Cửa xe Porsche mở ra, Lâm Giai Khởi từ bên trong đi ra, đứng ở bên cạnh đầu xe gọi cô: "Lê Lạc, cô đứng lại."
Lê Lạc bật cười, quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Giai Khởi mở miệng: "Tôi nghĩ muốn hàn huyên tán gẫu với cô một lúc."
Gần đây có quá nhiều người "Mơ mộng", Lê Lạc cơ bản có thể đoán được tại sao Lâm Giai Khởi lại tới tìm cô. Cô nhướng mày, trực tiếp nói từ chối: "Thật xin lỗi, tôi đây không có thời gian để hàn huyên với cô."
Lâm Giai Khởi ngước cái cằm của mình lên, trực tiếp nói chuyện rõ ràng: "Tôi biết, sở dĩ cô trả thù nhà chúng tôi, bởi vì cô là con gái dì nhỏ của tôi. . ."
Tiểu công chúa còn biết mình có một dì nhỏ nữa sao? Lê Lạc đi mấy bước hướng về phía Lâm Giai Khởi. Cô thật sự không muốn tranh cãi gì với Lâm Giai Khởi nữa, có được hay không! Thật sự là quá mất mặt rồi. Chỉ là, bởi vì một tiếng dì nhỏ của Lâm Giai Khởi, Lê Lạc quyết định để ý tới Lâm Giai Khởi nhiều hơn một chút.
"À, cô cũng đã biết đến chuyện này rồi sao?" Lê Lạc cười hỏi Lâm Giai Khởi, thần sắc tỏ ra rất tự nhiên.
"Đúng như vậy, tôi đều đã biết hết rồi, cho nên tính theo đó, cô còn là em họ của tôi nữa." Lâm Giai Khởi trả lời nói, thần sắc cũng rất tự nhiên. Cô ta bỏ thêm một câu, "Thật không nghĩ tới, cô lại là người của nhà họ Lâm chúng ta."
Sai, cô thật sự đúng là người của nhà họ Lâm, nhưng mà cô, Lâm Giai Khởi, cô thì không phải là người của nhà họ Lâm. Lê Lạc hơi híp híp lại ánh mắt, bộ dáng tùy ý mà có chút miễn cưỡng.
Đột nhiên, Lâm Giai Khởi chợt hiểu ra rõ ràng hết thảy. Trừ bỏ phát hiện nhìn thấy người trong ảnh chụp bị cắt sạch đầu, phần lớn còn lại là do ba ba của cô ta, Phương Tử Văn, đã nói cho cô một phần sự thật.
Về hiện trạng công ty của cha mình, Lâm Giai Khởi đồng dạng cũng biết hết rồi. Cô ta biết hết thảy đều là do Lê Lạc làm. Lâm Giai Khởi không sao nén nhịn được liền lái chiếc Porsche chạy đến tìm Lê Lạc