Chương 74-3

Editor: Mẹ Bầu


     TNgồi ở trong xe của Tạ Uẩn Ninh, không biết có phải là vì cảm thấy trong lòng đã an tâm nhiều hơn một phần hay không, cả người Lê Lạc bỗng chốc trở nên mềm nhũn ra rồi. So với cuộc họp thường niên trước đây của AC, sự tức giận của cô khí thế tưởng chừng như có thể ăn hết một con trâu.


     Bộ dạng khí thế giống như bốc lên tận trời.


     Đúng như vậy, cô muốn bồi bổ năng lượng cho cơ thể của mình. Có ăn no thì mới có thể tiếp tục "Đại khai sát giới" (*) được! Thế nhưng Tạ Uẩn Ninh lại chỉ tìm được một tiệm bán cháo thanh tịnh đêm khuya, không có đồ nướng. Lúc tiến vào, Lê Lạc rõ ràng đã có chút thất vọng.


(*) Đại khai sát giới: (大开杀戒) – Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Xuống dao giết người. Trong đoạn văn trên ý nói Lê Lạc muốn bổ sung năng lượng để tiếp tục chiến đấu giành lại sự công bằng cho bản thân mình.


     Kỳ thực Lê Lạc vẫn luôn luôn thật thích ăn thịt nướng! Lâm Thanh Gia trước kia rất thích ăn món này. @MeBau*[email protected]@ Sau khi tỉnh lại Lê Lạc cũng rất ít khi để cho dạ dày bản thân được phóng túng như vậy. Đêm nay cô lại nghĩ muốn được phóng túng một chút. Kết quả. . . vẫn là không được ăn.


available on google playdownload on app store


     Một phần cháo dưỡng sinh này, Lê Lạc thực sự ghét bỏ đến đòi mạng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô cũng có thể ừng ực ừng ực uống hết hai chén lớn. Ngay tại thời điểm cô ăn hết cháo, không sai biệt lắm, chủ quán bưng lên hai cái khay thịt nướng cháy cạnh, mùi thơm mê người cùng đồ nướng, đặt ở giữa bàn ăn mỏng màu vàng nhạt.


     "Vừa được đưa đến đây xong, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mời từ từ ăn." Chủ quán nói xong liền rời đi trước.
     Lê Lạc thực kinh ngạc lẫn vui mừng rồi, ngước mắt lên nhìn Tạ Uẩn Ninh.


     Tạ Uẩn Ninh nói: "Trước cứ phải lấp cho đầy bụng đã, sau đó mới ăn tiếp đến món ăn béo ngậy gì đó."
     Lê Lạc cúi đầu thấp xuống, có chút cảm động. . . Không phải, mà là rất cảm động.


     Đêm nay ý chí chiến đấu của cô lên cao, đồng dạng cảm xúc cũng rất mẫn cảm. Cô vốn cho là mình muốn “Nhất cổ tác khí” (*) đi một con đường thấp, kết quả còn có thể cùng Tạ Uẩn Ninh trước ăn no nê, dieendaanleequuydonn, cả trái tim không chỉ có ấm   áp, mà còn mềm nhũn ra.


(*) Nhất cổ tác khí: Dịch nghĩa: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Câu thành ngữ này xuất phát từ một cậu trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Nghĩa là: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Về sau câu thành ngữ này thường được dùng để chỉ hành động nhân lúc đang hăng hái, làm một mạch cho xong việc


     Tạ Uẩn Ninh lại rót cho Lê Lạc một chén sữa đậu. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cô và Thương Ngôn luôn luôn thích uống sữa đậu Lan Lan. Lê Lạc vừa ăn uống này nọ, vừa dùng dư quang nhìn sang Tạ Uẩn Ninh vài lần.


     Cô có cảm giác toàn bộ thế giới này, chỉ có Tạ Uẩn Ninh thật sự là … bạn trai trước tốt nhất…


     Một người là bạn trai trước tốt nhất của toàn bộ thế giới, một người là bạn gái trước, giỏi làm những chuyện bát nháo nhất trên toàn bộ thế giới này. Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần lưng ghế dựa, cũng uống một ngụm sữa đậu, mùi vị không tệ.


     Lê Lạc đã ăn uống no đủ rồi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mấp máy môi, bắt đầu nói khai báo: "Em quen biết với Thương Vũ hồi còn ở nước Mĩ. Lúc trước, anh ta vì muốn thu mua sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan của Lâm thị, đã đến tìm em. Sau đó em về nước, Thương Vũ cũng tới thành phố Lan rồi. Lâm Hi Âm thích Thương Vũ, nên đã lấy ra một phần tài liệu cơ mật của nhà họ Lâm, thuận tiện để Thương Vũ thực hiện thu mua Lâm thị. Sau này, cha mẹ em đã dự tính đi ra ngoài, thì gặp phải tai nạn xe cộ. Ba của em gần như là đã tử vong ngay tại chỗ. Mẹ của em, cơ bản còn có thể làm phẫu thuật để cứu chữa, nhưng Lâm Hi Âm đã ký giấy quyết định bỏ qua việc phẫu thuật. . ."


     Chuyện cũ từng đoạn lại từng đoạn, được Lê Lạc kể lại rất đơn giản, gần như không có mang theo chút tình cảm cá nhân nào.
     Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, trong ánh mắt của anh cũng rất yên tĩnh.


     Phần sau, chính là chuyện cô đã phát điên rồi. Lê Lạc nghĩ nghĩ, vẫn là không nên kể ra. Khoảng thời gian cô đã trải qua đó tương đối bi thảm, cô cũng không nghĩ muốn để cho Tạ Uẩn Ninh biết. . .


     Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu, vẫn là bình tĩnh vừa trầm lặng nhìn Lê Lạc. Một hồi lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Lê Lạc, kỳ thực chúng ta cũng quen biết với nhau từ rất sớm rồi."


     Hả? Lê Lạc ngước mắt lên nhìn. Lần trước khi ăn cơm, Tạ Uẩn Ninh cũng đã đề cập đến chuyện này, nhưng mà cô thực sự không thể nào nhớ nổi.
     "Trong bệnh viện." Tạ Uẩn Ninh nói, nhắc nhở Lê Lạc.


     Một đoạn chuyện cũ khi còn nhỏ, cũng là khoảng thời gian trước Tạ Uẩn Ninh mới nhớ tới. Anh cẩn thận thăm dò, hồi tưởng kết hợp với liên tưởng, liền hiểu ra toàn bộ. Huống chi đêm khuya yên tĩnh, thời điểm nằm gối đầu một mình khó ngủ, cũng rất thích hợp cho việc nhớ lại mọi chuyện. Cho tới nay, trí nhớ của anh vẫn còn tốt lắm, chỉ là anh không thích nhớ tới những việc vặt. Cho nên cái khoảng thời gian ở trong bệnh viện kia, chuyện cũ cũng sớm đã theo khoảng thời gian dài, ngủ yên lặng theo năm tháng. Nhưng mà, một khi con người đã bắt đầu ghi chép lại, nếu quả có một chuyện gì đó đã từng gặp qua hoặc đã từng nghe qua, thì nhất định trong đầu óc sẽ lưu lại một chút ấn tượng cùng sự ảnh hưởng! Ví dụ như chuyện anh đối với Lâm Hi Âm vẫn luôn không ưa thích.


     Ngày đó, khi cha mẹ Lâm thị xảy ra tai nạn xe cộ, ông ngoại anh cũng đồng dạng bị chuyển vào phòng ICU (*). Mấy ngày đó anh đều đứng ở bệnh viện, chính tai anh nghe thấy Lâm Hi Âm nói chuyện với bác sĩ một lúc khá lâu. Lúc đó tuổi tác của Tạ Uẩn Ninh không lớn, nhưng khi nghe được chuyện kia, anh thật sự cảm thấy không thoải mái.


(*) ICU: Là từ chuyên môn, viết tắt của cụm từ tiếng Anh  Intensive Care Unit. Tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.


     Sau đó, có một người con gái khác của hai người cha mẹ bị xảy ra tai nạn xe cộ kia, đã chạy trở về. Thế nhưng mà lại đã quá chậm rồi. Hiện tại hồi tưởng lại, cô gái nhỏ với bộ dạng như bão nổi, rơi lệ kia luôn luôn lưu giữ tận sâu trong trí nhớ của anh, tạo thành một ấn tượng sâu đậm. Cô gái đó nhìn giống như là một con sư tử nhỏ đầy bi thương, phẫn nộ đến mức không sao khống chế được. Cũng bởi vì cô gái bi thương, phẫn nộ đến quá độ, nên mới có thể cắn người.


     "Giáo sư. . ." Nghe Tạ Uẩn Ninh giải thích xong, thiếu chút nữa thì nước mắt của Lê Lạc đã rơi xuống. Cô hít hít không khí một lúc, vẫn là cố gắng giữ  bộ dáng cười hề hề, nói: "Em nhớ đến lúc ấy giáo sư đã đưa cho em một cái khăn tay, có đúng hay không?"


     "Ừ." Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu.
     "Cảm ơn giáo sư." Lê Lạc còn nhớ, lúc đó cô đã không hề nói lời cảm ơn đối với cậu bé trai còn nhỏ kia.
     Tạ Uẩn Ninh: "Không cần phải khách khí."


     Thật không nghĩ tới cậu bé trai nhỏ trong bệnh viện ngày ấy lại chính là Tạ Uẩn Ninh. Hóa ra, cô đã sớm quen biết với tiểu Ninh Ninh như vậy rồi. Lê Lạc lại ngước cặp mắt lên nhìn Tạ Uẩn Ninh, lúc này đang bày ra một khuôn mặt đàn ông vừa quen thuộc lại vừa đẹp mắt. Cô nhếch nhếch khóe miệng lên, chỉ cảm thấy vừa thần kỳ lại vừa vui vẻ.


     Đêm nay cô đã gây cho nhiều người một sự việc đầy kinh ngạc lẫn khiếp sợ. Còn Tạ Uẩn Ninh lại đã mang đến cho cô một sự kinh. . . kinh ngạc lẫn vui mừng.


     Tạ Uẩn Ninh đưa Lê Lạc trở về nhà trọ, Lê Lạc ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, rất buồn ngủ. Đến cuối cùng, cô vẫn giữ vững được tinh thần, nói lời từ biệt với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, hẹn gặp lại."


     "Em nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tạ Uẩn Ninh nói xong liền cúi xuống, quay đầu nói: "Chúc em sớm đến ngày nhận lại hết thảy."


     Lê Lạc có chút ngượng ngùng. Bởi vì nhà họ Tạ đều là cổ đông lớn của tập đoàn AC. Nếu như cô lấy lại Lâm thị, thì đích đích xác xác đã gây tổn hại cho chiến lược, mục tiêu sang năm của tập đoàn AC! Không nói nhiều lời, Lê Lạc bước xuống xe.


     Đồng dạng cũng không có nhiều lời, Tạ Uẩn Ninh quyết định đề nghị họp hội nghị lâm thời của cổ đông tập đoàn AC. Hội nghị lâm thời này phải có 1/ 3 thành viên hội đồng quản trị đồng ý, thì mới có thể cử hành được. Cho nên việc này, Tạ Uẩn Ninh thực sự chỉ có thể đi tìm cha mẹ của mình.


     "Bất kể như thế nào, Thương Vũ cũng là người trong nhà." Mẹ Tạ nói với con trai, dùng tư thái lắc lắc đầu để nói, "Huống chi, trong sự việc này, tập đoàn AC lại không hề biết gì hết. Đây là thiện ý của kẻ thứ ba. Mặc kệ Lâm Hi Âm kiềm giữ Lâm thị cổ phần công ty, đến cùng có hợp pháp không hợp pháp, đối với tập đoàn AC  mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì."


     So sánh với cha của mình, mẹ của anh cũng đã từng làm người quản lý trong xí nghiệp, nên cũng có một chút hương vị của doanh nhân.


     Tạ Uẩn Ninh cũng không có phản bác lời của mẹ mình. Anh chỉ rót cho cha mẹ của mình, cả hai người, mỗi người một chén trà nóng. Rồi sau đó hai tay nắm chặt lại với nhau, hơi hơi khom lưng ngồi xuống.
     Đối diện, là cha của anh, Tạ phồn Hoa.


     ". . . Ta tạm thời cũng đồng ý với lời nói của mẹ con." Tạ Phồn Hoa nói, không tiện trực tiếp phản bác lại đứa con trai cường thế kia. Thế nhưng mà, lấy ra một phần dư âm của sự thương lượng, nói giòn tan, "Trừ phi, con đưa ra một cái lý do nào đó có thể thuyết phục được hai chúng ta."


     Lý do này, thật sự không hay ho chút nào cả. Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là một người có tính chơi xấu. Thế nhưng mà sự việc này, về bản chất cũng không khó quyết định, đồng dạng còn có thể xử lý công việc này ở tại ngay trong  nhà của mình. Chống lại hai vẻ mặt đầy nghiêm túc của ba Tạ mẹ Tạ, Tạ Uẩn Ninh đồng dạng nghiêm túc mở miệng nói: "Hiện giờ con muốn hỏi hai người , con rể và con dâu, đứa con nào quan trọng hơn."


     Ba Tạ: ". . ."
     Mẹ Tạ: ". . ."
     - -


     Người ta vì tiền tài mà ch.ết, chim vì ăn mà ch.ết. Chuyện tới cho thời điểm này, đến cùng cái gì mới là quan trọng nhất, liền trở nên thập phần rõ ràng rồi. Lâm Hi Âm không thể nào chỉ vì ngày hôm qua Lê Lạc đã tuyên bố với trước đông đảo mọi người như vậy, mà liền buông tha cho cổ phần công ty của Lâm thị.


     Cho dù Lâm Hi Âm chỉ là con gái nuôi, chẳng lẽ liền không có quyền kế thừa cổ phần công ty hay sao?


     Vì muốn tránh mặt đối với truyền thông cùng phóng viên, từ sáng tinh mơ, Lâm Hi Âm đã ra khỏi cửa, tính toán đi tìm một người. Vừa lái xe từ trong tiểu khu chạy ra, thì một chiếc xe thể thao màu trắng đột nhiên dừng ở trước mặt xe, chặn xe của Lâm Hi Âm lại.


     Toàn bộ trận thế, giống như trình diện La Sát vậy.


     Lâm Hi Âm dẫm xuống thắng xe, gấp gáp dừng lại. Cả người theo bản năng bị nghiêng tới trước, thiếu chút nữa là đã bị va đập vào trên tay lái rồi. Thật đúng là như La Sát trình diện. Lâm Hi Âm ngẩng đầu lên, Lê Lạc đã bước xuống dưới chiếc xe đua. Một lúc sau, từ trong xe thể thao lại có một người bước xuống. Người đàn ông trung niên này, thiếu chút nữa thì đã ghé vào bên trong bồn hoa mà nôn mửa đến liên tu bất tận (liên tục không ngừng). Từ từ, sau khi người đàn ông kia hồi sức, liền quay đầu lại.


     Luật sư Trịnh!
     Lâm Hi Âm gần như mở to hai mắt ra để nhìn.


     Luật sư Trịnh! Lâm Hi Âm đương nhiên phải quen biết ông ta rồi. Người đàn ông này đã từng làm nhiệm vụ phụ trách việc pháp lý cho Lâm thị. Hôm nay sở dĩ Lâm Hi Âm ra khỏi cửa từ sáng sớm, cũng là muốn đi tìm Luật sư Trịnh. . .






Truyện liên quan